Đừng Nên Gặp Lại

Chương 35-2: Giao dịch (2)




Nơi này hẻo lánh, bảng hướng dẫn hiển thị khách sạn năm sao gần nhất phải đi mất nhiều giờ. Doãn Ước bất đắc dĩ, hỏi anh:

– Có thể đổi khách sạn ít sao hơn được không?

– Ừ.

Doãn Ước lập tức tìm kiếm lần nữa, trên bản đồ hiện lên hai chữ: Như Gia.

Kỷ Tùy Châu nhắm mắt nghỉ ngơi, không thấy cảnh này.

Kỹ thuật lái xe của Doãn Ước đỡ hơn năm năm trước, lúc này trên đường cũng vắng vẻ, nhiều lúc trên đường lớn chỉ có mỗi xe họ, rất thích hợp để cô tập lái.

Giọng nữ trong hướng dẫn vẫn nói không ngừng, như là có tác dụng thôi miên, Kỷ Tùy Châu nghe cũng bắt đầu lim dim, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một lúc cũng bắt đầu nằm mơ, giấc mộng chính là chuyện lúc nãy anh nghĩ đến. Doãn Ước khi đó là cô gái không hiểu thế sự, mỗi lần anh ôm vào lòng, luôn cảm thấy mạnh một chút sẽ bẻ gãy cô làm đôi.

Anh lại nghĩ tới tâm trạng lúc vừa mới tiếp cận Doãn Ước. Khi đó anh không có tình cảm gì với cô, luôn cảm thấy cô gái này ồn ào lại đáng ghét. Lúc nào cũng nghĩ chờ đến ngày nào đó bắt được em trai cô, liền một cước đá văng cô cho khỏe.

Sau lại ở bên nhau khá lâu, cũng quen với tính tình của cô, hôm nào mà cô dịu dàng ân cần anh ngược lại thấy không thoải mái. Dạy cô lái xe, học viên như cô còn bình tĩnh hơn huấn luyện viên là anh nữa, còn luôn dùng lời nói trêu chọc anh. Anh đương nhiên không khách sáo, mỗi lần đều dứt khoát cương quyết đàn áp.

Doãn Ước miệng nói không thích, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, cho dù anh mang theo mục đích không trong sáng, nhưng khi làm “chuyện ấy”, hai người lại rất hòa hợp. Thế cho nên sau này, Kỷ Tùy Châu đối với những người phụ nữ khác đều không có hứng thú, đừng nói làm việc, chính là nói nhiều hơn hai câu cũng thấy mệt mỏi khó chịu.

Có một thời gian Bùi Nam giới thiệu bạn gái cho anh, bị anh ghét bỏ từ trong ra ngoài, tức đến Bùi Nam nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được chê cười anh có khuynh hướng tự ngược. Có sao? Có lẽ thật sự có một chút.

Mơ thấy Doãn Ước của quá khứ là chuyện rất đẹp đẽ, Kỷ Tùy Châu dọc đường ngủ coi như yên ổn. Nhưng dần dần xe trở nên càng xóc nảy, anh muốn giả bộ không để ý tiếp tục ngủ, lại thế nào cũng không ngủ nổi, mở mắt nhìn xung quanh tối đen như mực, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Lại nhìn phía trước, đèn xe chiếu rọi cả một khoảng hoang vu, ngoại trừ bùn đất, những cái khác đều nhìn không thấy.

Anh hỏi Doãn Ước:

– Đây là chỗ nào?

– Không biết nữa, tôi đi theo chỉ dẫn, nhưng hình như càng chạy càng heo hút thì phải.

Đang nói chuyện, xe bỗng nảy mạnh một cái, hai người cũng lắc lư theo, mặc cho Doãn Ước nhấn ga thế nào cũng không di chuyển được lên trước.

Kỷ Tùy Châu không nói gì, chỉ nói:

– Được rồi, lúc này thật sự đã rớt xuống mương rồi đấy.

***

Doãn Ước ngồi xổm ở ven đê, chán nản nhìn bánh xe rơi xuống bùn nhão.

Kỷ Tùy Châu ở bên cạnh hút thuốc, đưa tay kéo cô lại:

– Đừng để chính mình cũng rớt xuống đó.

– Giờ phải làm sao đây?

Còn có thể làm sao, chờ công ty xe kéo đến. Chỉ dựa vào hai người họ, cho dù ăn một thùng rau, cũng không nhấc nổi chiếc xe kia.

– Nhưng xe kéo công ty có thể chạy vào đây không?

Chuyện này ngay cả Kỷ Tùy Châu cũng cảm thấy đau đầu. Doãn Ước cuối cùng là xem ai chỉ dẫn, có thể lái xe chạy vào nơi quỷ quái đến chim cũng không thèm ị thế này. Đường hẹp quá, ngay cả xe của họ còn muốn không chui lọt, xe tải lớn làm thế nào chạy vào được.

Biện pháp thực tế nhất chính là đợi đến sáng tìm vài người tráng kiện, nhấc xe đẩy ra ngoài.

Nhưng lúc này đến sáng còn mấy tiếng đồng hồ nữa, họ chỉ có thể tạm ở lại trên cánh đồng này đếm sao. Tối nay trăng sáng sao thưa, ánh trăng rải khắp mặt đất, tạo nên chút hương vị lãng mạn.

Nếu không phải ở tại nơi quỷ quái này, cảm giác chắc hẳn không tồi.

Doãn Ước nhìn quanh bốn phía, hỏi Kỷ Tùy Châu:

– Chỗ này là ở đâu?

– Có lẽ là ngoại ô thành phố T. Đợi mấy tiếng nữa là trời sáng rồi, ráng đi.

Anh giúp Doãn Ước vuốt lại tóc bị gió thổi rối, hỏi cô:

– Đói không?

Nói xong liền đứng dậy lên xe tìm đồ ăn. Nhưng anh tìm mấy lần cũng chỉ có hai chai nước. Anh không phải con gái, không có thói quen ăn trên xe, Lão Tần lại thích sạch sẽ, trên xe cơ bản sẽ không để đồ ăn gì. Đây vốn là chuyện tốt, hiện giờ lại trở thành khuyết điểm.

Anh đưa chai nước cho Doãn Ước:

– Uống chút đi, ít nhiều gì cũng giải khát.

Doãn Ước uống hai hớp nước lạnh, tâm trạng càng thêm khó chịu. Cô nhận lỗi với Kỷ Tùy Châu:

– Xin lỗi anh, tất cả đều do tôi hại.

– Hại cũng hại rồi, nghĩ nhiều không có ích gì. Tôi cũng muốn biết, kiếp trước có lẽ tôi nợ em rất nhiều tiền, nên kiếp này phải trả lại.

– Anh cũng từng lừa tôi mà, hai ta chắc là mắc nợ nhau.

Kỷ Tùy Châu nhả khói, mỉm cười:

– Nợ vậy là nợ gì nhỉ. Chắc chắn không phải tiền, không phải tình thì chính là thù, đều là người chết ta sống gì đó.

Doãn Ước nghĩ thầm rằng vậy chẳng phải giống kiếp này sao, yêu yêu hận hận. Đây không phải là nói hai người họ kiếp sau còn phải tiếp tục dây dưa không dứt?

Nghĩ lại Kỷ Tùy Châu là người mưu tính tàn nhẫn, Doãn Ước không khỏi run rẩy. Vẫn là kiếp này thanh toán hết nợ nần đi.

Hai người ngồi xổm trên bờ đê, buồn chán nói chuyện giết thời gian. Doãn Ước thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Đột nhiên sau lưng cảm giác ớn lạnh, hình như nghe được chút động tĩnh rất nhỏ. Cô lần nữa nhấn mở đèn trên điện thoại, bắt đầu soi lung tung bốn phía.

Nơi này trồng lúa, dưới bờ ruộng có nước, Doãn Ước nhìn thấy thứ gì đó đang uốn éo, luồn lách trong đám lúa với tốc độ cực nhanh.

Đó là gì vậy? Doãn Ước căng mắt nhìn, sợ đến mức ôm lấy cánh tay của Kỷ Tùy Châu:

– Lão Kỷ, có rắn!

Kỷ Tùy Châu chỉ cảm thấy cánh tay tê tê:

– Em còn ác hơn cả con rắn đó.

– Đừng nói đùa mà, thật đó.

Kỷ Tùy Châu kéo Doãn Ước ra sau lưng mình, sau đó từ trong túi lấy ra con dao nhỏ, cầm lấy điện thoại cô chiếu sáng, phóng dao vào con rắn còn đang uốn éo trong bùn.

Ngay giữa đầu rắn, nó giãy vài cái rồi bất động.

– Được rồi, vào xe ngồi thôi, bên ngoài gió lớn.

Doãn Ước nhận lại điện thoại, trợn mắt nhìn con rắn chết kia. Cô hơi khó hiểu:

– Chẳng phải anh sợ rắn à, sao mà dám…

– Chết rồi thì không sợ. Đây là rắn nước, không có độc đâu.

Doãn Ước càng nghĩ càng thấy lạ, lên xe liền hỏi anh:

– Anh thật sự không sợ rắn à. Lần đó là anh cố ý nói vậy, không muốn Dương Sảnh chơi quá lớn.

Kỷ Tùy Châu nhìn Doãn Ước từ trên xuống dưới vài lần:

– Tôi là sợ cay mắt. Cơ thể này của em vác con mãng xà, em cảm thấy trông đẹp lắm sao?

– Cô gái Dương Sảnh dẫn theo đẹp lắm mà.

– Có vẻ không tệ.

Doãn Ước nghĩ lại dáng người đẫy đà của cô gái kia, quả thật rất không tệ. Đàn ông đều thích thế, người mỏng dính chỉ có con gái mới trầm trồ khen ngợi.

Doãn Ước buồn ngủ đánh ngáp, Kỷ Tùy Châu liền chỉnh ghế ngồi cô ngã ra, để cô ngủ trước. Doãn Ước nghĩ mà sợ:

– Sẽ không có rắn nữa chứ.

– Chắc chắn có, đợi em ngủ tôi bắt vài con bỏ vào trong đồ em.

– Biến thái- Doãn Ước quay đi không thèm để ý đến anh.

Kỷ Tùy Châu cười khẽ, kề sát vào tai cô nói:

– Tôi thật muốn biến thái, hoàn cảnh tốt như vậy, nên làm chút gì đó chứ.

Hơi thở đàn ông thổi trúng lòng người thấp thỏm, Doãn Ước cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang rục rịch. Vốn tưởng rằng sau khi gặp lại Kỷ Tùy Châu, cô có thể làm đến lòng tĩnh như nước, nhưng bị anh vài lần trêu chọc, cô lại có chút lún sâu xuống bùn.

Để tránh tâm tư mình bị anh phát hiện, cô túm chặt áo khoác trên người, người dán chặt vào cửa xe bất động, lưng cứng đờ lộ ra vẻ căng thẳng và bất an của cô giờ phút này, Kỷ Tùy Châu nhìn trong mắt ngược lại thành một loại cám dỗ.

Đường nông thôn nhỏ, bốn bề vắng lặng, trong xe chỉ có hai người họ, nếu họ là đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đấy.

Gần đây lòng anh rối như tơ, không tiện ứng phó.