Đừng Nên Gặp Lại

Chương 31-2: Nước đục (2)




Doãn Ước do dự không biết có nên mở hay không.

Sắp mười hai giờ khuya rồi, cô nam quả nữ chung một phòng, ngộ nhỡ súng cướp cò…

Kỷ Tùy Châu gần đây, làm cho người ta có hơi lo lắng.

Cô cúi đầu xem bộ dạng hiện tại của mình, lại càng không dám mở cửa. Vì thế cô chuẩn bị từ chối anh, nhưng Kỷ Tùy Châu hoàn toàn không cho cô cơ hội này:

– Tôi đếm tới ba, nếu em còn không mở cửa, tôi sẽ tự mở bằng chiếc thẻ phòng vừa mượn được.

Doãn Ước cảm thấy bản thân đúng là gặp phải tên vô lại.

– Anh chờ một chút, nhanh thôi.

Cô vội trở vào tìm đồ mặc, khó khăn tìm được bộ đầm ngủ, họa tiết nhân vật hoạt hình, đằng sau là cái nón có hai tai thỏ, trông xì tin quá mức.

Não cô bị gì mà lại mua loại áo ngủ này.

Mới mặc xong bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, tiếng cửa điện tử đóng lại, bước chân trầm ổn của Kỷ Tùy Châu tiến vào.

Anh có uống rượu, nhưng không say, người còn đặc biệt tỉnh táo. Vào phòng không thấy Doãn Ước, anh liền đi vào phòng trong. Doãn Ước ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa chặn anh lại, đẩy anh trở vào phòng khách:

– Chủ tịch Kỷ, anh ngồi ở đây này.

Kỷ Tùy Châu như cố tình ngó nghiêng vào phòng:

– Sao vậy, bên trong có thứ gì không thể cho người ta biết à?

– Không có, không có mà.

Đồ phụ nữ thôi, không tiện để anh xem.

Trong phòng khách có ghế sô pha đơn, Kỷ Tùy Châu ngồi xuống rồi nói với Doãn Ước:

– Tôi đau đầu quá, em ấn vài cái giúp tôi.

Doãn Ước có hơi hối hận khi học được nghề này. Trước kia là để tạm nuôi sống mình, hiện giờ luôn bị người nào đó mượn cớ quấy rầy, hết lần này đến lần khác đối phương dùng cách này hợp thức hóa nó, cô nghĩ muốn từ chối nhưng lại không tìm được lý do chính đáng.

Thật oan uổng.

Chần chừ hồi lâu, Doãn Ước đi đến sau lưng Kỷ Tùy Châu. Đối phương ngửa đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, dường như thật sự bị cơn đau đầu hành hạ.

Doãn Ước ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, liền hỏi:

– Có phải uống nhiều rồi không?

– Hai ly thôi.

– Vậy sao lại đau đầu?

Kỷ Tùy Châu không đáp, đột nhiên ngồi thẳng lưng lên hắt hơi một cái. Như vậy đúng là bị bệnh rồi. Anh lần nữa dựa vào sô pha, hỏi Doãn Ước:

– Có mang thuốc không?

– Có- Doãn Ước nói xong liền đi tìm thuốc cho anh, xách hai vỉ thuốc đến, rồi rót ly nước cho anh.

Kỷ Tùy Châu nhận lấy vừa định bỏ vào miệng, Doãn Ước đột nhiên nhớ ra gì đó, mau chóng chạy đến chộp tay anh lại. Lúc chộp có hơi nhanh, ngón tay đụng vào môi đối phương, làm trầy một chút.

– Gì vậy?

– Anh uống rượu, không thể uống thuốc cảm được, ngộ nhỡ có chuyện gì…

– Tôi mà chết chẳng phải hợp ý em sao?- Kỷ Tùy Châu mỉm cười.

Doãn Ước cười gượng không nói tiếp nữa. Lúc trước khi vừa mới biết anh lừa dối mình, cô thật sự ước gì anh chết đi cho rồi. Ban đêm luôn mơ thấy mình cầm dao, đâm anh mười bảy mười tám nhát.

Nhưng hiện giờ thì không, nhất là lần trước nhìn thấy Tùy Ý phải làm vật lý trị liệu, tâm trạng cô liền phức tạp hơn. Thật hy vọng lời Tôn Triết nói là thật, chuyện này nếu không phải Doãn Hàm gây ra thì tốt biết bao.

Kỷ Tùy Châu không thể uống thuốc, chỉ có thể uống cạn ly nước, Doãn Ước đỡ anh ngồi xuống, lại ấn mấy huyệt đạo chủ yếu trên đầu anh.

So với lúc nãy dùng lực mạnh hơn, cũng nghiêm túc hơn.

Kỷ Tùy Châu nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt có chút thư thái. Doãn Ước từ phía trên nhìn xuống đánh giá gương mặt anh, cảm thấy như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một câu: bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối rữa.

Chỉ là nghĩ trong lòng, không dám để cho Kỷ Tùy Châu biết.

Thế nhưng người đàn ông này chính là yêu tà. Doãn Ước vừa nghĩ xong, ngay sau đó anh liền nói:

– Lúc em ra tay có phải đã nghĩ, nếu thật sự có bản lĩnh, trực tiếp ấn chết tôi thì tốt quá.

– Đâu có.

– Là không nghĩ hay là không dám?

Có lẽ là cả hai.

Doãn Ước đổi hướng, tìm đề tài nói:

– Sao anh về sớm vậy, tổng giám đốc Từ nói có tiệc rượu chúc mừng.

– Về trước.

– Không sao chứ? Anh là chủ tịch hội đồng quản trị mà.

– Từ Tri Hoa cũng không tham dự mà.

Nói cũng phải, người phụ nữ này đúng là quả cảm. Vừa rồi bà ấy đánh Tôn Triết, Doãn Ước nhìn mà còn thấy đau. Tên Tôn Triết xúi quẩy rồi, gặp phải ‘sư thái’ thì làm gì còn đường sống.

– Em ngồi xe bà ấy về đây à?- Kỷ Tùy Châu hỏi.

– Ừm, Tổng giám Từ rất khách sáo.

– Ha ha, khách sáo á- Kỷ Tùy Châu vui vẻ- Em là người đầu tiên hình dung bà ấy như vậy đó. Ngồi một chuyến xe đã nói lời hay cho người ta rồi, Doãn Ước con người em cũng thật là giả dối.

Vốn chỉ là hai từ ‘khách sáo’, anh còn không chịu buông tha. Doãn Ước chỉ có thể im lặng.

– Hai người ở trên xe, không nói xấu gì tôi chứ- Kỷ Tùy Châu lại hỏi.

– Tôi không có.

Nói xong liền hối hận, câu trả lời kia cho thấy, Từ Tri Hoa có nói.

– Bình thường thôi, nếu bà ấy không nói xấu tôi, ngược lại mới là chuyện lạ đấy.

– Cho nên, hai người có mâu thuẫn à?- Doãn Ước dè dặt hỏi.

– Trong công việc chắc chắn là có, con người bà ấy với ai chả có mâu thuẫn. Nói lý ra thì cũng không có gì, nhưng bà ấy lấy chuyện cứu vớt các cô gái sa ngã trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Tôi như vậy ở trong mắt bà ấy chính là nhân vật nguy hiểm, cho nên bà ấy nhất định sẽ khuyên em quen tôi chơi chơi thì được chứ đừng động lòng, có đúng không?

Doãn Ước bật cười:

– Phải.

– Vậy em nghĩ sao?

Doãn Ước không nghĩ gì cả. Cô và Kỷ Tùy Châu căn bản không phải loại quan hệ như Từ Tri Hoa nghĩ, cho nên giả thiết của anh sao có thể thành lập được ở trên người cô.

Cô ấn mạnh huyệt thái dương của Kỷ Tùy Châu hai cái, mới nói:

– Tổng giám Từ có ý tốt mà, nhưng tôi và anh chỉ là quan hệ công việc, bà ấy lo lắng thái quá…

– Quan hệ công việc…- Kỷ Tùy Châu nghiền ngẫm bốn chữ này, đáp- Quả thật là quan hệ công việc. Gần đây công việc của em cũng khá, đêm nay còn biểu hiện không tồi.

Thành công làm một bình hoa mới mẻ, ngoài sáng trong tối hấp dẫn vô số ánh nhìn. Cô đêm nay có thể so bì diễn xuất với Phùng Trinh. Lúc này, tất cả phóng viên đều đang thăm dò lý lịch của Doãn Ước, lòng hiếu kỳ về cô đang ngày càng tăng lên.

Nếu không phải anh cố tình phong tỏa tin tức, lúc này trên mạng chắc chắn đã xuất hiện ảnh chụp của Kỷ Tùy Châu và cô đồng hành cùng nhau. Ngày mai, trên tất cả trang đầu báo giải trí đều đưa tin có liên quan đến cô. Doãn Ước chỉ cách ‘nền công ngiệp giải trí’ (Showbiz) một bước chân.

Nhưng bước chân này, đã bị anh bóp chết từ trong nôi.

Doãn Ước nghe anh nhắc đến chuyện đêm nay, lại nhớ tới Tôn Triết, liền kể chuyện này với anh. Phút cuối còn không quên khen ngợi Từ Tri Hoa một hồi.

Kỷ Tùy Châu vô cùng khinh thường, cười khẩy hai tiếng.

Sau đó anh nhớ đến tên Tôn Triết kia, cảm thấy lúc trước mình quá nhân từ. Thả anh ta một lần lại là mầm mống tai họa, một khi đã như vậy, dứt khoát mời hắn cuốn gói cút đi.

– Có sao không nhỉ, Tôn Triết có khi nào ra ngoài nói bậy bạ không?

– Không đâu, người còn sống thì miệng sẽ còn nói, thỉnh thoảng chừa chút sức lực để ăn cơm thì tốt hơn.

Doãn Ước biết anh có cách khóa miệng hắn lại, cũng không lo lắm. Nhớ tới lúc nãy anh có nói về Từ Tri Hoa, liền nhiều chuyện hỏi thăm:

– Tại sao anh lại nói tổng giám Từ lấy chuyện cứu vớt những cô gái sa ngã làm nhiệm vụ của mình vậy?

Kỷ Tùy Châu không trả lời ngay, như đang cân nhắc lời nói. Nhưng im lặng một lát vẫn nói thật:

– Trước kia bà ấy có một đứa con gái, sau này không thấy đâu nữa.

– Đi đâu?

– Mất tích. Nghe đồn năm hai mươi mấy tuổi bỏ nhà ra đi với một thanh niên, từ đó về sau chưa từng xuất hiện. Nếu cô ta còn sống, hiện giờ chắc cũng gần ba mươi tuổi.

Doãn Ước từng nghe người trong công ty nói qua gia cảnh của Từ Tri Hoa, chỉ biết hình như bà từng kết hôn sau đó ly hôn, lại không biết bà có đứa con gái. Cho nên bà xem cô như con gái của mình, rất sợ cô như Kỷ Tùy Châu nói, từ nay về sau bốc hơi khỏi nhân thế?

Kỷ Tùy Châu vươn tay, túm lấy cổ tay của Doãn Ước, cổ tay mịn màng yếu đuối như không có xương, làn da trắng trẻo trơn tru. Anh áp tay cô lên mặt mình, ngẩn ngơ đến xuất thần. Doãn Ước có hơi xấu hổ, lại cảm thấy anh thâm trầm như vậy tựa như có ẩn tình khác, liền không quấy nhiễu anh, chỉ để anh cầm lấy không buông.

Trong phòng bật hệ thống sưởi, do lâu nên có hơi nóng, Doãn Ước cảm thấy áo ngủ này thật dày.

Đôi bên im lặng rất lâu, Kỷ Tùy Châu đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm Doãn Ước. Môi anh hé mở, nói ra một câu khiến người khác kinh hãi:

– Nếu em còn tiếp tục ra ngoài ăn khuya với Trịnh Đạc, có lẽ một ngày nào đó, sẽ như con gái của Từ Tri Hoa, đi mãi không về.

Cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân đến lòng bàn chân, lưng Doãn Ước cứng đờ, muốn rút tay về. Nhưng Kỷ Tùy Châu nắm rất chặt, cô không rút được.

– Câu này của anh có ý gì?

– Con gái của Từ Tri Hoa tên là Ngải Băng, năm đó hai mươi mốt tuổi. Nghe đồn người thanh niên cùng cô bỏ trốn lúc đó tên là Trịnh Ngọc, năm ấy hai mươi bảy tuổi. Trịnh Ngọc là đại công tử nhà họ Trịnh, một danh môn ở thành phố B. Em có thể không quen Trịnh Ngọc, nhưng em trai anh ta, em thật sự rất quen.

– Là… Trịnh Đạc?

– Đúng, anh trai anh ta mất tích tám năm trước, hiện giờ anh ta là con trai độc nhất của nhà họ Trịnh.

Người như vậy ngắm trúng Doãn Ước điểm nào, chẳng lẽ là chân tình?

Năm đó, vụ mất tích của Trịnh Ngọc và Ngải Băng gây chấn động cả thành phố B. Đại công tử họ Trịnh là người đàn ông si tình, đem lòng yêu thương con gái của Từ Tri Hoa, Ngải Băng. Nhưng Ngải Băng không có cha, Từ Tri Hoa mặc dù trên thương trường tạo được thành tựu kiếm không ít tiền, nhưng không có biện pháp cho con gái mình một thân phận tương xứng với nhà họ Trịnh.

Nhà họ Trịnh xem trọng môn đăng hộ đối, Ngải Băng chính là người họ không dung chứa được.

Huống hồ Ngải Băng khi đó vừa mới lớn, Trịnh Ngọc lại đến tuổi phải kết hôn. Hai người họ không xứng đôi bất cứ phương diện nào, nhà họ Trịnh nghĩ mọi biện pháp để chia rẽ họ. Nhưng tính cách Trịnh Ngọc quật cường, vì Ngải Băng mà chống đối gia đình đến cùng. Sau đó hai người họ cùng nhau mất tích, trước đó có người nhìn thấy hai người kéo hành lý đi, vì thế tội bỏ nhà theo trai được thành lập.

Từ Tri Hoa từng đến nhà họ Trịnh đòi người, nhưng không có kết quả. Nhà họ Trịnh mấy năm nay âm thầm tốn nhiều tâm tư truy lùng tung tích của Trịnh Ngọc, nhưng đều không có kết quả. Hai người này cứ như vậy mà sống không thấy người, chết không thấy xác, biến mất trong biển người mênh mông.

Sự việc này thành điều cấm kị của nhà họ Trịnh, không được tùy tiện nhắc đến. Có vài loại người trọng thể diện và danh dự hơn tất cả, điểm này gia đình họ rất nhất trí đồng lòng.

Kỷ Tùy Châu lại căm ghét thể loại hư danh giả lợi này.

Anh kể ngắn gọn cho Doãn Ước nghe, cuối cùng nói thêm:

– Cả câu chuyện chính là như vậy, muốn tiếp tục hay không tùy em quyết định. Ngộ nhỡ ngày nào đó…

Anh không nói tiếp, chuyện xấu mà nói nhiều, có lẽ sẽ trở thành sự thật.

Doãn Ước có chút nghi ngờ:

– Anh là nói, có người cố ý nhắm vào nhà họ. Vụ mất tích của Trịnh Ngọc và Hải Băng không phải hành vi tự phát, là có người ở sau lưng quấy rối?

– Điều gì cũng có khả năng cả, trước mắt không tiện kết luận. Phàm là chuyện gì cũng nên cẩn thận, nhà họ Trịnh có vài người có tiền, người bỏ ra chút tiền ấy cũng không ít. Diệt trừ một tên Trịnh Ngọc không làm nên chuyện, nhưng nếu Trịnh Đạc cũng gặp chuyện, nhà họ Trịnh nhất định xảy ra tranh chấp.

Doãn Ước nghe mà hết hồn, nhớ tới bộ dạng thường ngày ăn nói nhỏ nhẹ ôn tồn của Trịnh Đạc, thật không nhìn ra được sau lưng lại có câu chuyện làm người khác kinh hãi như vậy.

– Quan hệ của tôi và anh ấy không giống như anh đã nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.

– Rất nhiều cặp đôi đều thích đặt bốn chữ ‘bạn bè bình thường’ lên môi, nhưng rốt cuộc có thể bình thường được bao lâu thì lại không nói được. Trịnh Đạc đã bày tỏ với em rồi chứ.

Doãn Ước cứng họng, anh luôn đoán rất chuẩn.

– Tôi không đồng ý.

– Ghét anh ta?

– Trước mắt tôi không muốn yêu đương. Giờ nghe anh kể về gia cảnh nhà anh ấy, tôi lại càng không muốn sa vào chốn nước đục này. Người như vậy chắc chắn cũng không để mắt đến tôi, tôi không muốn yêu đương mà phải mệt mỏi như vậy, không có ý nghĩa.

Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng buông tay cô ra, đứng lên khỏi sô pha. Anh đi đến trước mặt Doãn Ước, cúi xuống nhìn cô. Khóe miệng anh mang theo chút ý cười, thấp giọng hỏi cô:

– Còn tôi, ao nước đục này của tôi, em có muốn dây vào không?