Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 22: Chùa Daigoji x cầu nguyện




Một đêm ngủ ngon, vươn dài vai một cái, chậm rãi ngồi dậy. Cúi đầu, phát hiện vạt áo tắm có vương một sợi tóc ngắn màu lá cọ. Ủa? Không phải là tóc của tôi. Bỗng trợn to hai mắt, thì ra không là mơ, tôi thật sự đã đè băng sơn điện hạ!”Không phải chứ.” Tôi ôm đầu, lại lần nữa ngã xuống.

Cúi đầu, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, nhìn trái nhìn phải, cấp tốc chuồn ra. Lập tức đi đến phòng trà, ngồi quỳ ở cửa.”Buổi sáng tốt lành, thầy.”

“Ừ, có chuyện gì à?” trong phòng truyền đến giọng nói uy nghiêm.

“Hôm nay em muốn đi ngắm cảnh một chút, không biết có được khôngạ?” Còn chưa kịpđủ can đảm đối mặt băng sơn, cứ trốn ra ngoài một ngày trước đã.

“Đi đi, nhớ về sớm.”

Đang định đứng dậy.”Nakamura, chờ một chút.” Boss Tezuka gọi tôi lại. Sau đó cửa phòng chậm rãi mở ra,bên cạnh hai vị sư phụ là các con cháu của họ. Ngẩng đầu thấy Tezuka nhìn tôi chăm chú, mặt tôi đỏ bừng.”Để một mìnhcô béra ngoàilà không nên, Kunimitsu.”

“Có ạ, ông nội.”

“Hôm nay cháuđưa Nakamura đi dạo đi.”

Không phải chứ, tôi ra ngoài thì ai dám chọc vào tôi chứ, Boss Tezuka, ngài cũng quá coi thường cháu rồi.

(Tác giả Phi: tên ngu ngốc này còn chưa biết chuyện sau khi mình té xỉu, buồn thật. )

Được rồi, băng sơn điện hạ mau dùng giọng nói hoa lệ của cậu để cự tuyệt đi, cự tuyệt đi.

“Vâng.” Tôi lập tức ngây người.

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

Trong phòng trà, hai lão nhân lẳng lặng chơi cờ vây.

“Kunikazu, đừngquá đắc ý.” Sanada Genemon đặt một quân đen xuống.

“Tôi chỉ là đang cao hứng cho ông, nhận được một đệ tử giỏi như vậy.” Boss Tezuka bâng quơ nói.

“Hừ, một ngày làm thầy cả đời làm thầy.”Phách, tiếng đặt cờ xuống bàn vang lên khá to.

“À, ngạn ngữ Trung Quốc sao.” Tezuka Kunikazu rót trà vào chén.“Kunimitsu nhà chúng tôi luôn ưu tú.”

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

Nhìn nam sinhtuấn tú đằng trước, áo cổ tròn màu cà phê càng khiến cổ của cậu ấythêm duyên dáng, quần dài vàng nhạt có vẻ như khiến cậu ấy cao ráo. Nếu không có chuyện xấu hổ ngày hôm qua, thì tôi đã có thể vui vẻ hớn hở đi chơi với băng sơn điện hạ rồi. Nhưng mà… AAA!!!! Tại sao có thể như vậy! Vò mạnh đầu, không được, vẫn nên xin lỗi trước đã. Nếu không thì hôm nay sẽ là cuộc đi chơi đè nén, trầm mặc nhất.

“Tez…” “Cậu…”

Tezuka xoay người, cùng lúc mở miệng với tôi.

“Cậu nói trước đi.” Băng sơn điện hạ lẳng lặng nhìn tôi, nắng sớm chiếu lên sườn mặt cậu ấy tạo thành một vầng sáng màu vàng nhạt, cực kỳ tuấn mỹ.

“Ừm…chuyện ngày hôm qua là tạitớ rất không cẩn thận. Rất xin lỗi, Tezuka-kun, xin hãy tha lỗi cho tớ.” Cúi người xin lỗi, lọn tóc xẹt qua hai gò má tôi.

“Không cần xin lỗi đâu, ngày hôm qua là tớ thất lễ.”

Há? Băng sơn điện hạ thật quá khách khí.

(Tác giả Phi: ngu ngốc! Ngày hôm qua, cậu cho là ai ôm cái đồ con lợn là cậu về phòng chứ!

Tezuka phát ra lãnh khí~ing…

Phi: tự động nói nhỏ dần, tự động nói nhỏ dần. )

Tôi ngẩng đầu, cùng băng sơn nhìn nhau. Nắng ấm Kyoto giống như hòa tan băng lạnh trong đôi mắt cậu ấy, ánh mắt tôi cũng nhu hòa lên.”Vậy thì hôm nay hãy để chúng tachơi đùa vui vẻ đi. Tezuka-kun, không được sơ suất, đi chơi thôi!” Nghịch ngợm nhìn cậu ấy.

“Ừ.” Giọng nói thật nhẹ nhàng vang lên.

Chùa Daigoji, một ngôi chùa cổ có lịch sử ngàn năm, từng trải qua các thời đại phồn hoa, cũng từng chịu đựng khói lửa chiến tranh của thời đại Momoyama, hiện nay, chùa đã trở thành một trong những biểu tượng của cố đô Kyoto. Cùng Tezuka đi vào cánh cổng đã phai màu, mang theo sự sùng kính bước vào ngôi chùa trang nghiêm.

“Tezuka, đã từng tới chùa Daigoji*chưa?” Nghiêng đầu cười hỏi.

(* : Daigo-ji là một trong những ngôi chùa cổ được xây dựng cách đây 874 năm tại quận Fushimi thành phố Kyoto và được công nhận là di sản văn hóa thế giới vào tháng 12 năm 1994. Khuôn viên chùa rất rộng lớn trên 2 triệu mét vuông từ núi Daigo (Kasatori-yama) trải dài đến vùng phía đông của quận Fushimi. Daigo còn nổi tiếng là vùng về hoa anh đào vì vào thời Toyotomi Hideyoshi tại đây được tổ chức lễ hội ngắm hoa Daigo.)

“Rồi, hồi tiểu học có tới.” Tezuka dùng ngữ điệu khá bằng phẳng đáp, “Lúc đó tuổi còn rất nhỏ, còn chưa thể hiểu rõ phong tình của nơi đây.”

“Cũng đúng, chỉ khi tự mình trải nghiệm, mới có thể cảm nhận được lời chỉ dẫn của phật.”

Đã là giai đoạn cuối của mùa hoa, hàng cây anh đào hai bên đường chỉ còn lại hoa rơi rụng, các cành cây vươn dài xuống đường. Tezuka chủ động vòng sang bên cạnh tôi, thường thường lấy tay đẩy ravài cành cây chắn đường, yên lặng đi trước. Tezuka thật dịu dàng, trong lòng không khỏi thầm cảm thán.

Đi quacổng Sambo-in, làm cho người ta không khỏi sùng bái vẻ đẹp tự nhiên rung động lòng người này. Kiến trúc trong đình rất độc đáotheo kiểu Kare Sansui*, các cây anh đào với nhiều vẻ khác nhau, mọc ngang tà xuống, lả lướt xinh đẹp. Đi vào bên trong, ánh vào mắt làmột ao nước trong vắt, một cái cầu nhỏ màu hồng vắt ngang, một tòa đỉnh nhỏ cổ kính hình tứ giác, bốn phía là những bụi cây xanh um tươi tốt.

(*: Kare Sansui là phong cách kiến trúc vườn tược được làm trên cạn, bằng cát và đá đơn sơ)

“Thật đẹp.” Tôi không khỏi cảm thán.

“Mùa thu, cây Phong đỏ rực, lúc ấy còn đẹp hơn.” Tezuka bổ sung thêm.

“Vậy nếu có cơ hội thì mùa thu lại đến thưởng thức nhé.” Híp mắt cười nhìn cậu ấy.

“Được.”

“Thật là huy hoàng!” Dựavào lan can, cẩn thận ngắm nghíabộ áo giáp mang phong cách Kamamura chói mắt.

“Toyotomi Hideyoshi* rất thích trang sức hoa lệ.” Tezuka mặt không biểu cảm nói.

(*: Toyotomi Hideyoshi là một lãnh chúa phong kiến thần phục theo Mạc chúa – một cấp bậc trong quân đội và là một danh hiệu lịch sử của Nhật Bản. Ông đã thống nhất đất nước và là người đã kết thúc thời kỳ Sengoku)

“Điểm ấy có vẻ rất giống người nào đó đấy!” Xấu xa nháy nháy mắt. Trong đôi mắt của băng sơn điện hạ liền hiện ra ý cười.

Chậm rãi tham quan các Viện, sảnh đường, các phòng Goma, ngắm bức tranh chân dung của danh gia Ishida Baigan* thời Edo và bức tranh ‘Dã thú nhảy múa’ màu sắc rực rỡ, ẩn dụ cho hình ảnh của một thời đại đổ vỡ. Nhìn thiếu niên yên lặng làm bạn bên cạnh, một sự yên tĩnh hạnh phúc bỗng toát lên ngực.

(*:Ishida Baigan học giả Nhật Bản có nguồn gốc phong trào đạo đức giáo dục gọi làShingaku (“Trái tim học tập”), mà tìm cách phổ biến đạo đức trong những người dân thường.)

Đứng ở trong tháp chuông chùa Daigo, tôi ngẩng đầu nhìn.”Kiến trúc thật cổ xưa, thậtmuốn bê nó về vườn nhà tớ quá.” Đùa giỡn một câu.

“Sao không mang theo máy ảnh để chụp ảnh lưu niệm?” Tezuka nhìn tôi, nghi hoặc hỏi.

“Tớ không thích chụp ảnh, máy ảnh có thể lưu lại cảnh đẹp, nhưng không lưu được tâm tình thưởng thức cảnh. Ngay bây giờ, tỉ mỉ đem mọi cảnh sắc nhớ sâu vào trong lòng, ban đêm lúc trằn trọc khó ngủ, vụng trộm nhớ đến. Sau đó lại nhìn đến cảnh sắc tương tự như thế, nhưng lại có tâm tình khác nhau, đây mới là tự nhiên, không phải sao?” dịu dàng nhìn Tezuka. Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi, sau một lúc lâu không nói gì.

Đi đến Yakushido-Daigo, nơi này không hoạt bát hoa mỹ như Sambo-in, cánh cửa xưa cổ, thềm đá màu tối, khắp nơi lộ ra sự trang nghiêm túc mục. Từ chỗ bức tượng Như Lai, lùi lại khoảng mười bước. Xoay người nhìn băng sơn điện hạ, “Nè, Tezuka. Nghe nói nếu đứng ở khoảng cách này, tung tiền trúng vào hòm Công Đức, thì tâm nguyện cũng có thể đạt thành đấy.” Tôi lấy ra một cái tiền xu, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi tung ra.Đông. Tiền xu lọt qua khe của hòm.”Yeah!” Vui vẻ nhảy lên, sau đó áp giơ hai bàn tay tạo hình chữ thập, yên lặng ước: xin cho chúng con đạt được giải quán quân cả nước! Ngẩng đầu, vẫy vẫy tay về phía cậu ấy. ”Tezuka-kun, cũng đến thử xem đi!” Giọng nói tràn đầy cổ vũ.

Băng sơn điện hạ bước nhẹ đến bên cạnh tôi, lấy ra tiền xu, tay trái tung về phía trước, một đường vòng cung hoàn mỹ, Đông! Chuẩn xác lọt khe, yên lặng ước.

“Tezuka-kun, nơi này rất linh nghiệm đấy, cố lên cố lên!” Hai tay nắm chặt trước ngực, mắt sáng lấp lánh nhìn cậu ấy.

“Ừ, hi vọng có thể thực hiện.” Băng sơn điện hạ nhìn thẳng vào tôi.

Lúc trở về, cũng là lúc tan tầm. Trên xe rất chật, tôi lại rất an toàn thoải mái đứng trong góc, phía sau là thân hình cao lớn của Tezuka. Cậu ấyvẫn đứng thẳng không nhúc nhích, chắn dòng người chen chúc giúp tôi. Tezuka-kun, cậu ấy thật dịu dàng.

Trong lồng ngực tôi bỗng dậy lên một luồng khí ấm áp, hạnh phúc.

Ngoại truyện: sau khi Kimiko té xỉu

“Nakamura, thế này là sao?” trong giọng nói uy nghiêm của Sanada Genemon lộ ra một tia không vui, mà bên cạnh, Tezuka Kunikazu khoái trá nhìn một màn trước mặt.

“Ông Sanada, hình như Nakamura té xỉu.” Tezuka Kunimitsu nâng hai tay lên, có chút luống cuống nhìn cô gái dịu dàng trong ngực bị lỏng cổ áo.

“Genemon, nhanh vào thôi. Tắm xong sớm một chút, ngày mai còn có hội trao đổi võ đạo. Chuyện bọn trẻ, cứ để chính chúng giải quyết đi.” Boss Tezuka nhẹ nhàng mở ra cửa phòng tắm nam. Lão nhân Sanada căm giận trừng mắt ông bạn già một cái, quay người đi vào.

“Ông nội, đây thật sự chỉ là hiểu lầm.” Tiểu băng sơn nâng thân thể mềm yếu của Nakamura dậy, vội vàng giải thích.

“Hiểu lầm, là không cần thiết giải thích.” Tezuka Kunikazu dùng ánh mắt lợi hại liếc cháu mình một cái, đóng cửa lại.

Tezuka Kunimitsu đứng ngây ngẩn một lúc lâu, đột nhiên giãn ra hai hàng lông mày vốn nhíu chặt, xoay người ôm lấy thiếu nữ, đi đến hướng phòng ngủ.

Nhẹ nhàng mà đặt cô bé xuống giường, lơ đãng nhìn thấy bả vai trắng nõn dưới cổ áo tắm bị lỏng, một luồng nóng nực xông lên tâm trí. Lập tức quay mặt đi, ngón tay run rẩy giúp cô ấy chỉnh lại cổ áo, cẩn thận đắp chăn mỏng. Ánh mặt ngoài cửa sổ dần dần biến mất, Tezuka yên lặng ngồi ở đầu giường Nakamura, đăm chiêu. Vài phút sau, cậu lại yên lặng đứng dậy, kéo cánh cửa phòng ra, quay đầu nhìn Kimiko đang ngủ say, miệng mở lại nhắm, muốn nói lại thôi, rồi xoay người rời đi.