Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 63: Cổ đại thiên




1.

Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân kia, là ở cạnh vách núi....

"Bắt lấy tay của ta !" Lần đầu tiên nghe được thanh âm của nam nhân kia, là lúc gã bị cừu nhân vất lại trên thân cây mọc chơ vơ trên sườn núi, bởi vì gã lớn lên giống hồ ly, người trong thôn cũng không thích gã, nói là hồ ly chuyển thế hại người, dù gã cũng không làm gì sai, bọn họ lại đem gã bỏ lại trên vách núi.

Tại sao lại có người xuất hiện trên vách núi ? Bốn phía đều là vách đá....

"Có thể cử động được không ?" Thân thể không thể chuyển động, nhìn không thấy được bộ dáng của người nam nhân phát ra tiếng nói trầm thấp mà ôn nhu như nước, nhưng..... ấm áp dị thường, ấm áp chưa từng có, vậy mà lại tới nhanh như vậy, chẳng qua là một hai câu nói mà thôi.

Một sợi dây thừng quấn quanh thân, bàn tay ôn hòa hiền hậu nắm chặt lấy tay mình, thân thể bị ôm vào lồng ngực dày rộng của một người nam nhân, lần này, cuối cùng cũng thấy được bộ dáng của nam nhân kia - đôi mắt trầm tĩnh mà ôn nhu.

"Ngươi tên là gì ?" Được giải cứu khỏi vách núi, thân thể đầy vết thương được nam nhân đặt trên một chiếc giường êm ái, nam nhân vừa rửa sạch miệng vết thương, vừa lấy ngữ khí ôn hòa nói, "Ta là đại phu gần đây, Hướng Nhất Phương." Dứt lời, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhe.


"Hắc Ngân...." Nụ cười này, y cả đời cũng quên không được, cuộc đời này, người đầu tiên đối với y lộ ra nụ cười chân thành.

Cuộc sống sau đó, Hắc Ngân dần dần biết vì sao nam nhân này xuất hiện ở vách núi, bởi vì trong thân gần đó có một tiểu hài tử sinh bệnh cần thuốc, nam nhân liền lấy thân mạo hiểm, dùng dây thừng tự mình leo lên sườn núi ngắt dược liệu quý, cũng bởi vậy.... cứu y một mạng.

"Vì cái gì phải cứu ta ? Ta là một kẻ không quen biết, từ trong thân ta inh ra, mọi người không ngừng chết đi, bắt đầu là cha mẹ, sau đó là hàng xóm..." Từng người rời xa mình, "Bọn họ nói ta là hồ yêu chuyển thế, đến hại người, ngươi không sợ ta hại chết ngươi sao ?"

Nam nhân trước mặt không có kinh ngạc, trong mắt khẽ ánh lên một tia thương tiếc nhu tình, rồi đem Hắc Ngân ôm vào trong lồng ngục, không cần một câu nói, chỉ cần một cái ôm tín nhâm.

Năm ấy Hướng Nhất Phương hai mươi tám tuổi, Hắc Ngân mười tám tuổi.

Những ngày ở cùng nam nhân, là những ngày hạnh phúc chưa từng có của Hắc Ngân, mỗi buổi sáng cùng Hướng Nhất Phương lên núi hái thuốc, giúp nam nhân đốn củi nhóm lửa, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cươi, buổi tối thì mặt dày mày dạn leo lên giường của nam nhân sống chết không đi ra.

Đáng nhắc tới chính là, Hắc Ngân thập phần không rõ Hướng Nhất Phương trước khi mình đến thì ăn gì ! Hướng Nhất Phương kia một tay trù nghệ, Hắc Ngân chẳng khen nổi một câu, nhưng cũng vì nguyên nhân đó, làm cho cuộc sống cùng một chỗ của Hắc Ngân và nam nhân liền có một tay hảo trù nghệ.

Những ngày như vậy, thật muốn kéo dài vĩnh viễn, hưng Hắc Ngân không thể quên mối thù bị làm nhục, y muốn báo thù....

Đêm trước khi rời đi, Hắc Ngân cưỡng bức nam nhân, ôm lấy Hướng Nhất Phương còn chút run rẩy, y ôn nhu nói.

"Chờ ta ba năm, được không ?"

2.

Chiến tranh, dù là thời đại nào, đều có, vô luận ngươi đang ở phương nào, cả đời cũng trốn không thoát, từ những cuộc xung đột người với người, cho tới quốc gia cùng quốc gia tranh giành kịch liệt.

Hướng Nhất Phương chưa bao giờ nghĩ tới tiểu nông thôn cách xa kinh thàh sầm uất cũng sẽ bị chiến hỏa thiêu đốt.

Đó là sau ba năm Hắc Ngân rời đi, cũng như một năm trước khi nam tử ra đi, ngày nào cũng vậy, lúc Hướng Nhất Phương lên núi hái thuốc vào sáng sớm, đều chính mình một người đứng trên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, lại không ngừng nhìn ra phương xa, đợi người nam tử ba năm trước xuất hiện.

Bắt đầu mùa đông, năm thứ ba cũng dần qua, có lẽ đến mùa xuân, tử hồ ly kia sẽ trở lại, sau đó lại bắt đầu quấn lấy mình, cùng lên núi hái thuốc, cùng xem bệnh cho dân....

Thực sự nguyện vọng của nam nhân rất đơn giản, ở cuộc sống đơn giản trong một thôn tử nhỏ xinh đẹp, chỉ cần có người quan tâm đến mình, tựa hồ đã thỏa mãn lắm rồi.

"Đó là cái gì ?" Theo thái dương ấm hồng từ chân núi từ từ lên cao, tựa hồ cũng có ánh lửa nổi lên, nơi cuồn cuộn khói đen kia, chính là tsơn thôn mà hắn đang ở.

Nam nhân nắm sọt thuốc chạy trở về, đến gần thôn, khói đặc lại càng lớn, sức lửa càng lên, giờ là mùa đông, như thế nào lại có cháy ?! Nghi vấn của Hướng Nhất Phương rất nhanh được giải đáp, tiếng cướp bóc đâm vào trong tai hắn, trước mắt là một đám cưỡi chiến mã tay cầm trường thương, giết hại tiểu thôn của hắn.

"Dừng tay ! Dừng tay !" Hắn chạy vào trong thôn đầy lính giặc, trước mặt là thôn dân nằm chết, một cỗ phẫn nội cùng bi thương tràn đầy trong ngực hắn, những người buổi sáng vẫn còn chào hỏi hắn, hiện tại lại trở thành thi thể lạh băng.

Đám sĩ binh phát hiện một kẻ may mắn còn sống vây lây nam nhân, lúc trường thương sắp đâm vào Hướng Nhất Phương thì một thanh niên ngăn lại.

"Ngươi là đại phu ?" Hướng Nhất Phương chưa từng thấy qua một người tuấn tú đến vậy, nếu nói Hắc Ngân là dụ dỗ, như vậy nam tử lạnh lùgn trước mặt này là tiên nhân, nhưng tiên nhân thì không giết người.

Nam nhân bị đưa vào một lều trại gần đó, một nam tử lãnh khố ngồi trên giường, ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ nhìn Hướng Nhất Phương, đối với thanh niên kia nói : "Lạc Văn, sao lại mang dân đen đến đây ?"

"Hình như là đại phu." Lúc nói chuyện, Lạc Văn đem nam nhân đẩy ra, "Chữa khỏi vế thương cho ca ca ta, tạm tha cho ngươi một mạng."

"Vì cái gì.... vì cái gì lại giết họ, tất cả chỉ là người vô tôi, vì cái gì các người muốn giết họ." Nam nhân thống khổ nói, hai nam tử trong lều đều dùng ánh mắt lạnh lùng giống nhau nhìn lại, khiến trái tim người ta băng giá.

"Ta nói, nhanh chữa khỏi cho vết thương của ca ca ta đi." Thanh niên lạnh lùng đưa tay nắm tóc nam nhân, phát ra tiếng cười nhạo âm lãnh, "Ngươi chỉ cần làm thế là được, nếu đem vết thương của ca ca trị, như vậy có lẽ ta có thể ít giết vài kẻ, ngươi cảm thấy thế nào ?"

3.

"Giết !" Ra lệnh một tiếng, sinh linh lầm than.

"Đối mặt với Tổ quốc của mình, ngươi không có chút trắc ẩn sao, Hắc Ngân ?" Mộ Phi hướng ánh mắt về nam tử bên cạnh, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Hắc Ngân đã từ một sĩ binh nho nhỏ, trở thành tướng quân đứng cùng địa vị với mình, gã làm sao mà làm được ?

"Ai nha nha, cái gọi là Tổ quốc bất quá chỉ là mấy đường chỉ trên bản đồ thôi, nói như ngươi thì hóa ra ta chẳng phải là quá ghê tởm sao !" Nam tử trông như hồ ly, giọng cười như hồ ly. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, đã lên được vị trí này, Hắc Ngân đã muốn cho Mộ Phi một chân lý - đừng nghĩ đến đạo đức nhân nghĩa nữa là được.

"Đừng nghĩ đến đạo đức nhân nghĩa nữa là được." Những lời này của Hắc Ngân, Mộ Phi nhớ kỹ cả đời, đây là quy tắc đáng sợ nhất của con người, nam tử trước mắt chính là một kẻ lãnh khốc đáng sợ như vậy.

"Trên đời này, chẳng lẽ không có người đáng để ngươi quý trọng sao ?" Mộ Phi rất muốn biết, Hắc Ngân lãnh khốc như vậy, đến tột cùng còn có thể có một người để quý trọng.

"Người đáng để quý trọng sao... có chứ." Hắc Ngân đưa mắt nhìn về phương xa, nam tử luôn giả dối tựa hồ chỉ có lúc này mới có thể chân thật nhu hòa.

Mùa xuân đến chiến sự đã xong, np, ta sẽ trở về đón ngươi.

Mộ Phi ở bên cạnh chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình đó của Hắc Ngân, chàng đột nhiên đối với kẻ sở hữu trân tích của Hắc Ngân sinh ra hứng thú, người này là như thế nào mới có thể làm cho một Hắc Ngân lãnh khốc vô tình cảm thấy đáng trân trọng ?

Hắc Ngân lúc này không biết, hành động báo thù của gã, chiến hỏa của gã, đã muốn lan đến thôn trang của np, nuốt chửng lấy nam nhân mà gã quý trọng.

"Các ngươi nói là không giết người ! Như thế nào có thể đổi ý !" Đội quân đi qua một cái thôn, liền thiêu rụi một thôn, cứ như vậy sinh mệnh con người chìm trong biển lửa.....

"Thực phiền !" Lạc Tư vung tay lên, sắp xắp lại quân ngũ trật tự, nếu không phải lão nam nhân này y thuật không tệ lắm, y có lẽ đã sớm một kiếm giết chết hắn.

"Ha ha, ta chỉ nói là ít giết một số người thôi, cũng không phải nói là không giết." Lạc Văn ngăn giữ lấy np đang lao tới. "Nhưng ngươi, không biết tốt xấu chạy đến đây làm gì ? Muốn ta đánh gãy chân ngươi sao ?"

"Các ngươi.... sao có thể làm như vậy ! Như thế nào có thể như vậy !" Chẳng lẽ những người này không có lương tâm sao ? Cư nhiên có thể bình tĩnh mà lấy mạng người, đều là đồng loại, vì cái gì phải tàn sát lẫn nhau ? Nam nhân không hiểu, hắn thật sự không hiểu kẻ bên ngoài là nghĩ cái gì.

Trả lời Hướng Nhất Phương, chỉ có tiếng cười trào phúng mà thôi.

Ban đêm, tựa hồ là trừng phạt mạo phạm ban sáng của nam nhân, anh em họ Lạc cố ý để kẻ khác đem Hướng Nhất Phương đẩy ra vào trướng bồng lớn, không được ngủ trong một trướng một mình, rất nhiều binh lính cùng nhau nghỉ ngơi trong trướng bồng vốn vừa thối vừa lạnh, Lạc Tư bất quá là muốn cho nam nhân buổi tối bị lạnh cóng mà thôi, lại từa hồ đã quên chỉ có trong quân doanh đồng tính, dục vọng của con người cũng trở nên cường liệt khác thường.

Khi Hướng Nhất Phương đang rảo bước tiến vào trướng bồng lớn chật đầy binh lính, bổng nhiên cảm giác được bị ai đó nhìn chằm chằm.

Hắn muốn chạy trốn.... lại bị đám sĩ binh xích lõa nửa người chặn lại.

4.

"Ha ha ha....." Tiếng cười mang theo ý tứ dâm loạn tràn ngập trong tai nam nhân, thân thể lui về sau từng bước bị người ôm lấy, Hướng Nhất Phương cả kinh lập tức nhảy dựng lên, vùng vẫy nhưng đều bị kẻ phía sau gắt gao chế trụ.

Sĩ binh bên cạnh cười cợt nhìn, ánh mắt kia làm cho nam nhân không dám đối diện, mà có thể chuyện đã xảy ra cũng làm cho hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng, chân hung hăng dẫm nát bàn chân kẻ đang ôm lấy mình, nam nhân nhân cơ hội bỏ chạy.

Làm đại phu, hắn biết chỗ nào là yếu ớt nhất của con người, nhưng chống lại một không thể chống lại nhiều, hắn có thể trốn một tên, nhưng lại trốn không thoát khi bị bao vây.

"Không được !" Tựa hồ là tiếng quần áo bị xé nát, nam nhân chống cự lại đôi tay đưa về phía hắn, đám sĩ binh lại coi đây như là tiếng nhạc, trong chốc lát đẩy hắn qua một bên, rồi trong chốc lát lại kéo hắn về, vừa không ngừng xé rách quần áo hắn, nhìn hắn bộ dáng muốn bỏ chạy, vừa hưởng thụ lạc thú làm một kẻ mạnh.

Nhưng lạc thú loại này cũng không kéo dài lâu, khi Hướng Nhất Phương bị một kẻ đẩy về phía một sĩ binh không có xú khí, mà là một bộ ngực kiên cố mang theo xạ hương, quay đầu lại xem, lại là Lạc Tư vẻ mặt âm lãnh. Xem ra chủ tướng đến đây, bọn lính đều tĩnh lặng lại, có mấy người đứng ra nói Hướng Nhất Phương bất quá chỉ là một tù binh, để cho bọn chúng chơi đùa một chút.

4.

Nam nhân không tự chủ được tựa vào phía sau, tay nắm chặt góc áo của Lạc Tư, nam tử tựa hồ nhướng mày, nhưng không có đẩy ra, lạnh lùng quét nhìn một vòng, nói : "Những tên không tiền đồ." Lạc Tư lôi nam nhân quần áo xộc xệch ra khỏi trướng, đến trướng bồng của mình.

Lúc trước ở trướng bồng mờ mịt của đám sĩ binh không thể nhìn rõ ràng lắm, đến ánh đèn sáng tỏ trong lều, Lạc Tư có thể hiểu được vì cái gì đám binh lính kia lại xuống tay với nam nhân : mái tóc dài rối tung, làn da không được quần áo rách nát che đậy tựa như được khoác một lớp da mềm mại, nếu nhìn kỹ, kỳ thật bộ dáng của lão nam nhân này cũng coi như chấp nhận được.

"Cám ơn." Nam nhân chưa hết sợ hãi, không nói nên lời, cái dạng này sẽ làm cho kẻ mạnh muốn bảo vệ.... hoặc phá nát.

"Tạ ơn ? Lấy cái gì cảm tạ ta ?" Lời nói của Lạc Tư làm cho nam nhân không hiểu, ngẩng đầu xem gương mặt của Lạc Tư, nhưng rất nhanh, hắn đã bị ném lên giường. "Hay dùng thân thể của ngươi thỏa mãn ta là được." Kẻ cơ khát trong quân doanh, không chỉ có binh lính cấp thấp, mà còn có tướng lĩnh trên cao.

"A....." Ban đêm, trong trướng bồng còn đang hiu hắt ngọn đèn dầu truyền ra từng đợt tiếng thét trầm thấp pha lẫn nức nở của nam nhân, nhưng càng nhiều hơn chính là, tiếng thống khổ bị nuốt vào trong bụng.

Ngày hôm sau hành quân khi Lạc Văn nhìn đến Hướng Nhất Phương, sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, đầu cúi rất thấp, đi đường cũng khập khiễng. Bọn họ cũng không tính cho Hướng Nhất Phương cưỡi ngựa hay ngồi xe, chuyện tối hôm qua Lạc Văn hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe đến.

"Ca, huynh sao lại biến khẩu vị vậy ?"

Sắc mặt Lạc Tư tựa hồ cũng không biến đổi : "Tuổi có hơi lớn, nhưng.... hương vị cũng không tệ lắm." Hoặc là nói, phi thường khôgn tồi. Lạc Tư đưa mắt nhìn nam nhân ở phía sau, đối Lạc Văn cười nói : "Đưa hắn lên xe ngựa của đệ đi."

"A, tốt." Hương vị đến tột cùng là như thế nào, thì phải thưởng thức mới biết được.

5.

Người đang ở đâu.... đang ở đâu ?

"Hoặc là ở trong trại binh, hoặc là ngoan ngoãn ở trong này"

Hắc Ngân.... Ngươi còn có thể trở về sao ? Cho dù trở lại, ta còn có thể tìm được ngươi sao ? Cho dù gặp lại, ngươi còn có thể thích một kẻ dơ bẩn như ta sao ?

Tình yêu, làm cho con người trở nên hèn mọn.

Cứ thế qua đi, nam nhân ôm chăn lui vào chân giường, trên tấm lưng trần trụi tràn đầy dấu vết xanh tím của tình dục, khuôn ngực dựa vào tường phập phồng không ngừng, tựa hồ còn đang run rẩy, hai tay nắm chặt tấm chăn không chút thả lỏng.

Nam tử bên giường mặc quần áo vào, quay đầu lại nhìn nam nhân đang lui về phía chân giường, trong mắt hiện lên một tia kahsc thường, từ đêm đó bắt đầu giữ lấy nam nhân, mỗi đêm về sau đã trở thành tình sự thông lệ. Bọn họ uy hiếp nam nhân để làm ra đủ mọi chuyện khiến Hướng Nhất Phương cảm thấy nhục nhã, thậm chí muốn chết.

Nhưng Hướng Nhất Phương không muốn chết, hắn còn muốn gặp lại nam tử của ba năm trước, hắn không quên được ước định kia.

Đông đi xuân đến, kỳ thật cũng không xa, chỉ cần đợi băng tuyết tan đi, nhưng cũng có thể rất xa, chỉ sợ, vĩnh viễn không nhìn thấy được mùa xuân ấm áp.

Chiến tranh nhanh chóng lan ra, hai người bên cạnh Hướng Nhất Phương cứ như thần binh, đi đến đâu,cái chết kéo dài đến đấy, nam nhân lần đầu tiên nhìn đến người chết nhiều như vậy, làm đại phu cứu nhân độ thế, hắn lại bất lực, hắn có thể cứu được thân xác của con người, nhưng không cách nào thay đổi tư tưởng của con người.

Lần đầu tiên, vô lực như vậy.

"Từ từ...." Nam nhân lui ở chân giường lần đầu tiên mở miệng nói, Lạc Tư nhìn nam nhân, tựa hồ có chút kinh ngạc.

"Chuyện gì ?"

"Có thể.... không giết bọn họ được không." Biết rõ nói cũng vô ích, hai tên kia bất cả chỉ coi hắn là công cụ tiết dục, nhưng là nhịn không được.

Hồi lâu cũng không có lời đáp, ngay khi ánh mắt của nam nhân dần dần ảm đạm đi, Lạc Tư cũng đi ra khỏi trướng bồng, lưu lại một chữ : "Ừm."

Này, coi như là đồng ý sao ? Khi nam nhân quay đầu lại, chỉ còn liêm mạc hơi hơi phiêu động.

Nơi thôn nhỏ nam nhân từng ở, hôm nay ngênh đón khách nhân, nhưng nơi đây cũng không còn chủ nhân.

"Phía trước chính là nơi hắn ở !" Ba năm ước định, Hắc Ngân đã muốn khẩn cấp quay về, nam tử vốn giảo hoạt bỗng nhiên hóa thành một người vui vẻ phẩn khởi.

Khiến cho Mộ Phi rất đỗi ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh, Mộ Phi đưa mắt nhìn thấy nam tử đang kích động lại trở nên ngây dại khi nhìn thấy thôn xóm đã hóa thành tro tàn.

Cả thôi, chỉ có mùi tử khí không ngừng lan ra, yên tĩnh không chút dấu vết sống sót.

Hắc Ngân đột nhiên phát điên, vọt vào thôn lý hoang vắng, từng gian từng gian tìm kiếm tung tích của nam nhân..... kết quả, không hề thấy.

Nơi này, bị giết khi quân đội đi ngang qua.

Khơi mào chiến tranh, là gã.....

Báo thù của gã, nhưng lại làm tổn thương đến người mà gã yêu nhất, thôn tử từng tràn đầy hạnh phúc nay đã trở thành nấm mồ hoang vắng, không có bóng dáng của nam nhân.

"Hắc Ngân, nơi này có một sọt thuốc."

6.

6.

"Tuyến đường này do ai phụ trách ?" Cúi đầu nhìn sọt thuốc bị vất ở dưới cây thụ, nam tử âm lãnh nói.

"Anh em họ Lạc." Mộ Phi nhíu mày nói, "Bọn họ thế lực trong triều rất lớn, ngươi không cần xằng bậy."

"Xằng bậy.... Sao ta lại làm thế được...." Nam tử cười không ra một chút ôn độ.

Trong quân đội của anh em họ Lạc, Hướng Nhất Phương mà Hắc Ngân đang đau khổ tìm khổ cúi đầu phối dược, chuẩn bị thuốc trị thương, nam nhân liền đi đến giường Lạc Tư thay Lạc Tư đắp thuốc, vết thương trên lưng nam tử, vốn rất nặng trải qua một thời gian điều trị đã liền lại khôn ít.

Nhưng, bởi vì Lạc Tư khi xâm chiếm nam nhân, cũng làm cho miệng vết thương thường xuyên nứt ra.

"Trên người ngươi là mùi gì ?" Cúi đầu nhì nam nhân ở bên cạnh bận việc, Lạc Tư nhẹ nhàng hít một hơi, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái xông vài mũi.

".... Một chút dược liệu." Để băng bó lại cho Lạc Tư, nam nhân không thể không hướng người về trước, đầu cũng tựa vào bộ ngực trần trụi của nam tử, đối phương nhíu mắt lại, đưa tay vói vào vạt áo khẽ mở rộng của nam nhân.

Thân thể Hướng Nhất Phương run lên, băng vải trên tay dùng một chút lực bó lại, nam tử phía trên quả nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tay cũng rút đi ra.

"Hừ, ngươi đây là trả thù ta." Lạc Tư khẽ cười, nam nhân chỉ quay người lại đem hòm thuốc thu thập, không để ý đến, điều này làm Lạc Tư có chút bốc hỏa.

"Thắt lưng của ta không thể động, vậy..... ngươi ngồi lên trên là tốt nhất." Một tay bắt lấy nam nhân đang muốn bỏ đi, Lạc Tư vừa lòng nhìn đến sắc mặt đang tái nhợt, y chán ghét nam nhân này coi thường y, hắn càng chống ý, y càng phải buộc nam nhân, "Hay là ngươi thích ta và Lạc Văn cùng nhau đến ? Ha ha...."

Cuối cùng, bức bách vô tình đã xé nát cõi lòng của nam nhân.

Hướng Nhất Phương cảm thấy hắn không thể chịu đựng được nữa, vì cái gì thôn dân đều chết, mà hắn còn sống ? Đi ra từ trướng bồng của Lạc Tư thất thần đi về trướng của mình, trên người đều là dơ bẩn, làm cho hắn ghê tởm muốn phun ra.

Trong dòng nước lạnh không ngừng lau rửa thân thể dơ bẩn, chà xát đến đỏ da, cũng không để ý.

"Hắc Ngân...." Hắn muốn khóc, hắn muốn chết, hắn không muốn cứ phải sống hèn mọn như vậy, nam nhân đắm chìm trong thống kỏổ cũng không phát hiện ra Lạc Văn đang đem đến một tấm chăn dày đứng ở ngoài trướng.

So với Lạc Tư hay làm khó dễ, Lạc Văn có vẻ nhu hòa không ít, có đôi khi Hướng Nhất Phương cảm thấy được thanh niên này còn chưa đủ lớn, tính cách còn trẻ con.

Lạc Văn không biết vì sao khi nhìn thấy nam nhân từ trong trướng của huynh trưởng lại cảm thấy không thoải mái, càng không biết vì sao lại mang chăn đến, khi nhìn đến nam nhân tan vỡ suy sụp, Lạc Văn có chút buồn phiền không nói nên lời.

Màn đêm buông xuống, một người lặng lẽ đi vào trướng của Hướng Nhất Phương, leo lên giường của nam nhân, nam nhân thấy có người suýt nữa kinh hô lên, người tới che miệng của hắn lại.

"Là ta," thanh âm là của Lạc Văn, "ngươi muốn tìm Hắc Ngân ?"

Trong bóng đêm, vẻ mặt của nam nhân lộ ra nỗi vui mừng, trong lòng Lạc Văn có chút không thoải mái, nhưng vẫn nói : "Ta có thể thả ngươi đi tìm hắn, nhưng đêm nay...." Ta muốn ngươi tự nguyện nằm dưới thân ta.

"Vì sao lại thả hắn đi ?" Trong quân trướng, Lạc Tư đợi câu trả lời của em trai mình.

"Huynh phải hiểu, nếu cứ như thế, hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời đi." Lạc Văn ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xa xôi, "Hoặc là chạy trốn, hoặc là chết."

Ở một nơi xa, một nam nhân ngồi trên lưng ngựa hướng theo ánh mặt trời mà đi, cặp mắt trong suốt giống như muốn thấy được ánh sáng bình minh, nhìn thấy được hy vọng.

Hắn thật không ngờ, Lạc Văn thật sự để hắn đi, còn nói cho hắn biết Hắc Ngân ở đâu.

7.

Khi hắn ngồi trên lưng cảm tạ Lạc Văn, đối phương lộ ra nụ cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, khuôn mặt tươi cười thuần khiết kia cuốn hút lấy nam nhân, khiến hắn quên mất thống khổ từ kẻ này.

Cõi lòng đầy hi vọng, Hướng Nhất Phương cưỡi ngựa trên con đường hướng về phương xa.

Mà ở bên kia, Hắc Ngân từ nơi thôn xóm bị thiêu hủy đã hướng về phía quân đội của anh em họ Lạc mà đi, đem đội quân giao cho Mộ Phi. Trên đường, bọn họ thẳng tiến mà đi, không để ý đến người đi đường.

Hôm nay khí trời rất lạnh, người đi đường đều khoác áo từ đầu đến chân, Hướng Nhất Phương cũng không ngoại lệ, cả người đều bị áo lông cừu bao kín mít, quần áo này đều là bị Lạc Văn bắt buộc mặc vào.

Một bên là Hắc Ngân, một bên là Hướng Nhất Phương, hai người cũng không biết giữa đường đã bỏ lỡ nhau.

Mà Hướng Nhất Phương cũng không biết, khi hắn tân tân khổ khổ tìm được quân đội cũng khôgn tìm được nam tử, khi cho biết muốn tìm Hắc Ngân, nam nhân được mời đến một cái đại sảnh.

Có chút lo lắng, có chút khẩn trương, còn có chút không biết theo ai.

Không biết, ba năm này gã có khỏe không ? Nam nhân ngồi trên ghế nghĩ ngợi, hoàn toàn không nhận ra trong đại sảnh đã có một người vào, mà nam tử này đã quan sát hắn một lúc lâu.

"Ngươi tìm Hắc Ngân ?" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng, nam nhân đột nhiên phát hiện một nam tử anh tuấn khôi ngô đối diện mình đang nói.

"A.... Ừm." Nam nhân có chút cuống quýt đáp, ánh mắt đảo qua nơi khác, cũng không thấy thân ảnh của Hắc Ngân.

Đúng như nam nhân nghi hoặc, Mộ Phi nói : "Hắn đi tìm ngươi, không ngờ được ngươi lại đến đây, cũng không ngờ được là không gặp nhau."

"Hắn... hắn đi tìm ta ?!" Nghe vậy, nam nhân trong lòng cảm thấy ấm áp, Hắc Ngân không có quên hắn, không có....

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của nam nhân, Mộ Phi "ừm" một tiếng, ánh mắt lấp lánh nói : "Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, chi bằng ngươi cứ ở lại trong đây, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn."

"Vậy Hắc Ngân..."

"Ta sẽ sai người thông tri cho hắn biết ngươi đang ở đây, đến lúc đó hắn tất nhiên quay lại gặp người." Nhìn về phía nam nhân đang nở nụ cười, Mộ Phi ở trong lòng cũng cười, có lẽ nên lợi dụng lúc này, hắn có thể cẩn thận nhìn xem con người này rốt cục là có mị lực như thế nào, có thể làm cho Hắc Ngân quyến luyến không thôi.

Bắt gặp đôi mắt của nam nhân, Mộ Phi bỗng có chút thất thần, bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy một sự tinh khiết không vướng bận bụi trần thế này ?

Thế giới này, vốn tưởng rằng chính là tràn đầy tội ác ngươi lừa ta gạt.

Nhưng con người, luôn sẽ hướng về một nơi thuần khiết.

8.

"Mộ tướng quân, Hắc Ngân đã nhận được tin của người chưa ?" Đến đây đã nhiều ngày, mỗi ngày ngóng trông, lại không có tin tức của đối phương.

"Hắn rời đi cũng không nói cho ta biết đến nơi nào tìm ngươi, đã đã tận lức phái người đi tìm hắn," chỉ có Mộ Phi biết, chàng đang lừa dối nam nhân này.

Vô luận là xuất phát từ loại tình cảm gì, chàng tạm thời không muốn Hướng Nhất Phương rời đi, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nam nhân, Mộ Phi an ủi nói : "Np, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm được hắn. Hắc Ngân là bạn tốt của ta, ngươi tự nhiên cũng là bạn tốt của Mộ Phi ta, sau này cũng đừng gọi ta là "Mộ tướng quân"."

"Ta nên xưng hô thế nào ?"

"Gọi ta A Phi là được." Nam tử cười nói, chỉ là chàng cùng Hắc Ngân trong lúc này chỉ có thể gọi là đồng bọn hợp tác ăn ý, mà không phải là bằng hữu.

Mùa đông luôn cho người ta cảm giác ngày dài thật dài, một khi ngày nhiễm tương tư, thì một ngày giống như tam thu, Hướng Nhất Phương không biết Hắc Ngân rốt cục đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, vì sao vẫn không có tin tức.

Nhưng mà, lại càng ngày càng cảm giác được quan hệ không rõ với Mộ Phi, hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi, thậm chí nghi hoặc bản thân có nên tin tưởng Mộ Phi hay không.

"Ngươi muốn rời đi ?" Trong trướng, Mộ Phi nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt đã đã sắp xếp xong hành lý, "Hiện giờ là mùa đông, trời rất lạnh, sao lại đột nhiên rời đi ?" Nam tử nhíu mày, trấn an nói, "Chẳng lẽ ngươi không muốn chờ Hắc Ngân ?"

"Ta... ta nghĩ tự mình đi tìm hắn, ta rất lo, hắn tin tức gì cũng không có." Nam nhân vẫn như trước không quen nói dối.

"Ngươi cảm thấy ta lừa ngươi." Kẻ gạt người luôn tìm được một cái cớ khác.

"Không phải, ngươi đối đãi rất tốt, nhưng là...."

"Ta lừa ngươi thì có gì tốt ?!" Nộ hỏa của Mộ Phi làm cho Hướng Nhất Phương đuối lý lập tức không nói ra lời, Mộ Phi mềm mỏng thái độ lại, "Nhất Phương, cùng lắm là một tháng mà thôi, ngươi sẽ không thể chờ một chút sao ?"

Chính là loại cảm giác này, mỗi lần hắn muốn muốn đi hoặc tự đi tìm Hắc Ngân, Mộ Phi sẽ nổi giận, sau đó lại dịu dàng lại, rồi hiện tại, Hướng Nhất Phương cảm thấy có chút không thích hợp, tuy rằng không nói nên lời, nhưng cũng thập phần khó chịu.

Hắn đã không còn là kẻ dễ bị lừa chân chất Hướng Nhất Phương kia nữa.

"Vô luận có thể tìm được hắn hay không, ta muốn rời khỏi đây, đi đến đây chính là đa tạ người mấy ngày nay đã chiếu cố." Ánh mắt Mộ Phi nhìn hắn, càng ngày càng giống hai người trước kia, khi thì ôn nhu, khi thì tràn ngập dục vọng.

Hắn sợ, chuyện như vậy lại sẽ phát sinh.

Hướng Nhất Phương cúi đầu nói lời cảm tạ có chút khẩn trương muốn chạy ra bên ngoài, mới đi ra khỏi trướng, lại đột nhiên bị nam tử trầm mặc phía sau ôm lấy kéo vào trong, hành lý rơi rụng.

"Trừ bỏ nơi này, ngươi đâu cũng không được đi." Phàm là kẻ càng có quyền lực, càng cảm thấy muốn cái gì, thì nhất định phải có cái đó, nương theo dục vọng của bản thân.

"A Phi...." Cảm giác sợ hãi quen thuộc lại một lần nữa tràn ngập trái tim hắn.

Mà chuyện kế tiếp, cũng vẫn quen thuộc như cũ.

Vốn tưởng rằng ác mộng đã biến mất, nhưng lại tái diễn trên người hắn.

"Hắc Ngân rốt cục đi đâu ?"

"Hắn đã chết."

9.

Sao lại có thể như vậy được, gạt người, gạt người !

Lời thề của họ còn chưa thực hiện được, như thế nào có thể trọn đời xa cách như vậy ?

"Hắc Ngân cùng anh em họ Lạc đánh nhau, hắn thua, cũng đã chết." Lời nói của Mộ Phi vẫn lẩn quẩn bên tai Hắc Ngân, càng ngày càng không chân thật.

Sao lại có thể vì hắn mà chết ?

Nam tử giống như hồ ly kia, sao lại có thể chết được ?!

Hắn không tin.... cũng không muốn tin.

Người trong thôn đã chết, Hắc Ngân cũng đã chết, vì cái gì hắn còn sống ?

Niềm tin của nam nhân, tan rã từng chút một, mà người bên cạnh, lại nói.

"Hắc Ngân là bằng hữu tốt của ta, ta sẽ chiếu cố ngươi."

"Cái gọi là chiếu cố của ngươi, là cường bạo ta sao ?" Nam nhân trào phúng cười, ngảng đầu nhìn Mộ Phi đang bắt đầu mặc y phục, loại "chiếu cố" này, thật đúng là đặc biệt.

Nhìn về nam nhân đang dùng chăn che đi cơ thể gầy gò phía sau, Mộ Phi lộ ra một nụ cười : "Không phải là cường bạo, mà là phải là của mình, sau khi chiếm được, mới có thể chiếu cố." Ngoài ý muốn, nam nhân tặng cho chàng một ánh mắt phẫn nộ.

Mộ Phi không buồn để ý, chàng tựa hồ hiểu được tại sao Hắc Ngân lại quan tâm đến nam nhân này như vậy, trong một thế giới đen tối xảo trá, bọn họ đã sống quá mệt mỏi, mà nam nhân này lại có một độ tinh khiết ôn nhu, có thể bao lấy trái tim rỉ máu của người khác.

Từng chút ấm áp làm con người trầm mê.

Hắc Ngân quả thực là xung đột với anh em họ Lạc, nhưng chưa đến mức đánh nhau.

"Hắn sẽ không gặp ngươi, hắn đã là người của ta." Lạc Tư đối với Hắc Ngân nói.

"Hử ? Vậy ngươi bảo hắn đến đây tự mình nói đi !" Hắc Ngân trầm giọng cười lạnh.

Lạc Văn ở một bên nghi hoặc tại sao huynh trưởng của mình muốn lừa Hắc Ngân rằng Hướng Nhật Phương ở chỗ bọn họ, nam nhân kia đã ra đi lâu lắm rồi, giờ phút này không biết ở nơi nào.

"Bởi vì hắn không muốn gặp ngươi." Đấu võ mồm nhàm chán như vậy, đã giằng co rất nhiều ngày, cũng không biết thành loại nào.

Lạc Văn vốn đã chán ghét loại này, còn hơn thế, Lạc Văn càng muốn biết nam nhân mà mình đã thả đi giờ phút này ở đâu, mà rất nhanh, dưới tin tức của gián điệp đã có tin tức.

Một tin phẫn nộ, đầy khiếp sợ.

Ngày hôm sau biết được tin, Lạc Văn khoái mã gia tiên hướng về phía quân đội của Mộ Phi, mà hành động của Lạc Văn cũng rơi vào mắt Lạc Tư và Hắc Ngân.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Cho dù Hắc Ngân thực sự đã chết, hắn cũng muốn nhìn thấy tận mắt. Cho dù đây sẽ là một đả kích rất lớn, hắn cũng không để ý, từ một khắc cả thôn bị thiêu hủy, hay nói chính xác hơn là khi Hắc Ngân rời đi ba năm trước, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ không bao giờ nhìn thấy Hắc Ngân nữa.

Chính là, hắn đã quên chuẩn bị cho vũ nhục từ đó về sau.

Mộ Phi không cho hắn tùy ý đi lại, nam nhân giống như chim hoàng yến trong lồng sắt, hoa lệ mà cô đơn, hắn suy nghĩ phải chạy trốn như thế nào, lại suy nghĩ phương pháp đào tẩu, lại bị Mộ Phi bắt về, cuối cùng phải gánh lấy trừng phạt của nam tử.

Nam tử đi vào trướng bồng, ánh mắt chạm đến nam nhân dị thường im lặng, cuộn mình trong một góc, lại thấy được thức ăn chưa được động đến, đôi tuấn mi lập tức nhíu lại thành hình chữ chữ xuyên (1) : "Ngươi nhịn đói một chút, ta ngay trước mặt ngươi giết một người."

"A.... Vậy ngươi giết là được rồi." Nam nhân trào phúng cuời nói.

Mộ Phi liếc mắt nhìn một hài đồng bảy tám tuổi bên ngoài, lôi đến trước mặt nam nhân, trường kiếm trong tay đưa ngang người đứa bé nỉ non không dứt : "Muốn sống không ? Đi van xin tên kia đi." Đứa bé sợ hãi khóc gọi Hướng Nhất Phương : "Thúc thúc, cứu con...."

10.

Cứu một người, liền có thể có người thứ hai, người thứ ba.... Hắn có thể cứu được bao nhiêu đây ? Ai có thể đến cứu hắn đây ?

Hắn hiểu được, nhưng vẫn thuận theo ý Mộ Phi, nếu hắn cứ cươgn quyết, có lẽ sẽ không thống khổ như thế, hết thảy , chỉ cần một cơ hội mà thôi.

Chiến tranh đã nhanh kết thúc, tuyết mùa đông vẫn cứ như cũ cương quyết chặn lại mùa xuân ấm áp đang muốn vương ra.

Gót sắt của thiên lý mã in trên tuyết dày, lưu lại dấu vết thật sâu, mang đến khúc nhạc dạo huyết vũ tinh phong.

Nhìn đến nam nhân trước mắt thuận theo cầm lấy chén cơm, sắc mặt Mộ Phi mới tốt hơn, vừa sầu lo tại sao bản thân lại đem nhiều thời gian tinh lực đi để ý nam nhân, vừa thấy đồ ăn đã lạnh như ăn muốn gọi người hâm nóng lại....

Còn không kịp mở miệng, ngoài trướng liền có tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Trong quân doanh có một vị khách không mời mà đến, Lạc Văn nộ khí trùng trùng một phen đem trường kiếm đánh vào những kẻ ngăn đón mình, thẳng tiến đến trướng của Mộ Phi.

"Thả hắn ra."

"Lạc tướng quân thật uy phong." Nam tử đi ra doah trước đồng thời cũng dùng thân thể ngăn cản lối vào.

Lạc Văn hừ lạnh một tiếng tuốt kiếm, sĩ binh bên cạnh cũng rút kiếm ra, Mộ Phi thân hủ ngăn lại, ra lệnh cho quân lính lui xuống.

"Sao lại lỗ mãng như vậy, khó trách người đứng đầu Lạc gia lại là huynh trưởng của ngươi." Mộ Phi nheo mắt lại.

"Ta nói, thả hắn ra !" Chàng trai không cùng Mộ Phi đàm thoại nhà hạ, trường kiếm trong tay chém về phía Mộ Phi, không ngờ Lạc Văn lại như thế, Mộ Phi vội vàng tránh ra, đồng thời , trường kiếm cũng một nhát chém nát bức màn, lộ ra hình ảnh nam nhân trong trướng bị khóa trụ hai chân....

"Nhất Phương !" Lại nhìn đến nam nhân, vừa mừng lại vừa đau....

"Lạc Văn ?" Thanh âm khô khốc phát ra từ hầu gia, đôi mắt mờ mịt của nam nhân trong nháy mắt sáng bừng lên, đối với chàng trai từng thả hắn đi, nam nhân thủy chung vẫn mang lòng cảm kích, hy vọng Lạc Văn đột nhiên xuất hiện có thể giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh đáng sợ này....

Bộ dáng vui sướng của nam nhân, làm cho Mộ Phi cầm chặt lấy lãnh kiếm trong tay.

"Ta mang ngươi đi !" Hai mắt khẽ hấp háy, chàng trai một kiếm chém đứt xiềng xích trói buộc nam nhân, đôi tay vươn ra khẩn thiết ôm lấy nam nhân gầy yếu.

Hy vọng, chỉ khác tuyệt vọng một chữ.

Hướng Nhất Phương nhịn không được ôm Lạc Văn : "Ừm."

Lạc Văn có thể cứu hắn lần đầu, nhưng không thể cứu hắn lần hai.

Chàng trai đột nhiên kịch liệt run rẩy, nam nhân nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó ánh vào mi mắt chính là lãnh kiếm trên ngực Lạc Văn....

"Lạc... Lạc Văn...." Thanh âm của nam nhân, run rẩy như sắp vỡ tung ra.

11.

Nam nhân há miệng, một chữ cũng không nói nên lời, ôm lấy thân thể ấm áp đang dần trở nên lạnh lẽo, tim hắn cũng tựa hồ ngã theo vết nứt, mai táng trong hàn băng.

"Phập...." lãnh kiếm rút ra, huyết hoa văng khắp nơi, điểm lên gương mặt nam nhân những bông hoa hồng mai bằng tuyết.

"Lạc Văn..." Kẻ không nói nên lời rốt cục cũng có thể mở miệng, cực kỳ run rẩy.

"Hắn đã chết." Lôi kéo cái xác từ trên người nam nhân rồi đá văng đi, Mộ Phi ngồi xuống đưa tay hướng về phía Hướng Nhất Phương, "Đi cùng ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi." Lạc Văn bị giết, cũng có nghĩa.... không thể sống trong triều được nữa, nhưng chàng không hề hối hận vơi lựa chọn của mình.

Biến hóa một cái chớp mắt, Lạc Văn vốn đã chết bỗng sử kiếm chém về phía Mộ Phi, đối phương bất ngờ cuống quýt né tránh, nhưng cũng bị thương không nhẹ, mắng to một tiếng, thanh kiếm của Mộ Phi lại hướng về phía Lạc Văn.

Nhưng lúc này đây, nơi lãnh kiếm đâm vào không phải là Lạc Văn, mà là kẻ đột nhiên dựa vào người Lạc Văn.... Hướng Nhất Phương.

"Nhất Phương !" Hô lên một tiếng, không phải Lạc Văn, cũng không phải Mộ Phi, mà là Hắc Ngân, vì cái gì mới tìm được nam nhân, lại nhìn thấy tình cảnh như vậy !

Lạc Văn ghé vào người nam nhân, nở nụ cười, không nói một tiếng, mở miệng ra chỉ có máu đang ào ạt chảy ra, nhưng có thể cùng nam nhân chết một chỗ, cảm thấy được thực hạnh phúc.

Thanh kiếm của Mộ Phi, nơi xuyên qua thân thể của Hướng Nhất Phương, cũng đi vào thân thể của Lạc Văn.

Mộ Phi nhìn thấy tình cảnh trước mắt hoàn toàn ngây dại, chàng không muốn giết hắn, không muốn....

"A...." Nam tử không có né tránh cú đâm đầy phẫn nộ của Hắc Ngân, chàng đột nhiên ngửa đầu cười vang, cả đời này sống đến cuối cùng là vì cái gì, vì cái gì đến khi cuối cùng rồi lại giết chết chính người mình yêu, còn sống, lại có ý tứ gì ?

Kiếp này ta nợ ngươi, kiếp sau trả lại.

Khi Hắc Ngân rút kiếm ra, Mộ Phi cũng dựa vào khí lực cuối cùng rút ra kiếm của mình, một kiếm rút ra, dù là Lạc Văn hay là Hướng Nhất Phương, cũng sẽ không có hy vọng sống sót...

"Nhất Phương..."

Ngực nam nhân không ngừng chảy máu, miệng hé ra cũng toàn là máu, miệng có thể di động, rõ ràng là gọi tên Hắc Ngân, có lẽ đây là giây phút hạnh phút nhất của hắn, bao nhiêu ngày trôi qua, hắn lần đầu tiên nở nụ cười, nụ cười ánh lên đôi mắt, ngã xuống lồng ngực của Hắc Ngân, bình thản.... nhắm nghiền hai mắt.... vĩnh viễn.

Ngươi chẳng lẽ đã quên lời hứa của chúng ta sao ? Mùa xuân còn chưa tới, ngươi sao có thể như vậy được....

Ta sai lầm rồi, ta không bao giờ.... rời đi ngươi nữa, không bao giờ.... giống như ba năm trước rời đi ngươi nữa, lúc này đây, vô luận kiếp này hay kiếp sau, vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi.

Khi Lạc Tư đuổi tới, nhìn đến xác chết của bốn cười, nhưng tất cả đều vương lại một nụ cười.

Có lẽ bọn họ cuối cùng cũng đã có được mong ước của chính mình.

Lạc Tư đem bốn người mai táng cùng nhau, vô luận bọn họ ai yêu ai, ai hận ai, vẫn đều là vì lẫn nhau mà trả giá mạng sống.

Để lại y phải sống làm sao bây giờ ?

Hắn cứ cô độc mà già đi, thế nhân đều nói hắn lạnh lùng như vậy, cả đời cô độc.

Mà chân tướng, chỉ có tại nấm mồ đã mọc đầy cỏ đang nương theo làn gió.

Mùa xuân hàng năm, đều có một nam tử đến trước mộ uống rượu, nói chuyện với ngôi mộ, mà cuối cùng, hắn cũng táng tại bên cạnh ngôi mộ.

Chia ly kiếp này, kiếp sau sẽ gặp lại.

TOÀN VĂN HOÀN