Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 23: Chị em tình thâm x tiệc đính hôn quỷ dị




Trong phòng bếp, chị tôi đưa mâm vừa rửa xong, tôi ăn ý nhận lấy, dùng khăn lau khô sạch sẽ.

“Kimiko-chan.” chị Kuyou khẽ mở đôi môi đỏ mọng.

“Chuyện gì vậy, chị?” Tôi nghiêng đầu nhìn chị ấy.

Chị ấy đóng lại vòi nước, lẳng lặng xoay người lại, chân mày khẽ nhíu, u buồn nhìn tôi. “Kimiko-chan, thật sự không thích Kamechirou sao?”

Nao nao, cúi đầu. “Vì sao chị nói như vậy.”

“Mỗi lần em gặp Kamechirou, sắc mặt luôn không tốt. Bố cũng vậy, hoàn toàn không giống bình thường.” Kuyou suy sụp hạ hai tay xuống, giọng nói mang theo bi thương. “Nhưng mà, Kamechirou thật sự đối xử với chị rất tốt, chị cũng rất thích anh ấy. Bọn chị rất rất muốn được em va bố chúc phúc, Kimiko-chan.”

Nhìn đôi mắt chị ấy ướt sũng, giọng nói gần như thì thào. Trong lòng đau xót, tôi đúng là quá tùy hứng, chỉ biết oán giận, xì mặt, thế nhưng lại quên mất tâm tình của chị. “Chị Kuyou, em rất xin lỗi.” Nhào vào lòng chị ấy, nước mắt rơi không ngừng. “Là em không đúng, khiến chị phải thương tâm, em rất xin lỗi.” Tham lam lưu luyến sự ấm áp của chị ấy, từ nhỏ chị luôn ở bên tôi, chiều chuộng tôi, che chở tôi, khác với kiểu tình yêu ngọt ngấy của mẹ, sự quan tâm của chị với tôi luôn trong veo. Hai tay dịu dàng ôm lấy tôi, chị lẳng lặng ôm tôi. “Không cần xin lỗi, em gái của chị.”

Sau một lúc lâu, tôi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của mình lên, lấy mu bàn tay lau đi, bĩu môi hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng, trước khi hai người kết hôn, chị vẫn là của em!”

“Ha ha, đương nhiên rồi, chị vĩnh viễn là chị của Kimiko-chan.”

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

Trong đại sảnh khách sạn Keibana, Oshitari ngồi trên sofa da, nhìn Nakamura Kimiko mặc kimônô đằng xa, đang ngồi trang điểm, khẽ than một tiếng. Sau đó kinh ngạc nhìn Sanada Genichirou cũng mặc kimono vừa đẩy cửa vào, cùng với hai gia đình đang chào hỏi nhau, càng ngày càng tò mò. Đi xung quanh một vòng, nhìn thấy ở cửa khách sạn có treo bảng thiếp cưới lớn màu đỏ ghi: Chúc mừng anh Sanada và cô Nakamura đính hôn vui vẻ.

Ồ? Thú vị rồi đây. Sau đó, Oshitari lấy di động ra, nhanh chóng bấm máy: “Alo, Keigo à, tớ là Yuushi. Cậu đoán xem tớ đang ở đâu?” khóe miệng khẽ động, một cái mỉm cười không có ý tốt. “Đừng vội mắng tớ, tớ có tình báo quan trọng muốn nói với cậu đấy. Ha ha, chính là…”

Kéo kéo bộ kimono màu cỏ Huyên* trên người, cầm một cái túi nhỏ màu phấn hồng trong tay, ngồi ở đại sảnh tầng ba của khách sạn. Chiều nay vừa tan học, không kịp tham gia hoạt động câu lạc bộ, tôi đã bị mẹ kéo đến cửa hàng trang điểm, lúc đến, chị tôi đã sớm ở đấy mặc quần áo đính hôn.

Bị mẹ kéo đến cửa phòng đính hôn, tiếp đón khách mời.

“Cám ơn ngài đã đến chia vui.”

“Chie à, cô con gái nhỏ của cậu thật đáng yêu, vài năm nữa cũng gả ra ngoài đúng không, à, nói đến đây, cậu thật đúng là vừa hạnh phúc vừa khổ chát đấy.” bạn cũ của mẹ, bác Ryoko làm ở đài truyền hình nói. Nakamura Chie thoáng chốc nước mắt doanh tròng, lấy ra khăn tay tơ lụa, lau lau hai mắt, hạnh phúc khẽ nấc. Không phải chứ, bị nhóm obasan này chúc kiểu này, chắc chắn mẹ sẽ biến thân thành siêu nhân nước mắt. Cấp tốc nháy mắt với bố, ngài Nakamura Shunseki thân ái lập tức hóa thân thành hoàng tử tiến đến giải cứu công chúa.

“Rất cảm ơn thầy đã tới chia vui!” Cúi người chào Boss Tezuka mặc kimônô đi tới. “Phiên sĩ Tezuka đến, khiến tiệc đính hôn của chị em rạng rỡ lên không ít. Rất cảm ơn thầy!”

“Ừ, thế này thì em liền với Genemon thân càng thêm thân.” BOSS tìm tòi nghiên cứu nhìn tôi.

“Ông ấy vĩnh viễn là sư phụ của em.” Cung kính trả lời.

“Không cần tiếp đón thầy, thầy sang chỗ Genemon, người trẻ tuổi các em cứ trò chuyện với nhau đi.” Tezuka Kunikazu liếc lão nhân Sanada ngay ngắn đằng xa một cái, nhếch lông mày lên như khiêu khích. “Kunimitsu, nhớ kỹ lễ nghi.”

“Vâng.”

Nhìn băng sơn điện hạ mặc bộ đồ tây màu vàng nhạt, áo trong màu xanh, cảnh tượng đi chơi kinh đô mấy ngày hôm trước vẫn còn hiện rõ trước mắt.

“Mặc chính thức như vậy thật đúng là không thoải mái.” Tôi kéo kéo kimônô, cười nói.

“Rất xinh đẹp.”

Ủa? Băng sơn đang khen tôi sao? Kinh ngạc nhìn cậu ấy. Tezuka hơi hơi quay đầu, né tránh ánh mắt của tôi.

“Lại gặp được cậu, Nakamura.” Giọng nói thật dịu dàng.

“Yukimura! Hoan nghênh tới chia vui.” Kinh ngạc vui mừng nhìn người tới.

“Ha ha, từ nhỏ tớ đã cùng chơi với anh em nhà Sanada, tiệc đính hôn của anh Kamechirou thì nhất định phải tới.” Nữ thần thiện ý giải thích.

“Yukimura-kun, tối hôm nay thật đẹp trai, là tới cướp sự chú ý phải không?” Nheo lại mắt, đánh giá cậu ấy từ trên xuống dưới, trêu đùa với mỹ nhân. Đột nhiên cảm thấy bên cạnh làn tràn từng trận khí lạnh, thôi chết, bỏ quên mất băng sơn. “Hôm nay các cậu đến, là muốn dao động tâm từ của chị tớ đấy à?” Xấu xa nhìn Tezuka cùng Yukimura. “Aiz, anh Kamechirou xem ra gặp phải tình địch mạnh rồi.” Lắc lắc đầu, làm bộ thở dài.

“Ha ha, miệng Nakamura thật lợi hại.” Yukimura vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn tôi, thân thể cứng ngắc của Tezuka cũng thả lỏng, trầm tĩnh lại.

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

Ngồi ở dưới chỗ nhà gái, nhìn lên chị mặc kimono công chúa có hình vẽ anh đào màu hồng phấn, gương mặt chị cười xấu hổ, trong lòng âm thầm cao hứng cho chị ấy. Sau khi MC nói xong lời chúc phúc, bố dại diện nhà Nakamura lên phát biểu:

“Kuyou, chỉ chớp mắt mà con đã trưởng thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, bố mẹ cảm thấy rất vui mừng. Kamechirou, hôm nay bố mang bảo bối của bố giao cho con, hi vọng con có thể cho con bé hạnh phúc vô tận. Bố đại diện một nhà Nakamura chúc phúc các con, cuộc sống sau này hãy cố lên!” chị Kuyou rưng rưng nhìn bố đang mỉm cười, Kamechirou ôm bờ vai chị ấy, kiên định nhìn lại.

Mắt tôi cũng bắt đầu mơ hồ, mũi đau xót, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống. Chị, nhất định chị phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc đấy! Một chiếc khăn tay vải bông kiểu nam bỗng hiện lên trước mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Yukimura.

“Nhất định là Nakamura rất yêu chị mình.” nhận lấy khăn tay, lau khóe mắt.

“Ừ, yêu chị nhất.” Buồn bã trả lời.

“Yên tâm đi, anh Kamechirou nhất định sẽ cho chị ấy hạnh phúc.”

“Ừ.”

Nghi thức đính hôn kết thúc, ha ha, kế tiếp là tiệc đứng phấn khích. Tôi bưng mâm, vui vẻ chạy đến bàn ăn.

“Đúng rồi, trận đấu tennis tuần trước bắt đầu phải không.” Tôi gắp một cuộn cơm gạo nếp lên, hỏi.

“Ừ.” câu trả lời điển hình của băng sơn.

“Các giải đấu khu vực đã kết thúc.” tiếng của mỹ nhân.

“Không cần nghĩ, Rikkaidai và Seigaku đều thuận lợi lấy được quán quân nhỉ.” ngẩng đầu mỉm cười. “Câu lạc bộ Tennis nam của Hyoutei bọn tớ cũng là quán quân, mọi người cùng cố lên trong giải cả nước nhé, quán quân cả nước chỉ có một thôi!”

Hai mỹ thiếu niên không ai nhường ai nhìn nhau, không chút che giấu lãnh khí kỳ phùng địch thủ. Mắt thấy sát khí kinh thiên động địa của bọn họ sẽ thổi quét toàn phòng, tôi vội vã ngắt lời: “Đúng rồi, thứ sáu tuần sau là lễ hội ca múa ngày xuân của Hyoutei, nghe nói hàng năm đều rất phấn khích đấy, Yukimura-kun và Tezuka-kun nhất định phải tới cổ động nhé.”

“Ừ, nhất định tớ sẽ đến.” Mỹ nhân thu hồi khí phách, dịu dàng trả lời.

“Ừ.” Tezuka cũng khôi phục bình thường.

Đột nhiên, một trận xôn xao vang lên, ngẩng đầu nhìn phía cửa. Một bóng người kiêu ngạo nhào vào mắt, không phải chứ! Cậu ta tới làm cái gì? Atobe đưa mắt nhìn khắp phòng, đột nhiên dừng lại ở tôi, hùng hổ cất bước tới gần.

“Cậu.., cậu tới làm cái gì?” Tôi run run chỉ vào hắn, chất vấn.

“Hừ! bổn đại gia tới làm cái gì?” Atobe hung tợn cúi người trừng tôi, “Tớ còn muốn hỏi xem, cái cô gái không hoa lệ là cậu tới làm cái gì!”

“Chị của bổn cô nương hôm nay đính hôn, cậu hỏi bổn cô nương tới làm cái gì? Đúng là nực cười!” Mặc kệ mình đang mặc kimônô, chống nạnh giơ chân, ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng mắt căm tức. Sắc mặt Atobe lập tức hòa dịu, vui vẻ hừ nhẹ một tiếng, tao nhã bày ra tạo hình thủy tiên kinh điển, nói với quản lý khách sạn bên cạnh nói: “Phí yến tiệc hôm nay giảm một nửa, coi như hạ lễ hoa lệ của bổn đại gia.”

“Vâng, thiếu gia.”

Cách đó không xa, lão nhân Sanada mỉm cười, vui sướng khi người gặp họa nhìn chằm chằm bạn tốt: “Xem ra, không nhất định là ông có thể thắng.”

“Người nhà Tezuka không dễ xem thường buông tha, tôi có tin tưởng với Kunimitsu.” ánh mắt boss Tezuka rất kiên định.

Bên kia, mẹ Nakamura lại rơi lệ: “Anata, xem ra mùa xuân của Kimiko-chan cũng tới rồi.”

Bố Nakamura khẩn trương nhìn mấy thiếu niên chung quanh cô con gái nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ chồn thật đúng là không ít!”

Chú thích:

* Cỏ Huyên: một loài hoa là một giống cỏ, tục gọi là cây hiên (hoa gọi là hoa hiên hay Kim châm), còn có tiếng gọi văn vẻ “vong ưu thảo”, cho rằng ăn nó giải được nỗi buồn phiền

Spoi:

Đang chuẩn bị xoay người rời đi, Wakaba Ayame trên đất đột nhiên bắt lấy cổ chân tôi. Dưới chân bị kìm hãm, ngã về phía trước. Oành! Cảm giác được dưới thân ấm áp và co dãn, xem ra có người làm đệm lưng cho tôi, đúng là người không hay ho tất có chỗ may mắn. Mở to mắt, nhìn thẳng vào một đôi mắt bụi màu đen. Tôi và cậu ta mũi đối mũi, miệng đối miệng, chạm chặt vào nhau. Trái tim như ngừng đập, đột nhiên cảm giác được một cái gì đó ấm áp mềm mại nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, giống như điện giật bừng tỉnh. Giãy dụa nhảy lên, lấy tay ôm miệng lại.