Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 77: Lòng tôi như gió x Bài ca im lặng




cambria;">

Edit + Beta: Tojikachan & Thổ Thần

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Tiến vào trận bát cường của giải đấu, thoáng chốc xung quanh như một bộ phim điện ảnh, tiếng vỗ tay khắp nơi truyền đến. Âm thanh cổ vũ, khán giả toàn trường đều là hướng về quán quân năm trước – trung học Kagawa. Đoàn người tràn đầy tự tin đi vào đấu trường, đi đầu là một nữ sinh cao gầy tóc ngắn, mắt sáng như đuốc, lơ đãng liếc về phía tôi, hơi hơi hướng tôi gật đầu. Quả là người kiêu ngạo, tôi nhàn nhạc đáp lễ.

“Shoki Hisetsu.” Ohtori Zaki chậm rãi nói, “Cậu ấy từng nói đối thủ của cậu chỉ có một, chính là Izumo Kaguya.”

Vừa quay đầu lại, đã thấy Izumo đứng ở tại chỗ, ôm kiếm trúc dựa vào tường. Ánh mắt hai người ở trong không khí toé ra lửa, đúng là trời sinh địch thủ. Sau một lúc lâu, Izumo Kaguya nghiêng đầu chuyển hướng nhìn tôi, nhíu mày, đôi mắt đen sáng lên. Shoki theo ánh mắt của cậu ấy, tìm tòi nghiên cứu nhìn tôi, không khí tràn ngập quỷ dị giữa ba người. Tôi thở dài bất đắc dĩ, bản thiên tài là vô tội.

“Vòng bát cường, trận thứ ba, quán quân năm trước – trường trung học Kagawa thuộc tỉnh Shikoku đấu với quán quân quận Kanto năm nay – học viện Hyoutei thành phố Tokyo. Trận đấu áp dụng quy chế ghi điểm, nếu trận cuối kết thúc điểm bằng nhau, sẽ cử Nhất Tịch giữa hai đội ra đấu trận phụ.” Trọng tài đứng ở chính giữa tuyên bố quy định thi đấu, “Trải qua lần rút thăm trước, đội đỏ là trung học Kagawa, đội trắng là học viện Hyoutei.”

Hai bên đội viên tiến lên hành lễ, sát ý đối phương nổi lên bốn phía, không hổ là quán quân cả nước. Hôm nay đến phiên chúng tôi lấy hạ khắc thượng, mọi người Hyoutei đều dâng lên cung đàn hi vọng trong lòng.

Terauchi Chiyo đỡ cú đánh chính diện của Umekawa Kanako, nhẹ nhàng như gió, hơi xoay người, kiếm trúc đánh thẳng vào cổ tay của đối phương.

“Đội trắng, một điểm.” Lá cờ màu trắng giơ lên, tôi kìm lòng không được vỗ tay tán thưởng cậu ấy, Terauchi một điểm cũng không thua đối thủ, cậu ấy tuy tao nhã nhưng vẫn lộ ra sát khí.

“Trận đấu Ngũ Tịch kết thúc, điểm số 2 – 2, hai bên hoà nhau.”

Xuống sân, Terauchi thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi theo hai thái dương chảy xuống. Trang phục kiếm đạo cùng bộ bảo vệ tổng cộng nặng 5 kg, nhìn như mới có chiến đấu năm phút, cần hết sức tập trung chăm chú, thành thạo vung kiếm, cường độ thi đấu này không thua gì thi đấu hạng mục thể thao.

“Làm tốt lắm, Terauchi.” Đưa cho cậu một chai nước, vỗ vỗ vai cậu ấy.

“Ừ, cảm ơn.”

“Trận đấu Tứ Tịch kết thúc, điểm số 3 – 1, trung học Kagawa được 5 – 3 tạm thời dẫn đầu!” Đối phương Shikoku Tứ Tịch người mới giỏi nhất Shannan Kotomi khom người với bốn khán đài hành lễ, bốn bên vang lên tiếng vỗ tay ào ào. Lúc chào xong, Shannan cùng Tam Tịch Mikage vỗ tay hoan nghênh, hai người giao nắm hai tay, dừng ở giữa không trung, càng làm cho mọi người nhiệt liệt ủng hộ.

“Tôi lên.” Chị KiKuri nắm chặt đai lưng, rút kiếm bước lên võ đài.

Giống như ánh nắng gay gắt đầu mùa hạ, giống như nắng nóng giữa mùa hạ, mang theo sát khí nóng rực, mang theo niềm tin chiến thắng, chị Kikuri dùng một chiêu ‘nghịch sa’ giải quyết đối thủ, tay đối phương chịu lực mạnh mẽ nhịn không được run run. Phía nam trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay, nhìn lên thấy Sanada cùng Yukimura đứng dậy, ánh mắt hoàng đế Sanada nhìn chằm chằm chị Kikuri trên sân, ánh mắt Sanada rung động nhìn chị ấy. Sau một lúc lâu, người xem toàn trường định thần lại, cùng vỗ tay hét lên ủng hộ cho Tam Tịch của chúng tôi.

Rốt cuộc đoạt lại một kiếm, hiện tại điểm số là 5 – 4.

Một chiếc thắt lưng màu trắng bay lên mang theo một đường cong duyên dáng, mảnh mai chuyển động, eo nhỏ nhắn, đội trưởng nhẹ nhàng tránh thoát một chiêu của đối phương. Quả nhiên không hổ danh là Nhị Tịch giỏi nhất giải đấu cả nước năm trước, kỹ thuật cùng bộ pháp rất tốt, nhưng lực hơi yếu. Tuy rằng đã mất một điểm nhưng đội trưởng vẫn không vội vàng. Chiêu thức đột ngột thay đổi, kiếm trúc cũng không còn như trước bảo vệ cho đoạn giữa, mà đầu kiếm bất ổn đong đưa trái phải. Là bại chiêu ? Hai là dụ địch ? Đây là chiêu giả, đường kiếm của đối thủ bất ổn hẳn là sẽ nhằm vào mặt, đây là thường thức. Quả nhiên, Moriguchi Yuroong giơ mũi kiếm lên, tạo một góc chín mươi độ đánh thẳng vào mặt. Mỹ nhân Ohtori nghiêng người một cái, vòng sang bên tay trái, một chiêu đột kích ,”Ha!”. Âm thanh trong trẻo vang vọng, một đoá hàn mai, tất cả đều là tuyết tinh thần.

“Đội trưởng, chiêu vừa rồi thật tinh diệu.” Kikuri giúp mỹ nhân Ohtori lấy kiếm trúc, hưng phấn nói, “Thời gian sắp hết, bọn em còn tưởng chị định tấn công trực diện, không nghĩ tới chị lại dùng hậu chế phát nhân*”

(*) gần giống với giương đông kích tây trong binh pháp tôn tử.

Ohtori Zaki nhẹ nhàng lấy mũ bảo hộ xuống, đôi mắt nhìn tôi chăm chú: “Đó là bởi vì chị tin tưởng Nakamura. Nếu chị thua, em ấy cũng có thể dành lại, cho nên chị cũng không cảm thấy vội vàng kích động.”

Tiếp nhận sự tín nhiệm của đội trưởng, ánh mắt đau xót, trong lòng run lên. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được, chỉ yên lặng cầm thanh kiếm Senbonzakura lên sân.

“Trận đấu tiền Tứ Tịch kết thúc, Hyoutei với Kagawa, tổng số điểm 5 – 6, Kagawa dẫn đầu. Trận Nhất Tịch, Nakamura đấu Shoki, hai bên chào nhau.”

Bên kia, trung học Kagawa đã bắt đầu xếp dụng cụ kiếm, Suzuki Kikuri nhíu mày nhìn về phía đối thủ đang thoải mái. “Xem thường người khác quá!” Terauchi căm giận nói.

“Chúng tôi không coi thường nhóm cậu đâu.” Ngũ Tịch của đối phương tốt bụng giải thích, “Hyoutei là một đối thủ rất mạnh, tuy rằng thực lực Tứ Tịch và Ngũ Tịch chênh lệch rất ít, nhưng các cậu phải biết rằng đội trưởng của chúng tôi là nữ kiếm trình độ chuyên nghiệp. Trước mắt, trong hệ trung học chỉ có Izumo tiền bối có thể cùng chị ấy so sánh. Nhất Tịch của các cậu tuy rất lợi hại, nhưng vẫn không có khả năng đỡ được hai chiêu của đội trưởng. Nhiều năm qua, mỗi lần xuất chiến với Izumo tiền bối, đều là phải đấu thêm một trận phụ mới có thể thắng hiểm.” Nói xong vỗ vỗ bả vai Terauchi: “Được rồi được rồi, sang năm đấu lại đi, lần này các cậu không có hi vọng đâu.”

(*) Thắng hiểm : suýt thua trước khi thắng

Nghe xong lời của cậu ấy, nhóm Hyoutei sầu lo nhíu mày: chẳng lẽ hi vọng cứ thế bị vụt mất ?

“Trận đấu bắt đầu!”

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của sân vận động, tà tà chiếu vào hai người trong sân, người mặc đạo phục màu lam nhiễm lên một tầng sáng mỏng manh. Gió nhẹ thổi vào cửa sổ, nhẹ vỗ về vạt áo hai người. Đột nhiên dòng khí đột nhiên thay đổi, thắt lưng màu đỏ bay vụt lên.

Đến, thế kiếm mãnh liệt đánh xuống. Tốc độ như tia điện, nháy mắt hoá thành hai bóng hình mờ nhạt một trước một sau công kích tôi. Thân thể tự động phản ứng, đó là nhờ việc huấn luyện địa ngục trí nhớ. Đem so sánh cùng với sáu vị sư huynh, cậu ấy còn chưa bằng đâu! Xem nhẹ bóng người phía trước, trực tiếp hướng phía sau di chuyển, đồng thời di động song chưởng, tránh đi cú đánh nghiêng. Tôi thoáng lui về phía sau hai bước, khí tụ đan điền, hơi thở vững vàng.

Động thân đi tới, nhằm vào Hisetsu. Cậu ấy chuyển chân tránh đi, bóng người thoáng qua, không thấy bóng dáng. Ổn định tư thế, trong lòng giống như gương sáng, xác định vị trí ra đòn của đối thủ. Lại là tập kích trước sau, tôi giơ thanh kiếm Senbonzakura lên, đánh thẳng vào sườn mặt bên trái của cô. Cậu ấy chống đỡ, cũng không chắc tay. Cổ tay trái hơi thu lại, mũi kiếm hơi hạ xuống, tăng lực vào hai tay nhằm vào mi tâm cậu ấy. Di chuyển thật đúng lúc, ngay khi cậu ấy đi đến phía sau tôi, liền cấp tốc xoay người lập tức dùng Senbonzakura một chiêu “Đường trúc” chém xuống chính diện, “Ha!”. Hai tay rung lên, vạn vật ở nháy mắt đều hiểu rõ, như ngự hung thiên cẩu.

“Đội trắng, một điểm!”

Ánh sáng cùng ảo ảnh so chiến, thế kiếm hoa lệ khiến cho toàn trường trầm trồ khen ngợi. Thật là thế đao tầm tã như tuyết, sát khí lạnh run như băng lạnh lẽo. Hừ, thú vị!

Vừa thật vừa ảo, tôi đây cũng sẽ dùng giống chiêu thức ảo giống thật “Yến phi lục”. Ngẩng đầu lên, phi thân thẳng về phía trước, như chim yến lao xuống, tiêu sái quyết tuyệt. Liên tục chém hai lần xuống chính diện, một kiếm tà phách, một kiếm chém móc. Không đợi cậu ấy phản kích, đột nhiên độ lệch chếch về bên trái, thân thể thiên về bên phải cậu ấy, Senbonzakura ở trên không trung chém xuống một đường vòng cung , một cú chém mắt thấy sẽ trúng eo. Đối thủ đột nhiên dựng thẳng thân kiếm ngăn trở đòn. Cấp tốc thu kiếm, bước nhanh đến bên sườn sau của cậu ấy, không chút do dự đâm thẳng về phía tay phải của cậu. Hisetsu không tránh, tay phải hướng tôi nghênh kiếm trúc. Như này không phải tự sát sao ? Tôi tự thầm kêu không tốt, trong nháy mắt, eo bị một chiêu kiếm trúc chém vào.

“Hai bên, một điểm!” Người xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vừa cho tôi vừa cho cậu ấy.

Đúng là một người hi sinh vì nghĩa, thì ra tôi đụng phải một người không muốn sống. Shoki Hisetsu, cậu chính là truyền nhân của vô trụ tâm kiếm phải không. “Vì để giữ kiêu ngạo cho môn phái, ít nhất phải đồng vu quy tận với đối thủ, cũng tuyệt không bại trận!” Đây là tư tưởng bưu hãn của vô trụ tâm kiếm. Môn phái này căn nguyên chính là Tân Âm Lưu, chẳng qua ruồng bỏ tư tưởng “kiếm sống” của môn phái, trở thành kiếm chết, đi ngược lại. Hôm nay tôi lại đụng phải, tốt, tốt lắm!

“Trận đấu kết thúc, điểm số 2 – 1, Hyoutei với Kagawa tổng điểm 7 – 7. Căn cứ vào quy tắc trận đấu, sau đây sẽ tiến hành thêm trận đấu phụ.”

Nghỉ ngơi nửa phút, đột nhiên gió nhẹ chợt biến, mang theo hơi ấm xẹt qua cửa sổ, thổi cảnh xuân trong phòng.

Lẳng lặng ngẩng đầu : gió, nổi lên.

Đứng ở ngược chiều gió, xuyên qua mũ bảo vệ cảm nhận được dòng khí mát truyền vào. “Trận đấu phụ, bắt đầu.”

Không khí phảng phất như nước dập dờ, khí thế bàng bạc nổi lên. Đối phương không chỉ có kiếm thế sắc bén. Sát ý cũng trở nên nồng đậm. Trận đấu tuy rằng cực kỳ tập trung, tuy rằng sát ý nổi lên bốn phía. Nhưng kiếm trúc tuyệt đối không phải công cụ để giết người, càng chưa nói đến đồng vu quy tận. Thứ tôi muốn là hưởng thụ niềm vui khi chém giết, muốn cùng đối thủ tỉnh táo tướng tiếc, muốn là người thắng lợi cuối cùng! Lòng ta như có gió thổi, ánh sáng kiếm trúc làm bạn. Nhắm mắt lại, tâm tĩnh lại, tránh đi sát ý rừng rực của cậu ấy, thong thả nắm giữ “nhịp” của cô ấy. Nhạc có nhịp, nhảy có nhịp, kiếm đạo cũng có nhịp. Nhịp của Hisetsu là khúc quân hành, nhạc kiếm lưu loát, đinh linh lọt vào tai. Chính là sơ hở này, thân thể liền nhanh chóng lướt qua, ngược gió mà lên, bước vòng một cái, như con hạc đơn độc, giương cánh mà bay. Một kiếm “Hữu Cưu”, kiếm Senbonzakura chém từ phải sang trái chém ngang xuống bụng bên trái của cậu ấy.

“Đội trắng, một điểm!” Một kiếm hạ Shoki Hisetsu khiến bốn khán đài đều chấn động.

“Trận đấu phụ kết thúc, Nakamura lấy 1 – 0 dành chiến thắng, tổng điểm 8 – 7, học viện Hyoutei tiến vào bán kết cả nước!”

Lấy mũ bảo hộ xuống, giơ lên cao, cả khán đài nhiệt liệt vỗ tay, khắp nơi tràn đến tiếng la đầy sợ hãi. Đoàn đội la lên hướng tôi chạy tới, gương mặt của những người trẻ tuổi tràn đầy kích động.

Hãy nhớ kỹ : cho dù không còn cung đàn hy vọng nữa, cũng phải dùng bài ca im lặng mà hướng về tương lai.

Spoi: Chương sau là ngoại truyện của Tezuka nhé