Dực Thủy

Chương 20






Ánh trăng trong trẻo nhu hòa như trải một lớp bạc mỏng xuống từng mái nhà, Lãnh Dực Lăng cầm lấy một lọn tóc của Thất Dạ, xoay xoay quanh ngón tay.

Cảm thấy có chút lạnh, Thất Dạ rúc sát vào người Lãnh Dực Lăng, cái đầu nho nhỏ không ngừng cọ dụi vào cổ y. Từng hơi thở đều đặn phả ra hít vào bên tai khiến y không khỏi cảm thấy ngứa ngứa.

Lãnh Dực Lăng bất đắc dĩ xoay người đứng dậy xuống giường, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, âm thầm rời khỏi phòng.

“Dương Liễu, chuẩn bị cho tốt.”

“Rõ.”

Cửa phòng vừa khép lại, trong nháy mắt, Thất Dạ vốn ngủ say bỗng bật dậy ngồi lặng thinh trên giường. Hắn nhìn chăm chăm vào cánh cửa, có chút đăm chiêu.

Lãnh Dực Lăng trút một hơi thở nặng nề, bản thân ta từ khi nào lại có hứng thú như vậy, dù chỉ là những cử chỉ nhỏ thân thiết một chút mà cũng khiến ta nổi lên dục vọng.  Lại còn với đứa con của mình nữa, thật buồn cười song cũng thật đáng sợ.

Lãnh Dực Lăng nhớ lại lúc Thất Dạ ba tuổi, đó là lần đầu tiên y muốn bảo vệ một người khác. Ngay bản thân y cũng không rõ sự bảo vệ đó đã dần chuyển hóa thành chiếm giữ. Y muốn chờ Thất Dạ lớn lên, chờ hắn nhận ra tâm ý của y, nhưng chờ đợi càng lâu, lòng y càng bất an hơn, Bình Hạo nói đúng, ta có thể không màng nhân thế, nhưng liệu hắn có giống ta không? Dạ nhi thông minh như vậy, lúc nhỏ không nói làm gì, nhưng sau này thì… Ta thật không dám nghĩ đến cảnh đôi mắt trong suốt của hắn lại lộ ra vẻ khinh bỉ mỗi lần nhìn ta. Điều đó đáng sợ biết chừng nào.

Tiến vào một gian phòng tối tăm trong Ngưng Yên các, trên giường đã có một nữ tử ngồi sẵn. Đó chính là việc Lãnh Dực Lăng vừa mới ra lệnh cho Dương Liễu chuẩn bị. Trong phòng không đốt đèn, bóng tối căn bản không thể ngăn cản tầm mắt của Lãnh Dực Lăng, nàng kia cúi đầu rất thấp nên y không thể nhìn rõ dung mạo. Dù sao y cũng không bận tâm đến dung mạo của nàng, người Dương Liễu chuẩn bị tướng mạo hẳn cũng không tệ hại đi.

Lãnh Dực Lăng nắm chặt tay lại, đến nỗi móng tay cắm hẳn vào da thịt, hít một hơi thật sâu, y khẽ gọi một tiếng: “Dạ nhi…..”

Rất nhanh sau đó, Thất Dạ nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ, hắn vội vàng nằm xuống giả bộ vẫn ngủ say.

Lãnh Dực Lăng rón rén bước tới bên giường giống như mọi khi mà ôm Thất Dạ vào người, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngửi thấy mùi phấn son từ người Lãnh Dực Lăng, Thất Dạ nhảy dựng lên thoát khỏi vòng tay của y mà trực tiếp xuống giường.

“Phụ thân, Dạ nhi muốn ngủ một mình.”

Con mắt của Lãnh Dực Lăng tràn đầy kinh ngạc, Thất Dạ dừng lại ở ngưỡng cửa, quay đầu buông một câu: “Phụ thân, người nên đi tắm đi.”

Lãnh Dực Lăng giơ một ống tay áo lên ngửi thử, một luồng dày đặc mùi phấn son xông thẳng vào mũi. Tự giễu bản thân, y vươn tay ấn một cái ở đầu giường, trên tường lập tức mở ra một cánh cửa, bên trong tản mạn một tầng hơi nước mông lung. Ở giữa là dục trì có thể chứa đủ mười mấy người. Nước trong dục trì không hề được đun nóng, nhưng quanh năm suốt tháng đều ấm nóng. Buông thả xiêm y dưới chân, để lộ làn da trắng mịn như ngọc, Lãnh Dực Lăng bước từng chân xuống dục trì. Y đem chính mình nhấn chìm xuống mặt nước, Dạ nhi, con là chê phụ thân không sạch sao?

Lúc này, trong căn phòng kế bên, Thất Dạ ôm gối khóc thất thanh, tiếng khóc không chỉ thảm thiết thê lương, mà phải nói là kinh thiên động địa, thần sầu quỷ khốc. Nhưng vì Lãnh Dực Lăng vẫn ngâm mình trong nước nên không thể nghe được.

Phòng này là nơi chín năm trước Lãnh Dực Lăng đã chuẩn bị cho Thất Dạ, nhưng Thất Dạ chưa một lần ngủ qua, bởi vì thân thể Lãnh Dực Lăng đông ấm hạ mát ôm ngủ thực thoải mái, nên Thất Dạ luyến tiếc cái gối ôm đa dụng miễn phí đó.

Ngọc hồn rốt cuộc chịu không nổi sự tra tấn của Thất Dạ liền bay ra bảo vệ hai tai khỏi bị điếc lúc nào không hay.

“Ngươi khóc cái gì mà hùng hồn vậy?”

“Phụ thân….. ô….. ô….. Phụ thân, y đi gặp nữ nhân, đêm đêm đều thế, mùi phấn son trên người phụ thân mỗi ngày đều khác nhau, ô…..ô…..”

“Phụ thân ngươi cũng giống như bao nam nhân khác, chạm vào nữ nhân cũng là chuyện bình thường mà.”

“Nhưng….. nhưng ta không thích y chạm vào nữ nhân, ô ~~ ô ~~ các nàng có gì tốt, có thể thỏa mãn y sao? Chẳng lẽ ta lại không làm được….. Ta…..”

Ý thức được lời nói của bản thân, Thất Dạ nhất thời ngây người, hai mắt mở to kinh ngạc.

“Ta….. ta….. ý của ta….. là…..”

Ngọc hồn hiểu rõ Thất Dạ muốn nói gì, vươn tay vỗ đầu an ủi hắn.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ đi.”

“Ừ.” Nhất định do ta thương tâm quá độ, dẫn đến tinh thần hỗn loạn nên mới có thể nói ra những lời như thế. Ngủ một giấc, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thất Dạ không nghĩ gì nữa, nhắm chặt hai mắt đi vào giấc ngủ mà không để ý đến ánh mắt phức tạp tình tứ ẩn chứa ưu thương cũng như hạnh phúc của ngọc hồn.

Ngọc hồn bước tới bên giường, cúi người đặt một nụ hôn lên trán Thất Dạ, ngươi quả nhiên vẫn còn yêu y, không, vốn là ngươi đã yêu y từ trước rồi. Tâm ý của ngươi vẫn không hề thay đổi, tất cả ta đều có thể cảm nhận được.

Ngay khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu vào phòng, Thất Dạ mang theo hai mắt gấu mèo lững thững xuống giường. Ấm trà trên bàn lơ lửng trên không rót nước vào cái chén, rồi bay tới bên tay Thất Dạ. Vài năm nay Thất Dạ vẫn lén luyện pháp thuật, đến nay đã có thể điều khiển đồ vật theo ý của mình, đương nhiên pháp lực không thể bằng kiếp trước của hắn.

Trải qua một đêm trằn trọc suy nghĩ, Thất Dạ quyết định — rời nhà một chuyến.

Lần này bỏ nhà ra ngoài có hai nguyên nhân. Một là, kể từ bốn năm trước, khi hắn bị Thiên Sơn Đồng Mỗ bắt đi thiếu chút nữa không toàn mạng trở về, Lãnh Dực Lăng không cho phép hắn nửa bước rời khỏi Lãnh Nguyệt cung, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này ra ngoài tìm hiểu một phen. Hai là làm cho chính bản thân hắn cảm thấy bớt phần nào sầu muộn trong lòng. Chuyện đêm quá khiến hắn phiền muộn không thôi.

Chủ ý đã quyết, nói được làm được, Thất Dạ thu thập vài bộ quần áo, cầm lấy một tập ngân phiếu nhét vào trong người. Ngân phiếu này đều là tiền tiêu vặt của Hoa Tình và Thượng Quan Tử Duyệt cho hắn. Nhưng suốt bốn năm qua hắn không ra ngoài nên có bao nhiêu tiền cũng vô ích, hắn chỉ biết góp lại một chỗ, hiện tại đã phát huy công dụng, xem ra tiết kiệm thật sự là một chuyện tốt.

Bọc hành lý khoác trên vai, Thất Dạ thong thả bước đến bên cửa sổ lẩm nhẩm đọc chú ngữ. Ngay sau đó có một đám mây trắng bay tới, ha ha, xem ra mấy năm nay tự luyện pháp thuật hiệu quả cũng không tệ lắm.

Ngồi lên đám mây, đương lúc chuẩn bị bay đi thì Thất Dạ lại bị ngọc hồn gọi lại.

“Ngươi không lưu lại chữ nào sao?”

Ừ, đúng rồi, rời nhà ra ngoài bình thường đều phải lưu lại thư báo, vì thế Thất Dạ liền trở lại bàn lấy giấy mực viết lại vài chữ: Trong nhà phiền muộn, du ngoạn mấy ngày, không cần lo lắng — Dạ nhi đề bút.

Việc đã làm xong, Lãnh Thất Dạ hắn chính thức bước chân vào chốn giang hồ.

Cont…