Đừng Đi! Ở Lại Bên Tôi Đi

Chương 32: Làm bạn gái anh nhé!




Vĩ Khang cứ nằm trằn trọc suốt đêm, miệng thì cứ cười toe toét, lâu lâu còn quắn quèo nằm ôm gối đập chân lên giường. Anh cứ lăn qua lăn lại không chịu ngủ. Tiếng ồn ào vô thức do anh tạo ra cũng không thua kém gì Bối Bối tầng dưới, cô nhắm mắt lại rồi lại mở ra, cầm điện thoại lên xem dòng tin nhắn nguyên nhân khiến cô hạnh phúc. Hai anh em lên cơn tăng động đêm khuya, chỉ khổ người làm trong nhà, hầu như đều không ngủ được. Gần ba giờ sáng những tiếng động lạ lẫm đó mới dừng hẳn, nhưng chỉ được hai tiếng ngắn ngủi lại phải banh mắt ra một lần nữa. Bối Bối xuống bếp nấu nướng gì đó, cô vốn vụng về nên cũng không có gì thắc mắc khi chén dĩa không cánh mà bay. Quản gia không thể dỗ giấc ngủ được nữa, thôi thì thức dậy cho rồi.

- Cô chủ, để tôi làm cho, nguy hiểm lắm.

- Không cần đâu, con muốn làm đồ ăn cho cả nhà và cho... anh ấy nữa. _ Mắt cong lên thành hình bán nguyệt, nụ cười ngọt ngào làm tan chảy lòng người nhìn thấy.

Nghe cô nói thế, quản gia cũng không làm phiền, chỉ đứng kế bên dọn dẹp mớ chiến trường phụ cô, lâu lâu ngó chừng cô tiểu thư nhỏ của mình.

- Dầu nóng lắm đấy, cô chủ cẩn thận nha!

Quản gia vừa dứt câu, một tiếng xèo lớn vang lên kèm theo tiếng hét của Bối Bối, một vệt mở văng lên tay cô đỏ ửng. Quản gia lật đật chạy lại giành chảo với cô.

- Để tôi chiên trứng trái tim cho, cô chủ mau đi sức thuốc đi.

- Con không sao đâu! Để con làm cho, như vậy mới có ý nghĩa. _ Cô nắm tay quản gia giương đôi mắt long lanh năn nỉ.

Quản gia chỉ lắc đầu, đưa lại chảo cho cô. Bà không yên tâm, nên lần này trực tiếp đứng sát cạnh không lo chuyện khác nữa. Bối Bối chiên trứng xong thì làm rau trộn, nhìn dáng cắt rau của cô mà bà cười muốn nội thương, cắt có một trái dưa leo thôi mà mồ hôi đã đầm đìa trên trán cô rồi. Mặt hết sức căng thẳng. Đến khoảng tám giờ, Vĩ Khang từ trên lầu đi xuống. Tối nôn nao không ngủ được nên dậy muộn. Thấy đám người làm nhốn nháo ở trước bếp anh lại khều vai họ.

- Có chuyện gì sao?

Nhìn thấy anh, mọi người cúi đầu chào rồi chỉ tay vào phòng bếp.

- Dạ thưa cậu, cô chủ đang nấu ăn ạ!

- Sao chứ? Bối Bối nấu ăn? Chắc nay bão quá! Tôi phải nếm thử mới được.

Anh lướt qua người làm đi thẳng đến bếp, nhìn trong mấy cái cà mên món ăn được trưng bày đẹp mắt, rồi nhìn tới đứa em đang bận dỡ hơi tay của mình, anh bóc nguyên miếng trứng ốp la cho vào mồm.

- Cũng ngon đó Bối Bối, em nấu cho ai vậy?

Nghe khen ngon, cô quay lại, nheo mắt cười nhưng nụ cười tắt lịm, cô lao như tên bắn đến chỗ anh, không thương tiếc đạp anh một cái rõ đau, cô ôm hộp trứng lên xem, mắt đỏ hoe ngấn lệ, liếc anh một cái lạnh sống lưng.

- Anh hai, ai cho anh ăn hả? Đền cho em đi...

- Có cái trứng cũng làm khó anh mày, ui cái lưng của tui... _ Anh đau khổ ôm lưng đứng dậy, cốc đầu cô một cái.

Bối Bối khóc oà lên, cô giảy nảy đòi anh cái trứng hình trái tim. Vĩ Khang hoa mắt chóng mặt đưa mắt sang quản gia cầu cứu.

- Cô chủ thức từ năm giờ sáng để làm trứng ốp la trái tim đó cậu, hư hơn chục cái mới được một cái, cho nên...

Không đợi quản gia nói hết câu, anh co dò mà chạy, đứng sau lưng người làm nói vọng vào.

- Cho anh xin lỗi nha, quản gia bác giúp cháu làm lại cái khác cho Bối Bối nha!

- Anh hai, anh có giỏi thì đi luôn đi, đừng về nữa, đừng để em gặp anh, không thì đừng có trách.

Cô hét lên, quản gia cực khổ lắm mới dỗ cô nín được.

Trời đột nhiên lạnh hơn mọi bữa, cũng may cô có mang theo áo ấm và khăn choàng nếu không chắc chết cóng mất. Cô chạy qua chạy lại cho đỡ lạnh nhưng xem ra chẳng có tác dụng gì, đành đứng nép mình vào một góc. Hai má cô đỏ lên, tay chân lạnh ngắt, cô thầm trách cái tên chết bầm kia, cô thề khi hắn đến nhất định phải cho một trận. Linh như thần, vừa nhắc đã có mặt.

- Đợi tui có lâu không?

- Nè! Tên biến thái, không phải nói chín giờ sao, nhìn xem mấy giờ rồi? _ Cô đá vào chân anh một cái đau điếng.

Hết Bối Bối giờ đến Trà My, không lẽ Vĩ Khang anh sinh ra là để bị ngược đãi hả? Anh xoa xoa chân, vén tay áo lên xem đồng hồ.

- 9h05', trễ có năm phút, bà nôn nóng muốn gặp tôi đến vậy hả?

- Ông bị bệnh ảo tưởng à? Thôi về ngủ đi, mơ thấy tui nôn nóng gặp tên biến thái nhà ông ha. _ Trà My mặt khinh bỉ nhìn Vĩ Khang.

Vĩ Khang nhăn chân mày lại, tay vẫn xoa chỗ bị đá trông khá đáng thương: "Bà đừng có gọi tui là tên biến thái này tên biến thái nọ nữa được không? Người ta nghe được tưởng tui biến thái thiệt, tưởng tui làm gì bà nữa thì mệt."

- Tự làm tự chịu, ai bảo ông cướp mất nụ hôn đầu của tui làm gì.

Trà My vẫn bướng bỉnh không chịu ngưng gọi anh là kẻ biến thái. Vĩ Khang cảm thấy uất ức. Hôm qua giờ hôn có hai cái, đâu chỉ cô mất nụ hôn đầu anh cũng mất mà, anh cũng thiệt thòi chứ bộ. Anh bất ngờ nắm lấy tay cô kéo về phía mình, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Trà My vội đẩy anh ra, lấy tay che miệng lại, nhìn trước ngó sau, đưa tay lên đánh mạnh vào vai anh. Vĩ Khang chỉ cười nhìn cô, anh vốn không có định hôn cô đâu, nhưng đã lở mang tai tiếng là kẻ biến thái rồi thì thành kẻ biến thái luôn, nếu không lỡ hồi lỡ khi không bị người ta rượt đánh thì oan uổng lắm.

Vĩ Khang đưa nón bảo hiểm cho Trà My đội, đội xong cô leo lên xe ngồi. Chưa kịp ngồi vững, anh đã nhấn ga, Trà My bật ngửa ra sau, theo phản xạ cô nắm lấy áo anh, đúng lúc anh thắng lại, cả người cô nhào lên phía trước, vòng tay bất giác ôm chặt eo anh. Vĩ Khang cười thầm trong bụng, không phải anh muốn chơi cô mà là anh muốn cô ôm anh, đơn giản vậy thôi. Còn cô thì mặt đã đỏ ửng lên từ lúc anh hôn cô rồi, định rụt tay về, thì nghe anh nói.

- Ôm chặt vào, nếu như bà té tui không chịu trách nhiệm đâu.

Bảo toàn tính mạng là trên hết, Trà My ngoan ngoãn ngồi phía sau ôm anh. Anh đưa cô đi đến nhiều nơi để chơi, những nơi mà cô chưa từng hay nói đúng hơn là cô cũng sẽ không bao giờ dự định đến trong tương lai. Hôm nay có thể nói là ngày vui nhất của cô từ trước đến giờ, miệng cô cứ cười suốt. Nhất là ở khu vui chơi, hết đòi chơi trò này lại đến trò khác. Trông cô không khác gì một đứa con nít, có người nhìn vào còn cười cô sao trẻ con thế nhưng đối với anh, cô lại rất đáng yêu. Đi chơi đến chiều, anh chở cô đi ăn.

- Hôm nay đi chơi có vui không?

- Vui chứ, trước giờ tui chưa từng được vui như vậy! _ Trà My hai mắt sáng rực, niềm vui không giấu nổi trả lời câu hỏi của anh.

Vĩ Khang nhìn cô, nở một nụ cười ôn nhu. Mấy người con gái gần đó nhìn thấy mà cảm thấy ghen tỵ. Bàn tán chỉ trỏ hai người. Trà My lúc đầu không để ý nhưng khi nghe nói thì quay qua nhìn anh, mặt cô lạnh lại.

- Không lo ăn đi, cười cái gì? Hâm à?

Vĩ Khang lấy giấy lau nước sốt dính ở mép miệng Trà My, anh vẫn không bực bội trước lời nói của cô. Còn đột nhiên thay đổi cách xưng hô.

- Anh có chuyện muốn nói với em.

Trà My làm rớt nguyên miếng đùi gà xuống đất. Cô lau tay, uống ngụm nước, liền quay qua sờ trán anh, lo lắng hỏi.

- Ông có sao không? Đừng có làm tui sợ nha.

Vĩ Khang chụp lấy tay cô lại, đặt lên ngực mình, nơi con tim đang đập mạnh mẽ vì một ai đó. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác cũng khiến ai đó ngại ngùng đỏ mặt.

- Em hẹn hò với anh nha? _ Vĩ Khang nghiêm túc, tay nắm chặt lấy tay cô.

- Hả.... cái.... gì? Hẹn hò á? _ Trà My trố mắt lên không tin những gì mình vừa nghe.

- Em đồng ý chứ? _ Vĩ Khang gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ.

Trà My ngại ngùng, ngập ngừng, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh.

- Tui... tui xin lỗi, tui... cần thời gian.... một chút thời gian để suy nghĩ....

Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi một mạch. Vĩ Khang ngồi một mình ở bàn, anh cười, nhìn theo bóng lưng cô dần khuất. Anh chắc chắn sẽ đợi cô mà, dù cho câu trả lời có thế nào đi nữa anh cũng sẽ đợi cô. Sau khi rời khỏi quán ăn, Trà My dạo bước trên con đường quen thuộc về nhà, vừa đi cô vừa suy nghĩ. Trong lòng cô giờ đây rất rối, cô vẫn chưa xác định được là mình có tình cảm với anh hay không. Nhưng cảm giác của cô khi ở bên anh rất lạ, cô thấy rất thoải mái. Nhưng nếu cô thật sự thích anh thì phải làm thế nào, liệu anh có đang đùa giỡn với cô hay không, chênh lệch giữa hai người là quá lớn, anh là con trai của một tập đoàn giàu có còn cô chỉ là một học sinh nghèo, không tài không sắc, cha nghiện rượu mẹ thì làm gái, làm sao có thể xứng với nhau chứ? Cô không biết phải nên làm gì tiếp theo nữa, hôm nay thật sự rất vui nhưng cũng khiến cô cực kì rối não. Trà My tán vào mặt mình, cô về nhà tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.

___________________

- Dì vừa nói gì ạ? _ Giao Giao vẫn quỳ dưới đất, hai tay vô thức vịn vào thành ghế, cô ngỡ ngàng hỏi lại.

Bà ta thở dài lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc sang một bên, ngửa người ra sau ghế, xoa nhẹ nhân trung, giọng lạnh lặp lại một lần nữa.

- Tao nói là mày mau thu dọn quần áo quay về đây, không được có bất cứ mối liên hệ nào với Hàn Gia.

- Không được, con không đồng ý, tại sao lại bắt...

Cô chưa nói hết câu, bà ta ném hẳn ngay bình trà vào đầu cô, rồi tát cô hai bạt tay. Cũng may nước trà không nóng, nhưng ấm trà thì lại rơi xuống đất vỡ tan tành, trán Giao Giao cũng rớm máu. Bà ta nắm tóc cô, hất cô ngã xuống đất, đạp lên người cô.

- Mày dám cãi lời tao hả con khốn, tao nói một là một, hai là hai...

Bà tiếp tục buông lời mắng nhiếc cô thậm tệ. Giao Giao nắm chặt tay thành quyền, cắn răng chịu đựng, trong lòng cô vẫn cứ luôn nhủ: "Ổn rồi, rất nhanh sẽ ổn thôi". Song Nhi ngồi hả hê trên ghế, bất chợt cô ả nghĩ ra cái gì đó, khoé miệng giương lên một nụ cười tà ác, Song Nhi chạy đến ôm chặt lấy mẹ mình kéo ra xa.

- Mẹ à! Đừng đánh em nó nữa... _ Quay sang Giao Giao _ Em mau vào trong đi, để chị nói chuyện với mẹ.

Giao Giao đứng dậy, chùi máu nơi khoé miệng, gật đầu chào hai người rồi đi về phòng.

Song Nhi kéo mẹ mình ngồi lên ghế, xoa nắn vai cho bà, vuốt nhẹ ngực bà.

- Mẹ à! Bớt giận đi.

- Sao không giận được, nuôi nó từ hồi nhỏ đến lớn, giờ nói một tiếng nó trả treo một tiếng... Còn con nữa, sao lại nói giùm nó? _ Bà kéo tay Song Nhi đến bên cạnh bà.

- Nếu mẹ kêu nó về đây, đột ngột biến mất như vậy, mẹ nghĩ Hàn gia sẽ để yên sao?... Con có kế hoạch này hay hơn, vừa có thể đuổi nó đi còn có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Uy Vũ.

Song Nhi thì thầm vào lỗ tai bà gì đó rồi hai mẹ con phá lên cười, bà nựng má cô khen con gái mình thông minh này nọ, Song Nhi tất thắng với kế hoạch vừa nghĩ ra, cười thầm trong bụng.

Suốt đêm hôm đó Giao Giao không sao chợp mắt được, trời vừa bừng sáng cô cũng thay đồng phục đến trường. Ngồi trên xe bus, cô suy nghĩ rất nhiều, không lẽ thời điểm cô rời xa anh đã đến rồi, còn rất nhiều chuyện cô chư nói với anh, còn rất nhiều thứ cô chưa làm với anh mà. Một giọt lệ long lanh tràn ra từ khoé mắt, cô đưa tay lau vội nó đi.

- Không được khóc, mày phải mạnh mẽ lên, không được khóc, phải đấu tranh vì tình yêu của mày chứ!

Cô hạ quyết tâm, trước đến nay bất kể là cái gì, dù đúng dù sai cô đều nghe theo Lạc gia, nhưng lần này thì cô không thể, cô không muốn phải ân hận, không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì, đặc biệt là từ bỏ anh. Trừ khi anh buông tay cô ra, nếu không cô sẽ luôn nắm chặt bàn tay ấy.

- Chào chị Giao Giao.

- Chào em, chị Trà My. _ Giao Giao chạy về phía hai người.

Bối Bối nhìn thấy miếng băng gạc trắng trên đầu cô liền hỏi thăm, Giao Giao sờ sò nó một chút rồi lắc đầu nói không có gì. Ngó sang Trà My thấy cô thất thần, mắt thì có nguyên một quầng thăm như gấu trúc, Giao Giao quơ tay trước mặt cô cũng không có phản ứng.

- Chị sao vậy, nhìn chẳng có chút sức sống nào cả, có chuyện gì hả? _ Giao Giao huých vai Trà My một cái.

- Đâu có gì đâu, chị vẫn ổn mà! _ Cô giật mình một cái, cười gượng gạo trả lời.

- Hôm qua đi chơi, anh hai em làm gì chị hả?

- Sao... sao... sao em biết? _ Mặt cô tự nhiên đỏ lên như gấc, nói lấp ba lấp bấp như gà mắc thóc.

- Tại hôm qua em đi chơi với anh Tuấn Hạo nên vô tình thấy hai người thôi, mà chị đồng ý anh hai em rồi hả? _ Bối Bối trong đợi câu trả lời của cô.

- Làm gì có chuyện đó...

Trà My trả lời như có như không, kéo tay Giao giao đi trước, để Bối Bối cực khổ rượt theo sau. Trên đường lên lớp, thấy Trà My cứ thả hồn nơi đâu nên Giao Giao lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

- Chị có thích anh Vĩ Khang không?

Trà My ấp a ấp úng, cứ chị chị không trả lời thẳng câu hỏi của Giao Giao.

- Thôi được rồi, nhìn là biết chị thích anh ấy rồi... vậy chị cần gì phải suy nghĩ nhiều, thích thì đồng ý là được rồi.

- Sao mà đồng ý được chứ? Hai người bọn chị không thể nào đâu. _ Trà My đứng vịn lăng can nhìn xuống sân trường, nơi cô nhìn đến cũng là chỗ Vĩ Khang đang đứng, xung quanh anh biết bao nữ sinh bu quanh.

- Chị và anh ấy là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một người giàu một kẻ nghèo nàn thì làm sao mà đến với nhau được chứ?

- Tình yêu là không phân biệt gia thế đâu, đó là cảm xúc chân thành xuất phát từ trái tim, mong muốn được ở bên cạnh người mình yêu thương... Chị đừng để bị ảnh hưởng bởi ánh nhìn của người khác, quan trọng là anh ấy, anh ấy nghĩ thế nào về chị, anh ấy yêu chị là đủ rồi.

Hai người đang nói chuyện thì Bối Bối, Tuấn Hạo chạy đến. Trà My thấy hai người họ, liền đưa tay chào rồi rời đi. Bối Bối gãi đầu khó hiểu, nhìn sang Tuấn Hạo, anh cũng lắc đầu.

- Chị Giao Giao! Chị Trà My sao lạ vậy?

- Sẽ nói với mọi người sau.

Trà My không muốn gặp mặt bất cứ ai, nên vừa ren chuông ra chơi cô đã chạy ngay vào nhà vệ sinh, ngồi một lát thì bước ra, vừa mở cửa một bịch bột mì từ trên rơi xuống trúng đầu cô, làm cả người cô trắng toát. Cô vừa ngẩng mặt lên, một xô nước tạt thẳng vào mặt, người cô nhem nhuốc đáng thương. Hứa Tịnh cùng một đám học sinh đứng nhìn cô cười khúc khích. Hứa Tịnh bước đến nhạo báng cô.

- Cảm thấy sao hả? Vui không?

- Là cậu làm sao?

- Thấy rồi còn hỏi...