Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 37: Vô Tà cung, từ nay ta với ngươi thề không đội trời chung (2)




Không biết hiện tại đã bao lâu kể từ lúc bọn họ bị giam ở đây, nhưng đoàn người Băng Băng đi cũng cảm thấy rất lâu rồi. Ai cũng cảm thấy bụng mình đang đánh trống mà bọn họ vẫn chưa có thoát ra khỏi cái mê cung chết tiệt này. Đi đến đâu, bọn họ đều nhìn thấy đầu lâu xương sọ, nhìn mà lạnh hết cả người. Trong Hắc lao này có một không khí rất là quỷ dị. Nó làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng, như thể nơi đây là nơi của ma quỷ vậy.

“Oaoaoaoa…thật ra nơi đây là cái nơi quái quỷ gì vậy? Đi mãi không thấy lối ra là sao?” Trúc Chi uể oải ai oán. Biết phải rơi vào cái hoàn cảnh chết tiệt này, nàng thà đắc tội với Vô Tà cung chứ không đồng ý cho mọi người đến cái nơi chết tiệt này.

“Đúng a, chúng ta đang ở cái nơi chết tiệt gì vậy? Nơi này chẳng khác gì mê cung vậy”Trần Linh Đang ngồi bệt xuống, dựa lưng vào tường nói.

“Đang Đang, Linh Nhi biết tỷ là một nữ tử rất gan dạ. Nhưng tỷ có cần ngồi cạnh một bộ xương khô để chứng minh không? Thật đáng sợ mà…” Trần Linh Linh run sợ trốn sau lưng Trần Tiên Sinh nói. Nơi này thật là đáng sợ, toàn là người chết.
Nghe Trần Linh Linh nói vậy, Trần Linh Đang nhìn sang bên trái rồi nhìn sang bên phải của mình. Lúc nãy nàng không để ý, bây giờ nàng mới phát hiện, hai bên trái phải của nàng, mỗi bên đều có một bộ xương người. Đáng sợ nhất là bọn chúng đều quay mặt về phía nàng. Thật là đáng sợ mà…

Trần Linh Đang sợ hãi, đứng dạy chạy về phía Trần Tiên Sinh. Nàng muốn nhanh chóng ra khỏi cái nơi này. Nàng thật sự không chịu nổi rồi.

…………

“Hữu Ảnh, Hồng Ảnh, bạn của hai người kìa” Hạo Nhiên chỉ chỉ vào mấy bộ xương, nhìn hai người đang ôm kiếm đi đằng sau đùa cợt.

“Huyết vương, ngài thật là khéo đùa. Theo như Hồng Ảnh thấy thì mấy bộ xương đó mới là bạn của ngài. Hay là ngài ra chào hỏi bọn chúng một chút đi” Hồng Ảnh không vừa đáp lại.

“Nhưng bổn vương thấy bọn chúng rất giống các ngươi nha” Hạo Nhiên tiếp tục đùa cợt.

“Ngài hâm mộ hai người thuộc hạ sao? Vậy chỉ cần một kiếm, thuộc hạ có thể khiến người giống y chang mấy bộ xương kia, không khác một chút gì. Ngài có muốn thử không?” Hưu Ảnh vuốt ve thanh kiếm nhẹ nhàng nói. Nhưng lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng.

“Không cần” Hạo Nhiên cười trừ rồi im lặng tuyệt đối.

………….

“Tiểu Mãnh, ngươi nói xem nơi này là nơi nào” Tiểu Bạch dùng giao cảm nói chuyện với Hoang Mãnh thú đang trốn trong mũ áo choàng của Băng Băng.

“Nơi này, ta cảm giác giống như Minh giới của ta. Nhưng không khí ở đây vẫn không quỷ dị bằng.” Hoang Mãnh thú nói.

“Minh giới sao?” Tiểu Bạch lẩm bẩm.

…………

“Hai lão gia hoả, hai lão có biết nơi này không?” Lan Nhi nhìn hai lão Quỷ Sai hỏi. Nhưng đáp án nàng nhận được là một cái nhún vai cùng lắc đầu không biết. Nhìn thấy vậy, nàng uể oải cả người. Thật là chán chết đi mà.

“Tiểu thư, Tình Nhi thấy nơi đây rất lạ thường” Tình Nhi nhìn xung quanh nói với Băng Băng.

“Ta cũng thấy vậy, các tỷ phải cẩn thận” Băng Băng nói.

“Tiểu Bạch, ngươi có biết nơi đây là nơi nào không?” Băng Băng dùng giao cảm nói chuyện với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đang mở to đôi mắt ngọc bích ra cảnh giác nhìn xung quanh. Nơi đây làm cho nó cảm thấy không thoải mái. Khi nghe thấy Băng Băng hỏi vậy, nó đáp: “Chủ nhân, Tiểu Bạch không biết đây là nơi quái quỷ gì. Nhưng chắc chắn cái mê cung này có một cơ quan nào đó. Có thể là những bức tường này sở dĩ không hề được xây liền mạch như bề ngoài. Với lại, nhìn mấy bộ xương kia, chúng bị một thứ gì đó đẩy đi đẩy lại, có vài bộ dường như thiếu vài phần hoặc bị nghiền nát. Vì vậy Tiểu Bạch nghĩ rằng, những bức tường này di động được”

“Di động?” Băng Băng nghi hoặc nói. Chẳng lẽ cái mê cung này cũng tương tự như trận pháp bảo hộ của phụ thân ở núi Tuyết Liên. Nếu vậy thì nàng có thể giải được. Nhưng mấy bức tường này, nàng chưa gặp qua trận pháp nào kín kẽ, không hề có một lỗ hổng nào như thế này. Ngay cả trận pháp của phụ thân nàng cũng có nhược điểm của nó. Băng Băng nhìn xung quanh rồi lại nhìn mấy bức tường. Bỗng, Băng Băng thấy tường này thực chất được dựng, chiều cao của chúng không đồng nhất. Với lại, trên mặt tường có những dấu chân dù là rất mờ. Băng Băng vận khinh công, nhảy lên tường đứng. Đúng như nàng nghĩ, mấy bức tường này bề ngang đủ cho một người đứng. Nhìn xung quanh, thấy mọi thứ đều tối thui. Nhưng trước mặt nàng lại có một đốm sáng nhỏ ở rất xa. Chắc đó chính là lối ra duy nhất. Nhìn xuống dưới, Băng Băng nói “Mau vậy khinh công lên những bức tường, ta tìm được lối ra rồi”

Mọi người mới đầu nhìn thấy hành động của Băng Băng thì ai cũng có một dấu hỏi chấm to tướng trên đầu nhưng cũng nghe theo Băng Băng vận khinh công nhảy lên tường. Khi vừa lên đến nơi, mọi người ai cũng tức giận. Thì ra từ vừa nãy đến giờ bọn họ bị lừa. Đường bọn họ đi, có vài chỗ bị thay đổi hướng. Thật tức chết mà…

Nhưng chưa để cho bọn họ tức lâu, bức tường dưới chân bọ họ bắt đầu di chuyển. Mọi người thấy vậy, nhảy sang bức tường khác. Nhìn tình hình này, Băng Băng biết là không thể vận khinh công mà chạy trên tường được. Nhỡ may đang chạy trên này, đột nhiên có bức tường di chuyển thì bọn họ sẽ ngã mất. Như vậy rất nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Bạch bên cạnh, Băng Băng đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Nếu không chạy được trên tường, không thể đi dưới đất thì chỉ có bay trên không trung.

Nhìn Tiểu Bạch, nàng nói “Tiểu Bạch, biến lớn đi”

Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì lập tức rời khỏi vai của Băng Băng, đứng giữa không trung. Lần này, Tiểu Bạch thay đổi nguyên hình có vẻ khác với lần trước. Lần trước, khi biến lớn, xung quanh Tiểu Bạch sẽ xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ lớn bao bọc Tiểu Bạch trong đó. Nhưng lần này, trong đó là ngọn lửa đỏ không nói làm gì, nhưng nếu nhìn kĩ, mọi người đều thấy trong ngọn lửa này có màu xanh. Khi ngọn lửa biến mất, Tiểu Bạch hiện ra trước mắt mọi người. Vầng trăng khuyết trên trán không còn là màu đen nữa mà thay vào đó một nửa là màu đỏ, một nửa là màu xanh. Đôi mắt ngọc bích trong trẻo hơn. Hai chiếc đuôi của nó, một bên có đường lông màu đỏ còn một bên có đường lông mà xanh chạy dọc xuống. Tiểu Bạch xà xuống bên cạnh Băng Băng, dụi cái đầu to lớn vào ngực nàng. Băng Băng thấy Tiểu Bạch làm nũng, nở nụ cười xoa đầu nó. Nhìn sang mọi người, nàng nói “Mọi người mau gọi linh thú ra đi. Chúng ta đi bằng cách khác vậy.”

Mọi người ai cũng gọi linh thú của mình ra. Hoang Mãnh thú khi nghe Băng Băng nói vậy thì rời khỏi chiếc mũ chùm của nàng. Một luồng hắc khí bao quanh nó. Đến khi luồng hắc khí đó tan biến, thân hình to lớn của Hoang Mãnh thú xuất hiện. Vẫn là thân hình lúc lớn dễ chịu hơn.

Phượng Hoàng Hoả của Trúc Chi, Ngũ Sắc thú của Trần Linh Linh đều xuất hiện và hai con linh thú nữa. Hai con linh thú này, một con có một bộ lông đen tuyền, mắt vàng, có một chiếc sừng trên đỉnh đầu. Con linh thú này chính là Hắc Báo, và chủ nhân của nó là Trần Long. Còn con còn lại có một bộ lông màu đỏ chói, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo. Nó chính là Hoả Lang và chủ nhân của nó là Hoả Phi Ưng. Vì Song xà của Lan Nhi Tình Nhi chỉ đi được ở dưới đất nên hai nàng không cần phải gọi ra. Còn Thuỷ Linh hồ của Trần Linh Đang vẫn đang trong quá trình tiến hoá nên cũng không tiện ra nốt.

Băng Băng cùng Trần Linh Đang ngồi trên lưng Tiểu Bạch. Minh Nhật cùng Hạo Nhiên ngồi Hoang Mãnh thú. Trúc Chi cùng Trần Tiên Sinh và Trần phu nhân cưỡi trên lưng Phượng Hoàng Hoả. Trần Linh Linh cùng Hữu Ảnh Hồng Ảnh cưỡi trên lưng Ngũ Sắc thú. Trần Long và Tình Nhi cưỡi trên lưng Hắc Báo còn Hoả Phi Ưng cùng Lan Nhi ngồi trên lưng Hoả Lang. Khi đã ổn định, tất cả mọi người đều đi về hướng ánh sáng duy nhất ở đây.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng mọi người cũng đến được nơi đó. Thì ra, đây là một cánh cửa biết phát sáng. Nhìn xuống dưới cánh cửa, bọn họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bậc thang màu đen tuyền như có như không, vừa cao lại vừa dốc. Trên bậc thang đó dải dác toàn là xương người. Nhìn mà lạnh hết cả sống lưng.

“Thật là đáng sợ” Trần Linh Linh ôm hai tay nói.

“Nơi đây có khi là âm giới rồi cũng nên” Trần Linh Đang thêm vào.

“Sư phụ, tiếp theo nên làm gì?” Trần Linh Linh nhìn Băng Băng nói.

“Ở đây mỗi cánh cửa kia là lối ra. Chúng ta đi đến cánh cửa kia” Băng Băng nói xong, Tiểu Bạch liền bay về hướng cánh cửa đó. Nhưng nó còn chưa có đến gần được cánh cửa thì đột nhiên, nó cảm thẩy có nguy hiểm đến gần. Tiểu Bạch cả kinh lập tức lùi lại đằng sau tránh ám khí.

“Lạch cạch, lạch cạch” Tiếng những bộ xương ma sát với mặt đất vang lên. Đầu lâu trắng muốt, như nổi bật lên. Tất cả đầu lâu xương sọ như thể có dây nối, gắn kết lại với nhau thành từng mảnh. Có những đầu lâu còn từ nơi xa nào bay đến làm cho đám người Băng Băng đề phòng cao độ tránh né. Đến khi những bộ xương gần như tập họp lại đây thì xuất hiện trước mặt mọi người là một bộ xương khổng lồ. Ở nó toát ra mùi tử khí cùng oán khí nồng đậm.

“Sao nó lại ở đây?” Tiểu Bạch bất giác phát ra giọng nói. Giọng nói của nó, không giận mà uy. Đúng thật là Thần thú thiên tôn có khác. Nhìn con quái vật trước mắt, Tiểu Bạch nhìn sang Hoang Mãnh thú, nhíu mày nói “Ngươi thả nó à?”

“Không phải là Lâu Ma. Tử khí của Lâu Ma nồng hơn, đến mức người ở xa cũng có thể ngửi được.” Hoang Mãnh thú nói.

“Vậy nó là cái thứ gì vậy?” Băng Băng nhìn chằm chằm con quái vật được tạo từ những bộ xương người, nhíu mày nói. Nhưng chưa để nàng có câu trả lời, con quái vật đó lên tiếng “Kẻ nào?”. Giọng nói của con quái vật như thể giọng nói của người cõi âm vọng về. Mọi người nghe xong mà rợn cả tóc gáy lên. Nhưng những con linh thú lại không cảm giác với giọng nói của con quái vậy. Trong tiềm thức của chúng, chúng sợ linh thú mạnh hơn mình chứ không sợ ma quỷ.

“Ta là Ma thú chí tôn, ma thú của thái tử Minh giới” Hoang Mãnh thú nói. Nếu nó không lầm, con quái vật này được dựa trên các đặc tính của Lâu Ma. Chắc chắn kẻ nào có liên quan đến Minh giới đã giúp cựu cung chủ Vô Tà cung tạo ra nó rồi. Nếu vậy, con quái vật này không khó đối phó.

“Minh giới? Ma thú chí tôn? Ngươi là Hoang Mãnh thú đại nhân” Lâu ma nói.

“Biết vậy thì tốt, tốt nhất ngươi nên để cho ta qua, không ngươi không còn xương để phục hồi đâu” Hoang Mãnh thú cao ngạo nói.

“Ha ha ha, Hoang Mãnh, ở Minh giới ta phải nghe theo ngươi. Nhưng đây không phải là Minh giới của ngươi, việc gì ta phải nghe theo ngươi.” Lâu ma cười lạnh.

“Ngươi nghĩ ngươi là đối thủ của ta?” Hoang Mãnh thú khinh bỉ nói. Một Lâu Ma bé nhỏ cũng dám khiêu khích quyền uy của nó, thật là chán sống.

“Hoang Mãnh, ngươi đừng quên, ngươi ở cạnh Thái tử Minh giới thì ngươi là bất diệt. Nhưng bây giờ Thái tử Minh giới mất tích. Ngươi nghĩ rằng ngươi còn như trước sao?” Lâu ma khinh bỉ nói.

“Ngươi…” Hoang Mãnh thú tức giận không nói nổi câu nào. Lâu ma nói đúng, ngày trước nó đứng bên Thái tử Minh giới thì ma thú nào cũng đều e sợ nó. Lâu Ma là một ma thú mạnh chỉ sau nó nhưng vẫn phải nghe lời nó. Bây giờ, Thái tử Minh giới đã rơi vào vòng luân hồi, người không còn như xưa. Hơn nữa nó ẩn cư cũng đã lâu. Nếu muốn tất cả ma thú nghe theo nó thì phải có thời gian. Nghĩ đến đây, Hoang Mãnh thú không khỏi ảo não.

“Tiểu Mãnh, ngươi không cần để ý đến cái bộ xương khô này” Tiểu Bạch đứng ra bảo vệ Hoang Mãnh thú. Dù nó với Hoang Mãnh thú không hoà thuận mấy, chủ yếu là đánh nhau. Nhưng dù sao Hoang Mãnh cũng là sinh đôi cùng trứng với nó. Với nó, Hoang Mãnh như thân thích duy nhất của nó vậy.

“A, linh thú nào vậy? à không, phải là thần thú chứ. Nhưng trên người ngươi nồng nặc hơi thở của đám tiên nhân đáng chết kia. Ngươi là…sinh đôi cùng trứng với Hoang Mãnh – Bạch Miêu – Thần thú thiên tôn. Đồng thời, ngươi là thần thú của Băng Cơ tiên tử. Ta nói không sai chứ?” Lâu Ma nhìn Tiểu Bạch bằng ánh mắt thèm thuồng. Chỉ cần ăn Bạch Miêu cùng Hoang Mãnh thú thì nó có thể ra khỏi đây. Hơn nữa nó không phải chịu không chế của Lâu Ma thật nữa.

“Ngươi biết nhiều đó” Tiểu Bạch khinh bỉ nói.

“Tiểu Bạch, các ngươi đang bàn luận chuyện gì vậy, ta nghe không hiểu” Băng Băng nhíu mày nhìn Lâu Ma. Câu chuyện của Tiểu Bạch và Hoang Mãnh thú mọi người ai cũng nghe thấy nhưng chẳng có ai hiểu cả. Cái gì mà sợ với không sợ, cái gì mà Minh mới chả giới.

“Chủ nhân, con quái vật kia chỉ là một bộ xương khô thôi, người không phải để ý nó làm gì” Tiểu Bạch kinh bỉ nói.

“Khẩu khí lớn lắm, đợi đến khi ta ăn ngươi rồi, xem người còn có khẩu khí này không” Nói xong, Lâu Ma vươn bàn tay đầy xương đánh đến phía Băng Băng. Tiểu Bạch chở Băng Băng cùng Trần Linh Đang nhanh nhẹn né tránh bàn tay đó. Nhân tiện, từ miệng của Tiểu Bạch phun ra một ngọn lửa về phía Lâu Ma. Lâu ma nở một nụ cười lạnh nói “Ngươi nghĩ Lâu Ma ta là ai, một ngọn lửa cỏn con này mà có thể hạ ta sao”. Nói xong, nó phun một luồng khói đen về hướng Tiểu Bạch. Luồng khói bao quanh Tiểu Bạch vây nó trong đó. Nhưng trước khi luồng khói đó đến nơi, Tiểu Bạch đã tự tạo ra một kết giới bảo về nó và Băng Băng cùng Trần Linh Đang.

Hoang Mãnh thú thấy vậy, nói “Tất cả mọi người bịt miệng lại, linh thú, ma thú tạo kết giới”. Nói xong, nó tạo một kết giới, phun một ngọn lửa đen về phía Lâu Ma.

“Lửa địa ngục, thật vinh dự nha” Vừa nói, bóng dáng Ma Lâu biến mất trong bóng tối. Lúc này, làn khói bao vây Tiểu Bạch cũng đã tan. Không thấy Ma Lâu, Tiểu Bạch nhíu mày nhìn Hoang Mãnh thú nói “Ma Lâu đâu?”

“Nó đang ẩn thân. Nó sợ lửa địa ngục của ta” Hoang Mãnh thú nói. Thì ra bản sao của Ma Lâu cũng chỉ có vậy, nó đều sợ lửa địa ngục của Hoang Mãnh nó.

Lúc mọi người không chú ý, một cánh tay nhọn hoắt, toàn là xương người từ dưới dùng một tốc độ mắt thường không thể thấy, đâm về phía Tiểu Bạch. Không kịp đề phòng, Tiểu Bạch bị đâm vỡ kết giới. Cánh tay đó đâm xuyên qua bắp chân của Tiểu Bạch làm nó đau điếng. Băng Băng thấy vậy, rút Bạch kiếm ngang hông chém đứt cánh tay xương đó.

Tiểu Bạch bị đâm trúng, dù không có chảy máu nhưng bây giờ trong người nó có một lượng hắc khí rất lớn. Nó không thể nào còn đủ sức duy trì hình dạng này. Vì vậy, Tiểu Bạch dần dần nhỏ đi, rồi rơi xuống. Băng Băng không ngờ rằng Tiểu Bạch nhỏ đi. Nhưng nàng cũng phản ứng kịp, vội vàng rút dải lụa bên hông, đều khiến nó bay lên trên, quấn chặt lấy bụng Hoang Mãnh thú. Đầu còn lại quấn chặt lấy Tiểu Bạch. Một cánh tay nàng nắm chặt lấy dây lụa, một cánh tay khác nắm chặt tay Trần Linh Đang.