Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 20




Tôi không ngừng mơ thấy ác mộng, trong mộng đều là những chuyện đáng sợ, trong mê man hồ đồ, tay tôi không níu bắt được vào đâu, chỉ cảm thấy sợ hãi. Tôi muốn la to lên nhưng lại không đủ sức phát ra tiếng, tôi không biết mình sẽ ở trong ác mộng này bao lâu, nếu cuộc sống của tôi giống như trong giấc mộng kia, tôi thà rằng mình chết còn tốt hơn.

Tôi không chết, không biết hôn mê bao lâu, cuối cùng tôi tỉnh lại thấy mình đang ở bệnh viện ICU, y tá vui sướng cúi người xuống hỏi tôi: “Tỉnh rồi? Cô nghe tiếng tôi nói chuyện không?”

Tôi một chút hơi sức cũng không có, cố gắng dùng hết sức mình, bất quá mi mắt động đậy được một chút. Y tá vô cùng hài lòng nói: “Tôi đi gọi bác sĩ“.

Một đám bác sĩ vây quanh tôi thảo luận, tôi thế mới biết thì ra bản thân đã trải qua một cuộc giải phẫu não, bọn họ nghĩ tôi còn lâu lắm mới tỉnh lại được. Các bác sĩ cho rằng việc tôi khôi phục ý thức chính là kỳ tích, cổ vũ tôi tiếp tục cố gắng hồi phục, bọn họ thảo luận được một lúc thì quyết định cho người nhà vào gặp tôi.

Tôi đâu có người nhà, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới người vào lại là Giang Huệ và Trình Tử Lương, Giang Huệ khóc như người sinh ra từ nước mắt: “Chị ơi, em biết là chị đã cứu em, nếu không phải chị đẩy em ra khỏi xe, em sẽ giống như chị nằm ở đây...”

Tôi quá mệt mỏi, không có sức tự hỏi, chỉ có thể chuyển động mắt. Giang Huệ khóc nói: “Thật ra em vốn muốn đến gặp chị một chút, là em lừa chị, em cố ý đáp cùng chuyến bay với chị đi Tứ Xuyên...”

Trình Tử Lương thấp giọng trấn an cô ấy mấy câu, Giang Huệ dù sao cũng còn trẻ, lớn tiếng nói: “Chị à, em đã thề, nếu chị có thể tỉnh lại, em nhất định sẽ nói với chị, kỳ thực tên em là Phùng Hiểu Lâm, chuyện của chị và Trình Tử Lương em biết hết rồi, vốn dĩ em tò mò muốn nhìn một chút chị trông như thế nào, hiện giờ em đã biết chị là một người tốt, một người có thể khẳng khái bỏ qua tính mạng của mình để cứu người! Chị yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không gả cho Trình Tử Lương đâu!”

Tôi nghe mà cảm thấy đau cả đầu, thì ra Giang Huệ chính là Phùng Hiểu Lâm, thì ra cô ấy cố ý theo tôi tới Tứ Xuyên, nhưng cô gái này cũng quá thành thật, lúc tôi cứu cô ấy bất quả chỉ xuất phát từ bản năng, trong tình huống nguy hiểm như vậy, có thể cứu được một mạng người đương nhiên sẽ làm, thình lình xảy ra chuyện, tôi nào có hơi sức suy nghĩ nhiều. Chẳng qua đẩy cô ấy một cái, cô ấy liền không gả cho Trình Tử Lương, quyết định này cũng quá... không thể tưởng tượng nổi... Tôi trợn trừng mắt, lại tiếp tục mê man.

Lúc tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong phòng bệnh dành cho khách quý. Xem chừng đây là thành tích của vị thiên kim nhà họ Phùng kia, phòng bệnh rất rộng, tiện nghi đầy đủ như trong khách sạn, vừa nhìn đã biết chi phí khẳng định rất đắt.

Bất quá Phùng Hiểu Lâm không có ở đây, chỉ có một mình Trình Tử Lương ngồi trên sofa, có lẽ đã ngồi lâu lắm rồi, anh ta mơ màng sắp ngủ. Tôi nằm trên giường, chỉ có thể nhìn anh ta từ một góc kỳ quái không được tự nhiên, có điều từ sau khi trốn thoát khỏi quỷ môn quan, tôi lại có thể nhìn anh ta một cách thản nhiên.

Hồi mười tám tuổi, tôi từng yêu anh ta nhiều như vậy. Khi đó đã nghĩ trời rồi sẽ già, đất cũng sẽ hoang, chỉ có tình yêu là chấp nhất, vĩnh viễn không thay đổi, một lòng chấp nhất tồn tại cùng thế gian.

Tôi nhìn anh ta thật lâu thật lâu, mãi đến cuối cùng, chính mình cũng ngủ quên.

Tôi vẫn như cũ mơ thấy Tô Duyệt Sinh, anh ta đứng giữa đại sảnh, biểu cảm trên mặt vô cùng cô tịch, tựa như một đứa nhỏ, anh ta nói: “Thì ra là thế“.

Tôi không hiểu anh ta đang nói gì, rất nhanh anh ta liền xoay người bỏ ra ngoài, tôi gọi anh ta lại, nói với anh ta: “Vậy giờ anh tính sao?”

Anh ta quay sang liếc mắt nhìn tôi một cái, cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy Tô Duyệt Sinh như thế này, trong mắt anh ta thế nhưng có một tầng hơi nước, giống như nước mắt, tôi chưa từng nghĩ tới Tô Duyệt Sinh sẽ rơi lệ, tôi như bị đao chém một nhát, lại giống như bị người ta rút mạnh mũi tên trên người, đột nhiên lùi về sau một bước.

Anh ta nói: “Tôi không có suy tính gì cả, em muốn thế nào thì thế ấy đi“.

Sau đó anh ta xoay người đi thẳng ra ngoài, trong lòng tôi hoảng loạn không biết làm sao, cũng biết mình không thể gọi anh ta lại. Giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, tôi nghĩ tôi đã làm ra chuyện sai lầm rồi.

Lúc tỉnh lại, khóe mắt còn nước mắt, có ngón tay ấm áp vuốt ve nhẹ gương mặt tôi, tôi nức nở một tiếng, có người cầm tay tôi nói: “Không sao đâu, không sao đâu“.

Tôi nâng đôi mắt nhìn Trình Tử Lương, vẻ mặt anh ta ôn hòa, nhiều năm trôi qua, gần như không có gì thay đổi. Nếu hết thảy đều có thể làm lại từ đầu, như vậy toàn bộ thế giới có phải cũng sẽ khác đi hay không?

Tôi nằm viện suốt một tháng, Trình Tử Lương mỗi ngày đến bệnh viện thăm tôi, một tháng sau Trình Tử Lương giúp tôi làm thủ tục chuyển viện, xương bị gãy vẫn chưa hồi phục, công ty hàng không gỡ hai chỗ ghế ngồi ra, đặt cáng của tôi vào. Tôi cứ thế nằm bay trở về thành phố quen thuộc, được xe cứu thương trực tiếp đưa đến bệnh viện.

Thương tổn gân cốt cần cố định 100 ngày, tôi còn phải tiếp tục nằm bệnh viện thêm hai tháng nữa. Bất quá tôi mới nằm được hai ngày, Trình Tử Tuệ đã tới rồi.

Thời gian chị ta đến thực khéo, hôm đó Trình Tử Lương vừa đi thì chị ta tới, tôi cảm thấy đây là kế hoạch chị ta đã hoạch định từ lâu, cố tình tìm cơ hội để tới.

Quả nhiên, Trình Tử Tuệ ngồi xuống ghế trong phòng bệnh, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, giọng điệu ẩn chứa vài phần ý cười: “Khí sắc của cô không tệ“.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi dạo quỷ môn quan một vòng lại khiến lá gan của tôi lớn hơn rất nhiều.

Ngay cả Tô Duyệt Sinh tôi còn không sợ, huống gì Trình Tử Tuệ.

Tôi nói: “Nhờ phúc của chị, cuối cùng không đánh mất cái mạng nhỏ“.

Trình Tử Tuệ chậm rãi chuyển động vân vê chiếc vòng ngọc trên cổ tay, dáng vẻ đăm chiêu. Chị ta nói: “Tôi vẫn cảm thấy tò mò, người như cô, rốt cuộc có phúc phần gì, sao lần nào gặp đại nạn cũng không chết được“.

Tôi cười tít mắt nói: “Có lẽ là phúc của tiểu cường(*)“. 

(*)Con gián)

Người sống trong an nhàn sung túc như Trình Tử Tuệ, nhìn vẻ mặt của chị ta tôi có thể đoán được, chị ta hoàn toàn không biết tiểu cường là gì. Bất quá có lẽ chị ta cũng biết là tôi miệng chó không phun ra lời hay. Chị ta nói: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền?”

Tôi nhẹ nhàng cười: “Bà Tô, bà cảm thấy tiền có thể giải quyết được vấn đề sao?”

Trình Tử Tuệ bị tôi chọc giận đến chết khiếp, bất quá chị ta cũng không phải loại người dễ bắt nạt, ánh mắt lóe lên nói với tôi: “Trâu Thất Xảo, cô đừng đắc ý, cô cho là Trình Tử Lương đối xử tốt với cô sao, đó đơn thuần chỉ là nó cảm thấy có lỗi với cô, lợi dụng lòng áy náy của đàn ông, có gì hay“.

Tôi chậm rãi nói: “Tôi không có đắc ý... Bất quá Tô phu nhân, bà có thể vênh váo tự đắc ngồi ở chỗ này, chẳng phải vì bà được gả cho một người đàn ông tốt ư“.

Trình Tử Tuệ vậy mà không giận tím mặt phẩy tay bỏ đi, chị ta chỉ có chút đăm chiêu nhìn tôi, sắc mặt nặng nề hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”

“Đâu có gì“. Tôi thản nhiên nói: “Chỉ là nhắc nhở bà, tôi không nợ bà cái gì, nhưng thật ra thì bà đã nợ mẹ tôi một mạng“.

Sắc mặt Trình Tử Tuệ quả thực khó coi, dường như trong nháy mắt thay đổi hơn trăm ngàn gương mặt, chị ta nhìn chằm chằm tôi, tôi giống như không có gì nhìn lại chị ta. Cuối cùng, chị ta nói: “Cô vẫn muốn tiếp tục?”

Tôi vừa cười vừa nói: “Ba Tô, hôm nay bà tới đây, rốt cuộc là muốn nói gì chứ?”

Bất luận chị ta nói gì, chị ta đều thua.

Trình Tử Tuệ hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này, chị ta chậm rãi nở nụ cười: “Trâu Thất Xảo, cái mỏ nhọn của cô rất lợi hại, bất quá cũng chỉ là chút võ mồm chiếm được tiện nghi thôi. Chuyện năm đó cho dù tôi không nói rõ địa điểm, nhưng cũng do tự cô cam tâm tình nguyện kia mà“.

Tôi lạnh lùng nhìn chị ta.

Trình Tử Tuệ dường như đã chấn chỉnh tinh thần, chị ta bình tĩnh đánh giá tôi: “Hơn nữa oan có đầu nợ có chủ, chuyện của mẹ cô có liên quan tới tôi không sai, nhưng nói đến cùng, đầu sỏ gây nên chuyện không phải là Tô Duyệt Sinh sao? Thế nào, cùng quất quít với kẻ thù giết mẹ nhiều năm như vậy, sao không thấy cô tam trinh cửu liệt(*) vậy?!”

(*) Ý nói lẽ ra Trâu Thất Xảo phải hận Tô Duyệt Sinh nhưng lại không thấy cô oán hận gì anh ta cả.

Lời nói của chị ta giống như cây kim đâm vào lòng khiến tôi nhảy dựng. Tôi thật sự nhảy dựng lên, sợi dây cột trên lưng thiếu chút nữa bị kéo đứt, tôi khẽ kêu: “Cút!”

Trình Tử Tuệ đứng lên, dáng vẻ vô cùng tao nhã cầm lấy túi xách của mình: “Dưỡng thương thật tốt nhé, đừng làm gãy thêm khúc xương nào nữa đó“.

Tôi tức giận đến nổi trận lôi đình, thét chói tai bổ nhào về phía chị ta, đúng lúc y tá vừa vào tới ngăn cản tôi lại, thân hình Trình Tử Tuệ tránh đi thật nhanh, tôi hoàn toàn điên loạn, rống to kêu gào, giống mấy mụ đàn bà chanh chua, hai ba y tá chạy tới cũng không kéo được tôi trở lại giường, cuối cùng bác sĩ tới mạnh mẽ khống chế tiêm cho tôi một mũi an thần.

Tôi cảm thấy đau đớn cực kỳ, không biết có phải do vết thương chưa lành miệng bị nứt toác ra hay không, tôi đau đến mức thở cũng không nổi, nhưng trong cơ thể ở nơi nào đó càng đau hơn, chỗ đau kia giống như trên thân bị khoét đi một miếng thịt, không, không, bị khoét không phải thịt, mà là lòng của tôi. Tôi òa khóc, chính mình cũng không biết bản thân đang mơ hồ quát to cái gì, cuối cùng chất thuốc phát huy tác dụng, tôi nghẹn ngào mê man.

Cho đến khi tôi tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, bác sĩ tâm lý ở trong phòng bệnh chờ tôi, không biết là ai tìm bác sĩ tâm lý đến đây, tôi vô cùng phiền chán, một câu cũng không chịu nói với ông ta, chỉ mong cầu xuất viện. Bác sĩ điều trị chính khuyên can đủ điều, tôi chỉ quyết tâm muốn xuất viện. Cuối cùng bọn họ không còn cách nào, đành cho phép tôi gọi điện thoại cho Phùng Hiểu Lâm người cung cấp chi phí thuốc men.

Trong điện thoại tôi nói với Phùng Hiểu Lâm, tôi đã khỏe lên rất nhiều rồi, hôm nay tôi nhất định phải xuất viện, cũng tỏ lòng biết ơn sâu sắc, chỉ nói bản thân thật sự không quen ở trong bệnh viện, dự định về nhà nhờ hộ lý chăm sóc. Vị thiên kim họ Phùng kia kỳ thực rất đơn thuần, không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.

Tôi gọi điện thoại cho A Mãn, nhờ anh ta tìm cho tôi một hộ lý, còn bảo tài xế tới đón tôi. A Mãn kinh ngạc cực kỳ, nói: “Không phải hai tháng nữa cô mới xuất viện sao?”

Tôi nói cho có lệ ở trong bệnh viện ngột ngạt, hối thúc anh ta nhanh nhanh cho tài xế tới đón tôi, càng sớm càng tốt, A Mãn biết tính tôi, không nghi ngờ gì liền cho tài xế tới đây.

Tôi trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu, căn nhà hai tầng to lớn kia là do Tô Duyệt Sinh mua cho tôi, không, không phải dùng tiền của anh ta, mà là tiền mẹ tôi để lại cho tôi. May là vậy, bằng không tôi sẽ không có nơi để về.

Dưới sự trợ giúp của hộ lý tôi khó khăn tắm sạch một phen, sau đó nằm trên sofa xem tivi. Hôm nay vừa vặn là thứ bảy, đài truyền hình đang phát mục tin tức giải trí vô cùng náo nhiệt, A Mãn phái người đưa đến cho tôi món canh cá quả nóng hổi đầu bếp mới nấu, tôi vừa uống canh vừa nghĩ ngợi trong lòng.

Làm thế nào mới có thể gặp Tô Duyệt Sinh?