Đừng Nên Gặp Lại

Chương 11: Gợi cảm




Doãn Ước ý thức mơ hồ, bị người kéo vào gian phòng VIP bên cạnh.

Hai gã đó vẻ mặt kích động, thuận tay ném cô lên sô pha. Lần này có hơi mạnh tay, Doãn Ước ngơ ngác tỉnh lại. Nhưng cô giả vờ chưa tỉnh, vẫn nhắm mắt giả ngất như cũ.

Có giọng the thé đang phàn nàn: “Mày xem mày, xuống tay nặng quá, lỡ như xảy ra tai nạn thì sao?”

Tiếng người kia lại rất trầm: “Không chết được, chúng ta đi thôi.”

“Hay lau cho cô ta một chút, có máu.”

“Có máu mới hay, có vài người rất thích dạng như vậy, có máu mới kích thích.”

Tiếng the thé kia phụt một cái, hai người hi hi ha ha ra ngoài.

Doãn Ước nghiêng tai nghe ngóng, mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, mới hơi hé mắt. Ánh đèn treo trên đầu quá sáng làm cô hoa mắt, trước mắt chỉ có những dây tua bằng thủy tinh buông xuống lắc lư trái phải.

Cô chớp mắt vài cái, tua đèn đứng im, chỉ chốc lát sau lại bắt đầu dao động. Cô biết là vấn đề của chính mình, trong đầu một đống hỗ lốn, choáng váng không ra kiểu gì.

Hai tay chống lên sô pha, cô thử đứng dậy, vừa mới cử động thì trời đấy quay cuồng, toàn thân lần nữa ngã phịch trở lại ghế.

Cô đưa tay quẹt trán, vô cùng đau nhức. Trong lòng bàn tay có gì đó dính dớp, đỏ đỏ một mảng như là máu. Trong lòng Doãn Ước lo lắng vô cùng, lo lắng nếu Giang Thái đến, cô phải chạy thế nào đây.

Đừng nói là chạy, hiện giờ ngay cả sức lực để lên tiếng gọi người cũng không có.

Cổ họng khô khốc khàn khàn, Doãn Ước cố gắng nuốt hai ngụm nước miếng, lại cử động muốn đứng lên. Cơ thể vừa ngồi lên một nửa, chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Cô sợ hết hồn, cơ thể cứng đờ không động, đầu óc trống rỗng.

Có người đẩy cửa đi vào, giày giẫm lên tấm thảm lông dày, gần như không nghe được tiếng động. Doãn Ước một tay cầm lấy chỗ tựa lưng của sô pha, bởi vì dùng sức nên đầu ngón tay trở nên trắng bệch, môi lập tức run rẩy.

Ngay lúc cô căng thẳng gần như thét lên, người nọ đột nhiên dừng bước, thấp giọng hỏi: “Cô là ai, ai gọi cô đến?”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, Doãn Ước vốn đang tuyệt vọng chợt thấy tia hy vọng. Cô theo khe hở mái tóc nhìn ra ngoài, thấy được gương mặt của Kỷ Tùy Châu.

Nhưng cô cảm thấy lạ, đối phương sao lại không nhận ra cô?

Cô đưa tay vuốt mặt, mới phát hiện chỗ nào cũng là máu, tóc rối tung che đi gần nửa khuôn mặt.

Doãn Ước mau chóng vén tóc, vừa định lên tiếng thì cửa lại bị đẩy ra, hai tên đàn ông vẻ mặt kích động vọt vào, một trong số đó chính là tên họ Lý vừa rồi.

Hai gã vừa thấy Kỷ Tùy Châu, sắc mặt tái mét như thấy diêm vương, liên tục cúi đầu khom lưng, cung kính nịnh bợ.

Kỷ Tùy Châu không có tính nhẫn nại, cắt ngang lời họ: “Chuyện gì?”

Gã họ Lý khó xử nói: “Xin lỗi chủ tịch Kỷ, chúng tôi đưa người đến nhầm phòng của anh.”

Gã kia nhanh chóng nói: “Chúng tôi lập tức mang cô ta đi.”

Kỷ Tùy Châu quay lại đánh giá Doãn Ước một phen, như là đang cân nhắc gì đó. Doãn Ước muốn cầu cứu anh, nhưng hai gã kia lại xông đến, xách Doãn Ước ra ngoài.

“Đợi đã.”

Kỷ Tùy Châu gọi họ lại.

“Chủ tịch Kỷ, anh có gì căn dặn. Cô ta làm bẩn phòng anh, để chúng tôi kêu người đến dọn dẹp.”

Kỷ Tùy Châu không đáp ngay, đi tới đẩy tóc che trước mặt Doãn Ước ra, nhìn thật kỹ rồi nói: “Đưa đồ đến còn muốn mang đi, Giang tổng các người làm việc không đáng tin nhỉ.”

Hai gã vừa nghe, hồn vía lên mây: “Không không, chủ tịch Kỷ hiểu lầm rồi, đây là người mà Giang tổng chúng tôi muốn. Cô này không đẹp lắm, lần sau chúng tôi tìm cho anh cô đẹp hơn nha.”

“Vậy thì không ổn rồi, các người sao có thể đưa cho Giang tổng, không sợ hắn mất hứng sao. Được rồi, để người lại, hai người đi đi.”

“Cái này…”

“Giang tổng các người thật sự thích, thì kêu hắn đến tìm tôi mà lấy. Tôi không có thời gian tán gẫu với hai người, hoặc là biến, hoặc là…”

Kỷ Tùy Châu còn chưa nói xong, hai tên nọ im lặng chuồn êm, ném Doãn Ước lại chạy vội ra ngoài.

Ném phụ nữ nhiều nhất chỉ bị Giang Thái đánh một trận, chọc giận Kỷ Tùy Châu, khó giữ được cái mạng hèn này.

Doãn Ước vốn bị họ xách đi, họ đột nhiên bỏ chạy, cô nhất thời đứng không vững, sắp té ngã xuống đất. Kỷ Tùy Châu đưa tay nắm hông cô lại, lần nữa đỡ cô về sô pha.

Doãn Ước ngồi xuống thì thở phào một hơi, bên kia Kỷ Tùy Châu đưa hai tờ khăn giấy đến, cô đưa tay nhận lấy, bắt đầu lau vết máu trên mặt.

Cũng không biết thằng khốn kia lấy gì đập cô, hại cô chảy nhiều máu như vậy. Cô có hơi lo lắng, lại vào nhà vệ sinh xem xét. Trên trán có một vết thương dài khoảng hai ba phân, may mà không quá sâu, lau rửa một hồi, máu dần dần ngừng chảy.

Doãn Ước chịu đau lấy nước rửa sạch, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đang gọi điện thoại. Cô lặng lẽ ngồi trở lại sô pha, cầm khăn mặt lau mái tóc ướt nước của mình.

Không bao lâu có người gõ cửa, Kỷ Tùy Châu đi ra mở, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đi vào, trong tay xách hộp thuốc cứu thương.

Anh ta vừa thấy Doãn Ước liền biểu đạt vẻ bất mãn: “Hai người rốt cuộc sao lại thế này, ai cũng chơi lớn như vậy, không sợ chơi chết người sao.”

Khi nói chuyện, anh ta nhanh chóng đến trước mặt Doãn Ước, nâng mặt cô lên, động tác hơi thô bạo, thật tương phản với Trịnh Đạc nhẹ nhàng.

Bên kia, Kỷ Tùy Châu hỏi: “Phải khâu à?”

“Khâu gì mà khâu, cứ tùy tiện để vậy đi. Dù sao tôi chữa khỏi, quay lưng người lại bị các anh hành hạ tiếp.”

Lời nói tuy hằn học, đến khi xử lý vết thương, thủ pháp người này xem như nhẹ nhàng. Doãn Ước cố gắng chịu đựng không lên tiếng, thỉnh thoảng chỉ hít sâu khi thật sự đau đớn. Cuối cùng vết thương được đính miếng băng gạc, dán thêm hai miếng băng dính là xong.

Kỷ Tùy Châu tiễn người nọ ra ngoài, lập tức đóng sầm cửa lại.

Tiếng động quá lớn, làm Doãn Ước sợ hết hồn.

Trong phòng lập tức rơi vào im lặng khiến người khác khó xử. Doãn Ước có thể cảm giác được cơn thịnh nộ của Kỷ Tùy Châu, có lẽ là bực cô đã làm dơ sô pha.

Cứ như thế im lặng chốc lát, Kỷ Tùy Châu bước đến nâng cằm cô lên xem xét. Doãn Ước bị ép phải ngẩng đầu, chỉ cảm thấy mỏi cổ.

“Xem… xong chưa?”

“Ừm, chúc cô sau này để lại sẹo cho thêm màu thêm sắc.”

Đồ miệng quạ. Doãn Ước tức chết thật muốn mắng anh.

Ngoài miệng lại nói: “Hôm nay cám ơn anh.”

“Cám ơn tôi cái gì? Cô dám khẳng định tôi sẽ nhân từ hơn Giang Thái?”

Vậy cũng khó nói, đều là người có tiền, ai sạch sẽ hơn ai chứ. Doãn Ước lại rúc vào sô pha, muốn cách xa anh một chút.

Cô ghét bỏ như vậy, khiến Kỷ Tùy Châu càng thêm bực dọc, lên tiếng lại châm biếm: “Không phải cô rất có bản lĩnh à, sao lại rơi vào tay Giang Thái như thế.”

“Họ đánh lén tôi, hai tên đàn ông cao to đánh mình tôi, tôi cũng hết cách.”

“Khi không sao cô lại đến chỗ này làm gì?”

“Tôi đến đưa văn kiện cho Địch tổng.”

Kỷ Tùy Châu im lặng một lúc rồi nói: “Tới đi.”

“Làm gì?”

“Mát xa.”

Doãn Ước nghĩ bản thân nghe nhầm: “Tôi, ở chỗ này?”

“Không được sao? Vốn tôi gọi người khác đến, cô ở đây rồi thì cô đi.”

Doãn Ước lập tức ngộ nhận, nghĩ đến chuyện anh muốn làm, liền từ chối: “Tôi không được, anh tìm người khác đi.”

“Có gì mà không được, lần trước cô làm khá tốt.”

“Lần đó không giống.”

“Đều là vật lý trị liệu, có gì mà không giống.”

Kỷ Tùy Châu đi vào phòng trong, đi được một nửa thì dừng bước quay đầu lại nói: “Doãn Ước, có phải cô đang nghĩ đến phương diện khác không?”

Chẳng lẽ không đúng sao?

“Ha.” Kỷ Tùy Châu cười lạnh, “Thật thú vị.”

Anh vừa đi vừa cởi nút áo, có hơi mất kiên nhẫn: “Mau lại đây đi.”

Doãn Ước chỉ có thể theo vào, sau đó phát hiện bên trong không có giường đôi, chỉ có một chiếc giường vật lý trị liệu đặt cạnh cửa sổ, cửa sổ sát đất rộng mở, bên ngoài là sân rộng, có hồ sen, bên trong có vài đóa hoa sen trắng, nhụy hoa nở rộ.

Xa chút nữa là bể bơi cỡ lớn, bên cạnh là hàng dừa, lá dừa xanh biếc bên cạnh nước hồ màu lam, làm người ta thư thái.

Rõ ràng là trưa mùa hạ, mà có gió mát thổi đến, xua tan hơi nóng.

Cơn đau đầu lâm râm của Doãn Ước lập tức tốt quá nửa.

Nhìn lại, phát hiện Kỷ Tùy Châu đã cởi áo. Làn da màu đồng phối hợp với cơ bắp cường trán, tràn đầy khêu gợi.

Doãn Ước không muốn nhìn, nhanh chóng quay đi.

Lát sau đã nghe Kỷ Tùy Châu nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”

Doãn Ước nghĩ nghĩ, chịu đựng cơn đau đầu, quay lại. Cũng giống như lần trước, Kỷ Tùy Châu chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông.

Giường vật lý trị liệu ở nơi này không cao, cô chỉ có thể quỳ trên tấm đệm ở bên cạnh. Tư thế như vậy khiến cô càng gần Kỷ Tùy Châu hơn, xấu hổ trong lòng càng nhiều hơn.

Kỷ Tùy Châu ít lên tiếng, chỉ thi thoàng nhắc nhở cô tăng thêm lực. Doãn Ước vừa đói vừa chóng mặt, hoàn toàn không dùng sức được. Đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu như mất hứng nói: “Chưa ăn cơm trưa à?”

“Vẫn chưa.”

Nói xong mới cảm thấy không đúng, Doãn Ước muốn giải thích, chợt nghe Kỷ Tùy Châu cười nói: “Quên đi, tiếp tục đi xuống đi.”

Đi xuống sẽ đến nơi khiến người ta rối rắm, lần trước Doãn Ước mượn cớ nổi giận chạy mất, lần này còn có thể không?

Quả nhiên Kỷ Tùy Châu cũng khơi lại chuyện này: “Hôm nay sẽ không giở trò cáu kỉnh chứ.”

“Không có.”

“Nếu cô không tình nguyện cũng không sao, hiện giờ cô cứ mở cửa ra ngoài, tôi nghĩ Giang Thái chắc chắn còn đang chờ cô. Hắn chắc là rất thích nhìn bộ dạng này của cô. Có vài loại đàn ông rất biến thái, trên người phụ nữ có vết thương, họ sẽ càng hưng phấn.”

Doãn Ước nhớ đến cuộc đối thoại của hai người kia, mới biết được chuyện này hóa ra có thật.

Cô hình như phải đưa ra lựa chọn, chọn Giang Thái hay là Kỷ Tùy Châu. Một tên háo sắc khiến cô ghê tởm, người còn lại, từng yêu, còn hiện giờ…

Cảm xúc ngổn ngang, cảm giác đó không thể nói rõ.

Nói chán ghét anh hận anh, chi bằng nói Doãn Ước càng chán ghét chính mình của quá khứ hơn.

Cô tốn năm năm thời gian cho rằng có thể thoát khỏi, không ngờ lại bị ép đến đường cùng, gần như phải quay lại làm chính mình của quá khứ.

Nhớ đến gương mặt thèm thuồng của tên Giang Thái kia, Doãn Ước chỉ có thể cam chịu số phận gác tay lên lưng của Kỷ Tùy Châu. Bộ phận này không cần dùng lực nhiều, Doãn Ước vốn không còn sức lực xoa bóp mấy cái cũng không thể tìm được vị trí chính xác, gấp đến độ đổ mồ hôi.

Kỷ Tùy Châu lại trêu chọc: “Không cần căng thẳng, tôi không phải Giang Thái, tôi không ăn người đâu.”

Nói đến đây Doãn Ước nghĩ tới Chung Vi, vô thức nhớ đến một chi tiết hôm ăn cháo.

Cô lên tiếng: “Kỷ Tùy Châu, tôi cảm thấy cái chết của Chung Vi, có thể liên quan đến Giang Thái.”

Kỷ Tùy Châu chau mày, xoay người một cái ngồi dậy.

Chiếc khăn tắm kia thuận thế trượt xuống đất, Doãn Ước trợn mắt há hốc mồm.