Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 59: Biển kamakura x gió shonan




Edit:Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Tích tích tích, tích tích tích. Bên tai vang lên âm thanh đáng ghét, ôm đầu, xoay người, tiếp tục ngủ. “Tích tích tích“, “Tích tích tích tích“, “Tích tích tích“. Toàn bộ phòng vang vọng tiếng đồng hồ báo thức phiền hà của di động, tức giận hất chăn ra, duỗi chân, lập tức ngồi dậy. Ôm gối đầu, sờ sờ mái tóc rối bời, hai mắt mơ hồ, ngáp to một cái. Đụng đến di động đã bị tôi ném sang một bên, mở nắp ra, thì ra đã năm giờ. Giương mắt nhìn xung quanh, một đám cũng chẳng khá hơn tôi chỗ nào, Tanaka tiền bối thậm chí còn úp gối đầu có đường viền hoa lên mặt.

Lưu loát đứng dậy, gấp đệm và chăn lại, để cả gối đầu vào tủ âm tường. Thay đồng phục thể thao, buộc tóc lên, lấy dụng cụ rửa mặt, kéo cửa ra. Cái lạnh của buổi sáng sớm phả vào mặt, màn sương mù giống như một ngụm nước suối lạnh lẽo chiếu vào mặt, một tia buồn ngủ cuối cùng của tôi tan đi, đầu óc dần trở nên tỉnh táo.

Bước vào phòng rửa mặt rộng rãi, “Mọi người, buổi sáng tốt lành.” Tôi chạy bộ đến vị trí gần cửa nhất, cao giọng chào hỏi bọn họ. Kunimitsu ngẩng đầu trong khăn lông màu xanh, đôi mắt xinh đẹp không đeo kính dịu dàng nhìn tôi, ý cười nhè nhẹ hiện lên. Cười ngọt ngào với cậu ấy, cúi người vớt nước rửa mặt.

Dưới hai hàng vòi rồng, hơn mười nam sinh trong đồng phục thể thao xanh trắng hoặc là cúi người, hoặc là đứng thẳng, vớt nước đánh vào trên mặt bọn họ, bắt đầu phấn đấu tập luyện từ sáng sớm.

Sáu giờ sáng, đi trên con đường lớn ngang qua bờ biển, người đi đường có thể nhìn thấy trên bãi biển tràn ngập sương mù, có ba đội người tinh thần phấn chấn chạy qua. Trên bờ cát trống trải, truyền đến mỗi một tiếng la lên mạnh mẽ cao vút của nam sinh, ngay sau đó là hai đợt hô thanh thúy vang dội của nhiều giọng nữ.

“Hyoutei!” Đội trưởng lạnh lùng mà khí thế kêu to rõ ràng trong màn sương.

“Tất thắng! Tất thắng!” phía sau chị ấy là chúng tôi xếp thành hai đội chỉnh tề cực kỳ tinh thần lớn tiếng đáp lại.

Một người một mình ở chiến trường là lãnh ngạo mà cô tịch, một đám người chiến đấu là nhiệt huyết mà kích tình. Từ khi học tập kiếm đạo tới nay, đây là lần đầu tiên lấy thân phận đoàn đội mà chiến đấu, cũng là lần đầu tiên đem vinh nhục của bản thân vào trong một đội ngũ mà suy nghĩ. Có thêm một phần trách nhiệm, thiếu một phần tự do, nhưng mà trong lòng vui vẻ lại nhân thêm, thanh kiếm trong cơ thể cũng càng ngày càng thêm hăng hái sắc sảo. Nhìn thoáng xa, nhìn thấy bóng lưng mơ hồ trong đội ngũ cách đó không xa, Kunimitsu, cậu cũng bởi vì các bạn ấy nên mới trở nên càng ngày càng mạnh đúng không. Đây chính là “Gió nhẹ tụ lại với nhau, là có năng lượng của bão”.

Chóp mũi là mùi vị hơi tanh của biển Kamakura, bên má là gió Shonan trong lành. Mấy luồng tinh thần cuối cùng hòa tan trong không trung mỏng manh mờ mờ, đêm tan, ngày đến. Xa xa, biển và trời giao nhau ở chân trời xanh thẳm, một vòng vàng chậm rãi dâng lên, nắng sớm tẩy đi sự tối tăm trầm lặng của mặt biển, khuôn mặt thanh xuân như được tắm trong ánh mặt trời tươi đẹp.

Tiến hành luyện tập cơ bản xong, thừa dịp cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi, tôi chạy lên đường mua kẹo bạc hà. Đúng là mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, tôi vừa nhai kẹo vừa đi về phía đạo quán.

“Em là?” phía trước, một nam sinh cao lớn đẹp trai nhìn về phía tôi, biểu cảm kích động như trúng giải thưởng lớn.

Có lẽ là nhìn thấy người phía sau tôi, tâm tình gặp lại bạn cũ quả thật làm người ta hưng phấn. Tôi hơi hơi lắc đầu, lại lấy ra một viên kẹo, từ từ ngậm nuốt. Vừa định tránh nam sinh kia ra, cổ tay trái đột nhiên bị một bàn tay to cực nóng bắt lấy. Hơi hơi đau đớn khiến tôi phiền chán, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nọ: “Bỏ ra!”

“Em chính là cô gái trên áp phích kia!” Anh ta hoàn toàn không nhận ra tôi tức giận, gắt gao nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi gần lại. Sự đau đớn trên cổ tay trái giống như kim châm cắm vào lòng tôi, vết thương cũ còn chưa lành lại, tôi ứa ra mồ hôi lạnh vô lực nghĩ.

“Buông ra!” Một tiếng lạnh lùng quát lớn vang lên, Kunimitsu đi từ câu lạc bộ tennis bên cạnh ra, sau lưng là Gấu Nhỏ Fuji đang kinh ngạc.

Kunimitsu vung tay lên, hất tay người nọ ra, hơi xoay người, bảo vệ tôi ở trong ngực. “Rất đau à?” Cậu ấy nhíu mày lại, lo lắng nhìn tôi.

“Ừ, xem ra còn chưa hoàn toàn lành lại.” mặt tôi hơi xanh, bên gò má chảy nhiều mồ hôi lạnh. Cậu ấy nhẹ nhàng chạm má tôi, dịu dàng nói: “Không sao đâu, sẽ tốt lên.” Tôi thả lỏng thân thể, gật đầu với cậu ấy.

“Làm em bị thương sao?” Người nọ vọt tới bên cạnh tôi, vội vàng nói, “Rất xin lỗi, anh không cố ý, anh chỉ là rất kích động. Em không sao chứ?” vẻ mặt xin lỗi.

“Chúng ta đi.” Kunimitsu nắm lấy vai tôi, ý bảo Fuji.

“Xin đừng nóng giận, anh không cố ý!” Người nọ đi theo ở phía sau, lớn tiếng giải thích, “Anh chỉ là nhìn thấy cô bé làm anh vừa thấy đã yêu nên nhất thời kích động, thật sự không phải cố ý!”

Vừa thấy đã yêu? Khóe miệng tôi giật giật, mấy chữ thật đáng ghét. Lập tức nghiêng đầu, nhìn thấy Gấu Nhỏ Fuji cười tủm tỉm. Theo ánh mắt cậu ấy ám chỉ, ngẩng đầu nhìn thấy Kunimitsu giống hệt như tuyết bay vù vù giữa trời tháng sáu, cảm giác được ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm bờ vai tôi. Cậu ấy đang tức giận rồi, tôi hơi dựa vào cậu ấy, rúc vào bên cạnh cậu ấy. Cảm giác được tâm ý của tôi, thân thể Kunimitsu thoáng thả lỏng, cậu ấy cúi đầu yên lặng nhìn tôi, tay lại vẫn không hề buông ra.

Lúc ăn cơm chiều, Gấu Nhỏ thần bí nói với tôi, hôm nay Tezuka hóa thân thành khủng long bá kỷ Phấn Trắng*, người cùng cậu ấy tiến hành luyện tập một vs một đều không có kết cục tốt. Nói xong còn chỉ chỉ Inui Sadaharu mệt nằm sấp ở trên bàn, còn có Kikumaru do tay phải run rẩy kịch liệt mà không gắp nổi đồ ăn. Nhìn Kunimitsu vô cảm, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lùng, tôi có chút ngạc nhiên. Chẳng trách người ta nói sức mạnh của một người càng lớn, thì lực phá hoại cũng càng lớn.

*(Tojikachan: Kỷ Phấn trắng hay kỷ Creta là một đơn vị chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khi kết thúc kỷ Jura khoảng 145,5 ± 4,0 triệu năm trước cho đến khi bắt đầu thế Paleocen của phân đại đệ Tam vào khoảng 65,5 ± 0,3 Ma)

“Vì tồn vong của câu lạc bộ Tennis, vì tương lai của Seigaku, mời Nakamura-san nhất định phải làm tòa băng vạn năm Tezuka này ấm áp lên.” Fuji cười tủm tỉm nhìn tôi, Oishi trịnh trọng gật đầu với tôi.

Sau khi ăn xong cơm chiều, trong sự chờ đợi tha thiết của nhóm người Seigaku, “Kế hoạch băng tan” khởi động. “Kunimitsu, bọn mình ra ngoài đi dạo đi.” Tôi kéo kéo tay cậu ấy, như làm nũng nói, “Lúc ở Kyoto, bọn mình đã đi dạo chùa Daigoji ở đó rồi, giờ đã đến Kamakura thì nên đi thưởng thức cảnh đêm nơi này.” Chờ mong nhìn cậu ấy, chớp chớp mắt.

“Ừ, tớ đi xin phép đội trưởng.” cậu ấy cầm tay của tôi, trên gương mặt rốt cục hiện lên một chút nhu hòa. Nhóm Seigaku trốn sau cây nghe lén thở phào nhẹ nhõm, giơ một ngón tay cái với tôi.

Đêm, dịu dàng giống hồ nước, trăng mông lung ẩn ở phía sau màn mây nhẹ, sao lác đác như có như không. Đường xá lóe ra ngọn đèn hơi vàng, ngoài tôi và cậu ấy, hết thảy cảnh trí chung quanh đều nằm trong tranh tối tranh sáng. Nửa rõ ràng, nửa mông lung, không rõ rệt giống như ban ngày. Chỉ có tôi và cậu ấy, là hai bóng lưng rõ ràng duy nhất trong bức tranh trường phái ấn tượng này.

Tôi nhẹ nhàng giữ chặt tay cậu ấy, ngưng mắt mỉm cười, cậu ấy dịu dàng yên lặng đáp lại. Đi lang thang trong chợ đêm, quấn quít lấy cậu ấy chơi trò chơi tung vòng, ôm phần thưởng rối Bonta-kun*, vui vẻ sà vào lòng cậu ấy: “Kunimitsu.”

*(Tojikachan: Bonta-kun là nhân vật manga/anime của “Full Metal Panic!”)

“Ừ?” Cậu ấy lẳng lặng ôm tôi.

“Tớ sẽ không buông tay cậu đâu, Kunimitsu.” Ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu ấy.

“Ừ, tớ cũng vậy.” Rốt cục lộ ra mỉm cười như gió nhẹ lãng nguyệt, mắt phượng mị hoặc, chân mày đầy tình ý.

Tiếng chuông trễ từ chùa miếu xa xa truyền đến, như đang chứng kiến cho tình cảm của đôi thiếu nam thiếu nữ ấy.

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

Hai chân làm thành một trăm tám mươi độ, úp ngang xuống sàn, hai tay thẳng ở sau người, ngực gần như dán mặt đất, tôi đang tiến hành luyện tập mềm dẻo trước khi đi ngủ. Bốn phía tối đen một mảnh, một giọng nữ bi thương bay ở trong không khí: “Cô ấy cảm thấy một điềm xấu, như là có dự cảm nhìn phía cửa phòng.” đội hữu chung quanh tốp năm tốp ba rúc vào nhau, khẩn trương nhìn Arima-senpai dưới ánh đèn pin như mặt quỷ, tiếng nói đè thấp trong bóng đêm có vẻ quỷ dị: “Mở to hai mắt, đột nhiên kéo cửa phòng ra, bên trong không có gì cả.” Senpai vừa nói vừa đi gần tôi, trừng lớn mắt như đang bị kinh hách, “Đột nhiên vừa quay đầu lại, một cái đầu quỷ máu chảy đầm đìa đang dán vào cửa nói với cô ấy, ‘Ta chờ ngươi đã rất lâu, cậu rốt cục đến rồi.’ ”

“Á!!!” “Á!!!!” giọng nữ bén nhọn truyền khắp căn nhà, khiến ánh trăng kinh hãi cũng trốn vào tầng mây.

“Bên trong không sao chứ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lớn của nam sinh Seigaku.

“Không sao cả.” Tôi thay thế đám nữ đang kinh hách trả lời. Sau đó sửa sang lại váy ngủ một chút, chậm rãi đứng lên, nói Arima-senpai với: “Truyện này bình thường, để em kể truyện này.”

Tắt đèn pin đi, xoay người sang chỗ khác.”Trước kia, có một nữ quỷ rất mỹ lệ, tuy rằng cô ấy luôn lấy bóng lưng để xuất hiện, nhưng mà có rất nhiều người đàn ông thế gian ý loạn tình mê vì cô ấy.” Thay đổi ngữ điệu, ảm đạm nói, “Nhưng mà, mọi người đàn ông gặp bộ mặt thật của cô ấy lại đều bị hù chết. Cho nên chung quanh cô ấy luôn yên lặng, cô tịch mấy trăm năm.” Thở dài, chậm rãi tiếp tục tự thuật: “Rốt cục có một ngày, một người ái mộ xuất hiện, anh ta cực kỳ yêu nữ quỷ, cầu xin cô ấy nhất định phải cho anh ta xem khuôn mặt của mình, dù chỉ liếc mắt một cái cũng được. Nữ quỷ thương tâm nói cho anh ta rằng những người nhìn thấy chính diện cô ấy không có ai sống sót cả, ‘Ở bên nhau như cũ không tốt sao? Vì anh cũng vì em’, nữ quỷ rên rỉ khẩn cầu.”

“Vì sao thế, kết quả là bộ mặt như thế nào?” Terauchi tò mò hỏi.

“Im lặng, tiếp tục nghe.” chị Kikuri không kiên nhẫn chặn lại.

“Người đàn ông thề son sắt, nói là đã chuẩn bị tốt tâm lý, dù là gương mặt khủng bố đến thế nào, anh ta cũng có thể thừa nhận được, dù đáng sợ đến thế nào cũng không thể phá hủy sự thật lòng của anh ta đối với nữ quỷ. ‘Thôi được rồi’, nữ quỷ bất đắc dĩ đáp ứng.” Nói tới đây, tôi lại thở dài, “Người đàn ông kia rốt cục thấy được chính diện của người trong lòng, nhưng mà vẫn bị hù chết. Aiz, bởi vì…” Tôi nhẹ nhàng xoay người lại, vẫn không có trực diện người xem, “Bởi vì chính diện của nữ quỷ giống mặt trái của cô ấy y như đúc.” ngữ điệu kéo dài, tiếng nói âm u quanh quẩn ở trong bóng tối.

Sau một lúc lâu, mọi người bừng tỉnh đại ngộ cùng thét chói tai, tôi bật đèn pin lên, chiếu lung tung. Một tay chống nạnh, bày ra tiếng cười ba quãng của bà phù thủy.

Đột nhiên cửa bị mở mạnh ra, nam sinh Seigaku vọt vào, vài người còn vung vung vợt bóng bàn: “Kẻ xấu ở đâu!” Tôi ngơ ngác ngừng cười, khóe mắt run rẩy, nhìn thấy Kunimitsu từ khẩn trương biến thành buồn cười lại nghiền ngẫm đánh giá, sắc mặt tôi đỏ bừng. Đám nữ không còn kinh hách nữa, cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ váy ngủ trên người, thẹn quá thành giận nhấc gối đầu ném ra ngoài cửa.

“Biến!”

Spoi:

Cả buổi sáng, đều đang quan sát các tịch của trung học Rimizu. Các cậu ấy thật giỏi, có những mấy học sinh năm thứ nhất thành công tiến vào trước Thập tịch.

“Chị Kikuri, từ Lục tới Thập tịch của chúng ta có thể đả bại các cậu ấy không?” Bình tĩnh nhìn bên trong tràng, nhẹ nhàng hỏi chị ấy.

“Kém chút so với các cậu ấy.” chị Kikuri cau mày, vẻ mặt lo lắng.