Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 49-2




Mà giờ khắc này, người đàn ông ấy, người đàn ông mà cô đã từng thử dùng toàn bộ sự tươi đẹp của tuổi thanh xuân để yêu kia, người ấy đã đóng một một dấu son ở trong lòng cô. Chỉ cần cô nhìn thấy, cô nhớ tới, cô nghe được những điều gì có liên quan đến anh, nó sẽ làm cô vô cùng đau nhức. Một khi đã không có khả năng, không có lực, vậy thì cô chỉ có cách né tránh anh thật xa.

Trong tình yêu anh là người bạc tình.♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn  Tình yêu luôn được anh ưu tiên gạt bỏ, Văn Tương Tư cô, vĩnh viễn không bao giờ với nổi.

Anh ôm cô, gần như muốn hoà nhập thân thể của cô vào trong máu thịt của mình. Xương cốt của cô bị anh dùng sức siết chặt làm cho người cô đau đớn đến gần như tê dại đi. Nỗi đau đớn này lại càng ép buộc cô càng lúc càng phải tỉnh táo hơn. Cô nắm tay lại dùng sức, chậm rãi đẩy anh ra: "Hà Dĩ Kiệt, anh buông em ra đi." 

Giọng nói hờ hững của cô giống như mặt đất sau trận tuyết lớn làm cho anh kinh hãi.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn  Đôi mắt của anh thoáng chuyển hướng chăm chú nhìn về phía cô, đã thấy trên khuôn mặt cô đầy vẻ bình tĩnh, dường như lúc này ở trước mặt cô, vài giọt nước mắt lẫn tình yêu thâm sâu cùng với những lời tỏ tình không kiềm chế nổi kia của anh chỉ là một chuyện nực cười, cũng chỉ là điều hư vô, cô hoàn toàn không hề quan tâm tới nó.

Trái tim của anh trở nên lạnh giá đến gần như sắp đông cứng lại, trong lòng chán nản đến cực độ, ngược lại lại sinh ra tâm lý vò đã mẻ lại còn bị sứt. Anh không chiếm được cô, nhưng cũng sẽ không buông cô ra, không nhìn thấy cô thì cảm thấy bị dày vò, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không có được cô cũng là một sự giày vò, không bằng anh sẽ giữ cô ở lại bên người, cho dù cô hận anh chán ghét anh, ít nhất, khi anh nhớ cô vẫn còn có thể được nhìn thấy cô.

Anh không đứng dậy, chỉ ghé gần vào trên mặt cô, dừng lại ở phía trên cách gương mặt cô 10 cm, hai mắt nhìn thẳng vào cô, không nói một lời.

Hơi lạnh phun ra phía ngoài, bốc lên đụng phải lớp da thịt ấm áp nóng hổi mang đến sự mát mẻ sảng khoái, dường như làm cho trái tim dần dần trở nên ổn định trở lại. Cô có một đôi mắt rất đẹp, khi cô nhìn anh luôn làm cho anh bị quyến rũ đến không thể tự chủ được. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Mà giờ khắc này, anh hận cô, hận cặp mắt của cô sao bây giờ lại hờ hững như vậy, khiến trái tim anh như bị  thứ gì đâm xuyên mạnh mẽ.

"Đừng như vậy." Giữa lúc đó đột nhiên cô mở miệng, cánh môi hơi nhếch lên nhìn anh. Trái tim Hà Dĩ Kiệt như run lên, anh không thích cô cười như vậy, nó mang theo sự lạnh nhạt, mang theo một chút thấu hiểu, hơn hết thảy là sự ôn hòa. Đó không phải là Tương Tư của anh. Tương Tư của anh giống như một con mèo nhỏ với những móng vuốt dài nhọn hoắt.   Tương Tư của anh xinh đẹp hoạt bát, ánh mắt tràn đầy linh khí bức người, chứ không phải  như giờ phút này, đẹp thì đẹp thật, lại như giống như bức tranh được chép lại trên giấy, dù nét vẽ tỉ mỉ, cực kỳ tinh tế, nhưng chỉ thấy cứng đờ và nguội lạnh.

"Hà Dĩ Kiệt, anh đừng nên như vậy nữa." Tay của cô lành lạnh, giống như khối băng giải nhiệt trong ngày mùa hè, nhẹ nhàng chạm vào trên gương mặt của anh. Anh khẽ run lên một cái, bất giác gương mặt của anh liền  hướng vào trong lòng bàn tay của cô, ngang nhiên áp vào. Cô không hề động đậy, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, dường như cô lại thở dài một tiếng, khẽ khàng nói: "Cứ tuân theo đúng như chúng ta đã giao ước đi, hai tháng sau, em khỏi bệnh rồi sẽ rời đi, anh sẽ lại cùng sống với phu nhân của mình... thật tốt. Cả một khoảng thời gian dài như vậy đã trôi qua, chúng ta cũng đã chia tay nhau lâu lắm rồi, không nên còn gặp mặt nhau như vậy nữa. Nhưng hiện tại em rất cảm kích anh đã ra tay cứu giúp em. Hai chúng ta bây giờ đã hoà nhau rồi, anh không hề thiếu nợ em, em cũng vậy, em cũng không hề trách móc gì anh nữa, cả hai chúng ta hãy sống cuộc sống của riêng mình sao cho thật tốt nhé!"

"Hà Dĩ Kiệt, chuyện đã là quá khứ rồi, em cũng không muốn nhớ lại nữa. Nếu như thực sự chính anh đã nói như vậy, không bằng anh hãy thành toàn cho em, em không muốn lại phải trở lại trong cuộc sống của anh nữa, cũng không muốn lại xuất hiện ở trong thế giới của anh... Em cầu xin anh, hãy giúp em đạt được ý nguyện của mình đi!"

Từng chữ từng câu cô nói ra đều vô cùng kiên quyết. Những câu nói của cô giống như có người đã vung chiếc búa lên đóng một cái đinh đâm xuyên vào trong lòng của anh. Khóe miệng của anh, cả cơ thể của anh lúc này chợt run lên, trong ánh mắt của anh cũng dần dần tràn ngập sắc đỏ. Anh nhìn chằm chằm vào cô, nếu như quả thật ánh mắt có thể giết chết người, anh nghĩ, anh sớm đã giết người phụ nữ nhẫn tâm này rồi.

Nếu như cô khóc lóc ầm ỹ, la lối om sòm, giãy dụa, ngang ngược phản kháng, anh đều có cách để trị. Nhưng mà anh không sao chịu được cô nói ra lời chia tay một cách sảng khoái như vậy... Cho dù bọn họ đã sớm chia tay nhau rồi, cho dù chính anh đã nhẫn tâm vứt bỏ cô, đã trục xuất cô ra khỏi thế giới của mình!

"Văn Tương Tư." Anh gần như nghiến răng nghiến lợi lên để gọi tên của cô. Bàn tay anh đang nắm lấy một cái cổ tay của cô đột nhiên liền buông ra, trượt đến nơi cần cổ của cô. Bàn tay to của anh liền ôm lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, khẽ siết chặt lại. Trên mặt Tương Tư dần dần dâng lên màu đỏ, nhưng cô vẫn như cũ, vẫn bình tĩnh mở lớn cặp mắt nhìn anh chăm chú như vậy, không hề có một mảy may gợn sóng cảm xúc.

Anh cực kỳ hận cô liền hơi dùng sức, gần như kéo cả người cô lên, mi tâm của Tương Tư nhíu chặt lại. Cô bị anh siết chặt, hô hấp cũng sắp bị đứt đoạn rồi, bắt đầu cảm thấy khó chịu .

"Anh không buông tay, em đừng có nghĩ dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ như vậy để lừa gạt anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay đâu!"

Cô đột nhiên nở một nụ cười, trong nụ cười mang theo một chút hương vị trào phúng. Cô hít thở một cách vất vả, hung hăng đẩy ngón tay của anh ra, nặng nề ngã xuống trên ghế sa lon, ho khan mấy cái, cất giọng khàn khàn mở miệng: "Được, muốn em ở lại cũng có thể, anh hãy ly hôn đi, anh ly hôn ngay lập tức, để cho em có một thân phận quang minh chính đại. Nếu em được làm Hà phu nhân, em sẽ ở lại ngay."

Thoáng cái anh bị lời của cô làm nghẹn họng, nửa ngày cũng không  nói ra được một chữ.

Nụ cười của cô trở nên nguội lạnh, xa xăm và lạ lẫm: "Hà Dĩ Kiệt, em không muốn làm người thứ ba, không muốn làm một người phụ nữ xấu xa chia rẽ hôn nhân của người khác. Em cũng không chấp nhận làm tình nhân bí mật của anh, ngồi đó chờ đợi không biết lúc nào anh mới đến thăm. Chúng ta đã sớm kết thúc rồi. Anh cũng đã kết hôn. Từ trước tơi nay, em chưa từng hận anh, chưa từng bao giờ nói một câu oán thán về anh. Nhưng làm người cũng cần phải công bằng một chút, em đã bị hai người làm hại thành ra thế này rồi. Có phải là anh muốn em phải bỏ mạng thì anh mới hết hy vọng, đúng như vậy không?"

"Anh không yêu cô ấy, Tư Tư, anh không yêu cô ấy, cho tới bây giờ cũng vẫn không yêu." Anh xoay người sang chỗ khác, ôm lấy đầu đầy đau khổ. Anh không dám nhìn cô, từng chữ từng câu mà cô đã nói đều vô cùng chính xác, đều là sự thật mà anh không dám đối mặt.

"Cái đó có liên quan gì đến em chứ? Anh không yêu cô ta, nhưng cô ta vẫn là phu nhân của anh. Anh là một người đàn ông, Hà Dĩ Kiệt, anh phải có trách nhiệm đối với người vợ của mình, anh không thể đã kết hôn rồi mà vẫn còn nhớ nhung, mơ tưởng, lưu luyến mãi với tình nhân cũ của anh được. Hà Dĩ Kiệt, trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu, ít nhất là trong phạm vi của bản thân em, Văn Tương Tư này, chuyện đó tuyệt đối không thể nào được phép xảy ra. Hơn một năm trước, vì anh mà thiếu chút nữa em đã bị mất đi tính mạng của mình rồi. Hiện tại, anh lại còn muốn đặt em vào trong mối nguy hiểm ấy lần nữa sao? Hà Dĩ Kiệt, đây là cái mà anh gọi là yêu em ư?"

"Không, chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa đâu, Tương Tư..."

Anh vội vã cãi lại, nhưng Tương Tư lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Cho dù sẽ không xảy ra như vậy nữa, em cũng vẫn không có khả năng trở về với anh đâu. Em không muốn phải thảo luận vấn đề này với anh nữa. Hà Dĩ Kiệt, em chỉ cho anh hai con đường, thứ nhất, hai tháng sau anh thả cho em rời đi, từ nay về sau, núi cao nước xa, em và anh cả đời này không bao giờ qua lại với nhau nữa..."

"Không, anh không đồng ý, Tư Tư, anh không thể đồng ý được..." Sắc mặt anh thoáng trở nên tái nhợt, bối rối lắc đầu. Nhưng Tương Tư vẫn không chút dao động, cô chỉ lặng lẽ liếc nhìn anh một cái: "Đương nhiên là anh có thể nói không chấp nhận rồi. Như vậy em chỉ có thể chọn con đường thứ hai, nếu như anh không chịu thả em đi, như vậy, em tình nguyện được chết."

Trong nháy mắt ánh sáng nơi đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt trở nên tối đi. Một lát sau, anh mới nhìn lại cô tựa như không thể tin được vậy. Gương mặt của cô sáng trong, gương mặt cô lúc này thoáng nhìn qua cũng có thể thấy rõ thần sắc quyết tuyệt. Trong đôi mắt tròn to của cô, đôi con người sáng chói như hai vì sao không hề dao động thần sắc. Nhìn cô, toàn thân anh giống như bị mất đi hoàn toàn khí lực, anh ngồi ở nơi đó lặng người đi. Cô tình nguyện nhận cái chết chứ nhất định không chịu quay đầu lại.

"Hà Dĩ Kiệt, trên đời này không có việc gì là con người không làm được. Em đã sống chung với anh cùng một chỗ suốt bốn năm, chắc anh cũng đã hiểu em rất rõ, em đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ không chịu thay đổi. Cuộc đời này vốn dĩ đã không có chuyện gì đáng giá, cũng như không có người nào để cho em phải  lưu luyến, cho nên, cái chết đối với em mà nói, nó càng giống như là một sự giải thoát. Hà Dĩ Kiệt, anh hãy hiểu rõ ràng, hiểu thật kỹ điều em đã nói, hoặc là thả cho em đi, hoặc là sẽ đi nhặt xác cho em, sau đó coi như nể tình bốn năm chúng ta đã sống bên nhau, anh thưởng cho em một mảnh đất để chôn....."