Đừng Im Lặng Với Em, Tình Yêu?

Chương 76




Giải lao một chương đã nhé !!! (mụ tác giả sắp nát óc rồi)

Sau đây là chương trình phỏng vấn đặc biệt dành cho những nhân vật trong truyện “Đừng im lặng với em, tình yêu?”, địa điểm là tiệm bánh của Hữu Túc.

Tác giả : “Hữu Túc tỷ à, trong truyện có những nhân vật nam rất đáng yêu, sao tỷ lại mê đắm thằng cha Cự Tàn Tôn vậy ?”

“XOẸT … XOẸT …” mụ tác giả đang có chút ớn lạnh sóng lưng, da gà nổi hết cả lên, nói gì sai sao ta ???

Hữu Túc hắng giọng một chút và đi lại vỗ nhẹ vào vai Cự Tàn Tôn :

-Đừng nhìn mụ ta như thế, mụ tác giả coi vậy chứ yếu vía lắm anh ạ.

Cự Tàn Tôn đứng dậy, anh thu hồi lại ánh mắt giết người và đi ra sau cánh cửa, Hữu Túc ngồi xuống đối diện mụ tác giả và cười :

-Anh ấy dạo này nóng tính lắm, bà thông cảm, tôi thấy từ đầu đến gần cuối truyện chỉ có Vương Bảo là hiền lành nhất thôi.

Vương Bảo bay thẳng lại gần ghế Hữu Túc đang ngồi, nhìn sang mụ tác giả và nháy mắt :

-Ai cũng ác hết trơn, sao bà dám cho tôi vai hiền lành vậy hả ?

Tác giả : “Đâu hẳn chỉ có cậu, Y Cược và Lam Bá cũng hiền à nhá.”

“PẰNG … PẰNG …” mụ tác giả nhảy dựng lên, Y Cược và Lam Bá cùng chỉa súng và bắn vào sàn nhà gần chân mụ tác giả và cười.

Y Cược thổi nhẹ vào khẩu súng rồi đặt chúng xuống trước mặt tác giả và cười nhẹ :

-Bà có vẻ chưa miêu tả nội tâm thật sự của chúng tôi.

-Theo tôi thấy thì chúng ta nên bắn vào chân bà ta thì bà ta mới thôi nói xấu Cự Thiếu. – Lam Bá cúi nhìn vào mặt tác giả.

Cự Tàn Tôn lại đi ra, lúc này anh đang cầm 1 cuốn sách, nhưng hình như anh đang rất tức giận, ai cũng hiểu là đang có chuyện gì đó dưới bếp, chỉ có mụ tác giả là không biết và thế là mụ ta đứng dậy đi hóng chuyện, vừa ló mặt vào thì đã bị một bàn tay to chặn lại ngay khuôn mặt và đẩy lùi lại phía sau.

Tư Nghiêm nhìn mụ tác giả và nói :

-Con mụ tác giả này bị thần kinh à ? Nơi nào có tôi là không có Cự Tàn Tôn mà.

Hữu Túc đứng dậy, cô níu tay áo Cự Tàn Tôn và nói :

-Anh lại làm gì để Tư Nghiêm quạo thế ?

-Tên điên đó cũng như mụ tác giả này thôi, tâm thần như nhau. – Cự Tàn Tôn đưa tay kéo Hữu Túc nép sát vào người anh rồi quay sang nhìn Tư Nghiêm.

Tư Nghiêm đẩy mụ tác giả đáng thương bật ngữa ra phía sau và xắn tay áo xông về phía Cự Tàn Tôn, hắn đưa tay nắm lấy cổ áo anh và hét :

-CỰ TÀN TÔNNNNNN…

-Điếc tai quá, mụ kia, lại đây bảo. – Cự Tàn Tôn vừa xoa tai anh vừa đá mắt sang mụ tác giả đang ngồi dưới nền nhà.

-Cự lão đại gọi tôi … - Mụ tác giả mò mò lại gần, đúng là địa ngục mà, biết vậy không triệu tập mấy nhân vật khủng bố này rồi.

Hữu Túc tốt bụng kéo tay tác giả đứng dậy và nói :

-2 kẻ này như 2 con sư tử, sao bà dại dột mời họ cùng 1 lúc vậy ?

Lam Bá khoác vai Vương Bảo và nói thêm :

-Gần cuối truyện nên mụ ta sắp điên đấy, Hữu Túc.

Di Nhược vừa đỡ Lục Nghị đang bị thương vừa đi vào trong và nhìn tác giả rồi nói :

-Bà thần kinh lắm đấy, mời Tư Nghiêm để rồi anh tôi cũng điên tiết lên đòi đến đây, anh ấy còn chưa tính sổ với bà đó.

Lục Nghị rút súng trong túi áo khoác ra và nói to :

-Con mụ tác giả đâu, bước ra cho tôi xem xem, dám viết rằng tôi bị bắn ngoi ngóp à, tôi chỉ bị thương ở chân mà kể lại tầm bậy, làm tôi mất hình tượng.

Tư Nghiêm lúc này cũng nổi đóa không kém, anh ta cắn trái táo 1 miếng thật to và nói :

-Đang dầu sôi lửa bỏng mà mụ ta còn rảnh rỗi mở họp báo, chém gió.

Vương Bảo cũng bay vào, nắm lấy tay tác giả và khóc ủy mị :

-Tôi không muốn cái kết đó, tôi còn phải cưa cẩm Hữu Túc nữa, hu hu…

Đang mùi mẫn năn nỉ tác giả đổi kết truyện nhưng có vẻ tác giả đang chảnh chó nên không quan tâm, đột ngột Nhất Gia từ ngoài cửa đi vào, ông còn vác theo cả khẩu súng trườn trên vai và nói :

-Bà tác giả dở hơi, cháu trai ta có thù với bà à, dám cho cháu ta kết cục như vậy ???

Cự Tàn Tôn kéo Hữu Túc vào trong phòng, sau đó anh ném lại một câu trước khi đóng rầm cửa lại :

-Xử bà ta đi, khi nào mấy người chướng mắt kia cút hết thì gọi tôi.

Vừa nghe xong câu đó thì tất cả mọi ánh mắt u ám quay lại nhìn vào mụ tác giả đáng thương khép nép, mụ ta đang thề với trái tim của chính mụ ta và đấng linh thiên “Xin thề không bao giờ mở mấy cuộc họp mặt khẩn cấp như thế này nữa, hu hu.”

Hình như Khải Tư đến muộn, do Anh Lớn và Roness mãi mê đánh cờ, hu hu … 2 lão già này đúng là ăn hại thì giỏi lắm, báo hại Khải Tư bị vạ lây, Lumak phải đi làm lại tóc nên cũng không rảnh rỗi đến chung tay đánh đập mụ tác giả, Lamfao thì bận đi nhảy nhót ở Bar mà lão vừa khai trương cách đây không lâu. Nhị Gia và các Gia khác thì bận đi đánh Gofl ở sân gofl mới mà họ vừa xây dựng, muốn họ đến tham dự thì mụ tác giả phải thay đởi địa điểm họp mặt thôi …

Có quên ai không ta, ai chưa có mặt thì điểm danh cho tác giả biết coi, để tác giả ra đường khỏi trong tình trạnh lo lắng thấp thỏm sợ bị đánh công khai, hu hu hu …