Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 12




Trong nhất thời tôi nghĩ bản thân mình đã nghe lầm, lỗ tai ong ong tiếng máu lưu thông, dòng máu như đang chảy tràn vào trong não, tôi nhìn Tô Duyệt Sinh, tựa như chưa bao giờ biết anh ta.

Anh ta không nhìn tôi, ánh mắt chỉ nhìn vào một điểm nào đó trong hư không, biểu tình như có chút không yên lòng: “Anh cảm thấy phiền chán, chẳng lẽ em không cảm thấy thế sao?”

Kỳ thật tôi là một gốc cây tơ hồng, Tô Duyệt Sinh là gốc cây to cao giúp tôi che gió che mưa, đột nhiên bóng mát của cây đại thụ rời khỏi tôi, quả tình phản ứng không kịp.

Tôi hỏi: “Anh cảm thấy em rất phiền sao?”

Anh ta vẫn không nhìn tôi, bất quá có gật đầu một cái rất nhẹ: “Rất phiền“.

Thời gian trước tôi còn cười nhạo Hướng Tịnh trong lòng, cười cô ấy không biết tự lượng sức mình muốn nắm lấy Tô Duyệt Sinh, cười cô ấy không biết biện pháp tốt nhất để ở cạnh Tô Duyệt Sinh được dài lâu chính là không thương anh ta, mặc kệ yêu hay không yêu, kỳ thật người nắm quyền chủ động cho tới bây giờ đều nằm trong tay Tô Duyệt Sinh, anh ta nói không cần ai thì tuyệt sẽ không cần.

Tôi cảm thấy đầu gối phát lạnh, mới rồi mang vớ chân bị lộ phần chân ra ngoài khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi biết mình phải nói gì đó, tuy tôi không thông minh, nhưng cũng đã gặp nhiều tình huống còn ghê gớm hơn, thua gì thì thua nhưng không thể thua một cách chính diện, tôi đem đầy ngập phẫn uất nuốt trở về, mạnh mẽ tự trấn định mình, thậm chí miễn cưỡng vui đùa: “Được mà, bất quá anh phải mua cho em viên kim cương thật to nhé“.

Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Muốn bao lớn?”

Từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ hỏi tôi muốn mua viên kim cương bao lớn, đây là lần đầu tiên, bất quá anh ta ra tay luôn luôn rất rộng rãi, không có bạc đãi tôi. Tôi nói: “Tùy anh thôi“.

Anh ta gật gật đầu, đưa tay xuống dưới gối lấy ra, lúc này tôi mới nhìn thấy trên tay anh ta cầm một cái túi gấm nho nhỏ, anh ta đưa túi gấm cho tôi nói: “Em đi đi, tôi gọi tài xế đưa em ra sân bay“.

Tôi có chút mờ mịt rút sợi dây buộc, nhìn thoáng vào bên trong túi gấm, là một viên kim cương to, rất to, so với những viên tôi đang có lớn hơn rất nhiều, viên kim cương lớn như vậy, quả thực giống như một khối thủy tinh.

Là ai nói, viên kim cương to lớn có một không hai trên đời, bất quá cũng chỉ là một cục cacbon.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Tô Duyệt Sinh đưa tôi đến Nam Duyệt, anh ta sớm đã lên kế hoạch, muốn chia tay tôi thật nhanh gọn, cho nên ngay cả kim cương cũng đã chuẩn bị sẵn, lúc nào cũng có thể lấy ra, anh ta biết tôi sẽ không mở miệng đòi hỏi gì, dù là anh ta chủ động đề nghị, tôi cũng sẽ chỉ nói muốn một viên kim cương to. Bụng tôi trướng lên, như khó chịu, hoặc là bị đầy bụng, tôi nghĩ tốt hơn hết không nói gì thêm nữa, tôi không nỡ bỏ mặt mũi chính mình.

Cầm viên kim cương to lớn kia, tôi cứ vậy bước đi.

Mãi đến lúc lên máy bay, trong lòng bàn tay còn nắm chặt túi gấm kia.

Cái túi bị tôi nắm chặt, sợi tơ dệt của túi ủ trong lòng bàn tay, đặc biệt khiến người ta khó chịu, rốt cục tôi nhét nó vào trong túi xách, mắt không thấy tâm không phiền.

Tôi trở lại Trạc Hữu Liên, việc kinh doanh vẫn rất tốt, khách vẫn đông, tôi đi một vòng chào hỏi mọi người, văn phòng bên kia gọi điện nói có tiểu Hứa tìm tôi.

Tiểu hứa là tài xế của Tô Duyệt Sinh, nhất thời tôi nghĩ không ra vì sao anh ta tới, Tô Duyệt Sinh cũng trở về ư? Nhưng anh ta đã nói không muốn gặp lại tôi mà.

Tôi trở lại văn phòng, tiểu Hứa có chút ngại ngùng: “Tô tiên sinh nói có một số đồ riêng tư còn ở chỗ cô, ngài ấy bảo tôi qua lấy về“.

Tôi suy nghĩ một lúc mới hiểu được những lời anh ta nói là có ý gì. Tôi đưa chìa khóa nhà cho tiểu Hứa, sau đó nói: “Cậu tự đi lấy đi“.

Tiểu Hứa vừa đi, tôi ngã vào trong ghế da, nói không uể oải là giả, Tô Duyệt Sinh không phải loại người nhỏ nhen như vậy, anh ta cũng không có cái gì quý giá để ở đó, bất quá là vài món quần áo, anh ta cố ý cho người đến thu hồi toàn bộ, chẳng qua vì muốn mọi người bên cạnh hiểu rõ, tôi và anh ta ai đi đường nấy rồi.

Mười năm. Chậu cây trồng trong nhà đã nhiều năm, lâu đến mức tôi quên cả sự tồn tại của nó, mỗi ngày nhìn thấy thì không biết hiếm lạ, một ngày kia lá cây khô vàng mới chợt nhớ ra cây kia đã khô héo mấy tháng rồi, có thể nó bị bệnh gì đó, cuối cùng chậu cây kia vẫn héo rũ như thế, ngay cả rễ cũng hư thối, không còn cách nào khác đành vứt bỏ.

Trên sân thượng chỗ đặt chậu cây kia còn lưu lại một dấu vết tròn tròn, là từ đáy của chậu sứ để lại, người giúp việc chà lau nó rất tỉ mỉ, tôi từng chính mắt thấy cô ấy chà lau nơi này rất nhiều, thậm chí dùng cả miếng chùi kim loại nhưng vẫn không lau sạch được. Đó là dấu vết của thời gian, chậu cây đặt ở đây nhiều năm, cho dù có héo rũ chết đi, bị quăng bỏ ở thùng rác nào không biết, nhưng dấu vết để lại thì không thể nào xóa sạch.

Tôi và Tô Duyệt Sinh đến tình cảnh này, tuy là không có tình cảm gì, nhưng theo thói quen có một người như vậy tồn tại trong cuộc sống, đột nhiên anh ta nói không bao giờ muốn gặp mặt nữa. Buồn cái là chúng tôi thậm chí còn không phải người yêu của nhau, bằng không tôi đã có thể khóc lớn, nghìn vàng mua say, khóc lóc om sòm, liều mạng mua này sắm nọ, liều mạng ăn uống gì đó, nửa đêm không ngủ vì mất ngủ, bay đến nơi nào khác trên địa cầu... Toàn bộ thế giới đều nợ chính mình, bởi vì thất tình. Trời đất bao la, người thất tình là lớn nhất.

Tôi ngay cả chút quyền lợi ấy cũng không có.

Thế nên tôi chỉ có thể ai thanh thở dài trong chốc lát, liền giữ vững tinh thần ra ngoài xã giao với khách. Mẹ tôi nói, nếu con không có bản lĩnh nắm bắt đàn ông, vậy hãy nắm bắt tiền đi.

Mười năm trước tôi không có kiên nhẫn nghe mẹ tôi dài dòng, mười năm sau mới biết, những lời bà nói tất cả đều rất chí lý.Nửa tháng sau, bên ngoài dần dần có lời đồn, nói tôi và Tô Duyệt Sinh đã chia tay nay không còn là gì của nhau, dù sao người bên ngoài năm nào cũng vậy đồn đại tới lui, qua hai ba tháng, Tô Duyệt Sinh cũng sẽ đến Trạc Hữu Liên, hoặc là đưa tôi đi dự mấy yến hội nhàm chán, thế là lời đồn tự nhiên tan thành mây khói.

Cho nên những người quen biết bên cạnh tôi, hoàn toàn không xem đây là chuyện quan trọng. Chỉ có tự mình tôi biết, lần này không giống trước đây.

Tôi cũng không cảm thấy mình kích động lắm, chuyện liên quan đến Tô Duyệt Sinh vô tai này thì ra tai kia, anh ta cũng đâu có bạn gái mới, cô sinh viên anh ta đeo đuổi kia còn chưa tốt nghiệp đã bị anh ta hứng thú rã rời mà buông tha, có người nói anh ta nối lại tình xưa với Hướng Tình, nghe nói từng có người thấy anh ta đậu xe ở bên ngoài phòng thí nghiệm chờ Hướng Tình, cũng có người nói, Tô Duyệt Sinh lần này là thực sự chân tình, ngay cả lúc đi gặp Trình Tử Tuệ cũng dẫn Hướng Tình theo.

Tôi cảm thấy khôi hài, Tô Duyệt Sinh mà chân tình thì Trình Tử Tuệ đừng mơ thấy được Hướng Tình, anh ta và Trình Tử Tuệ thủy hỏa bất dung, Trình Tử Tuệ muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh ta, quả thực cửa cũng không có đâu. Đừng nói gì đến một bà mẹ kế, cho dù là cha ruột của anh ta, anh ta cũng dám chống đối.

Thời điểm tiết đoan ngọ, tôi gặp được Triệu Vân, anh ta đang cùng bạn bè ăn cơm, vừa vặn tôi có hẹn người ở đó uống trà bàn chuyện, cho nên chúng tôi gặp nhau trong hành lang. Triệu Vân thấy tôi cũng chưa nói gì, chỉ nhìn tôi từ trên xuống đánh gái một phen, cuối cùng thở dài: “Em mập quá đi“.

A? Thật không? Tôi hận không thể chạy nhanh vào toilet soi gương, phụ nữ tối kỵ hai chữ, một già hai béo.

Triệu Vân hỏi tôi: “Ngày mai rảnh không? Ra bến câu cá với anh“.

“Em muốn ngủ. Mấy người rời bến đều là lúc sớm tinh mơ, em dậy không nổi“. Tôi ăn ngay nói thật: “Hơn nữa mấy người kia quá nhiệt huyết náo loạn, em sợ ầm ĩ“.

“Chỉ hai chúng ta thôi!“.

“Vậy càng không thể đi, để bạn gái anh biết được, còn không ăn chết em?” Tôi nửa đùa nửa thật nói: “Em là người tự do, Triệu tổng anh lại không phải vậy“.

Triệu Vân hung hăng trợn mắt liếc nhìn tôi một cái, dường như rất mất hứng. Tôi cảm thấy bản thân có lẽ nói sai rồi, vội lời ngon tiếng ngọt dỗ anh ta vài câu, mới đầu Triệu Vân cũng không bị chén chè ngọt của tôi đổ trúng, ngược lại nói lời thấm thía: “Thất Xảo, thông minh quá sẽ hóa thông minh lầm“.

Tôi như có như không cười nhẹ một tiếng: “Cám ơn Triệu tổng, bất quá anh biết tính em mà, em xưa nay ngây ngốc, cũng đâu phải người thông minh“.

Lần này gặp Triệu Vân tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái, giống như có gì đó làm nghẹn, tôi thực sự không thích loại cảm giác này. Tô Duyệt Sinh bỏ đi, nhưng sức ảnh hưởng của anh ta còn đây, quanh mình đều có bóng dáng anh ta. Tôi không phải người không có lương tâm, mấy năm nay chiếm được bao nhiêu là tiện nghi, tôi chỉ rất không thích, giống như toàn thế giới đều cảm thấy tôi sai rồi, trên thực tế tôi nào có quyền chủ động, kết quả còn không phải Tô Duyệt Sinh muốn thế nào thì được thế đó ư.

Vào cuối tháng đã xảy ra một chuyện, KTV(*) ở thành Bắc nằm trong khu quy hoạch nên phải dời đi nơi khác, có một doanh nghiệp lớn mua lại khu này muốn mở mô hình kinh doanh quy mô. Đối phương bối cảnh hùng mạnh, người chống đỡ phía sau có thế lực lớn, tôi có hỏi sơ qua một chút, ký vào đơn đồng ý bồi thường rồi dời KTV đi nơi khác.

(*)Karaoke

A Mãn xưa nay thận trọng, khi biết việc này liền cố ý đến văn phòng tìm tôi: “Cô ký vào đơn bồi thường rồi à?”

“Ký rồi, phá tài miễn tai(*), đỡ phải mỏi miệng, bất quá chúng ta tìm nơi khác dọn qua thôi, sao đâu“.

(*) Tựa như của đi thay người

A Mãn có chút lo lắng, liếc mắt nhìn tôi một cái. Kỳ thực tôi rất khó chịu việc người khác quan tâm đến việc riêng của mình, hơn nữa biết rõ đối phương thật lòng lo lắng cho tôi, tôi lại càng không chịu nổi.

Tôi nói với anh ta: “Không sao đâu, thế gian có buổi tiệc nào là không tàn“.

Tôi lại không thể u mê hồ đồ đi theo Tô Duyệt Sinh cả đời, không bằng sớm ngày ly tán. Bất quá lời tuy nói vậy, nhưng tự tôi cũng biết, hậu hoạn vô cùng.

Tuy rằng Trạc Hữu Liên vẫn giống như trước làm chốn bồng lai, tuy việc kinh doanh vẫn tốt đẹp như cũ, tuy tôi cả ngày bận rộn, lúc đêm về cũng không mất ngủ.

Thế nhưng tôi đã phạm phải sai lầm, tính nhầm sách lược, khoảng thời gian đó tâm tình không tốt, chỉ mong bớt việc phiền toái nên mới sảng khoái chấp nhận ký đơn dời đi nơi khác, thế nhưng trong mắt người ngoài tôi là kẻ nhát gan sợ hãi. Phiền toái tôi muốn giảm đi kia không thể coi là phiền toái, cho nên những phiền toái sau này lại càng nhiều hơn. Có người cảm thấy tôi im lìm không có lời nào phản đối chấp nhận thua thiệt, chẳng qua là đang tạm thời che giấu mưu tính.

Kỳ thực đơn bồi thường kia coi như phúc hậu rồi, bất quá trước khi xảy ra chuyện này, người ngoài cho là họ sẽ nể mặt Tô Duyệt Sinh, nên giá đưa ra cũng cao hơn so với thị trường rất nhiều.

Ra giang hồ nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có vài kẻ thù, tuy việc làm ăn xưa nay vẫn luôn được lưu ý hòa hợp êm thắm, bất quá người trong giang hồ thân bất do kỷ, bản thân tôi cũng hiểu điều này. Thời điểm thuận gió thuận nước tuy ta không giẫm đạp người khác, nhưng một khi rời khỏi bóng che của cây đại thụ, người khác lại rất khó không đến giẫm đạp ta.

Dù là chuyện lớn nào thì cũng sẽ bắt đầu bằng một chuyện nhỏ. Trạc Hữu Liên có một nhân viên theo lệ thường đều có kiểm tra sức khỏe, kiểm tra ra là bị nhiễm viêm gan siêu vi B. Nghề của chúng tôi nói cho cùng là nghề dịch vụ, hơn nữa là phục vụ thành phần cao cấp, khách khứa từ trước tới giờ vẫn luôn thích kiếm chuyện soi mói, vì thế Trần Quy khuyên nhân viên kia nên từ chức, hỗ trợ ba tháng tiền lương, lại cho tiền xe cùng phí thôi việc.

Theo lẽ thường, chuyện này đến đây cũng coi như xong, nên từ đầu họ không báo cáo cho tôi biết. Đến lúc tôi tan tầm, vừa vặn gặp nhân viên kia mang theo hành lý đi ra ngoài, nhìn thấy xe tôi, lập tức quỳ xuống cản xe tôi lại.