Đừng Lỡ Hẹn Ước

Chương 20: Anh không phải là Thiên Đông




Mạc Nhi chọn chỗ ngồi ở một góc khuất trong quán bar, ngoài uống rượu hết ly này đến ly khác, cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Mạc Nhi mặc chiếc váy hở vai màu xanh lá của Thẩm Ninh đưa cho cô mà cô từng từ chối không mặc. Đôi giày cao gót màu trắng bị cô cởi quăng sang một bên, lộ rõ đôi chân trần ngọc ngà trắng tươi.

Nhạc ở phía trước trung tâm sân khấu đã chuyển thành loại nhạc mạnh mẽ, cũng không biết vì lí do gì chân cô nhấc lên, bước đi siêu vẹo ra sân khấu. Dưới mọi ánh mắt của đàn ông đang nhắm thẳng vào thân hình nóng bỏng của Dương Mạc Nhi thì cô chỉ quan tâm đến cây cột vững chắc ở trước mặt. Mỗi bước đi lại càng gần cây cột nhảy ở trung tâm, tay chạm lấy nó một cách mạnh mẽ, nắm chặt lấy nơi có thể giúp cô dựa, cả cơ thể dính sát vào thân cột.

Nhạc lớn hơn so với ban đầu, mọi người đang nhảy bỗng dưng cũng dừng lại cổ vũ cho cô. Chân bắt đầu hoạt động, giơ lên uốn chặt vào cây cột nhảy. Đường cong quyến rũ uyển chuyển theo nhạc, hết xoay lên xoay xuống, mà chân cũng như bị thôi miên, lắc lư đến say mê. Tiếng hò hét của khách quán bar càng hô mạnh mẽ theo bước nhảy của cô.

Mạc Nhi như một nghệ sĩ múa cột chuyên nghiệp, tay chuyển động từng nhịp theo nhạc, cơ thể lên xuống không ngừng. Mái tóc dài che đi hết một phần mặt, bờ vai lộ rõ rệt, bộ váy xanh tôn lên vóc dáng quyến rũ và nóng bỏng của Mạc Nhi. Trong cái hội trường ồn ào, ai nấy đều quan tâm đến bước nhảy và đường cong trên cơ thể của cô.

Cây cột vững chắc trở thành người bạn đồng hành với Mạc Nhi. Nhảy đến khi đã thấm mệt, cô mới dừng lại, tiếng vỗ tay hoan hô cũng không ngừng lại, chân siêu vẹo đi về bàn của mình.

Từ sau khi cô lên sàn nhảy cột, không biết đã bao nhiêu người đàn ông đến làm quen cô, nhưng đều bị từ chối. Cô một mình ngồi đó vừa sầu vừa uống rượu, mặc kệ những ồn ào phía trước. Trên bàn tính ra đã là gần sáu chai rượu Rio. Tửu lượng Mạc Nhi đó giờ rất kém, hôm nay đã uống nhiều đến thế này, Mạc Nhi cũng không chịu nổi.

Tay sờ soạng lục tìm trong túi, cầm chiếc điện thoại trong tay, cô kéo đến một dãy số điện thoại. Cũng không biết vì sao cô lại có can đảm gọi cho người đó. Bên kia nhận máy cũng rất nhanh, giọng nói quen thuộc truyền đến tai cô khiến cho một dòng nước chảy thẳng xuống con tim đang đau nhói trở thành yên tĩnh.

“Mạc Mạc, em đang ở đâu? Sao lại ồn ào đến thế?” Giọng nói đó chính là của Vương Triệu Thần, anh không khỏi lo lắng khi nghe tiếng nhạc ồn ào bên Mạc Nhi, giọng cũng không ổn định.

Mạc Nhi chậm rãi gọi tên anh, giọng nói say mềm “Vương... Triệu... Thần” Nụ cười dính chặt lên môi sau khi gọi tên anh.

“Mạc Mạc, em đang ở đâu?”

“Ở nơi nào? Tôi cũng không... rõ” Mạc Nhi nấc một tiếng do rượu mang đến.

“Em uống rượu?” Vương Triệu Thần hạ giọng hỏi.

“Không có” Mạc Nhi dừng lại một chút “Không có quy luật... nào ngăn cản... không cho tôi uống” Vẫn còn sức cãi lý với anh, nhưng giọng nói đã không còn trôi chảy, cứ ngắt quãng không thôi.

“Mạc Nhi, tôi hỏi lại em, hiện tại em đang ở đâu?” Bên kia, Vương Triệu Thần đã bực bội quát cô.

“Show... Palace” Mạc Nhi giọng ngắt quãng trả lời.

Hình như bên kia bị dọa cho hết hồn, Vương Triệu Thần hét lớn vào điện thoại, khiến Mạc Nhi giật mình “Em có biết đó là đâu không mà đến?”

“Anh làm gì quát em? Đến đâu là chuyện của em” Mạc Nhi bực bội cúp máy, nhờ anh ta mà giờ cô tỉnh rượu phần nào.

Cầm chai Rio xanh biển, uống một hơi hết chai. Mạc Nhi nhăn mặt khó chịu. Đôi mắt ươn ướt nước nhìn về phía trước, một lúc sau cô gọi phục vụ lấy thêm vài chai Rio mang ra, một mình ngồi uống.

Vẫn tiếp tục có kẻ đến lại gần cô làm quen, nhưng đây chính là hình bóng quen thuộc với cô. Đôi mắt to tròn vì rượu mà làm cho hơi mờ hiện vật, cô đã nhìn không rõ phía trước rồi, nhưng cô biết người đó chính là ai.

Chìa chai rượu ra với người đàn ông, cô cất tiếng ngọt ngào đã say với người đàn ông “Anh... sao giờ này mới đến? Em chờ anh, đã lâu lắm rồi, anh biết không?”

“Em chờ lâu rồi sao?” Người đàn ông nhân cơ hội ôm lấy eo cô, ép cơ thể cô áp sát vào lòng ngực mạnh mẽ.

Dương Mạc Nhi nắm chặt chai rượu trong tay, trên khóe mi đã ươn ướt vài giọt nước mắt, miệng nghẹn ngào sắp tuôn lệ nói “Rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi”

Như đã lấy được lòng cô, hắn nở nụ cười dâm đãng, mắt nhìn chằm chằm vào nơi khe rãnh của Mạc Nhi ẩn hiện sau lớp váy “Anh đã đến rồi”

“Hì hì, nhưng anh không phải Thiên Đông” Mạc Nhi cười ngây thơ đẩy hắn ra, cơ thể siêu vẹo ngồi dựa vào lưng sofa “Anh không phải là Thiên Đông của tôi, không phải Thiên Đông”

“Tiểu Nhi, em biết rõ anh chính là Thiên Đông” Hắn ta có chút ngỡ ngàng khi nghe Dương Mạc Nhi nói như thế, một lần nữa kéo cô vào lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra.

“Thiên Đông của tôi, rất rất yêu tôi, anh ấy không phản bội tôi” Mạc Nhi lắc đầu, nước mắt nãy giờ kiềm nén đã rơi, nụ cười nhạt nhòa nhìn về hình bóng mờ nhạt trong mắt cô.

Trong một phút rối bời, cô không hiểu vì sao khi cô nhìn đến hình bóng ẩn hiện của Thiên Văn trước mặt lại thành bóng hình lạnh lùng của Vương Triệu Thần. Cũng chẳng có lí do gì cô lại nhớ anh ta, trong não bộ hiện tại của cô chỉ biết đến cái tên của Vương Triệu Thần, mà cả hình bóng cũng đang lập lờ trước mắt.

“Đương nhiên là anh rất yêu em, Mạc Nhi” Hắn ta dựa sát người mình vào Mạc Nhi, giọng dịu dàng nói.

“Anh... đê tiện” Mạc Nhi đẩy hắn ra, uống một ngụm rượu.

“Em uống nhiều như thế, không sợ anh sẽ làm gì em sao?” Hắn ta thẳng thắn đặt ra nghi vấn.

“Rõ ràng anh không phải là Thiên Đông” Mạc Nhi cười khinh bỉ nhìn hắn “Anh chẳng phải là...” Nói đến đây, Mạc Nhi dừng lại, mặc dù là say rồi, nhưng lý trí vẫn còn giữ được, cô mà lỡ miệng nói ra, cả đời này chết cũng chẳng thể nhắm mắt.

“Anh làm sao?”

“Anh chẳng phải có Trương Gia Mẫn rồi sao?” Mạc Nhi tìm đại lí do bịt miệng bản thân.

“Thì ra là lí do này”

Khương Thiên Văn nhìn cô, ánh mắt chằm chằm nhìn hai bên má đã đỏ. Anh cầm chai rượu lên, cùng cô uống, không biết là vì hắn muốn chuốc say cô hay là hắn có ý tốt, nhưng cô không quan tâm, bỏ lơ cái suy nghĩ của mình, cùng hắn uống đến mức say mềm, đôi mắt hí mở.

Trong tiềm thức, cô thấy hắn đổ thứ gì đó vào chai rượu vừa mở, do rượu quá nhiều, ẩn chứa trong cơ thể nên cô không thể ngăn cản cũng như không phân biệt được thứ mình đang thấy.

Hắn đưa chai rượu cho cô, cô cũng cầm lấy, giọng rượu say mềm hỏi hắn “Anh đã bỏ thứ gì vào?”

“Anh bỏ gì chứ? Em nhìn nhầm rồi”

Với một người say rượu như cô, biết tính làm sao được, đã say rồi còn biết thực biết hư như thế nào sao? Nghe lời hắn, cạn sạch chai rượu vào cổ họng khô rát. Chai rượu vừa hết, cô đã thấy hắn đứng dậy đi khỏi bàn, cô cười khinh bỉ, nhưng rất nhanh sau đó hắn trở lại, hắn không đi một mình, mà còn có một người đàn ông to con khác.

Người đàn ông lạ mặt ở lại, còn hắn đã đi. Không quen biết gì về nhau, Mạc Nhi hí mắt nhìn người đàn ông đó, nở một nụ cười thân thiện với hắn.

“Ban nãy anh thấy em nhảy rất đẹp, chỉ có điều quần áo sao lại còn dính chặt trên người?” Đôi mắt di chuyển lên cơ thể nóng bỏng của Mạc Nhi, tay cũng không yên phận sờ lên đùi cô.

“Anh làm gì thế? Tránh ra” Mạc Nhi nhăn mặt với sự đụng chạm của hắn, hất tay hắn ra khỏi đùi mình.

Nhưng mà, cả cơ thể hiện giờ của cô đang bắt đầu nóng rực lên. Mồ hôi cũng lấm tấm vài giọt trên trán, cô khó chịu lấy tay quạt quạt trước mặt mình.

“Anh nói em nghe một điều, càng giãy giụa, thuốc càng phát tác dụng mạnh” Lời nói dứt câu, hắn đã đưa sát miệng mình vào cổ cô.

Hành động của hắn khiến cho cơ thể cô càng khó chịu, hơi thở cũng có phần gấp gáp. Cái nóng không thể xua tan được, ngày một lớn dần trong cơ thể cô. Cô bị hắn cưỡng chế như thế, sức của phụ nữ không thể bằng được đàn ông, mà cô lại vừa uống rượu đến say, chỉ có thể đưa tay chống lên vòm ngực của hắn, cố sức đẩy hắn ra.

Vì sức của hắn quá mạnh, mà cơ thể cũng đang phản chủ, khiến cho cô vừa khó chịu vừa sợ hãi. Dòng nước mắt chảy dài xuống cằm, cô nhẫn nhịn với hành động của hắn, bàn tay hắn đã không yên vị đặt trên ngực cô mà xoa nắn, ngay cổ cũng bị hắn dùng môi cọ xát đến đỏ gấc.

Cô cứ nghĩ mình đã sắp rơi vào tuyệt vọng thì nghe tiếng nói quen thuộc vang trên đỉnh đầu.

“Mạc Mạc, em uống nhiều quá rồi” Đúng, cô nghe rất rõ, đó là giọng nói lạnh lùng đó của Vương Triệu Thần.

“Mày là thằng nào?” Tên quấn chặt lấy cơ thể cô nãy giờ đã buông, kịp thoát khỏi mùi hương nòng nặc của nước hoa, Mạc Nhi ngồi co ro ở phía để tay bên phải, nhịp thở phập phồng bất thường đập vào mắt anh.

Điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là cô đã trúng thuốc.

“Ai đã thuê anh làm việc này?” Vương Triệu Thần không rời mắt khỏi Mạc Nhi đang co ro ngồi trong góc.

“Tao đang hỏi mày, mày là thằng nào?” Hắn không kiêng nhẫn nắm lấy cổ áo anh trợn mắt hỏi, anh vẫn đứng yên đó để hắn làm càng.

“Anh không cần biết, đưa cô gái đó cho tôi, tên thuê anh bao nhiêu, tôi trả gấp đôi” Vương Triệu Thần điềm tĩnh nói, tay cầm một xấp tiền quăng lên bàn cho hắn.

Vẻ mặt hắn lập tức sáng lên, bỏ tay khỏi cổ áo anh, quay xuống nhận xấp tiền dày đặc của Vương Triệu Thần, miệng nói câu cảm ơn rồi bước đi.

Vương Triệu Thần lại gần Dương Mạc Nhi, một chân quỳ xuống hỏi thăm cô có sao không, chưa kịp định thần, Mạc Nhi đã ôm anh vào lòng khóc nức nở.

“Anh không đến là tôi sẽ chết mất, Vương Triệu Thần, tôi... tôi bị trúng thuốc rồi, làm sao đây, tôi rất nóng” Mạc Nhi nước mắt chảy như mưa, nhịp thở không ổn định, cả cơ thể run bần bật lên.

“Không sao rồi, có tôi ở đây em đừng sợ, chúng ta về khách sạn, em sẽ ổn thôi” Vương Triệu Thần bế Mạc Nhi trên tay, cầm đồ cô theo, còn hào phóng đặt một xấp tiền lên bàn, cũng không nhận tiền thói, chân gấp gáp đưa cô ra khỏi đây.

Đằng sau lưng anh chính là một đôi mắt u ám nhìn bóng dáng anh bế cô ra về. Đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.