Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 7: Bắt đầu “Ngàn Dặm Trường Chinh.”




Khi tôi nói muốn nghỉ việc để ở nhà khai báo thi bằng lái xe thì nhà tôi muốn nổ tung lên. Mẹ tôi nói, thời còn học đại học thúc giục tôi đi làm tôi không làm, hiện tại lại còn muốn đi thi bằng lái xe. Cha tôi nói, chuyện công việc mới là quan trọng, trước mắt cũng không cho phép mua xe. Tôi chờ họ giảng giải mọi thứ xong xuôi mới cất giọng trong trẻo bắt đầu nói chuyện “Đâu tiên là chuyện giờ ai cũng có bằng lái xe, tiếp nữa là trước mắt công việc cũng không có gì quan trọng, bỏ cũng không sao. Cha mẹ không phải vẫn hi vọng con tìm việc ở gần nhà sao? Hơn nữa cha mẹ cũng biết chuyện thi bằng lái xe khó cỡ nào, mấy nữa nếu đi làm rồi công tác phức tạp làm gì có thời gian. Cho nên con làm bây giờ là hợp lý nhất.”

Nói thế thôi, có điều tất cả cũng chỉ là muốn kéo dài thời gian tôi ở nhà.

Cha mẹ sau khi không thể kiên trì phản đối đành phải thoả hiệp, làm việc phải nhanh, phải chính xác, ngày hôm sau tôi liền phóng ngay đi báo danh. Thầy giáo đưa cho tôi tài liệu về muôn thi lý thuyết để cho tôi về nhà ôn tập thật kỹ, nói là cuối tuần thứ hai sẽ kiểm tra sức khoẻ, cuối tuần thứ ba sẽ thi. Trên đường về nhà tôi tràn đây nhiệt huyết, tôi cảm thấy chính mình giống như nữ đấu sĩ, mà cái tôi muốn chiến thắng chính là bản thân bé nhỏ của tôi.

Tôi chưa bao giờ trong lòng kiên định như vậy, tôi xác định, tôi không nghĩ một chuyện tình còn không bắt đầu thì lấy đâu ra quá khứ. Tôi càng xác định, tôi không muốn để ý đến người kia nhưng nó đã là một phần trí nhớ. Tuy rằng tôi không xác định được mình có thể bình thường, tiêu sái ở bên cạnh anh hay không. Nhưng tôi sẽ cố gắng, sau này trong cuộc sống tôi sẽ không phiền muộn thở dài nữa, cố gắng tạo cho mình bộ dạng dũng cảm mạnh mẽ.

Tối thứ bảy, tôi gửi tin nhắn cho Lí Minh Ngôn “ngày mai cuối tuần, có thể đi xem phim với em không?”

Chỉ chốc lát sau điện thoại vang, vừa thấy là tin nhắn của Lí Minh Ngôn tôi đúng là “thụ sủng nhược kinh.”

Anh nhắn lại “Có thể, ngày mai anh rảnh.”

Tôi mừng rõ nhảy dựng lên khỏi ghế, thật vui mừng à, chẳng lẽ anh thật sự là buồn vì lỡ hẹn? ha ha!

Bình tĩnh, bình tĩnh, ngàn dặm trường chinh vừa mới bắt đầu thôi.

Giữa trưa hôm sau tôi nhắn tin cho Lí Minh Ngôn “Rảnh thì gọi điện cho em.”

Tận đến ba giờ chiều vẫn không thấy hồi âm. Lẽ ra xem phim xong chắc chắn là phải đi ăn cơm tán gẫu vân vân và vân vân, cho nên ba bốn giờ đi xem phim là tốt nhất. Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi tin tức, mong muốn mặc cho mắt không chớp, tôi hoài nghi không biết có phải hay không bị nghẽn mạng. Tới bốn giờ tôi thật sự chịu không nổi, trực tiếp gọi điện đi. Tuy rằng tôi biết thúc giục thật sự là quá vội vàng, nhưng là cuộc hẹn tôi mong đợi một ngày một đêm, tôi thật không thể bình tĩnh nổi, càng không có cách nào giả vờ bình tĩnh.

Điện thoại thông, tôi khẽ cười nói “Alo, đang làm gì nha?”

“Ở bên ngoài có chút việc.” Anh trầm mặc trả lời.

“Nga… vậy còn chuyện đi xem phim…” Anh không phải là đã quên mất chuyện này chứ?

“Sớm vậy sao? Anh còn nghĩ là phải sau bữa tối.”

“Nga… vậy khi nào anh xong việc a?”

“Không nói trước được…. anh xong việc sẽ gọi cho em.”

“Ân, được, em chờ điện thoại của anh.”

Buồn chán đợi đến hơn sáu giờ tối, Lí Minh Ngôn gọi điện nói hẹn gặp ở nhà tôi.

Lần trước anh nói tôi giống như cô bé, lần này tôi không buộc tóc mà thả buông xuống lưng, không dùng kính mắt mà dùng kính sát tròng. Tôi còn mất nửa giở đem đôi chân voi của mình nhét vào đôi giày cao gót màu đen, thật kỳ lạ, người cũng chỉ cao một mét sáu mươi lăm tôi nhưng đi giày cao cũng thấy có chút hiệu quả, nhìn có vẻ gầy đi. Trên người mặc một chiếc áo len Mango màu xám cổ cao, áo khoác ba-đờ-xuy. Bởi toàn thân một màu đen nên tôi quyết định điểm một chiếc khăn quàng màu đỏ.

Chỉ lát sau Lí Minh Ngôn lái xe đến, lên xe xong anh cười nói “ăn cơm chưa?”

Tôi lập tức gật đầu “Ăn.” Quả thật tôi đã ăn, tại lúc trước trong điện thoại anh có nói là đi xem phim sau bữa tối nên tôi đoán chắc anh đã ăn rồi.

“Sớm vậy sao?” anh kinh ngạc nói “Anh còn chưa ăn.”

Tôi thật hận không thể đem nhưng lời kia nuốt trở lại! Việc đã đến nước này cuối cùng tôi đành cười nói “em cùng anh đi ăn, không sao.”

Tôi cảm giác được anh hình như chẳng để ý gì đến tôi…. Nhìn thấy tôi mà anh cũng không có nhận xét gì về cách tạo hình mới của tôi. Tôi chỉ có thể thầm buồn bực trong lòng. Không biết thế này phù hợp hay không phù hợp thẩm mỹ của anh.

Đi tới đường dành riêng cho người đi bộ lại khiến tôi bực mình hơn nữa, rạp chiếu phim đóng cửa! Tôi… có cần phải bị thảm như vậy không! Vừa định nói đi đến chỗ khác xem thì anh nói “Không sao, lần sau rảnh lại đi xem!” Tốt lắm, đúng là một đề nghị tốt. Mục đích của tôi chính là gặp anh, giờ tính ra coi như buôn bán cũng có lời.

Trên đường về nhà tôi trộm ngắm Lí Minh Ngôn đang lái xe, hình dáng thật anh tuấn, cái mũi thẳng, ánh mắt xinh đẹp, lông mi dày và cong, bộ dạng thật đáng nhìn…. “Nhìn cái gì?” Anh đột nhiên quay đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt tôi. Tôi nhất thời choáng váng, trên mặt nóng dần lên, có điểm lắp bắp “Không…không có gì….” Anh cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ đầu tôi nói “Em đúng là trẻ con…”

Trẻ con…. trẻ con… trẻ con….trong đầu tôi quay vòng vòng hai chữ này, nước mắt trong lòng thầm rơi.

Một lúc sau Lí Minh Ngôn đề nghị đi ăn đồ nướng. Tôi nghĩ anh muốn cho tôi cùng ăn nên mới chọn món này thay cho bữa chính. Anh chính là như thế, là người luôn âm thầm chăm sóc người khác. Cho đến khi ngồi xuống trong quán, điện thoại của Lí Minh Ngôn vang lên, trong lòng tôi mơ hồ dâng lên một dự cảm không tốt.

Không lâu sau có người đến, Lí Minh Ngôn giới thiệu “Đây là anh họ của anh.” Chỉ vào tôi anh nói “Đây là bạn học của em.” Bạn học?…. ân, bạn học.

Người bán hàng đưa đến một thùng bia, uống thì tự mở. Lí Minh Ngôn và anh họ hình như đã lâu không gặp, nói chuyện thật hăng say, có điều tốc độ nói và đề tài bọn họ nói đến khiến tôi hoàn toàn không có cơ hội tham gia cùng, tôi vẫn im lặng mỉm cười. Cười, cười, ngoài cười ra thì tôi còn biết làm gì nữa đây, tôi thật bội phục mình, trong tình cảnh thê thảm như vậy mà biểu tình vẫn không thay đổi, hơn nữa nhìn bọn họ tranh luận tốt như thế tôi cảm thấy nếu bọn họ không tham gia cuộc đua Áo Tư Lạp qủa là lãng phí nhân tài.

Hơn một giờ sau cuối cùng cũng kết thúc, Lí Minh Ngôn chào tạm biệt anh họ anh, anh đi phía trước, tôi chậm rãi đi phía sau anh. Xa xa gần gần tiếng xe cộ như muốn xe tan không khí yên tĩnh ban đêm, bóng dáng thon dài của Lí Minh Ngôn phía trước vẫn rần ổn mà chắc chắn.

Tôi yên lặng thưởng thức bóng lưng của anh, tôi biết anh sẽ không dừng lại chờ tôi, anh đâu biết có người đang đuổi theo anh và muốn cùng anh sánh vai, tôi đột nhiên phát hiện tất cả không thay đổ, từ nhỏ đến giờ, anh vẫn chung thủy đi trước, còn tôi chung thuỷ đuổi theo bóng dáng anh.

Pháo hoa thật lớn nhiều màu, lay động, sáng lạn, cái đuôi xẹt qua màn trời. Lí Minh Ngôn đột nhiên dừng bước, quay đầy nhìn tôi cười nói “Có thấy nhàm chán không?” Trong nháy mắt bầu trời đầy khói lửa phản chiếu lên ánh mắt anh làm cho ánh mắt anh sáng lên, tôi chỉ cảm thấy cái người đàn ông trước mặt thật xuất khí, cười rộ lên còn chói chang hơn ánh mặt trời.

“Không có a!” tôi cười trả lời.

“Thật ngốc khi đưa em đến đây.” Gió đêm đẩy đưa tóc trên trán anh, anh cười tốt như vậy mà nhìn thật tuỳ ý, tựa như một người không thể nhiễm bụi trần, tôi cười bước vượt qua anh hai ba bước. Sau khi lên xe, tôi đột nhiên lo lắng hỏi “Anh mới uống rượu, lái xe không sao chứ?”

“Không có vấn đề gì, cái này có gì đâu.” Anh cười nhạt, khởi động xe “Không biết là nhiều chuyện khống chế bằng ý chí sao?”

“Vậy anh uống rượu sau khi lái xe có khống chế được chuyện cảnh sát sẽ tìm anh gây phiền toái không?”

“Ha ha….” Anh đột nhiên cười lớn, “Yên tâm, anh biết chừng mực.” tiếng cười sang sảng khếch tán trong không khí, trên xe không bật đèn nhưng trong bóng đêm đôi mắt anh sáng ngời. Trong một khắc kia tôi có thể cảm nhận được anh chính là người thẳng thắn hoạt bát, là người lớp trưởng bồng bột đầy nhiệt tình lúc trước.

Chiếc xe màu đen chạy trong đêm tối dừng ở ngã tư đường, đèn đường chuyển màu, xung quanh pháo hoa ù ù. Anh hỏi tôi “Tiếp theo muốn làm gì?” Tôi hỏi anh “Còn anh?” “Anh.. anh nói không hay, em cũng thấy đấy, thời gian của anh không thể chắc chắn.” Nói xong anh quay đầu liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lộ chút thản nhiên bất đắc dĩ.

Kỳ thật tôi có rất nhiều ý tưởng muốn thực hiện, giống như muốn đưa anh đến Giang đê, giống như muốn cùng anh đi thả đèn khổng minh, giống như muốn cùng anh tìm quán ăn nào đấy ngồi xuống tâm sự, có điều tất cả chỉ là trong suy nghĩ, cho nên nếu không có anh, cũng không thể thực hiện. Trầm mặc một lát tôi nói “Vậy anh đưa em về nhà đi.” Ngữ khí của tôi có vẻ bình thường nhưng thật ra trong lòng tôi đang muốn khóc a. Tôi sao có thể giả vở tốt như vậy a!

Anh thở dài nói “Hiện tại có người nào quan trọng tìm anh anh sẽ phải lập tức đến ngay.” Tôi quay đầu nhìn anh, anh chắm chú nhìn phía trước, hai mắt giống như đang bị màn đêm đen che kín “Ai, quen biết nhiều thuận lợi cho công việc, anh không rảnh để cùng người khác nói chuyện phiếm, anh chỉ là người làm ăn.”

Tôi nói “Em hiểu mà, có điều dù anh có vội cũng chú ý nghỉ ngơi, chiếu cố cơ thể một chút.”

Anh nhẹ nhàng gật đầu “Được.” Lúc này xe đã dừng lại, tới trước cửa nhà của tôi. Anh mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc, hút một hơi, nghiêng mặt qua cửa sổ nhả khói. Anh dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn vào hư không, ngữ khí thản nhiên “Kỳ thật anh cũng muốn được như em làm công tác bình thường, thoải mái, có nhiều bạn tốt.”

Anh đột nhiên quay đầu nhìn tôi, đưa tay vỗ đầu tôi cười nói “Anh rất hâm mộ em.”

Tôi sửng sốt không hiểu chuyện gì hỏi “Vì cái gì a?”