Đừng Nói Dối Với Yêu Tinh (Don't Lie To The Elf)

Chương 3: Phiên ngoại 1: Nhật kí mang thai (1)




Merlin vốn không nghi ngờ gì đến sự thần kỳ của ma pháp xưa. Tuy rằng do Nimuel nên không có mấy hảo cảm với loại ma pháp cổ đại đó, nhưng theo góc độ khác mà nói, ma pháp lúc trước Arthur dùng để tránh Nimuel là cũng là ma pháp cổ đại. Tuy thế nhưng ma pháp của Arthur không phải là chú ngữ, mà nó chính là khí chất vương giả của hắn.

Tuy rằng đôi khi hắn quả thực rất ngốc.

Nhưng hiện tại vấn đề chính là, Merlin không biết làm sao mới có thể nói rõ ràng được với Arthur rằng chính mình vì muốn ràng buộc giữa cả hai càng thêm sâu sắc cùng một chút tư tâm muốn bảo toàn tính mệnh, cho nên mới…có con. Gaius tuyệt đối là không có khả năng nói cho tên cha còn lại của đứa nhỏ biết điều đó.

“Nên, Merlin, tuy rằng ta rất muốn chỉ hôn môi thôi, nhưng là ngươi cố ý lộ ra xương quai xanh ra, đó không phải là câu dẫn à? Ta chỉ là…” Arthur nhìn Merlin đang vò vò góc chăn: “Ngươi hôm nay khẩn trương quá. Có phải là ta gây áp lực cho ngươi?”

“Không, không phải… Ta chỉ là ăn uống không được ngon miệng, ta…Ha” Merlin đang nói nhưng lại bị “đánh lén”.

Cái tên vừa “đánh lén” thành công kia đắc ý cười, kề sát vào: “Ngươi nếu muốn hấp dẫn ta thì cứ việc nói thẳng. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, về sau không cần phải làm vậy. Bởi vì…toàn bộ tâm tư của ta vẫn luôn đặt lên ngươi.”

Merlin đương nhiên là biết mình không chỉ muốn hấp dẫn hắn.

Ôi chao, đáng tiếc, lại chưa thể nói được. Chẳng lẽ phải đợi đến lúc đứa nhỏ sinh ra, mới có thể mở miệng nói “Thân ái, đây là con của chúng ta blablabla”?

Nhưng chuyện này quả thật so với ma pháp cổ còn thần kỳ hơn. Bởi vì nó đến là đến, không chút báo trước.

“Gaius, ngài phải giúp con, con gần đây rất thèm ăn đồ chua. Ngài có thể giúp con làm chút thuốc áp chế nó được không?” Merlin còn không biết đây là phản ứng vô cùng bình thường. Thật tội cho “thai phụ” này a.

“Đừng khẩn trương nhóc, ta sẽ đến phòng bếp nói họ làm cho con chút đồ ăn chua.”

“Như vậy không sao?”

“Chẳng sao cả, chỉ là phản ứng bình thường của những người mang thai thôi. Nếu có Hunith ở đây thì tốt rồi, nàng ta biết làm sao để chiếu cố tốt con. Con nghĩ cách nói với Arthur xem sao?”

“Ừm…Để con thử.”

“Ngươi nói cái gì…” Arthur mơ mơ màng màng trong giấc ngủ mà hỏi.

“Ta muốn đón mẹ của ta đến ở một thời gian. Lần trước sau hôn lễ, nàng đi rất vội vàng. Ngươi có thể nói với bệ hạ không?” Merlin cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên có thể…Ân…” Arthur ôm chặt Merlin vào lòng, chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau Arthur nói với Uther chuyện này, ngài hiển nhiên là đồng ý, tuy rằng Hunith là dân thường, nhưng hiện tại nàng cũng có thể xem là “mẹ vợ của vương tử”, là sui gia của hoàng tộc. Vì thế, vài ngày sau Hunith đã an vị trên cỗ xe ngựa xa hoa mà Arthur phái đến.

“Con trai…” Vừa nhìn thấy con mình, Hunith đã ôm chầm lấy “Con chính là kiêu ngạo của mẹ! Con rất dũng cảm…”

“Mẹ…” Merlin có chút ngượng ngùng.

“Mẹ biết, con là vì yêu nên mới chọn thế. Mẹ hiểu mà!” Hunith nhìn vào mắt con trai, trong lòng ngập tràn xúc động.

Hunith ở thành được đối đãi như khách quý, vô cùng long trọng. Phòng ngủ sạch sẽ rộng rãi, thức ăn cũng chỉ toàn là cao lương mỹ vị. Vì thế, khi rảnh rỗi, nàng có làm một vài bộ quần áo trẻ con cho Merlin, nói là làm cho đứa cháu tương lai của mình.

Một ngày kia, Arthur huấn luyện xong liền quay về. Hắn phát hiện, Merlin gần đây trở nên rất lười, hầu như không ra khỏi thành. Thật không giống cậu chút nào.

“Thân ái, ngươi xem gì vậy?” Arthur bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Merlin đang ngồi trên giường mà nghịch những bộ quần áo bé xíu, “Đây không phải quần áo của ta, thân ái, ta không có nhỏ như vậy”

Merlin không ngẩng đầu nhìn hắn, nói bằng ngữ điệu sung sướng: “Hiển nhiên không phải của ngươi. Ngươi nhìn không ra sao, đây là quần áo trẻ con. Là do mẹ ta làm.”

“Trẻ con? Mẹ ngươi?” Arthur không hiểu “Tại sao mẹ ngươi lại làm quần áo trẻ con?”

“Cho đứa cháu của nàng a. Mẹ ta cũng không phải giàu sang gì, chỉ có thể tự mình làm thôi.” Merlin trả lời như đương nhiên.

Arthur rốt cục nghe ra mấu chốt: “Merlin, ngươi mau giải thích cho ta!”

“Làm sao vậy…” Arthur đột nhiên lớn giọng làm Merlin hoảng sợ.

“Theo ta biết thì ngươi không có anh chị em gì, nếu ta không hiểu sai, thì cháu của mẹ ngươi chính là con của ngươi! Không biết ta có vinh hạnh được biết tên của nữ nhân sắp sinh con cho ngươi không? Ta cam đoan nàng không sống qua nổi ngày mai.” Arthur tức giận đến mức đạp một cước mạnh lên mép giường.

Đến bây giờ Merlin mới ý thức được mình vừa nói gì.

“Arthur, ngươi nghe ta giải thích… Đứa nhỏ đúng là con của ta, nhưng…”

“Không có nhưng! Ta muốn tên của người đàn bà kia!”

“Không phải nữ nhân…”

“Thì phải là nam nhân…?! Ngươi nói cái gì? Không phải nữ nhân” Arthur khiếp sợ hỏi “Merlin, ngươi biết mình đang nói gì không?! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta ngốc đến mức đi tin một người nam nhân có thể sinh con?”

Merlin bất đắc dĩ đưa tay lên, sau đó chỉ vào bụng mình: “Người đang ở trước mặt ngươi đây. Arthur, đứa nhỏ là của ngươi.”

“…”

“Thật không thể tin được…” Arthur cẩn thận đặt tay lên bụng Merlin. Cũng không thể trách hắn chấp nhận chuyện này quá nhanh, mọi chuyện có liên quan đến Merlin đều không thể dùng lối bình thường mà nghĩ được.

“Ngươi có chán ghét ta không?” Merlin trong lòng sợ hãi hỏi: “Đây là thành quả của ma pháp…Ta, một nam nhân mà lại mang thai…Tất cả đều có thể khiến cho quốc vương bệ hạ hạ lệnh xử tử ta.”

“Tại sao ngươi lại tự mình quyết định như thế?” Arthur hôn nhẹ lên người yêu đang run rẩy: “Nếu trước đó cùng ta thương lượng, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý ngươi làm chuyện này.”

Merlin ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút buồn: “Ta biết, ta phạm phải tối kỵ. Hơn nữa…chuyện đây có thể mang phiền toái đến cho ngươi…”

“Không, ngươi không biết!” Arthur nắm lấy vai cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn kia: “Ta sẽ không để cho một mình ngươi gánh vác hết thảy. Đây không phải là trách nhiệm của một mình người! Ngươi cho rằng kết hôn có ý nghĩa thế nào? Đó nghĩa là ta sẽ cùng ngươi chia sẻ tất cả! Từ mọi thử thách cho đến cả cái chết! Ngay thời khắc ngươi kết hôn với ta, ngươi không còn là nam hầu của ta nữa! Mà ngươi là bạn đời của ta, là bạn đời! Merlin! Ngươi không thể ích kỷ như vậy, tự mình quyết định tất cả sau lại nói cho ta, muốn ta chấp nhận nó. Merlin, ta không cho phép ngươi tự ý lần nữa, ngươi hiểu không…?”

(Xuất hiện 10 lần “ngươi”. Arthur thật sự thương yêu bạn đời của hắn nga =w=)

“Arthur…” Merlin tựa lên vai hắn, lần đầu tiên cảm thấy lời nói của con rồng kia quả thực rất đúng.

“Ngươi phải tin tưởng hắn, dựa vào hắn, bởi vì chỉ có ngươi mới là người có thể cùng hắn sánh vai bước đi, cũng chỉ có hắn, mới vĩnh viễn, yêu ngươi vô điều kiện.”

Arthur chủ trương “đánh nhanh thắng nhanh”, nói đúng hơn là, ngày hôm sau hắn liền cùng phụ vương hắn, đế vương Uther thẳng thắn nhưng chuyên chế, nói hết mọi chuyện.

“Con có hiểu mình đang nói gì không?” Uther sắc mặt phức tạp hỏi, “Arthur, con cũng không còn nhò nữa. Đừng có bảo ta đó là do nước thuốc mà tinh linh cho Merlin uống. Con tin tưởng cậu ta, ta có thể hiểu được. Nhưng con cảm thấy ta sẽ tin sao? Nữ nhân thì còn có thể dựa vào đứa con mà đạt được nhiều thứ, nhưng còn Merlin, thì không có khả năng.”

“Phụ vương! Chẳng lẽ cha cảm thấy con cùng Merlin sẽ lừa gạt cha chuyện này sao? Đó chỉ là một đứa trẻ, nó có thể giúp gì được cho Merlin chứ?”

Uther không thể phủ nhận nói: “Đó đúng đó một đứa trẻ, Arthur. Nhưng con dựa vào đâu mà cam đoan đó là con của mình? Con dựa vào đâu mà cam đoan, Merlin không phải là muốn dùng đứa bé này kiềm chế con?”

“Phụ vương!” Arthur tức đến thở gấp.

Uther rời khỏi ghế, đứng bên cửa sổ nhìn ánh mặt trời chiếu trên mặt đất, từng bóng từng bóng đen chồng lên nhau: “Gọi cậu ta đến.”

“Con có thể giải thích chuyện này…”

“Ta lặp lại lần nữa, Arthur, gọi cậu ta đến.”

“…Vâng, thưa phụ vương.”

Uther nhìn kĩ Merlin.

Ngài thừa nhận, trên đời này có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của ngài, nhưng thiếu niên này luôn luôn làm ngài không thể nào nhìn thấu được, cùng không thể nào dự đoán được.

“Ngươi thề,” Uther nhìn Merlin, “Ngươi thề, nếu ngươi dùng ma thuật lừa thần dối quỷ, đứa bé cùng Arthur sẽ phải chết oan uổng.”

“Phụ vương!” “Thần cự tuyệt.”

Tiếng Arthur rống giận cùng tiếng cự tuyệt của Merlin đồng thời vang lên.

“Thần cự tuyệt.” Merlin lặp lại lần nữa.

“Như vậy ta chỉ có thể cho rằng ngươi đang chột dạ” Uther chuẩn bị rời đi.

“Không, bởi vì thần tuyệt không lấy người quan trọng nhất ra làm trò đùa. Thần thề, nếu hết thảy là do thần dùng ma thuật tạo ra, thần sẽ chết oan chết uổng.” Merlin đem tay phải đặt trên ngự trái, nơi trái tim cậu đang đập. Mà tay trái, lại bị Arthur gắt gao siết lấy.

Bọn họ giống như trong hôn lễ khi ấy, cũng cùng nhau tuyên thệ như vậy, trang nghiêm như vậy, kiên định như vậy.