Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 12: Thử luyện ở thời kì băng hà




Edit+Beta: Tojikachan

Một tòa, hai tòa, ba tòa, bốn tòa… đại tụ hội băng sơn, tràng đạo đã bị hàn khí tận trời biến thành cung Thủy Tinh.

“Kunikazu, đã lâu không gặp.” lão nhân Sanada nhìn thẳng bạn già.

“Ừ, hôm nay làm cái kết thúc đi.” ông nội Tezuka sao mà đằng đằng sát khí vậy. Trốn ở sau lưng lão nhân mà vẫn cảm thấy được khí thế không ai nhường ai của hai người kia, nếu có thể cụ thể hóa, thì nơi này sớm đã là phế tích sau khi bom nguyên tử nổ mạnh rồi.

“Phiên sĩ Sanada, rất vinh hạnh được gặp ngài.” Tiểu băng sơn số 1 ―― bạn Tezuka Kunimitsu cúi người hình góc vuông chín mươi độ, hành lễ.

“Kunimitsu vẫn ưu tú như vậy. Genichirou, cháu càng ngày càng không có quy củ, quá lạc hậu. Nhanh chóng hành lễ!” Lão nhân, chuyện này mà ông cũng muốn so, Sanada, tôi đồng tình với cậu, đang huấn luyện một nửa đã bị áp tải đến, đây là hại cập cá trong chậu.

“Đây là đệ tử của tôi, Nakamura Kimiko.” Lão nhân giành giới thiệu trước.

“Phiên sĩ Tezuka, có thể gặp thầy đúng là mười phần vinh hạnh của em, mong thầy chỉ giáo nhiều hơn.” cúi eo xuống, lớn hơn chín mươi độ. Đùa! Nhất định phải cho lão nhân Sanada đủ mặt mũi, bằng không hai ngày sau sẽ phải rơi vào địa ngục.

“Ừ, người trẻ tuổi, bao nhiêu rồi?”

“Em năm nay 15 tuổi.”

“Bằng Kunimitsu à. Sanada-kun, có vẻ như ông rất có tin tưởng với cô bé này.” Tezuka Kunikazu lại cùng Sanada Genemon tiến hành giao thủ bằng ánh mắt.

“Ừ, hôm nay con bé sẽ xuất chiến.” Lão nhân, thầy đừng nói sớm như thế chứ, xem kìa, Boss Tezuka đã bắt đầu đánh giá em từ trên xuống dưới rồi kìa.

“Naraka Kurachirou!”

“Vâng, em là Naraka Kurachirou. Thầy Sanada, xin ngài chỉ giáo nhiều hơn.” Một tên con trai tóc dài màu đen hành lễ với lão nhân, sau đó đứng thẳng dậy nhìn về phía tôi, “Hôm nay đối chiến, mong bạn chỉ giáo.” Một đôi mắt ưng mang tính xâm lược, cảm giác thật không thoải mái. “Mong bạn chỉ giáo.”

Thì ra đây là cảm giác của thế gia cổ đại. Ghế trên, hai vị BOSS “Băng băng” nghiêm túc ngồi, nhưng trên thực tế đang âm thầm chém giết nhau. Hai vị đại danh bên cạnh là hai vị thiếu gia, đều ngồi im không tiếng động, thân thể thẳng tắp, trên mặt là vẻ cực kỳ kiêu ngạo. Mà giữa sân, chính là người đáng thương nhất, phải làm vũ khí đấu tranh cho hai thế gia ―― nô bộc, tức tôi và đồng chí Naraka. Aiz, bi thảm thật, thở dài. Cầm lấy thanh kiếm Senbonzakura, đứng lên. Vì thụ đao, Naraka Kurachirou, cậu phải bại trận!

Hành lễ, đứng dậy. Không chút sợ hãi nhìn đôi mắt màu đỏ huyết tinh của Naraka, mặc mặt nạ bảo vệ. “Bắt đầu!”

Qua mặt nạ bảo vệ, nhìn thân thể đối phương cực kỳ thoải mái. Tự tin thật đấy, vậy để xem tính nhẫn nại của ai tốt hơn là được. Hai tay cầm thanh kiếm Senbonzakura với lực đạo vừa phải, chân trước chân sau. Trọng tâm bảo trì ngay chính giữa, tưởng tượng có một cây gậy bằng thiết xuyên thẳng từ đỉnh đầu đến dưới chân, tôi đứng đó bất động. Hai phút không tiếng động trôi qua, cử động, Naraka theo hướng ngược kim đồng hồ di chuyển nhanh đến gần, tôi giữ vững thế kiếm trên tay, cũng theo hướng ngược kim đồng hồ chuyển động. Trong lúc hai người chuyển động, cậu ta nhất định sẽ ra đòn. Ánh mắt không dám nháy, đến! Thân hình chuyển động, tập quán hơi khuynh sang phải, nguy rồi! Lại là thói quen xấu mà lão nhân nói từng nói, bại lộ.

“HA!” Naraka bổ về phía trước một kích.

“Áck!” Tôi đau kêu một tiếng, quỳ một chân xuống đất.

“Naraka, một điểm!”

Tay trái cầm thanh kiếm Senbonzakura chống đỡ, tay phải ôm sườn phải chỗ bị đánh trúng. Đau quá! Tên Naraka kia! Thấy tôi là con gái 15 tuổi, một kích toàn lực muốn tôi biết tôi nhỏ yếu thế nào, muốn dao động lý trí của tôi, bắt tôi e ngại. Cho dù không thể bắt tôi khiếp đảm, cũng có thể kích phát lửa giận của tôi, khiến cho tôi nóng nảy, đúng là một cái kế chu toàn. Nhưng tôi là Nakamura Kimiko! Chậm rãi đứng dậy, tiếp tục vào tư thế. Để cho chúng ta vui vẻ chém giết một hồi đi!

Một lần nữa đối chiến ngược kim đồng hồ, Naraka bật chân một cái, nháy mắt hướng tôi đánh tới. Dùng thanh kiếm Senbonzakura ngăn trở cú đánh lừa bên trái và cú đánh bổ xuống ngay sau đó. Thời cơ đến! Di chuyển chân phải, trọng tâm về phía trước, thân thể khuynh sang phải. Cậu cho là tôi lại phạm sai lầm này một lần nữa sao? Quả nhiên, cậu ta cầm kiếm trúc nhằm thẳng sườn phải của tôi. Quả nhiên! Cấp tốc vọt đến bên cạnh đối phương, huy thanh kiếm Senbonzakura, phát động khí lực toàn thân đánh thẳng vào huyệt tê ở cổ tay phải của cậu ta.

“HA!”

Phách, kiếm trúc rơi. “Nakamura, một điểm!”

Sửng sốt ba giây, Naraka cúi người nhặt kiếm trúc lên. Đúng là một đối thủ không tệ, một kích cuối cùng tôi sẽ lấy ra kỹ năng tất sát của mình để giải quyết cậu! Chờ cậu ta vào tư thế, tôi liền nhấn chân trái một cái, cầm thanh kiếm Senbonzakura vọt lên. Lần này tôi để tay trái ở phía trước, tay phải cầm kiếm pháp ở phía sau, đúng! Tuy rằng tay phải là ưu thế của tôi, nhưng kỳ thực tay trái của tôi lại có khí lực hơn! Cầm kiếm như vậy có thể phát huy sự linh hoạt của tay phải và sức mạnh của tay trái. Một cái trảm, một cái đánh lừa, một cái trọng kích chính giữa, một lúc đánh ba chỗ, ba cú đánh nhanh đến hoa cả mắt, tôi thấy được sơ hở của Naraka. Tôi hơi nghiêng thanh kiếm Senbonzakura sang phải, đè thấp trọng tâm, cấp tốc vọt lên phía trước. “HA!” thanh kiếm Senbonzakura đặt đúng yết hầu Naraka, đây là chiêuTốc đánh yết hầucủa Nakamura Kimiko!

“Nakamura, một điểm!” Trọng tài tuyên bố, “Nakamura lấy hai điểm so một điểm, thắng lợi!”

Cởi mũ bảo vệ ra, lui về phía sau hai bước, ngồi xổm xuống, đặt ngang kiếm, thu kiếm, đứng lên, đáp lễ, “Cám ơn đã chỉ giáo!” Hai bên đáp lễ. “Cậu rất mạnh, mong lần giao thủ tiếp theo!” trong mắt Naraka toát ra sự tỉnh táo và tiếc nuối. Tôi giơ thanh kiếm Senbonzakura lên đánh nhẹ vào kiếm trúc của cậu ta, “Cứ quyết định như thế nhé!”

Đeo thanh kiếm Senbonzakura vào bên hông, ngồi quỳ trước mặt hai vị sư phụ.

“Em tên là Nakamura Kimiko?” Boss Tezuka hơi hưng phấn nhìn tôi.

“Vâng, phiên sĩ Tezuka.”

“Trường nào?”

“Bộ trung học phổ thông của học viện Hyoutei.”

“Ừm. Tốc độ đánh không tệ.”

“Cám ơn ngài đã khích lệ.” Cúi người tạ lễ.

“Naraka, là tân sinh được chú ý nhất, em vẫn lạc hậu.” Giọng nói đầy trách cứ.

“Em rất xin lỗi, thầy.”

Cảm giác thấy một ánh mắt tán thưởng đang nhìn mình, tôi ngẩng đầu nhìn. Tezuka! Đôi mắt thật đẹp.(Tác giả Phi: hiện tại không phải là lúc háo sắc! )

“Nakamura.” lão nhân Sanada lên tiếng.

“Vâng.”

“Tuy rằng thắng, nhưng cũng chỉ là thắng hiểm, không được lơi lỏng.”

“Vâng.”

“Hơn nữa thói quen xấu của em vẫn chưa bỏ được!” Tôi toát mồ hôi lạnh. “Sau này, phải huấn luyện cho tốt!”

Không phải là huấn luyện, mà là tra tấn đi… “Vâng, cám ơn thầy đã dạy bảo.” Cúi thân mình, ai oán nhìn cái sàn sạch.

“Tối hôm nay, cử hành nghi thức thụ đao, em đi xuống chuẩn bị đi.”

“Vâng!” Ngẩng đầu lên, đã là khuôn mặt không khống chế nổi tươi cười.