Đừng Nói Một Ai

Chương 27




Eric Wu nhìn đăm đăm vào cái cây bò lan ngổn ngang. Mặt hắn bình thản, cằm hơi nghiêng nghiêng.

“Eric?” Giọng của Larry Gandle.

Wu không quay lại. “Mày có biết cái cây này tên gì không?” hắn hỏi.

“Không.”

“Cây du của Đao phủ.”

“Hay.”

Wu mỉm cười. “Một vài sử gia tin rằng vào thế kỷ mười tám, công viên là nơi dùng cho việc tử hình công cộng.”

“Tuyệt nhỉ, Eric.”

“Ừ.”

Hai gã thanh niên cởi trần vụt qua trên giầy patanh Rollerblades. Một máy cát xét xách tay bật Jefferson Airplane. Washington Square Park - chẳng ngạc nhiên gì, được đặt theo tên của George Washington - là một trong những nơi cố bám vào thập niên sáu mươi mặc dù cái bám chặt ấy cứ bị tuột đi. Có một số người phản đối như thường lệ, nhưng họ trông giống như nhân vật trong cuộc sống phục hưng hoài cổ hơn là những nhà cách mạng thực sự. Dàn biểu diễn đường phố bằng chút mánh khóe chiếm nó làm sân khấu. Những thể loại vô gia cư kiểu gì đó xoay xở sống rất tài ở đây.

“Mày chắc là bọn mình cho người kiểm soát chỗ này rồi?” Gandle hỏi.

Wu gật đầu, vẫn đối diện với cái cây. “Sáu. Cộng thêm hai trong xe.”

Gandle nhìn ra sau. Xe tải màu trắng với biển hiệu viết Sơn B&T và số điện thoại cùng một logo xinh xắn, vẽ một gã trai trông rất giống tay trong cờ tỉ phú, cầm một cái thang và chổi quét sơn. Nếu được hỏi miêu tả cái xe, nhân chứng sẽ nhớ, nếu cần bất cứ thứ gì, tên của công ty sơn và có thể số điện thoại.

Không cái nào tồn tại.

Xe tải đỗ cạnh một cái khác. Ở Manhattan, một xe tải hợp pháp đỗ riêng rẽ sẽ dễ thu hút sự nghi ngờ hơn một xe đậu cạnh một cái khác. Hơn nữa, bọn chúng luôn nhìn ra ngoài. Nếu một nhân viên cảnh sát tiến tới, chúng sẽ lái đi ngay. Chúng sẽ lái đến một chỗ đậu trên Lafayette Street. Chúng sẽ đổi bảng đăng ký bằng lái và biển hiệu. Rồi quay lại.

“Mày nên quay lại xe,” Wu nói.

“Mày nghĩ Beck có tới không?”

“Ngờ lắm,” Wu nói.

“Tao nghĩ việc hắn bị bắt sẽ kéo được ả ra,” Gandle nói. “Tao không nghĩ rằng hắn được sắp xếp để hẹn gặp.”

Một trong những gián điệp tay chân của chúng - gã tóc xoăn vận đồ thể thao ở cửa hàng Kinko tối qua - đã nhìn thấy lá thư xuất hiện trên màn hình máy tính. Nhưng lúc hắn mở lại được lá thư, Wu đã sắp đặt xong bằng chứng tại nhà Beck.

Không quan trọng. Sẽ thành công thôi.

“Phải tóm cả hai đứa, nhưng ưu tiên con kia,” Gandle nói. “Tình hình xấu đi, sẽ giết cả hai. Nhưng tốt nhất là để bọn nó sống. Để mình tìm ra xem bọn nó biết những gì.”

Wu không đáp lại. Hắn vẫn đăm đăm nhìn cái cây.

“Eric?”

“Bọn chúng treo cổ mẹ tao trên một cái cây giống cây này,” Wu nói.

Gandle không biết phải đáp lại thế nào, vì vậy nói, “Tao rất tiếc”.

“Chúng cho mẹ tao là gián điệp. Sáu tên lột trần truồng mẹ tao ra và dùng roi da quật bà. Chúng quất trong hàng giờ liền. Mọi chỗ. Ngay cả thịt da trên mặt bà cũng bị xé rách. Bà tỉnh táo trong suốt thời gian đó. Bà liên tục gào thét. Phải mất một khoảng thời gian bà mới chết được.”

“Chúa ơi,” Gandle khẽ nói.

“Khi xong xuôi, chúng treo bà lên một cái cây to.” Hắn chỉ vào cái cây của Đao phủ. “Giống cây này. Dĩ nhiên, đó được cho là một bài học. Để không kẻ nào làm gián điệp nữa. Những chim và thú đến bâu vào bà. Hai ngày sau, chỉ còn lại xương trên cái cây đó.”

Wu đeo lại cái Walkman lên tai. Hắn quay đi khỏi cái cây. “Mày thực sự không nên để bị nhìn thấy,” hắn bảo Gandle.

Larry khó khăn lắm mới dứt được cái nhìn khỏi cây du lớn, nhưng gã gắng gật đầu và đi đường mình.