Đừng Nên Gặp Lại

Chương 26-1: Cự tuyệt (1)




Chuyện cũ của Tất Nhiên và Chung Vi, chính là điển hình của vì yêu sinh hận.

Họ là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, trước khi Chung Vi rời khỏi vùng núi đó, Tất Nhiên luôn là đối tượng cô sùng bái trong lòng, một thầy giáo dạy trong trường trọng điểm của huyện, có tiền đồ và địa vị để người người hâm mộ.

Chung Vi của khi đó, luôn ngưỡng mộ Tất Nhiên.

Chỉ là con người sẽ thay đổi, trái tim cũng buông thả. Chung Vi rời thành phố lang bạt mấy năm hiểu biết hơn, gặp nhiều người đàn ông giàu có quyền thế hơn, Tất Nhiên như vậy, quả thực là loại không có chí tiến thủ trong đám người chỉ biết an phận thủ thường.

Làm giáo viên trung học có thể kiếm mấy đồng tiền, cuộc sống túng thiếu, không nhìn thấy hy vọng tương lai, cả đời quanh quẩn trên bục giảng ba thước. Một năm tiền lương của anh ta còn không bằng Chung Vi đóng hai tập phim truyền hình, ai thèm ngó tới anh ta.

Nhưng Tất Nhiên vẫn cứ nỗ lực một cách ngốc nghếch, bởi vì trong lòng anh ta, cô gái này là bạn gái, rất có thể tương lai sẽ là vợ của anh ta.

Thu nhập chênh lệch, khoảng cách của hai người càng kéo càng xa.

Cảnh sát hỏi tại sao Tất Nhiên lại dùng khăn lụa cột tay Chung Vi lại, anh ta ôm mặt khóc nức nở:

– Chiếc khăn lụa đó mấy ngàn tệ, tôi mất nửa năm mới mua được cho cô ấy. Nhưng cô ấy chỉ buộc một lần rồi trả lại tôi. Nói không phải bản giới hạn thì cô ấy không cần, còn bảo tôi sau này đừng đến tìm cô ấy nữa.

Chung Vi bảo anh cút, toàn bộ quà anh tặng cô trả về hết, cô muốn phân rõ ranh giới với anh.

Nhưng đến lúc này, giới hạn đã không vạch rõ được nữa rồi. Tất Nhiên đã vì Chung Vi mà bỏ công việc giáo dục, bắt đầu chạy chở hàng, chỉ vì muốn kiếm thêm vài đồng tiền. Con người anh ta như vậy hoàn toàn không thích hợp với công việc này, vì kiếm tiền mà chịu không ít khổ cực, cả ngày giao tiếp với tầng lớp lao động ít học, đó hoàn toàn không phải cuộc sống mà anh ta muốn.

Vì Chung Vi, anh ta đã biến chính mình thành như vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô gái này đã từ bỏ anh.

Anh thật sự không cam lòng, bởi vì không cam lòng, anh nảy sinh ý định giết người.

Sau đó anh nhớ đến vụ án của Lý Minh Hà, cùng nghi can Trương Thiêm đến nay vẫn chưa rõ tung tích kia.

Doãn Ước nghe xong chuyện này, ngồi ở đầu giường trầm ngâm thật lâu, mới nói với Kỷ Tùy Châu:

– Tôi thật sự phải cảm ơn anh đã không giết tôi.

– Chẳng lẽ không nên là tôi cám ơn cô sao?

– Phải- Doãn Ước nhớ tới chiếc hôn kia, trong lòng không ngừng nén giận.

Ở trước mặt cha mẹ A Nhạc, Kỷ Tùy Châu lại làm ra chuyện như vậy, cô có thể tha anh một mạng, thật đúng là quá nhân từ.

– Một chiếc khăn lụa thôi mà, cần đòi vậy không?

– Bản giới hạn đấy, không tiện đâu.

– Anh còn thiếu tiền à?

Anh có tiền vậy mà.

– Cô cho là nhà giàu thì sẽ không thiếu tiền à?- Kỷ Tùy Châu đảo mắt liếc cô.

Ngoại trừ phú-nhị-đại bẩm sinh tiêu tiền, có người nào không thiếu tiền chứ. Chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Người bình thường vì mấy trăm ngàn mà phiền não, anh lại luôn tiếp xúc với tài sản bạc triệu. Tiền theo tay này đi vào, lại theo tay kia trở ra, hơi lơ là một chút là thua cả tài sản.

Doãn Ước cô có phải cảm thấy cả ngày anh nằm trên tiền ngủ là đủ rồi?

Ha ha…

Khăn lụa nhanh chóng được trả về, bên trên còn dính chút máu. Kỷ Tùy Châu ném cho Doãn Ước, căn dặn cô:

– Giặt sạch.

Chẳng lẽ định đòi về để lấy lòng cô gái khác?

Doãn Ước cầm lại khăn, bắt đầu rầu rĩ về cái chân của mình. Cô ra ngoài nói với người nhà là đi du lịch, kết quả lúc về lại biến thành thế này, ăn nói sao với họ đây. Nhất là ông nội, lại sẽ vì cô mà tóc thêm sợi bạc.

Kỷ Tùy Châu dùng xe chuyên dụng đưa Doãn Ước về thành phố B, vào bệnh viện tiếp tục điều trị. Trong thời gian tịnh dưỡng Trịnh Đạc có đến thăm cô, gõ gõ cái chân bó bột của cô, hỏi đã gặp phải chuyện gì.

Cô không thể kể tường tận với anh, chỉ có thể nói dối là đi phượt, không cẩn thận bị trượt té gãy chân.

Trịnh Đạc ra vẻ không tin, đột nhiên nhớ đến gì đó:

– Anh xem ti vi, thấy vùng núi em đi xảy ra tai nạn xe, em không ở hiện trường chứ?

– Không có không có, vụ tai nạn thảm khốc như vậy, em ở hiện trường còn có thể sống sót trở về à.

Trịnh Đạc cười cười, cũng không biết cô đã gặp phải chuyện gì.

Lần lượt lại có bạn đến thăm, Doãn Ước nằm viện mấy ngày nhưng không hề nhàn rỗi, cũng không thấy buồn.

Một ngày trước ngày xuất viện, lại đến một vị khách không mời.

Thời điểm Giang Thái đẩy cửa đi vào, Doãn Ước đang soạn tin nhắn gửi đi. Nhìn thấy tay hắn cầm giỏ hoa quả đi vào, cơn đau lập tức kéo đến.

Giang Thái da mặt dày, không hề có lòng ghét bỏ Doãn Ước, đi đến đặt hoa quả xuống, cười với cô:

– Cho nên, cô phải theo tôi mới đúng. Khi không lại dính líu đến con người Kỷ Tùy Châu này, lần này mạng lớn, lần sau sẽ không may mắn vậy đâu.

– Cám ơn Giang tổng quan tâm- Doãn Ước cũng cười với hắn.

– Đừng khách sáo- Nói xong đánh giá gian phòng bệnh- Lão Kỷ thật bủn xỉn, chỉ cho cô ở gian phòng đơn này, phải cho gian lớn hơn mới đúng.

Doãn Ước nhủ thầm có bệnh hay không, bó bột ở lại có hai ngày, mướn căn phòng to làm gì. Phương diện này Kỷ Tùy Châu thông minh hơn hắn nhiều, khó trách Giang Thái đối mặt với anh chưa từng chiếm được lợi thế.

Doãn Ước không nói gì, Giang Thái cũng quen rồi, lấy quả cam trong giỏ ra bắt đầu cắt. Trong tay hắn có dao, ở trước mặt Doãn Ước xẻ quả cam ra, loại áp lực tâm lý vô hình này làm cô khó thở.

Cô quay đầu đi, lại nghe tiếng cười lạnh lẽo của đối phương:

– Cô Doãn, thật sự tôi rất xem trọng cô đó.

– Cám ơn Giang tổng.

– Trên đời này, người có thể bỡn cợt tôi không nhiều lắm, cô cũng xem như là một trong số đó.

– Tôi nào dám.

– Có dám hay không cần gì phải nói. Tôi đã xem trọng cô rồi, sẽ không làm hại cô đâu, cô có thể yên tâm.

Doãn Ước sao yên tâm được, con người hắn như vậy, nói trở mặt liền trở mặt. Lần trước còn kêu mấy người thô lỗ bắt cô. Nếu không phải nhầm lẫn, ngày đó cô chắc chắn đã bị Giang Thái…

Nghĩ đến đây, Doãn Ước đánh cái rùng mình.

Dao nhỏ cắt quả cam, mỗi lần cắt đến cuối cùng sẽ va xuống mặt bàn, phát ra một tiếng ‘cạch’. Doãn Ước sợ nghe âm thanh này, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Vốn phòng bệnh sáng sủa ấm áp, bởi vì Giang Thái đến mà mây đen lập tức che khuất mặt trời.

Ngay lúc hai người ai cũng mang tâm sự, Kỷ Tùy Châu đẩy cửa bước vào. Anh mặc đồ thoải mái, một tay đeo băng vải, vốn mang theo mấy phần hương vị nhu hòa. Kết quả vừa nhìn thấy Giang Thái, toàn thân lập tức thay đổi khí thế, rất có hương vị của gió thổi mưa giông trước bão.

Lòng Doãn Ước ngay tức khắc ổn định lại.

Kỷ Tùy Châu đi vào, làm như không thấy Giang Thái, chỉ gõ gõ chân bó bột của Doãn Ước, hỏi:

– Hôm nay thế nào?

– Đỡ hơn nhiều, bác sĩ nói mai cho tôi xuất viện.

– Được, để tôi phái xe đến.

Nếu Giang Thái không ở đây, Doãn Ước sẽ chỉ nói tiếng ‘cám ơn’ với anh, nhưng lúc này, cô lại cố ý mỉm cười, còn thêm vài phần ngượng ngùng.

Không còn cách nào, chỉ có thể mượn Kỷ Tùy Châu dùng tạm một lúc.

Giang Thái nhìn bộ dạng liếc mắt đưa tình của cô, trong lòng tức giận. Dao cắt cạch xuống mặt bàn, quả cam cắt làm bốn đưa cho Doãn Ước.

Doãn Ước vô cùng không muốn ăn, Kỷ Tùy Châu ở bên cạnh lại nói:

– Nhận đi, Giang tổng mời em ăn thì em ăn. Giang tổng có lòng, biết nỗi khổ nằm viện, cố ý bổ cam cho em đó.

Người này bẩm sinh có tính chọc tức chết người khác mới chịu, Doãn Ước có hơi thông cảm với Giang Thái.

Thông cảm thì thông cảm, cô cũng vô thức nhìn chiếc mũi của Giang Thái. Bệnh viện hắn tìm kỹ thuật không tệ, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không nhìn ra được mũi hắn từng bị lệch.

Nhưng câu này đã thành công kích thích đến Giang Thái, hắn rút tay lại, ném quả cam lên bàn.

– Kỷ tổng khách sáo rồi, do tôi nhìn thấy tay anh không tiện, nên làm hộ chút thôi mà.

– Không sao đâu, mấy ngày nữa tháo băng sẽ tìm anh chơi tennis tiếp. Lần này đánh đơn thôi, không dẫn theo phụ nữ các cô nữa, kỹ thuật kém quá không thú vị gì.

Câu này chính là chỉ gà mắng chó, chỉ mình Kỷ Tùy Châu làm được.

Doãn Ước nhìn theo bóng lưng Giang Thái thở hổn hển đạp cửa bỏ về, càng thêm cảm thông với hắn.

Giang Thái vừa đi, không khí trong phòng hài hòa hơn nhiều, ngay cả môi trường cũng trong lành hơn. Doãn Ước nói một lát liền thấy hơi khát, với tay lấy quả cam Giang Thái bổ xong lúc nãy. Kết quả, Kỷ Tùy Châu liền giật lấy, ném thẳng vào thùng rác.

Hà cớ gì trút giận lên hoa quả.

Doãn Ước sợ anh ném hết cả giỏ đi, nhanh chóng vơ lấy một quả táo ăn. Kỷ Tùy Châu lại đến giật, Doãn Ước không cho:

– Tôi đói rồi, để tôi ăn một chút đi.

– Gọt vỏ đã, thuốc trừ sâu ăn vào không tốt cho não đâu.

Doãn Ước đột nhiên có chút hoài niệm Giang Thái, nếu hắn không đi thì tốt quá, hắn vừa đi, toàn bộ chiến hỏa đốt lên người cô.

Kỷ Tùy Châu nói thì khó nghe, nhưng gọt vỏ táo lại không tồi, gọt xong còn rửa nước lạnh nhúng nước ấm sát trùng, sau đó mới đưa cho Doãn Ước.

Anh đích thân phục vụ cô ăn táo, Doãn Ước ngại ngùng nhận lấy.

Cô từ từ cắn táo, để tránh phải trao đổi nhiều lời với Kỷ Tùy Châu. Nhưng cô không nói, đối phương lại hỏi:

– Sau này cô định thế nào?

– Chưa nghĩ ra, chắc tìm một công việc làm tiếp.

– Giang Thái không buông tha cô đâu.

– Không buông thì không buông, hắn còn có thể hung tàn hơn Tất Nhiên à.

– Tất Nhiên là ngu, còn hắn rất độc- Kỷ Tùy Châu hừ lạnh- Cô cảm thấy cô có thể mãi mãi may mắn như vậy à? Không phải lần nào cũng đều có thể đúng lúc gặp được tôi.

– Vậy anh nói xem tôi phải thế nào, xuất ngoại à?- Doãn Ước im lặng ăn táo, lát sau mới nói.

– Thị thực các quốc gia trong tay hắn chắc chắn nhiều hơn cô.

Vậy đúng là đường chết.

Y tá gõ cửa bước vào đo nhiệt độ cơ thể cho Doãn Ước, thuận tiện lén nhìn Kỷ Tùy Châu. Trong phòng tràn đầy mùi hương thiếu nữ ngọt ngào. Chờ cô ấy đi rồi, Kỷ Tùy Châu bất thình lình hỏi:

– Doãn Ước, cô muốn theo tôi không?

Doãn Ước nghĩ mình nghe nhầm, cầm quả táo ngỡ ngàng nhìn anh.

Cô thế này hệt như chú nhỏ ngồi chồm hổm trước cửa nhà người ta, Kỷ Tùy Châu đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.

– Hỏi cô đó, theo hay không?

– Theo… cách nào?- Làm thuộc hạ à?

– Không phải có ý cưới cô đâu.

– Tôi biết, tôi cũng không có ý định lấy anh.

Đôi bên rất không nể mặt, Kỷ Tùy Châu nghĩ trên đời này cô gái nào dám nói như vậy với anh, ngoại trừ Doãn Ước cũng không có mấy người.

– Hiện giờ, kỹ thuật pha cà phê của cô thế nào?

– Cũng được, Địch tổng rất thích uống.

– Tốt lắm, sau khi tháo bột cô hãy đến Thịnh Thế, phụ trách pha cà phê.

Doãn Ước tiếp thu sai nghĩa, hỏi:

– Vào nhà ăn công ty anh à?

Kỷ Tùy Châu mỉm cười, nâng cằm Doãn Ước lên tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt cô, rất đẹp rất tinh tế.

Môi anh hé mở, giọng nói quyến rũ:

– Không, chỉ pha cho mình tôi.