Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 40




Lòng dạ Uông Nhất Sơn rất thâm sâu, Hứa Triển biết rõ điều này.

Lúc trước, cô có thể hợp tác thành công với Bạch Gia Nặc để gài bẫy anh ta, hoàn toàn là do may mắn. Nỗi hận với bố con họ, cô không giấu được, chi bằng cứ nói ra. Nghĩ đến ánh mắt khinh miệt của Uông Nhất Sơn với mẹ cô, cô nắm chặt tay, cắm mạnh móng tay vào da thịt.

Uông Nhất Sơn nắm tay cô, gỡ từng ngón tay ra.

“Thời gian trước, mẹ em có đến tìm bố anh.” Hứa Triển mở to hai mắt, trong lòng có chút bất an.

“Bà ấy lén cầm dao đâm bị thương bố anh.” Hứa Triển căng thẳng hỏi, “Mẹ tôi có sao không? Nhà anh có báo cảnh sát không?”

Uông Nhất Sơn lắc đầu, “Nếu như báo cảnh sát, hôm nay em gặp được bà ấy sao?” Thấy cô không nói gì, Uông Nhất Sơn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, “Trước đây, đúng là anh không biết rõ chân tướng, nhưng đừng hy vọng anh áy náy vì chuyện của mấy ông bà già! Mẹ em là người hồ đồ, xem xem bà ấy đã làm những gì! Bà ấy khiến đứa con gái mình sinh ta thật thê thảm, lại đến quấy nhiễu…cuộc sống của anh…”

Hứa Triển sắp nổi điên, “Anh là đồ khốn! Giống hệt bố anh!” Cô lao đến định đánh Uông Nhất Sơn nhưng đã bị anh ta tóm lấy cánh tay, “Triển Triển, em muốn làm một cô gái thông minh thì phải hiểu rõ, đừng giống như mẹ em, đừng ngoan hiền làm người nội trợ, tốt xấu gì cũng phải chơi được hết!”

Hứa Triển trừng mắt nhìn Uông Nhất Sơn, thật sự muốn đập nát vẻ mặt như cười như không của anh ta, có điều…rốt cuộc là anh ta có ý gì?

Sau khi mẹ đi được vài ngày, giấc ngủ đêm của Hứa Triển không được tốt, mấy lần tỉnh lại khỏi ác mộng, cả người đẫm mồ hôi, thấm ướt cả ga trải giường.

Uông Nhất Sơn luôn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô như dỗ một đứa trẻ. Nếu còn đang trong mơ, Hứa Triển sẽ ngoan ngoãn dựa vào ngực anh ta như con mèo nhỏ; Mà nếu đã tỉnh táo lại, cô sẽ đẩy mạnh Uông Nhất Sơn ra, ương bướng rụt vào một bên giường.

Mỗi lúc như thế, Uông Nhất Sơn lại xuống giường, đứng trên ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Thường thường, sáng dậy, Hứa Triển lại phát hiện ra đến bảy tám đầu mẩu thuốc lá ở ban công.

Chẳng bao lâu, thời gian làm lễ cưới đã đến. Uông Nhất Sơn thuê hai chiếc máy bay, đưa cả đám bạn đến hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo này vốn không có tên, nhưng vị chủ nhân mới đã đặt cho nó cái tên “đảo Lại Nhân”.

Cái tên thật tuyệt vời. Ngồi thuyền đến đảo, điều đầu tiên đập vào mắt chính là bãi biển cát trắng, nước biển xanh trong, những áng mây trên trời hợp cùng một sắc cùng nước biển. Đặc biệt, màu nước biến đổi tùy theo ánh sáng, dường như biển rộng đang liên tục tự biến hóa bản thân, từ màu xanh nhạt, đến xanh trong, xanh ngắt, lại đến xanh thẫm. Cuối cùng, khi mặt trời xuống, những sự biến hóa ấy đã in sâu vào lòng người, khiến người ta chỉ thầm muốn ngồi lại bờ cát mịn thêm một lúc nữa, chụp một bức ảnh cùng cảnh sắc tuyệt đẹp này.

Khung cảnh nên thơ ấy đã bị đám khách khứa phá hỏng rồi.

Hứa Triển và Uông Nhất Sơn đến trước khách khứa hai ngày.

Ở bữa tiệc nhỏ được tổ chức trước lễ cưới, Hứa Triển phát hiện, Bạch Gia Nặc cũng tới.

Vị công tử này đi cùng một cô gái tóc vàng mắt xanh, vận trang phục thanh nhã, hoàn toàn nổi bật giữa đám đông.

Thấy Hứa Triển, Bạch Gia Nặc để bạn gái lại, cầm một ly rượu đến cạnh Hứa Triển.

“Đã lâu không gặp, cô hấp dẫn lên nhiều rồi.” Những lời này của Bạch Gia Nặc không được tính là tâng bốc.

Lúc này, Hứa Triển mặc một chiếc váy hoa ngắn quây ngực, để lộ ra hai bắp đùi trắng nõn, mái tóc dài được búi cao, tôn lên cả gương mặt nhỏ nhắn. Một cô gái quê mùa, qua bao trải nghiệm đã trở nên quyến rũ, động lòng người.

Bạch Gia Nặc phát hiện, mỗi lần gặp Hứa Triển, hắn đều cảm thấy cô nàng này đáng nhìn, nhất là đôi mắt to tròn kia, khi nheo nheo nhìn về phía hắn, hắn đều mơ hồ thấy tim đập nhanh hơn.

Thấy “đồng bọn” đến chào hỏi, Hứa Triển mỉm cười, thoáng nhìn qua Uông Nhất Sơn đang nói chuyện với khách quý, cô trả lời: “Đã lâu không gặp, mọi thứ ổn chứ?”

Bạch Gia Nặc cười khổ, “Nhờ cô ban tặng, Uông tổng xuất chúng đã thành cổ đông của công ty tôi rồi, việc làm ăn của tôi liệu có ổn không?”

Hứa Triển cụp mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi nợ tiền Uông Nhất Sơn, không có cách nào, chỉ có thể dùng cổ phần của anh, tôi…”

Trong lòng Bạch Gia Nặc đã hiểu, con cáo Uông Nhất Sơn đã tìm được một con hồ ly, một đực một cái phối hợp, quả nhiên hãm hại tay đơn độc là hắn!

Nhưng lúc này, vẻ quyến rũ của con hồ ly đó khiến ánh mắt Bạch Gia Nặc phải đi tuần một vòng. Hắn đang định nói gì đó với Hứa Triển, nhưng Uông Nhất Sơn đã đến, ôm eo Hứa Triển rồi bắt chuyện: “Bạch tổng có thể đến tham dự lễ cưới của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”

Bạch Gia Nặc liếc qua bàn tay đang ôm Hứa Triển của Uông Nhất sơn rồi mỉm cười, “Lễ cưới lúc nào cũng thú vị mà, tham gia nhiều, có khi còn được xem cảnh không tầm thường, ví dụ như cô dâu chạy trốn…cũng không chán lắm.”

Uông Nhất Sơn bị đá đểu, đương nhiên không chịu để yên, “Bạch tổng vui vẻ, tôi cũng được yên tâm. Nói như vậy, tác phẩm mà anh dốc hết công sức ra làm lại bị người ta mua với giá rẻ, chắc cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.”

Có qua có lại, Hứa Triển đã hiểu, cục diện rối rắm mình gây ra đã được Uông Nhất Sơn thu dọn ổn thỏa.

Không buồn nghe hai tên cá mè một lứa này đấu khẩu, Hứa Triển lơ đễnh chuyển tầm mắt, chợt nhìn thấy một vị khách bất ngờ —— Địch Diễm Thu!

Thiệu phu nhân như được gió Hawaii tôn lên, khuôn mặt xinh đẹp, mặc chiếc quần ống dài màu kem phối cùng chiếc áo sơmi thanh lịch, trông không giống phu nhân của một đại gia trung niên.

Nhưng thật ra, bây giờ, trông cô ta có vẻ tương xứng hơn hồi đi bên cạnh cục trưởng Thiệu.

Hứa Triển có chút kinh ngạc, lại lập tức nghĩ đến màn bắt gian mình sắp xếp, có lẽ là đã phá hỏng chuyện tốt của Địch Diễm Thu. Có điều, không biết sau đó cô ta có ly hôn với cục trưởng Thiệu hay không?

Theo ánh mắt Hứa Triển, Bạch Gia Nặc cũng nhìn thấy một đôi kia, nên lập tức liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của Uông Nhất Sơn, mập mờ suy nghĩ rồi mím môi cười tươi rói.

Đúng lúc này, cặp đôi kia đi về phía Hứa Triển. Không hiểu sao, ánh mắt của người đàn ông trung niên kia khi nhìn Hứa Triển không giấu nổi vẻ chán ghét. Ngay lúc Hứa Triển đang nghi hoặc, có một người ở ngay cạnh cô ra chào hỏi với ông ta: “A, ông em Uông Dương, lâu quá không gặp!”

Dường như, dòng máu trong người Hứa Triển đông lại tức khắc. Ông ta…là Uông Dương? Một trong ba tên súc sinh hại đời mẹ cô?

Nếu không phải trước đó đã nghe nói ông ta nhiều hơn mẹ cô khoảng năm sáu tuổi, thì cô cũng không thể ngờ, ông ta cùng lứa tuổi với người mẹ khô héo của cô. Mái tóc dày đen nhánh, làn da bóng láng, hẳn nhiên người đàn ông này sống cuộc sống vô cùng thoải mái, chỉ riêng bọng mắt hơi sưng, cho thấy sự mệt mỏi của ông ta.

Ông trời không có mắt sao? Tại sao người ác như vậy mà lại sống an nhàn tự tại, không hề mảy may suy nghĩ?

Giây phút ấy, Hứa Triển thật sự muốn cầm dao đâm chết lão mặt người dạ thú này.

Người họ Uông có gien tốt, mặc dù mấy tháng trước bị mẹ cô đâm một dao, nhưng bây giờ, trong bộ cánh hàng hiệu, ở ông ta vẫn toát lên vẻ đạo mạo, uy nghiêm. Khi ông ta dẫn bạn bè đến giới thiệu con dâu là Hứa Triển, ánh mắt vẫn lộ vẻ chán ghét, nhưng miệng thì liến thoắng khen cô con dâu ngoan hiền.

Hình tượng hiền lành thật sự chiếm được sự ngưỡng mộ của mọi người, ai cũng khen Hứa Triển có phúc, xuất thân tầm thường mà lại vào được nhà giàu, có được ông bố chồng tốt.

Uông Nhất Sơn thản nhiên chào bố, tìm cơ hội ghé vào tai Hứa Triển nói nhỏ: “Em không định nổi đóa lên giữa bữa tiệc đấy chứ?”

Hứa Triển cố gắng khống chế cơn tức, cầm lấy một cốc đồ uống lạnh ở trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Chờ khách khứa chào tạm biệt rồi về khách sạn Tân Hải ở cạnh biệt thự nghỉ ngơi, người nhà họ Uông mới ngồi lại phòng khách. Chỉ có điều, không hiểu tại sao Địch Diễm Thu vẫn ngồi cạnh Uông Dương. Hứa Triển cũng hiểu ra trò đó, nhưng Uông Dương đường hoàng dẫn cô ta xuất hiện ở bữa tiệc, vậy còn mẹ Uông Nhất Sơn đâu?

Không có người ngoài, màn diễn có thể dừng lại rồi. Sau khi Uông Dương nhìn về phía Hứa Triển, lỗ mũi xì ra một hơi, rồi ông ta dựa đầu vào thành ghế, gương mặt tản ra luồng khí lạnh lẽo. Tuy nhiên, Địch Diễm Thu thì lại rất nhiệt tình, dáng vẻ đúng như một bà mẹ chồng.

Cô ta kéo bàn tay Hứa Triển nhìn một lượt, sau đó ôm vai cô và thân thiết nói: “Không hổ là cô gái được Sơn Sơn coi trọng, thật xinh đẹp. Lần đầu gặp, không biết nên tặng cô cái gì.” Vừa nói, cô ta vừa mở chiếc ví da cầm tay, lấy một chiếc hộp nhung tinh tế, lớp nhung ôm lấy một sợi dây mặt phỉ thúy, nhẹ nhàng đặt lên ngực Hứa Triển, “Nhìn xem, rất hợp với làn da của cô, nếu mặc một bộ màu đen thì càng tôn được miếng phỉ thúy này hơn.”

Lời là nói cho Hứa Triển nghe, nhưng đôi mắt cô ta lại liếc về phía Uông Nhất Sơn, đối tượng chính thức muốn lấy lòng vừa thấy đã hiểu ngay. Điệu bộ của người bề trên như thế đã đủ chưa? Người không hiểu nội tình, cho dù có thô bỉ đến đâu cũng không thể đoán được, vị “mẹ chồng chuẩn” này đã từng “lăn lộn” với Tiểu Sơn của cô ta. Không hiểu công lực của Uông bố như thế nào? Có đủ để thỏa mãn đồ dâm phụ này không?

Uông Nhất Sơn thấy Hứa Triển không nhúc nhích thì liền đưa tay nhận lấy miếng phỉ thúy, coi như nể mặt Địch Diễm Thu.

“Làm chị Địch tốn kém rồi.” Nhưng không đợi Uông Nhất Sơn nói xong, Uông Dương đã hung dữ cắt ngang, “Cái gì mà chị Địch chứ! Gọi là dì! Hai ngày nữa, tao sẽ đi đăng kí với dì Địch, đến lúc đấy, mày còn phải gọi là mẹ!”

Hứa Triển mở to hai mắt, cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng lại phì cười. Nhà họ Uông còn có thể hoành tráng hơn nữa không?

Nghĩ đến chuyện của một mẹ một con này, đột nhiên, Hứa Triển lại thấy, ông trời đã mở nửa con mắt rồi!

“Đồ không có phép tắc!” Đột nhiên, Uông Dương hung dữ nói.

Hứa Triển rụt người lại, bày ra vẻ mặt trước nay chưa từng có, đúng kiểu bị người khác làm cho uất ức, cúi đầu, không nói câu nào.

Uông Nhất Sơn liếc nhìn Hứa Triển, sau đó tỏ vẻ khó chịu, “Thôi đi, không đến lượt bố giáo huấn vợ con, bố quản chuyện vớ vẩn của bố đi!”

Uông Dương đã quen với tính tình ngỗ ngược của thằng con trai cưng, từ nhỏ, lúc không bằng lòng cái gì là lại gào ầm lên với ông ta.

Ông ta còn nhớ, khi đó Uông Nhất Sơn mới có chín tuổi. Vì ông ta ra ngoài lăng nhăng bị mắc bệnh và lây cho vợ. Kết quả là, người vợ luôn làm như không nghe không thấy, trước khi ra nước ngoài chữa bệnh đã ủy thác cho luật sư làm thủ tục ly hôn. Thật ra ông ta cũng không cần, người đàn bà này nhìn thì xinh đẹp nhưng trên giường thì như con cá chết. Hơn nữa, đường làm quan của bố vợ cũng không thông thuận, mắt thấy có nguy cơ sa sút, ông ta chỉ ước nhanh chóng không dây dưa gì với nhà vợ, bà ta chủ động đề nghị đúng là trên cả tuyệt vời.

Có điều, bà ta đi thì được, còn con thì không!

Nhà họ Uông ba đời độc đinh, ông ta sao có thể để người lo hương khói tổ tiên rời đi? Kết quả là người đàn bà kia không vội vàng ly hôn, sau khi tranh cãi quyền nuôi dưỡng con với ông ta thì đã bỏ đi.

Uông Nhất Sơn tưởng mẹ không cần mình, đã khóa trái cửa, khóc suốt một ngày trong phòng. Vốn tưởng con trai dở tính ương bướng, Uông Dương dỗ mãi không được nên đã giáng một phát tát vào mặt con.

Với một cái tát này, quả nhiên là thằng con trai nín khóc. Nó chỉ bưng bên má sưng đỏ, trừng mắt nhìn ông ta!

Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa thì tao vẫn là bố mày!

Kết quả là, đêm đó, gara nhà ông ta loạn cả lên!

Chuông cảnh báo vang ầm lên, ông ta lơ mơ chạy ra gara. Chiếc Mercedes Benz mới mua đã bị thằng oắt con cầm gậy sắt đập cho biến dạng, kính chắn gió cũng bị đập vỡ.

“Nếu bố dám đánh con, con sẽ phá hỏng hết chỗ này của bố cho mà xem!” Thằng bé đứng trước xe, cầm gậy chỉ vào bố.

Đây có phải con trai ông ta không? Đây là bố ông ta!

Nếu không vì bệnh tật để lại di chứng ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, Uông Dương sẽ có một đứa con nữa với người đàn bà khác!

Chín tuổi còn như thế, bây giờ, Uông Nhất Sơn đã cao lớn, có thể ngông nghênh nói chuyện với bố anh ta rồi.

Uông Dương nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì lại không mắng, chỉ trừng mắt liếc xéo Hứa Triển. Đồ con hoang! Khiến nhà ông ta không được yên!

Thế nhưng, Địch Diễm Thu lại mỉm cười nhìn Hứa Triển, trong mắt hiện lên một tia âm độc.

Cô gái này, thật ra trước đây đã từng gặp, chính là ở bữa tiệc khai trương phòng tranh.

Thật ra, cô ta cũng không để ý đến cô gái này lắm, Uông Nhất Sơn có nhiều phụ nữ, cô ta không dư sức đi nhớ từng người một.

Nhưng, một màn bắt gian ở khách sạn lại khiến Địch Diễm Thu nhớ cô rất kỹ. Bạch Gia Nặc quả thật không phải là đối tác tốt, cho dù cô ta có dỗ ngon dỗ ngọt hỏi han, hắn vẫn nói là không biết, chỉ là tình nhân của Uông Nhất Sơn đã giăng cái bẫy này vì tiền, còn hắn thì tình cờ đi ngang qua.

Vốn là chuyện quá khứ, nhưng tên béo họ Thiệu lại đòi tính sổ với cô ta. Lão ta đề nghị ly hôn, cô ta lập tức đồng ý. Nhưng ông ta lại đi kể lể ở cơ quan, để cho mọi người biết cô ta từng làm lao công, rồi sau đó mới chịu kí đơn. Đúng lúc đó, một tờ giấy tố cáo khiến tiền đồ tốt đẹp của Thiệu Thính Trường chấm dứt.

Người có thể khiến Thiệu Thính Trường câm miệng, chỉ có một! Bản lĩnh cực kỳ cao! Địch Diễm Thu dù mang tiếng bà vợ thất thế, nhưng vẫn có thể ung dung cầm chỗ tiền dơ bẩn của Thiệu Thính Trường ra đi, lại nhanh chóng quyến rũ được lão già háo sắc, Uông Dương.

Từ một cô gái nghèo khó ở thôn quê và leo được đến vị trí bây giờ, cô ta không chỉ dựa vào vẻ xinh đẹp. Quy tắc trong đời cô ta là —— cứ là người chặn đường mình, cô ta sẽ không bỏ qua.