Dung Ngữ Thư Niên

Chương 4: Bái kiến




Tân nương tử gặp cữu cô (1) là chuyện ẩn giấu tâm tư, trước lúc vào thành, ta ở trạm dịch đã trang phục chỉnh tề.

(1) Cữu cô: Cha mẹ chồng.

Di tổ mẫu Lưu thái hậu đối với ta không tệ, trước khi qua đời đích thân ban thưởng của hồi môn cho ta, đồ trang sức đeo tay là vật trong cung. Trên đầu ta không thể cắm đầy kim sai bộ diêu (2) hoặc trang sức sáng chói, quá mức lộ liễu. Không thể để lộ sắc sảo, lại không thể quá mộc mạc, ta muốn thể hiện rõ xuất thân quý tộc.

(2) Kim sai bộ diêu: Trâm cài.

Ta chọn chính là trâm cài hình con đồi mồi, phía trên điêu khắc mẫu đơn, chim phượng tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Y phục trên người cũng phải cân nhắc, gấm tứ xuyên mấy năm trước, màu sắc mặc dù không thưởng thức, nhưng cũng là chất liệu trong loạn thế khó gặp.

Ta và Ngụy Đàm tiến đến hôn lễ, hiện tại đi tới phủ thừa tướng, nơi này, trưởng bối lần đầu tiên gặp tân nương.

Đường sảnh ngồi đầy người, nam nữ già trẻ đủ cả. Tựa hồ trừ nam nhân xuất chinh, tộc nhân Ngụy thị ở tại Ung Đô đều đến đông đủ. Vừa vào cửa, các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng hội tụ trên người ta, trong nháy mắt an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ta thẳng sống lưng, thể hiện dáng vẻ đoan trang, nghiêm mặt thẳng mắt, bước về phía trước.

“Phu nhân, thiếu phu nhân Phó thị bái kiến.” Trương thị nhìn về phía trước, thủ lễ nói.

“Thiếu phu nhân tiến lên đây.” Một thanh âm từ từ nói.

Ta khẽ giương mắt, chỉ thấy ở nơi cao nhất, một phụ nhân ngồi ngay ngắn, nghĩ thầm kia chính là Quách phu nhân – chủ mẫu Ngụy thị.

Ta biết sơ sơ về gia tộc Ngụy thị, mẫu thân Ngụy Đàm là Ngô phu nhân, là chính thê Ngụy Giác, Quách phu nhân vốn là thiếp Ngụy Giác, xuất thân hàn môn, nhưng được Ngụy Giác yêu thích. Sáu bảy năm trước, Ngô phu nhân ốm bệnh qua đời, Quách phu nhân trở thành chính thất, cũng chính là cô thị hiện tại của ta.

Trước mắt đã trải đệm, hai tay ta chắp lại, bái kiến phụ nhân: “Nhi phụ Phó thị, bái kiến cô thị.”

Quách phu nhân mỉm cười: “Thiếu phu nhân đường xa mệt nhọc, mau mau.”

Trương thị đỡ ta dậy, không chút nào ngoài ý muốn, ta nhìn về ánh mắt đánh giá của Quách phu nhân.

Bà không già không trẻ, nhìn dáng dấp đoan chính. Nhìn ra được bà rất coi trong lần gặp mặt này, thâm y trên người không có một nếp nhăn nào. Tóc đen nhánh, được búi cao vút, trang sức không nhiều, lông mày được vẽ tỉ mỉ, làm người ta không thấy rõ nét mặt bà.

“Nghe nói gần đây phía Đông mưa liên tiếp, không biết đi đường có thuận lợi không?” Quách phu nhân kéo tay ta, ôn tồn hỏi.

Ta mỉm cười nói: “Tạ ơn cô thị quan tâm, trên đường không có gì bất tiện.”

Quách phu nhân gật đầu, nở nụ cười hòa ái. Sau khi hàn huyên, bà dẫn ta chào hỏi tộc nhân Ngụy thị một lượt.

Ngụy thị xuất thân Hà Tây, được tính là quyền quý, không được coi là đại tộc. Ngụy Giác không di chuyển toàn bộ tộc nhân ở Hà Tây đến Ung Đô, chỉ dẫn theo mấy huynh đệ, con cháu đắc lực. Gia quyến ở Ung Đô, chính là người một phòng này.

Đứng cạnh Quách phu nhân là một nam một nữ, tuổi xấp xỉ nhau, cẩm bào tóc để chỏm, mi thanh mục tú, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ. Quách phu nhân lên tiếng, bọn họ hành lễ với ta.

Nam hài tên Ngụy An, năm nay mười hai tuổi, cùng mẹ với Ngụy Đàm, đều do Ngô phu nhân sinh hạ. Nữ hài tên Ngụy Tập, năm nay mười bốn, là Quách phu nhân sinh hạ. Ngụy An nhàn nhạt gọi ta một tiếng “Trưởng tẩu”, thu hồi ánh mắt, Ngụy Tập nhìn ta, tràn đầy tò mò.

Trừ Ngụy Tập, Quách phu nhân còn sinh hạ Nhị công tử Ngụy Chiêu, trên đường đi, ta nghe Trương thị nói, Ngụy Chiêu đi theo Ngụy Giác xuất chinh, hài tử trong Ngụy phủ chỉ có Ngụy An, Ngụy Tập và hai tiểu oa còn đang quấn tã.

“Huynh trưởng xuất chinh, trưởng tẩu như huynh. Các con phải hiếu thuận, kính nhường, chớ làm trái.” Sau khi làm lễ ra mắt, Quách phu nhân nghiêm mặt nói với hài tử.

“Kính dạ.” Ngụy An và Ngụy Tập hành lễ.

Ngụy Đàm ở phía Đông, là một viện rộng rãi, chia làm hai khu, đường sảnh và phòng ngủ. Khi ta chuyển vào, chỉ thấy cỏ cây trong sân tươi tốt, trong phòng bài trí đơn giản. Giường hẹp, bàn nhỏ và một ít vật dụng, đệm trải giường và bàn trang điểm đều là đồ mới.

Theo lời nô bộc nói, thiên tử đóng đô ở Ung Đô không bao nhiêu năm, Ngụy Đàm thường xuyên ở ngoài, phòng này thường bị bỏ không.

Ta có cảm giác như đã từng quen biết, người này ở nơi đâu, đồ đạc của chàng đều đơn giản như vậy, không vì ở đâu mà nhiều thêm đồ.

Hòm xiểng ta không nhiều, chỉ có vài cái. Nhưng Quách phu nhân bài trí thêm rất nhiều đồ, các nô bộc tiến tiến xuất xuất bận rộn, ta thì bận rộn bài trí lại đồ, xoay như chong chóng.

Tiểu cô Ngụy Tập không sợ người lạ, thấy bên này mới mẻ, bám theo không chịu đi. Nàng ở trong phòng, nhìn Đông một chút, ngó Tây một chút, tựa hồ cảm thấy thú vị khi ta mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi.

“Trưởng tẩu thật đẹp, so với các quý nữ ở Ung Đô và Trường An đều đẹp hơn.” Nàng gục trên bàn, giương mắt nhìn ta.

Ta cười cười, nói: “Quý nữ Trường An? Muội muội biết ai?”

Ngụy Tập giơ tay ra đếm: “Nhiều lắm, Hinh Phương, Như Huệ, Ngọc Châu, nhà các nàng là nhà quan lại Trường An. À, Từ tỷ tỷ cũng thế.”

“Từ tỷ tỷ?”

“Chính là hoàng hậu.” Ngụy Tập nói, “Tỷ ấy tên Từ Bình, là nữ nhi Từ thiếu phủ.”

Ta nhớ ra rồi, người này ta biết.

Từ Bình, xuất thân Phần Dương Từ thị, khi còn bé,  phụ thân Từ Tĩnh nhậm chức quan ở kinh thành, nàng ta theo phụ thân tới Trường An. Nghe nói Từ Tĩnh và Ngụy Giác có tình nghĩa từ thời thiếu niên. Khi Ngụy Giác nhậm chức Bắc Bộ Úy ở Lạc Dương đã từng đắc tội nhà quyền quý, lúc ấy thiếu phủ Từ Tĩnh đã từng vì ông góp lời.

Từ Bình mặc dù quen biết ta, nhưng không thân. Thứ nhất, tuổi chúng ta chênh lệch, thứ hai, nữ hài chơi với nhau sẽ kéo bè kết phái, nàng ở phạm vi một người khác. Nhưng mà, phong cách ngày thường của nàng cực kỳ thanh tao lịch sự, không đắc tội với người, danh tiếng của nàng vô cùng tốt.

Không nghĩ tới, nàng trở thành hoàng hậu.

“Trưởng tẩu biết tỷ ấy sao?” Ngụy Tập hỏi.

Ta gật đầu: “Ta biết.”

Ngụy Tập hé môi, tựa hồ muốn nói gì lại nuốt về. Chốc lát, nàng cười một tiếng, thần bí nói: “Trưởng tẩu, tẩu có biết ngày mai mẫu thân ta sẽ dẫn tẩu đi nơi nào không?”

“Không biết!  Nơi nào?”

Nàng tiến tới cạnh tai ta: “Ngày mai, bà muốn đưa tẩu đi bái kiến thiên tử.”

Dường như Ngụy thị rất khẩn cấp muốn khoe ta cho mọi người nhìn, ta vừa làm lễ ra mắt với tộc nhân Ngụy thị, Quách phu nhân đã sai Trương thị tới báo cho ta, nói ta chuẩn bị một chút, sáng sớm mai đi bái kiến thiên tử.

Nói thật, mặc dù ta biết hiện tại Ngụy Giác tại triều đình quyền khuynh nhất thì, nhưng ban đầu nghe được tin tức từ Ngụy Tập, ta lấy làm kinh hãi.

Lúc còn ở Trường An, bái kiến thiên tử chưa bao giờ là chuyện nhỏ. Giống như tiên đế, ngài được coi là thiên tử chịu khó, ngày ngày vùi đầu xử lý chính sự, muốn rảnh rỗi uống rượu với mỹ nhân cũng khó. Nếu nói bái kiến, ngài sẽ gấp gáp hết sức, có thể làm cho thiên tử ngừng tay ngừng suy nghĩ, làm ơn nhìn mặt mũi của ngươi một chút hoặc là nghe ngươi nói chuyện. Ta vẫn nhớ, năm đó có bao nhiêu người tới cửa cầu khẩn phụ thân, xin ông giúp để được gặp thiên tử một lần.

Mà hiện tại Ngụy thị, có thể làm được chuyện này dễ dàng, giống như vào hậu viện nhà người ta, ta đã sâu sắc hiểu được, nếu nói thiên tử, đã khác trước kia rất nhiều.

Xe tứ giác thùy hương, lộc cộc chạy trên đường phố Ung Đô. Quân sĩ lớn giọng mở đường, người đi đường rối rít tránh đi.

Trên đường đến hoàng cung, ta nhìn ra phía ngoài. Mành xe làm bằng cành trúc, cảnh vật bên ngoài bị cắt thành mảnh nhỏ dài, chắp vá lại, chính là tường cung cũ kỹ, ngói xám loang lổ. Vô luận là nơi ở hay địa vị, hoàng cung Ung Đô còn lâu mới so được với Trường An phồn hoa, nhưng những cảnh vật tráng lệ kia đã bị một mồi lửa thiêu rụi rồi, thiên tử chỉ có thể thuận theo ý tứ Ngụy Giác, ở lại Ung Đô.

Vệ sĩ phòng thủ cửa cung, rất cung kính với phủ Thừa Tướng, không bị cản lại, xe ngựa một mạch tiến vào cung cấm.

Sau khi xuống xe, một gã Thị Trung tiến lên, dẫn Quách phu nhân và ta vào cung điện trước nội cung.

Thiên tử mặc thường phục, ngồi ở chính điện, cao quan trên đầu càng lộ vẻ mặt gầy gò. Bên cạnh chàng, một nữ tử hoa phục ngồi đó, đó là hoàng hậu Từ thị của chàng, tên Bình.

“Bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu.” Quách phu nhân kéo ta, hành lễ với hoàng thượng.

“Phu nhân miễn lễ.” Thiên tử mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt mà quen thuộc. Ta ngẩng đầu, ánh mắt chàng rơi vào nơi này, khóe miệng cong cong hình cung.

Ta nhìn khuôn mặt kia, in hằn dấu vết năm tháng, trong lòng sinh ra nức nở.

Nếu nói ta và Từ Hậu biết nhau, thì giao tình của ta và thiên tử được coi như nửa bạn tốt.

Thiên tử tên Sâm, lúc mười hai tuổi, mẫu thân Cao hoàng hậu mất, chàng được thái hậu nuôi dưỡng bên người.

Chúng ta chênh nhau hai ba tuổi, thái hậu là di tổ mẫu của ta, ta thường tiến cung thăm người, đương nhiên quen biết hoàng tử Sâm.

Năm đó, ta đây không tính là bướng bỉnh, nhưng rất thích ăn ngon, ưa thích chiếm tiện nghi người khác. Đồ ăn hoàng tử Sâm trước giờ tinh tế, ta thèm thuồng không dứt, thường mặt dày mà coi chàng là của riêng.



Hoàng từ Sâm không ngần ngại, thậm chí hỏi ta thích ăn gì, lúc chơi với ta sẽ bảo thiện phòng đưa tới.

Vui vẻ ăn uống kéo dài đến khi Lưu thái hậu qua đời. Khi đó, hoàng tử Sâm thế lực đơn bạc, mất sự che chở của thái hậu, đồ ăn vặt cũng không được ăn.

Không lâu sau, tiên đế gả ta tới Lai Dương, ta vẫn nhớ lúc gần đi, hoàng tử Sâm đang để tang Lưu thái hậu, ánh mắt đỏ hồng.

Từng chơi đùa với nhau, tái kiến sau mấy năm loạn thế, chúng ta bất ngờ.

Sau khi hành lễ. Từ Hậu nhìn ta chăm chú, khóe miệng mỉm cười, không nói tiếng nào.

Thiên tử dù sao vẫn là thiên tử, sắc mặt chàng thong dong. Đợi chúng ta ngồi xuống, chỉ nghe chàng nói với Quách phu nhân: “Thừa tướng vì nước lo liệu, thảo phạt phản nghịch, trẫm rất nhớ mong. Hôm trước nghe Đại công tử cưới tân nương, chưa kịp chúc mừng.”

Quách phu nhân mỉm cười, đang ngồi vẫn thi lễ: “Nhụ tử trưởng thành cưới thê, vốn là lẽ tự nhiên, sao dám nhận chúc mừng của bệ hạ.”

Tuy nói vậy, nhưng chỉ là khách sáo. Quách phu nhân dẫn ta tới bái kiến, vốn muốn đòi thiên tử hạ lễ, hàn huyên một trận, thiên tử lệnh Thị Trung đưa tới một chiếc rương, mở ra, bên trong có châu ngọc tơ lụa, phía trên là một hộp trầm hương tinh xảo, bên trong nhô ra một bộ kim bộ diêu khảm ngọc.

“Đây là đồ của mẫu thân trẫm – Cao hoàng hậu, thiếu phu nhân năm đó yêu thích, trẫm lấy vật tầm thường này chúc mừng.” Thiên tử nói.

Quách phu nhân nhìn thấy, nụ cười tràn đầy mặt, luôn miệng cảm tạ. Thiên tử dùng di vật của tiên hoàng hậu ban thưởng cho tân nương hạ thần, quý trọng là thứ yếu, mặt mũi là mười phần.

Ánh mắt của ta rơi vào kim bộ diêu, phút chốc cứng lại.

Tơ vàng làm cành, vàng mỏng làm lá, vây quanh bạch ngọc làm đóa hoa bung ra, giống như cành hoa rung động, đẹp không tả nổi. Năm đó ta thấy Cao hoàng hậu dùng nó, yêu thích vô cùng, van cầu mẫu thân tìm thợ thủ công chế cho ta một cành như vậy.

Mẫu thân lúc đó cười ta không hiểu chuyện, đồ hoàng hậu dùng, người khác không thể có.

Ta nhớ được, tựa hồ lúc đó nói với hoàng tử Sâm, không biết chàng ban thưởng cho ta vật này có phải trùng hợp hay không.

“Tạ ơn bệ hạ ban thưởng.” Ta tiếp lời Quách thị, nói tạ ơn thiên tử.

Thiên tử mỉm cười.

Từ Hậu ngồi cạnh nhìn ta, ánh mắt tĩnh lặng.