Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu Em

Chương 9: Là hẹn hò ư?




Tại biệt thự

- ông muốn chúng ta gửi ảnh để kiểm tra mức độ tình cảm đấyy- anh lấy cớ vì muốn tạo ra không khí để hai người có thời gian riêng tìm hiểu nhau

- chú làm gì thì làm, cháu chỉ theo thôi- nó vừa ăn bim bim, vừa xem phim, vừa trả lời. nó không xưng tôi nữa vì thấy hơi hỗn quá thì phải.

- vậy để chủ nhật này tôi về sớm, tôi với cô đi tạo chứng cứ giả- anh nói mà hơi đau lòng, sao mình phải dùng cái cớ này để hẹn đi riêng với cô ta chứ- anh nghĩ

- dạ được. hôm đấy cháu cũng được nghỉ mà- nó cười nói nhưng trong lòng đang rối bời, chẳng lẽ không có ông thì nó và ông chẳng bao giờ có thời gian đi với nhau sao

- vậy đi- anh nói xong quay lưng lên phòng làm việc

- ông chú già quá quắt, hãy đợi đấy- nó lầm bầm tức giận nhưng đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch.

cuối tuần, chủ nhật

- nhanh lên, chúng ta đi đâu đây?- anh giục nó

- đi công viên giải trí đi, chỗ đó vui lắm- nó hớn hở

- nhưng chỗ đó chỉ giành cho trẻ con thôi, tôi với cô đi người ta cười cho à?- anh giận nó vì lời đề nghị đó.

- Người cười chú thôi chứ cháu vẫn còn trẻ con mà-nó cười ranh mãnh

- Đi chỗ khác- anh đề nghị

- Thế thì cháu không đi nữa đâu- nó vờ dỗi định xuống xe

- Thôi đi thì đi- anh miễn cưỡng vì muốn cùng đi với nó

- Có thế chứ- nó tươi cười thắt dây an toàn

Tại công viên giải trí, hàng ngàn con mắt hướng nhìn vào vẻ đẹp của anh và nó. Nó thì vẫn hồn nhiên như trẻ con tung tăng hết chỗ này đến chỗ khác nhưng anh thì thấy người ta nhìn mình thì xấu hổ cứ vừa đi vừa dùng tay che mặt

- chú đẹp trai thế che làm gì, phải để cho người ta ngắm với chứ- nó kéo cái tay đang che mặt của anh xuống

- ngắm cái đầu cô ấy- anh mắng nó nhưng thực trong lòng đang vui vì nó khen anh đẹp trai mà.

- Thôi nhanh chụp ảnh cho ông xem chứ- nó thấy một chỗ khá đẹp nên giục anh

- À ừ…- tí nữa thì anh quên mất lí do mà anh bịa ra

- 2..3…tách. quá đẹp- nó giơ tay tự sướng. chú đứng gần vào cái xem nào, chẳng lẽ chú muốn thấy ông nghi ngờ- nó đề nghị khi thấy anh đứng xa mình.

- Được rồi- anh ra vẻ miễn cưỡng phải đứng gần nó nhưng trong lòng đang vui như mở hội.

Hai người đi chơi khắp công viên, cuối cùng nó và anh đến trước khu tàu lượn siêu tốc- thứ trò chơi mà nó rất sợ

- này. Chơi cái kia đi- anh vui vẻ chỉ về phía tàu lượn siêu tốc.

- sao lại chơi trò đó cơ chứ?- nó nghĩ bụng. chú không sợ người ta cười cho à?- nó tìm cách để không phải chơi trò đó.

- Tôi đi với cô từ chiều đến giờ bị cười chán rồi, giờ bị thêm một chút có sao đâu- anh nhìn thấy phản ứng của nó nên kiên quyết muốn lên chơi xem sao.

- Trò đấy chỉ có trẻ con với chơi thôi- nó cố gắng tìm cớ

- Không phải cô sợ chứ- anh nhìn nó nói trúng tim đen

- Ai sợ chứ- nó chống chế. chơi thì chơi- nó miễn cưỡng vì không muốn thua anh.

- Để xem cô to tiếng được đến bao giờ?- anh đắ ý nghĩ coi như đã trả thù được nó.

Trên tàu lượn khi tàu chuẩn bị xuất phát, cả người nó run bần bật, tay nắm lấy dây bảo hiểm còn mắt thì không mở ra được.

- này cô không sao chứ?- anh hỏi vì thấy nó đang sợ hãi

- sao…là …sao … chứ?- nó hơi run nhưng vẫn cứng miệng

- nghe cô run kìa? Nếu sợ thì cứ bảo trước đi có đỡ hơn không?- anh vẫn không bỏ qua cơ hội chọc nó

- ai sợ chứ- nhờ có câu kích của anh mà nó lấy lại được một chút tinh thần.

Đoàn tàu lượn bắt đầu di chuyển, nó hét toáng lên vì sợ hãi. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nó anh vừa buồn cười vừa thỏa mãn mà lại vừa lo lắng cho nó. Anh nắm lấy tay nó thật chặt. Trong cái khoảnh khắc này nó cầm được tay anh như chết đuối nắm được phao nên cầm chắc lắm, dù vẫn sợ, vẫn la hét nhưng nó thấy yên tâm hơn chút.

- cô không sao chứ? thế mà còn to tiếng nói không sợ- anh vừa quan tâm vừa trâm trọc nó khi vừa đỡ nó ra khỏi tàu lượn

- ai…nói…cháu…sợ- nó không nói hết câu đã thấy trời đất quay cuồng rồi ngã xuống.

- này, này, cô sao vậy?- anh hốt hoảng

có lẽ do quá sợ nên cô đã bất tỉnh, anh vội vã đưa cô về nhà rồi gọi bác sĩ đến.