Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 79: Vũ khí bí mật X Cách Đấu kỹ*




cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

(*Kỹ thuật đánh nhau kịch liệt)

Đứng ở bên sân, lẳng lặng xem mấy trận đấu khác. Nữ hồ ly Urukawa kia vẫn hoạt bát như vậy, dáng vẻ bé bỏng đáng yêu ở trong sân kiếm đạo phá lệ đặc biệt. Khéo léo dùng ưu thế của bản thân, áp dụng cận chiến, nhanh chóng ra chiêu, như chim hoàng oanh liệng ra u cốc, như bướm đón gió bay.

Lại nhìn sang phía khác, Izumo Kaguya thản nhiên, bước chân vẫn nhẹ nhàng, hơi thở trầm ổn. Như đang đùa giỡn đối thủ, như là đều nắm hết thảy trong tay. Nhàn nhã giống như đóa mây trắng trên trời, tùy ý mây cuốn mây bay, thế kiếm biến hóa vô cùng. Mây bay tự đến tự đi, ý này ai có thể truyền lại? Hiển nhiên đối thủ của cậu ấy không thể hiểu được, một trận thắng không giật gân không cuồng vui. cậu ấy lấy xuống đồ bảo vệ, không có gia nhập chúc mừng đội ngũ, mà là đi thẳng đến trước mặt tôi. Con ngươi đen chói mắt chớp động ánh sáng thị huyết: “Trận chung kết, tôi chờ cậu.”

Nhíu mày, nhếch môi giác, chân mày cong cong: “Được.” ý của mây trắng, từ tôi truyền bằng lời nói. Hai người gặp thoáng qua, ánh lửa bén lên trong không khí.

“Nakamura, Izumo Kaguya nói với em cái gì thế?” Một bàn tay mang sức mạnh quái vật đập mạnh lên vai, vai tôi tỏ vẻ bất mãn. Đột nhiên bụng có một tia khác thường, hai tay ôm bụng ngồi xuống.

“Nakamura!” Chị Kikuri hoảng loạn kêu to, khiến mọi người kinh hô.

Chị ấy ồn ào khiến bụng tôi càng không thoải mái, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng đã ăn hai bát, ngồi tại chỗ xấu hổ vẽ vòng vòng, đầy người oán niệm.

“Nakamura, em không thoải mái chỗ nào?” Đội trưởng cúi người, lo lắng hỏi.

Tôi gãi gãi đầu, chậm rãi ngẩng đầu, thấy nhiều gương mặt lo lắng. Ánh mắt liếc về phía khán đài, Kunimitsu đã đứng dậy, câu lạc bộ Fan xa hoa của tôi cũng cực kỳ lo âu. Thật ngượng quá, tôi mỉm cười với bọn họ, ý bảo không bị sao cả.

“Nói mau, có phải vết thương cũ phát tác không?” Chị Kikuri một tay kéo lấy tôi, lật cổ tay trái của tôi lên, vội vàng hỏi.

“Cái đó, em nói ra, chị không được tức giận đấy nhé.” Cẩn thận nhìn chị ấy, dự phòng trước.

“Nói mau! Em muốn bọn chị vội chết à!” Một tiếng bạo rống, lại chứa đầy quan tâm.

“Em đói bụng…” tiếng nói như muỗi ong ong, cúi đầu.

“Cái gì?” Giọng chị Kikuri bắt đầu run run, khóe mắt thoáng thấy chị ấy đã nắm tay lại, tôi vụng trộm tới gần đội trưởng.

“Giữa trưa em đi vào trong đó làm cái gì? Hả!” Chị Kikuri tung kỹ năng tất sát, gió xoáy vô địch quạt ngang trời xuất thế, tôi ôm đầu trốn phía sau mỹ nhân Ohtori, vội vàng cãi lại: “Giữa trưa em ăn những hai bát, hai bát đấy! Em cũng không biết em lại dễ đói như thế, đừng đánh!” Vừa lấy tay khoa tay múa chân, vừa túm chặt áo đội trưởng, gửi tín hiệu SOS cho chị ấy.

“Đồ ngu ngốc! Em muốn hù chết người khác sao?” Chị Kikuri nghiến răng nghiến lợi, vì lo gây ồn ào quá nên chỉ có thể rầu rĩ gầm nhẹ.

Bụng sôi lên, đau đớn co rút chặt khiến tôi vô lực hừ hừ: “Không được rồi, đói nên đau bụng. Cho em ăn no rồi hãng giáo huấn đi, em chết cũng muốn làm ma no…”

“Được rồi, Kikuri.” Đội trưởng ngăn lại, sau đó nhìn về phía Terauchi, “Phiền em mua chút đồ ăn về.”

Cứ thế, bổn cô nương vừa cắn bánh mì, vừa ở đây cổ vũ cho đội hữu. Đối thủ vòng bán kết là hạt giống của một khu khác – khu B ―― trung học Sapporo Hokusaikan của Hokkaido, làm một đội mạnh gạo cội, các bạn ấy đã liên tục ba năm tiến vào tứ cường cả nước. Thực lực của mỗi người, giống như thùng gỗ vậy, mỗi một tấm ván gỗ đều dài ngắn giống nhau, có thể hữu hiệu ngăn nước đầy tràn ra. Uống một ngụm đồ uống, lấy tư liệu mà Tanaka-senpai ghi lại:Tam Tịch Miyamoto Aiko, học sinh năm ba, đứng thứ ba phần thi cá nhân Hokkaido; Nhị Tịch Sugimoto Kiyomi, học sinh năm ba, đứng thứ hai phần thi cá nhân địa khu. Thực lực cá nhân thật là lợi hại, xem ra Nhất Tịch nhất định là quán quân địa khu. Lật sang một tờ, cắn một ngụm bánh mì. Nhất Tịch Takekago Setsuko, học sinh năm hai. Hm? Không có? Lại lật vài tờ, thật sự không có.

“Kourai, làm tuyệt vời lắm!” Shibuya-senpai đưa đồ uống cho Tanaka-senpai vừa hoàn thắng trở về.

“Senpai, sao không có tư liệu Nhất Tịch của đối phương thế?” Tôi kéo áo Tanaka Kourai, lại cắn một ngụm bánh mì.

“À, Takekago đó cũng giống em, năm nay mới vào giới kiếm đạo trung học, thậm chí chưa bao giờ tham gia giải đấu nào, lần này liền trực tiếp được quyết định làm Nhất Tịch.” Senpai nhìn khu nghỉ ngơi của đối phương, “Mấy trận trước cũng không thấy tham dự, xem ra là vũ khí bí mật.”

Vũ khí bí mật? Uống xong một ngụm nước. “Đúng rồi, chị có hỏi thăm qua, Takekago Setsuko là người thừa kế của thuật cách đấu phái Áo Nguyên Lưu ở Hokkaido.” Tanaka bổ sung câu này khiến tôi bị nghẹn nước miếng: “Khụ khụ, Áck!” Hung hăng nấc một cái, vừa che miệng, vừa ai thán trong lòng: sao hôm nay mốc thế, vừa đụng phải một tên muốn đồng quy vu tận, giờ lại thêm một tên muốn liều mạng.

“Trận đấu Tam Tịch kết thúc, điểm số 1-1, Hokusaikan vs Hyoutei, tổng điểm số 4-5.”

“A, vẫn không ổn lắm.” Chị Kikuri cởi mũ bảo vệ xuống, nhìn bản thiên tài đang nấc đến mức mất hình tượng.

“Vâng, Áck! Tam Tịch của họ thật mạnh ~ Áck ~ mà.” Nội tạng và bụng bốc lên từng đợt khí, bổn cô nương thật xui xẻo. Bất đắc dĩ nhìn về phía xa xa, nhìn vào mắt Kunimitsu. Vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu ấy, đột nhiên lại nấc một cái, vội vàng che miệng lại, ngượng ngùng nhìn cậu ấy. Kunimitsu khẽ nhấc khóe miệng, nghiền ngẫm nhìn vào tôi chăm chú. Sắc mặt tôi ửng đỏ, bĩu bĩu miệng.

Đột nhiên lưng bị đấm mạnh một cái, cả kinh, mở to hai mắt, căm giận quay đầu: “Chị Kikuri, sao chị lại đột nhiên đánh em? Dọa người ta, hù chết người ta, chị có hiểu hay không!”

“Kìa, chẳng là hết nấc rồi sao?” Chị ấy thờ ơ nhìn tôi, nhún vai với Tanaka-senpai. Ủa? Hình như không nấc nữa! Chỉ vào yết hầu mình, kinh ngạc vui mừng nhìn về phía mọi người: “Em khỏe lại rồi!”

“Trận đấu Nhị Tịch kết thúc, điểm số 1-2, Hokusaikan vs Hyoutei, tổng điểm số 4-6, học viện Hyoutei tạm thời dẫn đầu.”

Lấy mũ bảo vệ, cầm thanh kiếm Senbonzakura, thoải mái lên sân khấu. Khoảnh khắc đi qua đội trưởng, tôi nghe thấy giọng nói như băng tuyền: “Đừng khinh địch.” “Vâng.” Trịnh trọng gật đầu, nắm chặt kiếm.

Đối phương quả thật là xuất thân kỹ thuật cách đấu, tuy rằng phòng thủ không giỏi, nhưng mà vung kiếm lại rất ngoan tuyệt. Tấn công hoa cả mắt để thay thế phòng thủ, tư thế như liều mạng. Tránh đi mũi nhọn, cũng không đột ngột xuất kích. Takekago liên tục đánh nhanh như tia chớp, lưu lại một chuỗi tiếng đánh vang lên thanh kiếm Senbonzakura của tôi, cậu ta công kích giành được nhiều tiếng kinh hô mọi nơi.

Không kinh, không sợ hãi, lạnh nhạt nhìn thế công của cậu ta. Kiếm đạo là đạo, tự nhiên có tâm pháp cùng tài nghệ độc hữu của nó. Nhận rõ tình thế, hiểu rõ toàn cục, bắt được nhịp của đối thủ, sau đó thực thi “Kiếm chi giẫm đạp”. Mãnh hổ cũng có lúc suy! Chính là nơi này, hai mắt nhíu lại, phi thẳng lên. Hơi nghiêng người tránh một kích vòng cung của cậu ta, khuỷu tay trái nâng lên, kiếm trúc hơi đặt ngang người, một kích đánh lên nhẹ nhàng, thanh kiếm Senbonzakura không tiếng động chỉ vào cổ cậu ta.

“Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài giơ cờ.

Lấy nước dập tắt lửa, ngon xơi dễ làm, không mong mạnh mẽ, chỉ mong thắng trong chớp nhoáng! Kiếm đạo không phải là dồn sức mạnh lại, đấu kình ngoan lệ, dĩ kỹ bác chi, dĩ mưu định chi. Thu hồi thanh kiếm Senbonzakura, lại đứng vững. Lạnh lùng nhìn người trước mặt, lên đây đi, sử dụng phương thức của kiếm đạo để quyết thắng bại.

Takekago vẫn không lĩnh hội ý tốt của tôi, cậu ta lập tức nghiêng đầu, dưới chân phát lực, vọt tới bên cạnh tôi. “HA!” Mạnh mẽ tung một cú trảm gió xoáy, tôi giơ thanh kiếm Senbonzakura lên hơi cố hết sức đỡ đòn. “A!” cậu ta gầm rú, muốn đơn thuần dồn sức thôi sao. Đúng là ngây thơ! Đột nhiên đè nặng thanh kiếm Senbonzakura xuống, vọt sang bên trái. Cậu ta mất thăng bằng mắt thấy sẽ vồ xuống, đột nhiên nhảy lùi lại rồi nhảy lên, thân hình đứng vững. Không đợi cậu ta đứng vững, tôi trừng hai mắt, nắm chặt thanh kiếm Senbonzakura xông lên. Cậu ta vô ý lộ sơ hở ở giữa, tôi tung một kích như hải yến lao xuống thẳng tới gần trong lòng cậu ta. Cảm giác được phía sau có bóng kiếm bay qua, xoay cổ tay, vòng thanh kiếm Senbonzakura ra phía sau đỡ đòn đánh lén của cậu ta. Trong kiếm đạo, đánh người ta từ sau đầu là phạm quy, cậu thật đúng không có tư cách bàn kiếm đạo! Hơi dựa vào cậu ta, cấp tốc xoay người, đánh gần người từ dưới lên, trúng huyệt tê trên cổ tay cậu ta, kiếm trúc của cậu ta rơi xuống.

“Đội đỏ, một điểm!” khán giả không còn đắm chìm trong làn công kích hung mãnh của cậu ta nữa, ào ào than nhẹ, tiếng vỗ tay lưa thưa vang lên.

Nếu cậu đã không thể hiểu được nghĩa của kiếm đạo, vậy thì tôi sẽ dùng cách đánh mà cậu am hiểu để đánh cho cậu tỉnh lại! Bỏ tư thế phòng thủ, dùng bộ pháp của Tân Âm Lưu cấp tốc vọt tới gần cậu ta. Chủ động tung một kích đột ngột, ngang kiếm đánh vào mặt cậu ta. Takekago hung mãnh hiểm hiểm ngăn trở, hơn nữa nháy mắt tăng lực muốn vồ đến. Không dễ dàng như vậy đâu, bước nhanh một cái, vọt sang bên trái cậu ta, một kích “Đường trúc”, chém thẳng từ trên xuống dưới, bổ về phía cổ tay trái cậu ta. Cậu ta hơi loạng choạng né được, không thể nhân nhượng! Không thể buông tha! Vươn dài tay chân, cơ thể như hạc đỏ, nhanh chóng xông lên, một kích “Nghịch áo cà sa”, chém từ vai bên phải cậu ta sang bên trái. Không đợi ánh sáng lưỡi đao biến mất, nhanh chóng cúi người từ trái sang phải, như chim nhạn đuổi theo mây, bổ ngang về phía bụng cậu ta, đánh trúng!

Hình như trọng tài sửng sốt, không thấy giơ cờ. Tôi tiếp tục mạnh mẽ truy đánh, thoáng chốc đao quang kiếm ảnh, khí kiếm như lửa, tiếng như sấm sét. Cắt trái, cắt phải, chém thẳng “Ngược gió”, cảm giác được dòng khí bên cạnh bắt đầu khởi động, cảm giác được kiếm khí của đối phương hỏng mất, trong lòng dâng lên hưng phấn nồng đậm. Nghiêng người, xoay tròn, tùy ý chém, thanh kiếm Senbonzakura rầm rầm đánh vang, tôi như múa đơn nhẹ nhàng. Ảo ảnh hỗn loạn, mình ta tỉnh ngộ.

“HA!” một kích chém giữa trời cuối cùng, đánh rớt mũ bảo vệ của cậu ta. Rõ ràng nhìn thấy Takekago đang trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm khó có thể cùng ngôn ngữ diễn tả, chậm rãi thu kiếm, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía trọng tài.

“Đội đỏ… Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài như vừa mới tỉnh lại, hoảng loạn phán định.

“Có thấy không?” “Không thấy rõ, chỉ thấy được bóng dáng thôi!” “Trời ạ!” khu nghỉ ngơi của đối thủ liên tục kinh ngạc hô to. Trên khán đài, không ít người xem đã đứng thẳng dậy, vươn dài đầu nhìn vào trong sân, ánh mắt kinh dị.

“Quá tuyệt vời!” Tiếng vỗ tay như kinh đào phách ngạn, ầm vang khiến cả sân vận động như rung chuyển.

“Trận đầu của vòng bán kết, học viện Hyoutei của Tokyo lấy 9-4 chiến thắng trung học Sapporo Hokusaikan của Hokkaido, tiến thẳng vào trận chung kết!” tiếng của trọng tài bị bao phủ trong trận vỗ tay rào rạt và tiếng ủng hộ.

Tôi cởi mũ bảo vệ xuống, lắc lắc mái tóc dài sau đầu, cầm chặt thanh kiếm Senbonzakura, nhìn về phía Izumo Kaguya, môi không tiếng động mở ra: tôi chờ cậu.

Spoi:

“Nakamura, ăn cơm chiều!” Chị Kikuri đi đến bên cạnh tôi. Mắt tôi vẫn chưa mở, sắc mặt như nước, nhàn nhạt nói: “Em không ăn.”

“Hả? Chẳng phải em sợ nhất là đói sao?”

“Em không đói bụng.”