Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 43




Trình Tử Lương cười hì hì hỏi lại: “Vậy nếu em gả cho anh, chúng ta có tính là không tu thành chính quả hay không?”

Lúc đó tôi đã nói gì nhỉ, tôi quên mất rồi. Dù sao đoạn thời gian đó luôn mờ mờ ảo ảo, coi như đang nằm mơ đi.

Thời điểm mẹ tôi gặp chuyện không may, tôi đang ở trên lớp, tiếng chuông di động đã chuyển sang chế độ rung, để trong túi xách không nghe thấy. Đợi đến lúc tan học mới phát hiện mẹ đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, lúc đó tôi còn có chút không kiên nhẫn, bởi vì gần đây mẹ tôi hình như đoán ra được chút dấu vết gì đó, sợ tôi tái hợp với Trình Tử Lương, cho nên thường xuyên gọi điện thoại kiểm tra, tôi thường thường vẫn luôn nói đùa một ít chuyện ra lừa gạt bà, điều này khiến tôi cảm thấy phiền chán.

Đợi đến khi giờ học kết thúc xong, tôi mới gọi điện thoại về nhà: “Làm gì mà gọi cho con mãi thế, con đang ở trên lớp mà!“.

Giọng mẹ vô cùng hoảng loạn, tôi vừa nghe liền cảm thấy không thích hợp, tiếng bà rõ ràng run rẩy, nhưng vẫn nỗ lực giả vờ như không có chuyện gì: “À... Cũng không có chuyện gì, tối về nhà rồi nói, con gái ngoan, tối nay con về nhà ăn cơm đi“.

Tôi cảm giác đã xảy ra chuyện, mẹ rõ ràng đang rất rối loạn, trong điện thoại cũng chưa nhắc tới chuyện muốn cho tài xế tới đón tôi, bình thường chúng tôi không quên chuyện này đâu, lúc gọi điện thoại cho tôi sẽ luôn thao thao bất tuyệt không muốn tôi tự đi xe về nhà, ngại taxi không an toàn.

Buổi chiều là hai tiết tích phân, tôi nhờ bạn học xin phép giúp, bản thân tự lái xe chạy thẳng về nhà.

Mẹ tôi ở trong phòng khách đi tới đi lui, người giúp việc cũng cảm thấy không ổn, vừa thấy tôi liền nháy mắt, lặng lẽ kéo tôi qua một bên nói với tôi: “Phu nhân đã khóc đó“.

Trong lòng tôi không yên, tưởng sự việc bại lộ rồi, tôi sợ mẹ la hét ầm ĩ lên sẽ khó xử, vì thế lập tức bảo chị quản gia rời đi, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt mẹ: “Mẹ“.

Mẹ tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi chưa từng thấy quá ánh mắt tuyệt vọng như vậy bao giờ, đáy mắt bà đầy tơ máu, giống như đã mấy đêm rồi không ngủ, bà thì thào gọi một tiếng tên tôi: “Thất Xảo“.

Tôi đỡ lấy cánh tay bà, xót xa nghĩ, nếu bà vì chuyện của tôi và Trình Tử Lương tái hợp lại mà mắng tôi, tôi nhất định sẽ chịu đựng.

Kết quả mẹ tôi chỉ ngồi thất thần trên sofa, một lát sau, lại gọi tên tôi lần nữa: “Thất Xảo“.

Tôi rốt cục cảm thấy không ổn, nếu chỉ vì chuyện của Trình Tử Lương, mẹ tôi nhất định sẽ giận dữ, chứ không thất hồn lạc phách như vậy đâu.

Tôi bắt đầu sốt ruột: “Mẹ sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ tôi thất thần nhìn tôi, tôi gấp đến độ lay lay cánh tay bà: “Xảy ra chuyện gì, mẹ nói đi, nói ra rồi chúng ta cùng nghĩ cách, cho dù trời sập xuống cũng không có gì đáng ngại đâu“.

Mẹ tôi che mặt, tôi nhìn nước mắt từ trong bàn tay bà chảy tràn ra, bà khóc một hồi, tôi chạy vào toilet tìm cho bà cái khăn nóng, giúp bà lau mặt, cuối cùng bà mới trấn định lại, bắt đầu kể rõ đầu đuôi chân tướng cho tôi nghe.

Vốn dĩ chuyện mẹ và bác Lý kết giao rất thuận lợi, hai người cảm tình nhanh chóng tiến triển, thậm chí đã bàn đến giai đoạn tái hôn, vốn mẹ còn có chút lo lắng Lý Vân Kỳ sẽ phản đối, ai biết Lý Vân Kỳ xuất ngoại rồi, không thấy trở lại nữa, đối với chuyện của bác Lý và mẹ không nghe không thấy không hỏi. Bởi vì lời nói kia của tôi, nên mẹ có nói bóng nói gió qua vài lần, nhưng bác Lý uyển chuyển tránh đi, mấy chuyện tình cảm, ý kiến của con gái chỉ là tham khảo, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.

Bác Lý rong ruổi trên thương trường nhiều năm, cũng là một nhân vật lợi hại, mẹ tôi liền suy nghĩ có lẽ Lý Vân Kỳ thật sự không ảnh hưởng đến quyết định của ông ta, vì thế mới yên tâm giao du qua lại.

Ba tháng trước, hai người nói tới chuyện đăng ký kết hôn, vừa đúng lúc đó, bác Lý muốn góp cổ phần với một công ty khác thành lập công ty mới, triển khai kinh doanh mảng mới, bác Lý thương lượng với mẹ, nói bản thân ông ta không tiện đứng tên cổ phần, nên muốn mẹ làm người đại diện đứng tên cổ phần.

“Dù sao kết hôn rồi thì là người một nhà, mấy hợp đồng kinh doanh nhỏ lẻ đó, tương lai cũng là để lại cho em tiêu xài“. Đây là lời bác Lý – Lý Chí Thanh đã nói. Mẹ tôi vô cùng cảm động, đầu tư mấy ngàn vạn tệ, mọi thứ đều đã vào vị trí sẵn sàng, lại giao cho bà nắm giữ, chính là rất tin tưởng vào tương lai hai người bọn họ.

Bản thân mẹ rất có lòng tự trọng, hơn nữa nhiều năm lăn lộn trong thương trường, cảm thấy không thể chiếm tiện nghi suông như vậy, việc tu sửa công ty lập ra từng hạng mục minh bạch rõ ràng, trước mắt là một cuộc làm ăn cực tốt, vì thế bản thân cũng bỏ tiền ra tham gia cổ phần, bởi vì không đủ tiền, còn cầm cố thẩm mỹ viện cho ngân hàng.

Không ngờ đó lại là một cái bẫy, công ty bao bì kia mới khai trương bất quá có mấy tháng, các khoản tiền nhanh chóng bị vét sạch, cái gọi là cổ đông đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại mẹ một mình một người, có tiếng có tên, còn là đăng ký pháp nhân hẳn hoi.

Lúc này mẹ mới phát hiện sự tình không đúng, gọi điện cho Lý Chí thanh điện thoại không nhận, đến công ty tìm ông ta cũng tránh không gặp mặt. Thế nhưng Lý Vân Kỳ lại chủ động ra mặt gặp mẹ tôi, cô ta cười hì hì nói với mẹ rằng: “Bà Trâu à, tốt nhất con gái của bà nên biết điều một chút, không nên đi trêu chọc người không nên trêu chọc, như vậy lần này bà nhất định sẽ thái bình vô sự, không cần phải ngồi tù“.

Mẹ tôi thế mới biết mình đã rơi vào bẫy, thất hồn lạc phách lái xe về nhà, trên đường còn thất hồn xảy ra tai nạn xe cộ. Xe được công ty bảo hiểm kéo đến trạm tu sửa rồi, sắc mặt bà trắng bệch nên bị nghĩ lầm là sinh bệnh, cảnh sát giao thông tốt bụng đưa bà về nhà.

Trong lòng tôi từng đợt rét run, tôi nghĩ lại tất cả sự kiện, từ đầu tới cuối, đều là cái bẫy do Lý Vân Kỳ bày ra, mấy tháng qua lặn mất tăm tích, thì ra là để một phát trí mạng thế này.

Lý Vân Kỳ thực sự là một kẻ tâm cơ thâm trầm, chọn ngay lúc này phát tác. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, đả kích bà so với đả kích tôi, càng khiến tôi bị tổn thương nhiều hơn. Mà lúc này Trình Tử Lương đang ở nước ngoài, có lẽ phải hơn ba tháng sau mới trở về. Mà cho dù anh ta có không đang ở nước ngoài, tôi cũng không biết làm sao mở miệng cầu cứu anh ta?

Nói mẹ trúng mỹ nam kế?

Cả người tôi phát run, không nghĩ ra được biện pháp gì. Tôi nói với mẹ: “Cha con Lý gia quá thấp hèn, mẹ đừng đau lòng, rồi sẽ có cách thôi“.

“Thẩm mỹ viện là sinh mạng của mẹ...” Trong mắt mẹ ẩn chứa nước mắt: “Cũng tại lòng tham của mẹ, cảm thấy hạng mục kia rất tốt, cũng muốn có một phần cổ phần, kiếm thêm chút tiền, sau này lo tốt cho con“.Không phải lòng mẹ tham, mà là người ta cố ý hãm hại. Tình cảm còn bị đem ra làm công cụ, thì còn có chuyện gì có thể không lấy ra để lợi dụng được đâu?

Tôi chỉ cảm thấy cả người rét run, sống mười tám năm, thế giới này có rất nhiều điều không như ý, nhưng hôm nay mới cảm nhận được đầy đủ nó xấu xí nhường nào, xấu xí đến mức tôi không cách nào nhìn thẳng vào mà đối diện.

Tôi an ủi mẹ: “Rồi sẽ có cách thôi, cho vay là không có kỳ hạn à? Trước hết chúng ta nghĩ cách xoay sở tiền bạc đã, lui một vạn bước, có thể coi như thật sự là hai bàn tay trắng, làm lại từ đầu là được. Lúc con còn nhỏ mẹ còn không sợ, giờ con đã cao lớn từng này, con là người lớn rồi, hai người chúng ta ở bên nhau, so với mẹ năm đó một mình ôm theo con thì mạnh hơn nhiều lắm“.

Mẹ tôi miễn cưỡng giữ vững tinh thần: “Được, xoay tiền trước“.

Đoạn thời gian đó thực sự là sứt đầu mẻ trán, mẹ tôi xoay tiền khắp chung quanh, không biết vì sao, tất cả những người làm ăn cùng trước giờ đều lật mặt, ai cũng không để ý bà. Còn có người khuyên bà nên nhận mệnh, nói: “Lý gia có quyền thế, bà lấy gì mà đi đấu với người ta“.

Tôi chỉ cảm thấy buồn bực không yên, cha con Lý gia không biết xấu hổ như vậy, còn có gì để mà nói.

Trời rất nóng, mẹ tôi chạy tới chạy lui, trong lòng lại sốt ruột, rốt cuộc ngã bệnh phải nhập viện. Một mình tôi vừa chạy vô bệnh viện chăm sóc bà, vừa phải ứng phó với chủ nợ, còn phải lo coi sóc việc kinh doanh thẩm mỹ viện, gấp đến độ ngoài miệng nổi lên vết bỏng lớn, miệng đầy mụn nhiệt, đau đến nỗi cháo cũng nuốt không trôi. May mắn không qua bao lâu thì trường học đến kỳ nghỉ hè, cả ngày tôi cứ thế chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và thẩm mỹ viện. Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, cũng không biết có phải trùng hợp, hay do Lý gia âm thầm cổ động, mấy ngày nay có rất nhiều nhân viên ở Thẩm mỹ viện cùng nhau thôi việc, rủ nhau đi chung để thành lập thẩm mỹ viện khác. Đoạn thời gian đó thật sự là gấp đến độ tôi ăn không ngon ngủ không yên, chỉ biết ở trong phòng đi tới đi lui mà không dám để mẹ biết, sợ mẹ tôi sốt ruột.

Đúng ngay lúc đó, Trình Tử Tuệ tìm tới tôi, tôi đã hoàn toàn mệt mỏi không có hơi sức đi ứng phó với chị ta, tôi nghĩ nghĩ nếu chị ta lại tìm tới cửa để hắt một ly cà phê, vậy thì cứ để chị ta hắt đi.

Kết quả chị ta không có hắt cà phê vào tôi, cũng không bày sắc mặt ra cho tôi xem, ngược lại khách khách sáo sáo nói với tôi: “Gần đây vất vả lắm nhỉ“.

Tôi cũng rất khách sáo nói với chị ta: “Rất tốt“.

Từ khi gặp chuyện không may tôi đều không nhắc đến với Trình Tử Lương, tôi nghĩ nếu lúc này tìm Trình Tử Lương vay tiền, Trình Tử Tuệ nhất định sẽ cho là tôi lòng dạ khó lường.

Dù khổ dù khó, tôi cũng sẽ không vay tiền của Trình gia.

Lúc đó còn trẻ luôn có một loại tâm cao khí ngạo, nhất là trước mặt người mình thích, gặp khó khăn ngược lại sẽ không than kể khổ sở với anh ta, huống chi còn có Trình Tử Tuệ, chặn ngang giữa tôi và anh ta.

“Tôi biết cô đang vướng phải chuyện gì”, Trình Tử Tuệ cười đến vô cùng tao nhã: “Cũng biết gần đây cô đang lo lắng điều gì. Bất quá... Nhìn thời gian qua lâu như vậy, tôi mới khẳng định, Trình Tử Lương thật sự không biết những chuyện xảy ra trong nước, cô thế nhưng không nói cho nó biết“.

Tôi trầm mặc không nói, trong giọng nói Trình Tử Tuệ dường như có nhàn nhạt vui mừng: “Lúc đó là tôi nhìn lầm cô, không nghĩ tới con người cô lại có cốt khí như vậy“.

Tôi vẫn như cũ không nói gì, Trình Tử Tuệ lại dừng một chút, hỏi tôi: “Cô không thấy kỳ quái sao?”

Tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại: “Cái gì kỳ quái?”

“Lý gia cũng coi như là gia đình có uy tín danh dự, lại không từ thủ đoạn đối phó mẹ cô như vậy, truyền ra ngoài, quả thực là chê cười“.

Kỳ thực tôi cũng từng nghĩ đến điều này, Lý Chí Thanh ở trong vùng cũng coi như là một đại nhân vật, ông ta muốn phá rối mẹ thật ra có rất nhiều cách, vì sao lại dùng một chiêu như vậy, đối với danh dự của ông ta mà nói, kỳ thực cũng có tổn hại không nhỏ. Nếu để người ngoài biết được chân tướng sự việc, trên đời này nào có tường nào không bị gió lùa, chuyện này truyền đi, bạn bè trên thương trường sẽ nhìn ông ta với ánh mắt nào.

“Hơn nữa còn điều động đến mấy ngàn vạn tệ, mất tâm huyết lớn như vậy chỉ để nhắm vào cái thẩm mỹ viện kia của mẹ cô, chẳng phải là mất nhiều hơn được?”

Tôi vững vàng hỏi: “Bà Tô, bà muốn nói gì đây?”

Trình Tử Tuệ vui vẻ cười: “Trâu Thất Xảo, tôi cũng không thích cô, nhưng kẻ địch muốn làm cái gì, tôi sẽ rất thích ý nhìn thấy kẻ đó không thành công. Cho nên tôi muốn nói cho cô biết một việc, cô có biết muốn khiến cho cái bao tiền lớn Lý gia kia thất bại, bằng vào mẹ cô thì rất khó, còn người khác thì sao? Người nào có thể tác động vào được cha con Lý Chí Thanh, người nào chỉ cần dùng một câu nói, chuyện làm ăn đáng giá mấy ngàn vạn tệ, nói có sẽ có, nói không có, sẽ không thấy nữa“.

Trong đầu tôi loạn thành một đống tương hồ, Trình Tử Tuệ lúc này lại nhẹ nhàng cười: “Người này, cô biết“.

Trong số những người tôi quen biết, ai cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

Không, có một người, chính là Tô Duyệt Sinh.

Nhưng Tô Duyệt Sinh sao phải làm vậy?

Tôi nghi hoặc nhìn Trình Tử Tuệ, trên mặt chị ta ý cười càng thêm sâu: “Cô đã đoán ra ai rồi chứ? Thời gian cô biết cậu ta quá ngắn, còn chưa hiểu rõ cách làm người của cậu ta. Tô gia đại thiếu gia, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, cậu ta muốn cái gì làm sao không chiếm được? Chưa từng! Một ngày kia đột nhiên bắt gặp cậu ta không chiếm được thứ gì đó, cô đoán thử xem, cậu ta sẽ như thế nào?”