Đừng Đánh Thức Em - Don't Wake Me Up

Chương 32: Đường vào tình yêu có vạn lần sầu




Đường vào tình yêu có vạn lần sầu

”Lam Lâm, ăn cánh gà này đi~”

”Đây, ăn cả dưa chuột nữa nè~”

”Ừm ừm, khoai chiên rất giòn, ăn thử miếng đi! Chấm tương ớt hay tương cà nào? Aaa, há mồm ra nào~”

Người nào đó liên tục bị âm thanh chảy nhớt công kích màng tai, đỉnh đầu vần vũ mây đen, dây thần kinh mang tên “nhẫn nại” nảy lên “thình thịch thình thịch” đe dọa đứt phựt. Ấy vậy mà thủ phạm đang xài công phu “ma âm xuyên não” không hề có ý thức tự giác, giữa nhà ăn đông đúc vẫn cứ như nơi không người, dùng giọng nam trầm trầm của mình uốn éo gọi tới gọi lui.

Lam Lâm đánh rớt chiếc nĩa xiên thịt gà trắng mịn đưa tới sát miệng, hung hăng trừng mắt về phía đối diện.

”Câm mồm!”

Đổi lại vẫn chỉ là một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, dường như không hề phải chịu chút áp lực nào.

”Anh đang diễn trò quỷ gì vậy?” Lam Lâm gằn giọng.

”Aaa- bé ngoan há to miệng nào, phải ăn nhiều thì mới có sức để chiều chiến đấu tiếp nha!”

Trịnh Bình lắc lư cái nĩa vừa mới cầm lên, kiên quyết không lùi bước. Hừ, đừng tưởng rằng hắn không hề biết cái tên Tích Nhu ẻo lả kia đang ngồi ở bàn sát cửa sổ nhìn chăm chăm về phía bên này! Không làm phô trương một chút chắc chắn tên ẻo lả đó sẽ còn ôm hi vọng xớ rớ đến người của hắn. Nhìn đi, nhìn đi, cho mi nhìn! Nhìn xem bọn ta ân ân ái ái thế nào!

Lam Lâm mím chặt môi, kiên quyết không hé miệng, nếu ánh mắt có thể sát thương được người thì đảm bảo lúc này Trịnh Bình đã đầu lìa khỏi xác, tứ chi phân mảnh mất rồi.

”Nốt lần này thôi. Há miệng nào! Có thấy rất nhiều người đang nhìn ra đây không hả?”

Chính vì rất nhiều người chú ý nên cậu mới không muốn há miệng, được chưa?

”Em có tin nếu không há miệng anh còn có thể làm mấy trò quá đáng hơn cả thế này không?” Trịnh Bình nghiêng đầu, dùng nụ cười vô hại “uy hiếp“.

Lam Lâm rất muốn chửi thề! Nếu há miệng, chứng tỏ cậu thực sự chịu thua, thua thảm hại trước chục con mắt đang như có như không đánh lại đây. Thử nghĩ xem, cảnh tượng hai thằng đàn ông đường hoàng ngồi giữa nơi công cộng đút cho nhau ăn là cái thể thống gì chứ hả? Từ đã! Vấn đề càng nghiêm trọng hơn là cái tên Trịnh Bình này lại còn dám uy hiếp cậu? Cậu sợ mất mặt, nhưng càng sợ hơn là những trò quỷ quái “Bình mặt dày” có thể làm ra khiến cậu không những mất mặt mà còn không có cửa tìm được mặt về nữa cơ. Ăn hay không ăn? Mất mặt chốc lát rồi lén lút nhặt về hay hoàn toàn mất mặt không cứu vãn nổi?

Qua ba giây đình trệ đấu tranh tâm lý, Lam Lâm rút cuộc dùng tốc độ sét đánh làm liên tục chuỗi động tác: Vươn người – hé miệng – ngậm nĩa – cướp đồ ăn – nhai nhai – nuốt ực. Tất cả diễn ra trong thời gian chưa đến một cái chớp mắt!

Trịnh Bình đắc chí như cáo trộm được gà, hai con mắt lớn tỏa ra ánh sáng bảy màu lấp lánh rực rỡ chói mù lòa đám người xung quanh. Hắn xoay xoay cái nĩa đã trống trơn trong không khí, trên đó bóng loáng phản chiếu ánh đèn, nhìn thật kỹ còn thấy một lớp... nước miếng mỏng manh.

Chụttt.

Lam Lâm hóa đá, hai má phút chốc nóng rực muốn bốc ra khói.

Trịnh Bình khốn kiếp! Hắn, hắn, hắn lại dám mút cái nĩa vừa dính nước miếng của cậu! Thậm chí còn dám tạo ra âm thanh ghê tởm như vậy!

Trong một tích tắc, Lam Lâm thậm chí có ý nghĩ kích động muốn thủ tiêu tên khốn này! Bệnh thần kinh của Trịnh Bình càng ngày càng nặng rồi phải không? Liệu có phải thời gian tập huấn ở trường Quân sự quá khắt khe, hắn bị tai nạn gì đấy đập đầu, làm ảnh hưởng đến não bộ rồi hay không? Có cần phải đưa hắn đi khám khẩn cấp hay không? Cứ để tình trạng như vậy liệu tâm lý của hắn có trở nên vặn vẹo vô phương cứu chữa hay không?

Trịnh Bình nhìn đến hai má hồng thật hồng của Lam Lâm, còn có đôi mắt “nóng bỏng” như muốn thiêu đốt trái tim hắn (thật ra là đang rối rắm muốn ăn tươi nuốt sống hắn), trong lòng cảm thấy vừa chua chát, vừa ngọt ngào. Lam Lâm của hắn bề ngoài ưa nhìn, được rồi, công nhận là cũng có phần hấp dẫn, nhưng không cần đến mức dụ luôn cả nam lẫn nữ như vậy chứ? Thật làm cho hắn không có cảm giác an toàn chút nào...

Rất nhanh, Trịnh Bình buộc phải khống chế tâm trạng rối tinh rối mù, không thể để lộ ra cho Lam Lâm quá nhiều tin tức được, hắn sợ Lam Lâm hiện tại chưa thể tiếp thu được tình cảm của hắn, cứ tiếp cận dần dần, khiến cho Lam Lâm càng ngày càng quen thuộc với sự đụng chạm gần gũi vẫn là tốt hơn. Phương án chiến lược này tuy chậm nhưng hắn có thể nắm chắc, dù sao Trịnh Bình hắn cũng đã canh giữ cái “kho báu” này đến gần chục năm nay rồi, thêm vài ngày nữa cũng không tính là gì.

Trịnh Bình gảy gảy cằm ra hiệu cho Lam Lâm tập trung vào thức ăn trước mặt. Được rồi, hắn thật ra không dám khiêu chiến giới hạn của cậu quá nhiều. Biết là Lam Lâm vẫn thường bị hắn trêu chọc càn quấy, nhưng phải hiểu là cậu ta là người rất sĩ diện, ở nơi đông người mà chịu thỏa hiệp thế này đã là tử tế với hắn lắm rồi!

Minh Ngọc vừa bước vào phòng ăn liền “tia” được ngay một “cây” màu xanh lá đang ngồi híp mắt ở khu vực trung tâm nhất, khuôn mặt phởn phơ vui vẻ của người kia khiến nó cảm thấy tâm hồn xao xuyến, bước chân cũng không tự chủ được hướng về phía đó. Minh Ngọc như bị thôi miên, bồng bềnh trôi về phía thỏi nam châm màu xanh lục cực bắt mắt kia, muốn dính vào, dính thật chặt thì chợt khựng lại.

Lại là cái tên gì gì đó! Hóa ra hai người lén lút ra đây chim chuột với nhau! (Xin lỗi Minh Ngọc, nhóc không thấy là hai người bọn họ không hề lén lút mà thật ra đang quang minh chính đại chim chuột với nhau à?)

Lam Lâm vừa mới cưỡng chế cắt đứt cái nhìn hung ác từ phía Trịnh Bình, chưa kịp chuyển lại về dĩa đồ ăn trước mặt thì bị một bóng đen bất ngờ áp sát tới. Theo phản xạ, Lam Lâm ngẩng đầu.

Minh Ngọc bị cái nhìn sắc như dao câu của Lam Lâm làm cho giật thót, vô thức nín thở, không tự chủ được lui lại phía sau.

Người này vừa nhìn đã biết không phải dạng lương thiện gì! Nhóc con âm thầm tự đánh giá.

”E hèm, Minh Ngọc? Mày đến đây làm gì?”

Minh Ngọc bị giọng điệu không hề hoan nghênh của Trịnh Bình kéo tỉnh lại, trong lòng chua xót, nhưng càng nhiều hơn là sự ấm ức, không cam lòng. Vì lẽ gì Trịnh Bình ghẻ lạnh tình cảm của cậu rồi lại đi xun xoe với một người đàn ông khác? Chính sự ấm ức không cam lòng đấy khiến Minh Ngọc vô thức bật thốt lên.

”Em muốn cùng ăn cơm!” Giọng điệu kiên quyết nhưng vẫn có thể nghe ra âm thanh nghèn nghẹn bên trong.

”Không được.” Giọng Trịnh Bình chắc nịch.

Đối với thằng nhóc Minh Ngọc này, Trịnh Bình hiện giờ rất mâu thuẫn. Tuy hắn không còn chán ghét tình cảm đồng giới của Minh Ngọc với mình như lúc ban đầu nữa nhưng cũng không có nghĩa là Trịnh Bình có thể thoải mái hoan nghênh. Hắn không hề có chút tâm tình dư thừa nào để dành cho Minh Ngọc, đương nhiên muốn dùng phương thức quyết đoán lạnh lùng nhất để từ chối, dập tắt mọi hi vọng nhưng bên cạnh đó, hắn cũng âm thầm đố kỵ sự thẳng thắn của Minh Ngọc. Hắn thật sự ước ao bản thân có được nửa phần dũng khí dám yêu dám theo đuổi như thế. Vậy nên Trịnh Bình hiện giờ kiêng kỵ động chân động tay với Minh Ngọc, càng không muốn cùng nó tiếp xúc, vạch rõ ràng giới hạn đôi bên.

Minh Ngọc kéo một cái ghế bên cạnh lại, đặt “thịch” mông xuống, khoanh tay trước ngực, kéo căng da mặt cương quyết tuyên bố.

”Em cứ ngồi đây!”

Minh ngọc cứng đầu cứng cổ không thèm nói lý. Nó cứ ngồi ở chỗ này làm kỳ đà cản mũi, để xem hai người họ còn có thể “anh anh em em” đến mức nào.

Trịnh Bình siết chặt nắm đấm, bắt đầu nóng máu. Tâm trạng hôm nay của hắn không được tốt lắm, lên lên xuống xuống theo trận đấu loại, sau lại phải phòng thủ kẻ địch giả tưởng Tích Nhu, giờ lại đột nhiên nhảy ra một Minh Ngọc kỳ đã cản mũi.

”Mày biến, nếu không đừng trách tao.”

Minh Ngọc đối diện với cơn giận của Trịnh Bình đã thực sự sợ hãi rồi. Nó quá hiểu được sức mạnh nắm đấm của Trịnh Bình, nó tuy thích rất thích người kia, nhưng cũng rất sợ phải chịu đau. Nhưng nó không muốn lùi bước...

Lam Lâm tự nhiên chứng kiến một màn kịch kỳ lạ trước mắt, tự nhiên lại nhào đến một thằng nhóc lạ hoắc lạ huơ, tự nhiên Trịnh Bình lại nổi giận khác thường, thậm chí có dấu hiệu muốn thật sự ra tay đánh người. Lam Lâm thấy thật khác thường, cứ để sự việc diễn bién theo chiều hướng căng thẳng thế này sẽ gây ra chuyện mất. Không biết thằng nhóc kia mang tội lỗi tày đình gì mà có thể dễ dàng chọc giận Trịnh Bình vốn không tim không phổi? Xét dáng vẻ lẻo khoẻo của nó thì chắc chắn không chịu nổi sức mạnh nắm đấm ngàn cân kia đâu...

Đúng lúc này, một tảng núi (?) cũng màu xanh lá cây đột ngột ập đến, che chắn hơn nửa ánh sáng của mấy người ngồi bên bàn. Anh Thạch vốn đi cùng Minh Ngọc, đến nhà ăn thì tình huống bất ngờ này đột biến quá nhanh khiến anh cũng luống cuống không biết cư xử ra sao. Để không dẫn đến “thảm án”, anh đành phải tiến lại trung tâm chiến trường.

”Khà khà, hóa ra Trịnh Bình ở đây hả? Không ngại thì mấy anh em cùng ăn uống trò chuyện luôn nhỉ!”

Trung đoàn trưởng Thạch đã lên tiếng, Trịnh Bình chú cũng nên nể chút mặt mũi anh mày chứ hả? Anh Thạch chỉ dám lẩm nhẩm trong đầu, ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức vô tư hào sảng như không hề thấy “sấm sét” đang nổ đùng đoàng trên đầu Trịnh Bình.

Bình “sấm sét” vừa muốn cắt đứt trò chơi thi gan của Minh Ngọc bằng biện pháp bạo lực thì bị anh Thạch xen vào, hắn chỉ khẽ liếc về phía Trung đoàn trưởng của mình một cái rồi rời đi, không hề hé răng đáp lại sự nhiệt tình của anh, tiếp tục gây áp lực lên người Minh Ngọc.

Anh Thạch đơ mặt. Con mẹ nó, anh mày có phải gần đây tử tế với mày quá rồi hay không mà bây giờ dám ở đây coi khinh anh mày?!

Tình huống giằng co hai bên giờ trở thành tình huống giằng co ba bên (mặc dù sự xuất hiện của Trung Đoàn trưởng Thạch là yếu tố phụ thêm nhưng không có nghĩa là không hề có lực sát thương đâu nhé!). Lam Lâm giữ vai trò “bình vôi” trong cuộc chiến này vốn muốn làm người qua đường đứng xem nhưng ngẫm nghĩ lại hiện giờ thi đấu còn chưa xong mà xảy ra ẩu đả, thậm chí còn là chiến tranh nội bộ thì đối với ai cũng không có lợi. Cuối cùng vẫn nên là cậu ra mặt...

”Vậy cùng ngồi đi.”

Trịnh Bình bị âm thanh hờ hững của Lam Lâm đánh thức, hơi ngạc nhiên nhìn về phía cậu. Phải biết người này bình thường không hề thích chung đụng cùng người xa lạ, sao bây giờ tự nhiên lại dễ dãi như thế? Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao? Là vừa mắt thằng nhóc Minh Ngọc hay là vừa mắt anh Thạch đây?

Trịnh Bình suy nghĩ rối tinh rối mù, cuối cùng không dám kết luận bừa nhưng vẫn hung hăng lườm Lam Lâm một cái, hừ mũi thật mạnh, đứng bật dậy, nặng nề kéo ghế của mình từ bên đối diện sang phía Lam Lâm. Trịnh Bình vừa ngồi xuống liền dựa vào thật sát như muốn tuyên bố chủ quyền, chỉ thiếu nước ôm chặt luôn người bên cạnh vào lòng. Hắn là đang muốn phát tín hiệu tứ phía, “Lam Lâm là của hắn, hắn chỉ cần Lam Lâm, tất cả sinh vật ngoại lai mau mau tránh xa năm mét!”

Lam Lâm rũ mi, trong im lặng tặng cho Trịnh Bình một ý tứ cảnh cáo.

Minh Ngọc hiển nhiên thấy được toàn bộ hành động ấu trĩ của Trịnh Bình, ghen tuông như men rượu chua chát bốc lên hừng hực, hun đôi mắt to tròn cay xè muốn chảy nước. Nó cắn chặt môi, cố ngăn không cho nước mắt trào ra, cả người gồng lên cứng đờ khổ sở.

Lam Lâm tinh ý phát hiện ra viền mắt đỏ hoe của Minh Ngọc, cũng thấy được ánh nước loang loáng đảo quanh trong hốc mắt nó. Khóe miệng cậu giật giật, âm thầm tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây? Tên khốn Trịnh Bình đi học viện Quân sự lại chọc được chuyện tốt gì thế này?

Anh Thạch được Lam Lâm mở lời liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Thật ra anh cũng không hề muốn làm căng với Trịnh Bình, sự việc cũng không đáng phải giằng co, cùng lắm là về Học viện ngầm giáo huấn hắn một chút là được. Trung Đoàn trưởng Thạch quyết đoán lập mưu trong lòng, mặt ngoài hết sức tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, chủ động chào hỏi.

”Xin chào. Em là Lam Lâm phải không, nếu anh nhớ không nhầm chúng ta đã từng gặp nhau một lần?”

Lam Lâm “não cá vàng” nghiêng đầu nghi vấn. Trịnh Bình biết thừa cậu chẳng nhớ nổi người qua đường vu vơ này, đành thu lại tâm tình bực dọc, phụng phịu giới thiệu.

”Đây là Trung Đoàn trưởng của anh, gọi anh Thạch là được. Lần trước em đến thăm anh có gặp nhau sơ qua ở cổng Học viện.”

Lam Lâm ra vẻ bừng tỉnh, nhưng thật ra con cá vàng vẫn bơi qua bơi lại trong đầu, không có dấu hiệu tìm được ký ức. Cậu gật gật đầu một chút, lạnh nhạt nói, “Chào anh Thạch.”

Trịnh Bình trực tiếp gạt bỏ sự tồn tại của Minh Ngọc, giới thiệu qua loa về anh Thạch xong liền ngậm chặt miệng. Lam Lâm không khó để nhận ra thái độ của tên này khá bất thường, Trịnh Bình luôn là một kẻ mồm năm miệng mười, gặp người thân người, hiếm khi nào thấy hắn ta tỏ ra khó ở như vậy, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không thấy cậu nhóc đối diện này có gì đặc biệt.

Trung Đoàn trưởng Thạch bắt được ánh mắt như có như không liếc về phía Minh Ngọc của Lam Lâm liền chủ động giới thiệu.

”Tên Nhóc này là Minh Ngọc, lính hậu cần, đi theo để giúp việc loong toong.”

Lam Lâm lần này mới chính thức đánh giá tổng thể ngoại hình Minh Ngọc. Một cậu nhóc nhỏ nhắn trắng trẻo, khuôn mặt be bé không có nhiều góc cạnh, môi mỏng đỏ mọng, đặc biệt có đôi mắt tròn tròn ướt át khiến người khác cảm thấy như động vật nhỏ đáng yêu. Nhưng đáng tiếc, động vật nhỏ đáng yêu nào đó có vẻ như không ưa thích Lam Lâm cho lắm.

Lam Lâm và Minh Ngọc nhìn nhau, không ai mở miệng. Lam Lâm mơ hồ nhận ra địch ý của nhóc con đối diện. Bầu không khí trở nên ngưng trọng. Cuối cùng, vào một giây nào đó, Minh Ngọc rút cuộc nghiêng đầu tránh đi, ánh mắt lành lạnh không dao động của người kia làm cho Minh Ngọc cảm thấy mình chẳng bằng một hạt bụi, không hề có ý nghĩa tồn tại trên thế giới này.

Trịnh Bình len lén nhếch lên khóe miệng nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, hắn khá hài lòng về thái độ của Lam Lâm.

Lam Lâm làm sao không biết Trịnh Bình đang lén lút đắc chí, còn về việc đắc chí cái gì cậu không thèm quan tâm. Hừ, và cậu tất nhiên sẽ không nói cho Bình ngu ngốc biết được rằng cậu có bao nhiêu tò mò đâu. Cảm giác bực dọc quai quái hết sức khó hiểu nhen nhóm từ dưới đáy lòng này của cậu là thế quái nào không biết!

Không khí bàn ăn lúc này phải nói là hết sức gượng gạo, tồn tại hai thái cực khác nhau hoàn toàn. Bên này, Lam Lâm, Trịnh Bình tương thân tương ái không coi ai ra gì gắp đồ ăn cho nhau (thực chất chỉ có Trịnh Bình chủ động xun xoe nịnh nọt), bên kia, anh Thạch và Minh Ngọc ngồi cứng nhắc chọc qua chọc lại phần ăn của mình. Thật sự nuốt không trôi mà! (Chung quy lại cũng chỉ là một chữ “ghen”, anh Thạch ghen tị, Minh Ngọc ghen tuông.)

Anh Thạch đôi khi sẽ chủ động lựa vài chủ đề chung hấp dẫn để gợi chuyện, Trịnh Bình cuối cùng cũng nể mặt Trung Đoàn trưởng, đưa đẩy vài câu, rất nhanh bàn ăn trở nên sinh động hơn một chút. Tuy phần lớn thời gian đều là hai người Trịnh Bình và anh Thạch nói chuyện, thi thoảng Minh Ngọc cũng xen mồm vào nhưng sẽ bị Trịnh Bình ngó lơ. Lam Lâm tiếp tục bảo trì yên lặng, an ổn ăn những miếng gà được Trịnh Bình rút xương đưa qua.

Bỗng một đoạn nhạc giao hưởng nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang chủ đề về thời tiết đang dang dở.

”Xin lỗi, điện thoại của tôi.”

Lam Lâm lau khóe miệng, đứng dậy ra hiệu sẽ đi nghe điện thoại một chút. Trịnh Bình nhíu mày nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Lam Lâm rời đi, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Lam Lâm nghe điện rất nhanh đã quay lại, đang mải cúi xuống nhét di động vào túi quần thì bả vai bị đụng nhẹ một cái.

”Không sao chứ?”

Lam Lâm ngước lên nhìn chủ nhân giọng nói dịu dàng khá quen thuộc, Tích Nhu vẫn mang bộ dạng nhẹ nhàng mềm mỏng dễ gây thiện cảm cho người khác như vậy.

”Thật hiếm có. Tôi nhìn thấy sự cưng chiều hiện hữu trong đôi mắt cậu.”

Tích Nhu không đầu không đuôi nói một câu đầy ý tứ. Y không ngờ trong con ngươi vốn tưởng luôn lạnh lùng cũng có lúc có thể hiện lên sự bất đắc dĩ cùng chiều chuộng cực hạn.

Một màn vừa rồi diễn ra rất nhanh, giống như chỉ là hai người xa lạ vô tình đụng nhau rồi bước qua nhưng Trịnh Bình lại chứng kiến tất cả. Vốn dĩ ngay từ lúc Lam Lâm bước ra khỏi cánh cửa phòng ăn hắn đã luôn luôn theo dõi phía bên đó, không ngờ tên Tích Nhu này vậy mà nhân lúc hắn không kịp chuẩn bị tạo ra va chạm mờ ám.

Tại sao trước nay Trịnh Bình hắn không phát hiện hóa ra Lam Lâm cũng có sức hút như vậy? Khi xưa có thể khiến đám đàn bà con gái thầm thương trộm nhớ thì thôi không nói, đến bây giờ thậm chí còn có thể hấp dẫn cả đàn ông?

Trịnh Bình ơi Trịnh Bình, có phải mày quá đa nghi rồi hay không? Phải chăng chính mày có thứ tình cảm vượt quá giới hạn với Lam Lâm mà suy bụng ta ra bụng người, hoài nghi cả những người xung quanh?

Nhưng kể cả dù là như vậy, giết nhầm còn hơn bỏ xót, hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào xâm phạm đến lãnh thổ của hắn! Lam Lâm là báu vật mà hắn canh giữ đã rất lâu rất lâu rồi, dám mơ ước người của hắn? Đến một người, đánh bay một người!

Lam Lâm trở về bàn ăn liền bắt gặp ánh mắt đầy ý chí chiến đấu (?) của Trịnh Bình. Cậu nhướn mày nghi hoặc, lại gì nữa đây?

”Có chuyện gì vậy?” Trịnh Bình dùng giọng điệu ngọt ngào nhưng giấu đầy gai nhọn hỏi thăm.

”Tiêu Ngọc sắp đến đây.” Lam Lâm nhàn nhạt trả lời.

”Cái gì?! Tiêu Ngọc?!” Trịnh Bình gào tướng lên.

Lam Lâm nheo mắt nhìn Trịnh Bình tự nhiên kích động, khóe miệng mím thành một đường chỉ.

”Ai cho cô ta đến đây?!” Trịnh Bình chất vấn.

”Tôi.”

Mẹ kiếp, tên này gần đây thường xuyên phát điên, cậu gần như không thể đoán trước được lúc nào hắn sẽ lật mặt. Từ khi nào Trịnh Bình muốn kiểm soát các mối quan hệ của cậu như vậy? Hiển nhiên Lam Lâm đã thực sự quên mất rằng suốt bao nhiêu năm “chung sống” đến nay, cậu hầu như không hề có bất kỳ một mối quan hệ mới lạ nào, trừ những trường hợp cá biệt như vệ sĩ tư nhân...

Dây thần kinh trong đầu Trịnh Bình kéo căng lại càng căng, muốn đứt phựt đến nơi rồi. Chuông cảnh báo reo lên liên hồi, cấp báo cho hắn kẻ địch đến, kẻ địch thực sự đang đến! Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc, hay lắm, con bé đỏng đảnh xui xẻo đó thế mà lại dám vác xác đến đây! Tiêu Ngọc, Minh Ngọc, Trịnh Bình lần đầu tiên sâu sắc cảm thấy hắn sinh ra đã xung khắc với những người tên Ngọc.

Trịnh Bình hằn học lườm Minh Ngọc đang trơ mắt “hóng” kịch vui của hắn. Minh Ngọc thật oan uổng, không dưng bị trừng, ngây thơ không hề biết mình là cái thớt bị đao phủ Trịnh Bình giận cá mà không dám xuống tay chém trúng!

Không khí trên bàn ăn vốn đã không tự nhiên giờ lại trở nên cứng nhắc. Mỗi lần mở miệng ra nói chuyện đều phải cẩn cẩn thận thận như dò mìn, vô tình dẫm phải thuốc nổ âm thầm chôn dưới lớp đất mỏng không chừng bị nổ cho banh xác luôn!

Anh Thạch là người biết bao quát tình hình, tất nhiên sẽ không dại gì dẫm bậy, Minh Ngọc tuy hậm hực nhưng thực chất vẫn chỉ là nhóc con gan bé, hiển nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều. Duy chỉ có Trịnh Bình là vẫn dùng bộ mặt vặn vẹo cứng nhắc gắp đồ ăn cho Lam Lâm – người dường như có thái độ bình tĩnh nhất trong này (mặc dù hình như chính cậu ta mới là người châm ngòi kíp nổ mà?).

*

Bữa trưa không mặn không nhạt nhanh chóng qua đi, Trịnh Bình không có dấu hiệu muốn trở về khu vực tập kết của Học viện Quân sự nên anh Thạch cũng không miễn cưỡng. Đôi bên từ biệt nhau rồi ai về nhà nấy, tan rã trong bầu không khí không vui cũng chẳng buồn, đại khái không biết dùng từ gì để diễn tả.

Lam Lâm không phải lần đầu tiên nhận thấy địch ý của Trịnh Bình đối với Tiêu Ngọc, cậu biết thừa hai người này đấu đá nhau tranh giành sự chú ý của cậu.

Haiz, đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn như trẻ con vậy, chành chọe nhau chỉ vì ghen tị thôi sao?

Lam Lâm mặc nhiên quy hành vi ấu trĩ của Trịnh Bình và Tiêu Ngọc thành “cảm giác mất an toàn”, nếu cậu nhớ không nhầm trên mạng vẫn thường có nhiều bài tâm sự đại loại như “khi bạn thân có bạn thân mới” thì phải? Gần đây biểu hiện tranh giành, độc chiếm, vân vân và mây mây của Trịnh Bình thể hiện rất rõ ràng, có lẽ hắn ta cảm thấy Tiêu Ngọc xuất hiện làm cho địa vị của mình trong lòng cậu lung lay?

Haiz, thở dài lần nữa. Mặc dù cảm thấy có gì đấy sai sai nhưng vẫn dứt khoát kết luận như vậy đi! (Tác giả: Lam Lâm, cậu là đang cố tình trốn tránh đó...)

Nghĩ rồi lại nghĩ, Lam Lâm cuối cùng quay sang Trịnh Bình, vỗ vỗ lưng hắn một chút coi như an ủi.

Trịnh Bình bỗng dưng thấy Lam Lâm chủ động tiếp cận mình thì nội tâm nở bừng một vườn hoa lá, ném hết hậm hực ra sau đầu, cười tít mắt, đảo khách thành chủ, xoay người nhẹ một cái đã vững vàng nắm được bàn tay đặt trên lưng mình, bóp bóp hai cái thử độ mềm dẻo, cuối cùng mới gật gật đầu hài lòng về vật phẩm ngẫu nhiên “lượm” được, từ đấy liền không buông ra.

Lam Lâm giật giật khóe miệng nhìn hai bàn tay không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày đan chặt vào nhau. Dẫu biết hai thằng đàn ông giữa đường giữa chợ không coi ai ra gì đút cho nhau ăn đã khó xem lắm rồi, giờ còn dung dăng dung dẻ nắm tay như vậy có phải quá đáng quá không?

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng Lam Lâm âm thầm nhún vai, lực nắm tay mạnh như vậy, có muốn buông ra cũng chẳng được đâu nhỉ? Cam chịu một chút đi, an ủi con sói xám “ngu si tứ chi phát triển” đang trong thời kỳ khó ở này một chút, bằng không sẽ hơi tí hắn lại phát điên ngoài tầm kiểm soát thì mệt lắm. Dù sao nắm nắm như vậy cậu cũng khá hưởng thụ, móng vuốt tên này thật to, thật ấm, xua đi không ít cảm giác lạnh buốt khó chịu. (Tác giả: Cậu vẫn còn muốn giả ngu hả Lam Lâm?)

Trịnh Bình và Lam Lâm lần nữa ngoan ngoãn ngồi ở vị trí cũ, tư thế cũ, vẫn là sát sàn sạt vào nhau như vậy. Mọi người xung quanh không biết là nhìn đến quen hay giả vờ mắt điếc tai ngơ trước hành vi thân mật quá đáng của hai tên “trơ trẽn” này nữa. Đại sư huynh Tùng Lâm ngồi cách đó không xa sâu xa liếc nhìn vài cái, âm thầm hạ quyết tâm phải thông báo chuyện này cho sư phụ kính mến. Không biết có phải tại anh quá nhạy cảm hay không nhưng đại sư huynh thật sự cảm thấy mối quan hệ của hai sư đệ nhỏ tuổi không bình thường ý ạ!

Người chủ trì đến giờ quy định liền đứng lên bục cao ba la bô lô giới thiệu, lại mời các vị đại biểu phát biểu một tràng cảm xúc, dài dòng qua lại như vậy cũng phải mất quá nửa tiếng đồng hồ. Khi thí sinh và khán giả ngáp đến sắp sái quai hàm (vì không được ngủ trưa) thì cuối cùng cũng nghe được “reng reng” báo thức. Cuộc đấu vòng loại trực tiếp cuối cùng cũng chính thức mở màn!

Toàn thể anh chị em tham gia dự thi chắp tay trước ngực cầu nguyện ban tổ chức không sáng tạo thêm bất kỳ quy tắc quái gở nào nữa, một vòng loại là đã đủ lắm rồi!

Vốn tưởng rằng sau vòng đấu loại sẽ có chẵn ba mươi thí sinh, nhưng vì tuyên bố bất ngờ của ban tổ chức nên đến vòng này chỉ còn lại hai mươi bảy.

Hai mươi bảy thí sinh đấu đối kháng hình thức đơn nhất, như vậy nghĩa là dư ra một người may mắn, không cần “uýnh lộn” cũng có thể trực tiếp vào tiếp vòng trong. Để đảm bảo tính công bằng cho các thí sinh, mỗi người được lên bốc thăm số thự tự cho bản thân, tiếp theo sẽ tiến hành bốc thăm đối thủ. Người nào bị thí sinh bốc trước điểm trúng làm đối thủ thì tự động không cần bốc thăm nữa. Người dư lại cuối cùng không được bốc tên sẽ trở thành người được đặc cách vào thẳng vòng trong.

Toàn thể anh chị em tham gia dự thi lần nữa âm thầm chắp tay cầu nguyện mình được thần may mắn phù hộ...

”Số ba – Đinh Tài Thu bốc được số hai mươi ba – Nguyễn Lam Lâm.”

Ách, Lam Lâm hơi giật mình, hướng mắt về phía khu vực bốc thăm liền nhận ra đối thủ của mình là một trong những đồng đội cũ của tổ Thiết Ưng.

Đinh Tài Thu nhìn cựu chiến hữu Lam Lâm giờ trở thành đối thủ của mình liền lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. Người tên Lam Lâm này chính là người được tổ trưởng Trịnh Bình trong suốt quá trình thi đấu bảo vệ cẩn thận kỹ càng nhưng nếu tinh ý một chút liền có thể nhận ra Lam Lâm này bản lĩnh cũng không hề nhỏ. Thân thủ người này nhanh nhẹn, đầu óc khá linh hoạt, quyền cước tinh diệu, tuy chưa thể đánh giá cụ thể thực lực nhưng không thể coi thường.

Hai người Lam Lâm, Tài Thu từ xa gật đầu với nhau một chút rồi về vị trí xếp hàng của mình, yên lặng tiếp tục chờ đợi trong quá trình bốc thăm.

Trịnh Bình, số chín lên bốc thăm được một đối thủ khá mạnh nhưng chưa đủ khiến hắn để vào mắt. Dựa vào năng lực hiện tại của mình hắn tin có thể dễ dàng vượt qua được vòng loại, tiến thẳng vào chung kết, à quên, trừ phi con ma xui xẻo rơi trúng đầu hắn để hắn gặp phải Lam Lâm thì... hắn cũng không biết mình có nên tiếp tục chiến đấu đến cùng không nữa. Hic, đàn ông khi yêu thật nhiều bất đắc dĩ mà!

Hoạt động bốc thăm diễn ra thoải mái vui vẻ nhưng cũng khá hồi hộp. Xác suất xui xẻo không lớn nên Trịnh Bình, Lam Lâm nhất thời bỏ qua nhau ở vòng này, cả hai lặng lẽ thở phào một hơi trong lòng. Trịnh Bình lẫn nữa mông lung suy nghĩ không biết nếu gặp phải trường hợp đó thì hắn có nên đầu hàng luôn không? Bên Học viện Quân sự cũng không ủy thác cho hắn nhất định phải đạt quán quân giải giao hữu này nhưng xét trên tính sĩ diện của Lam Lâm hiển nhiên cậu ta sẽ không để yên cho hắn.

Trịnh Bình tự tiến thoái lưỡng nan trong ảo tưởng chưa thành hiện thực của mình. Lam Lâm nhướn mày nhìn vẻ mặt rối rắm ngốc nghếch của hắn, cuối cùng lựa chọn mặc kệ tên dở hơi cám lợn này.

Đại sư huynh: Mình nhất định phải báo lại chuyện này cho sư phụ!

Sư phụ: Ta già cả nên nghễnh ngãng rồi...

Vệ sĩ: Chúng tôi đang cosplay người vô hình.

Tài xế Vinh: Tôi đang ở đâu hả? Coi như tôi đang bận trông xe đi!