Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 51: Nhị sư huynh, tam sư tỷ




Độc vương phủ - Tây Uyển…

“Tiểu tẩu tẩu, đã ba tuần rồi Vương huynh không đến đây thăm tẩu. Rốt cuộc là hai người có chuyện gì vậy? Đừng nói với muội là hai người chiến tranh lạnh chỉ vì nữ nhân không biết xấu hổ kia nha” Trúc Chi vừa cầm điểm tâm lên nhấm nháp vừa nhìn nữ nhân đang cầm quyển sách nghiên cứu về y học đọc. Từ sự kiện Hoàng nãi nãi nạp Trắc phi cho Vương huynh, nàng liền hằng ngày đến đây, tránh cho Trắc phi kia tìm đến Tiểu tẩu tẩu của nàng gây rối. Nếu Hoàng nãi nãi ban nữ nhân đó cho Vương huynh trước khi người gặp Tiểu tẩu tẩu thì nàng sẽ không có ý kiến. Nhưng đằng này, nàng tin chắc Hoàng nãi nãi biết tình cảm của Vương huynh đối với Tiểu tẩu tẩu, vậy mà người nỡ chia cắt uyên ương. Điều này làm nàng không vui. Còn nữ nhân kia, trong ba ngày này vẫn đến thường xuyên, nhưng được nàng hạ lệnh với Lan Nhi Tình Nhi cho nàng ta đợi ở ngoài, đến tối mới nói một câu mệt không tiếp. Hành động đó của nàng, Băng Băng không có ý kiến gì, Lan Nhi Tình Nhi lại rất vui vẻ làm theo nên Trúc Chi không cố kị nữ nhân kia có phải do Hoàng nãi nãi một tay đưa đến nay là gì, nàng thích thì hành thôi. Với lại, vì nữ nhân này mà Vương huynh không đến viện của Tiểu tẩu tẩu nửa bước mà ngày ngày đi đến quân doanh cách kinh thành nửa ngày đường, tầm hai ba ngày này chưa trở lại một lần. Nhưng nàng nghe nói, Vương huynh vừa chân trước trở lại, chân sau nữ nhân kia đã đến làm huynh ý chán ghét, cộng thêm huynh ý đang chiến tranh lạnh với Tiểu tẩu tẩu nên Vương huynh dứt khoát không thèm về vương phủ nữa. Thật làm nàng tức chết mà…

“Chi Nhi nghĩ nhiều, ta và Nhật làm gì có chuyện gì. Nếu ngươi rảnh thì đến bồi Hoàng thái hậu đi, không thì bà ta càng oán ta hơn đấy” Băng Băng lạnh nhạt nói. Tình nàng vốn là vậy, có cảm xúc nàng luôn luôn giấu trong lòng. Như lúc này đây, dù có khó chịu và nhớ nhung đến mấy, nàng cũng sẽ không chủ động đến gặp Nhật. Hai ngày trước, Nhật lại một lần nữa ngất đi, lúc đó nàng đang chăm sóc một chút thảo dược trong vườn thì bị Tử Mặc đến đây không nói lời nào kéo đi. Nhìn nam nhân nàng yêu, hắn càng ngày càng gầy đi, hốc mắt đã gần hiện rõ làm nàng cảm thấy vừa đau lại vừa thương. Điều làm nàng đau khổ hơn vậy là khi Nhật tỉnh lại, hắn liền nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ. Hắn hỏi nàng là ai? Lúc đó nàng như bị đẩy xuống hầm băng vậy. Cái lạnh này làm cơ thể nàng lạnh, ngay cả tâm của nàng cũng lạnh theo. Nhật hỏi nàng là ai. Người từng dịu dàng nhìn nàng hỏi nàng là ai. Thật trớ trêu. Lúc đó nàng không biết bản thân đã đi về viện của nàng bằng cách nào. Nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của Lan Nhi Tình Nhi và Trúc Chi, nàng liền nở nụ cười gượng nói không sao. Ngay cả chuyện Nhật bị phát độc, sau khi bình tĩnh lại nàng đã nhờ viết thư nhờ Tử Mặc giấu chuyện này đi. Từ ngày đó đến giờ, nàng liền ở lỳ trong viện của nàng, nghĩ cách vẹn toàn cho cả hai. Nhưng, cuối cùng, nàng chỉ có phụ một trong hai phụ tử họ. Và nàng chọn, thà nàng nghĩ đứa bé này không có duyên với nàng chứ nàng không thể nào nhìn phụ thân của nó chết đi. Nếu hắn chết, nàng không biết sống sao nữa. Hãy cho nàng ích kỉ một lần suy nhất, để hắn sống thay nàng. Dù nàng biết, khi nàng không còn, hắn sẽ đau khổ, nhưng đau khổ đó cũng sẽ phai dần theo thời gian thôi. Rồi hắn cũng sẽ gặp được một nữ nhân khác làm hắn yêu thương trở lại.

“Ta giận nãi nãi, ta không muốn đến đấy để nhìn nữ nhân ghê tởm kia nịnh hót nãi nãi. Chỉ là một nữ nhân bần hàn, được chút may mắn mà nghĩ bản thân là người cao quý” Trúc Chi hừ hừ nói.

“Ta cũng là người bần hàn được chút may mắn đó thôi” Băng Băng thờ ơ nói.

“Tiểu tẩu tẩu, đừng làm những cô gái nghèo thêm tự ti. Tẩu mà bần hàn, vậy những cô gái nghèo khắp tứ quốc này được gọi là gì chứ. Với lại, Chi Nhi đoán chắc một điều, tẩu là con nhà quyền quý. Nhìn thái độ và cử chỉ của tẩu là biết thừa rồi” Trúc Chi nói.

“Công chúa thật là tinh mắt” Lan Nhi giơ ngón tay cái lên.

“Chuyện, bản công chúa ta là người sống trong hoàng cung từ nhỏ. Dù rời xa hoàng cung hơn mười năm nhưng ánh mắt của ta rất tinh tường đó” Trúc Chi hai tay chống hông, ưỡn ngực nói.

“Được rồi, không còn sớm, Chi Nhi nên về phòng đi, ta mệt rồi” nhìn sắc trời, Băng Băng nói. Từ khi Hoàng thái hậu biết Trúc Chi ở chung viện với nàng, bà ta liền lệnh nàng ta về cung của bà. Nhưng Trúc Chi cứng đầu không chịu. Để cho vẹn đôi đường, Minh Nhật đã lệnh hạ nhân quét rọn một Minh Nguyệt viện cách viện của nàng nửa canh giờ đi bộ thì Hoàng thái hậu mới yên.

Nhìn sắc trời đúng là không còn sớm thật, Trúc Chi liền cáo biệt Băng Băng rồi đi ra khỏi phòng. Vừa đi ra khỏi cửa Tây Uyển viện được vài bước, Trúc Chi liền chạm mặt Thúy Nhi. Nàng ta thấy Trúc Chi liền nhu thuận hành lễ. Nhưng cái nhu thuận này của nàng ta làm Trúc Chi ngứa mắt. Nữ nhân gì mà nhìn yếu đuối không thể chịu. Như Tiểu tẩu tẩu của nàng ý, lúc nhu thuận thì nhu thuận, lúc cường hãng thì rất cường. Với lại Tiểu tẩu tẩu của nàng tài hoa đầy người. Nữ nhân trước mặt nàng, dù có học lễ nghi và khoác trên người bộ y phục lộng lẫy đến thế cũng không thể nào trở thành một trong số các nàng được. Hừ lạnh một cái, Trúc Chi không thèm để ý đi qua nàng ta. Đi qua được mấy bước, nàng liền dừng lại, không quay đầu nói “À, bổn công chúa cho ngươi một lời khuyên, chim sẻ dù có ăn cắp được chiếc lông của phượng hoàng thì cũng không thể trở thành phượng hoàng được. Không nên mơ mộng những thứ không thể nào với tới được. Năm đó bổn công chúa xin Hoàng nãi nãi cưu mang ngươi vì ngươi thật thà, đáng yêu. Nhưng bây giờ, ngươi thật làm bổn công chúa thât vọng. Ngươi bây giờ có giống nữ nhân ham quyền quý không? Nhìn lại bản thân đi”. Nói xong, nàng cất bước đi.

Nghe Trúc Chi nói vậy, hốc mắt của Thúy Nhi đỏ lên. Trúc Chi công chúa từng là người coi nàng như tỷ muội, đối xử với nàng như người thân. Các nàng làm gì cũng có nhau. Nhưng sao bây giờ, Trúc Chi công chúa lại đứng về một người mới quen được một năm mà đối xử với nàng như vậy chứ. Nắm chặt tay, Thúy Nhi quay lại nghẹn ngào nói “Công chúa, tại sao không phải là ta chứ? Ta yêu chàng, yêu hai năm rồi. Ta biết chàng trước nàng ta. Vậy tại sao nàng ta được mà ta không được chứ? Ta với nàng ta cùng là người được cưu mang, chẳng qua nàng ta được sắc phong là công chúa còn ta chỉ là một nô tỳ bên cạnh Hoàng thái hậu. Vậy tại sao nàng ta có thể được sánh vai với chàng mà ta không được chứ? TẠI SAO CHỨ?” ba từ cuối, Thúy Nhi như hét lên.

Nghe nàng nói, Trúc Chi dừng bước lại, nhưng nàng không hề quay lại. Nàng lạnh nhạt nói “Như ngươi nói, Tiểu tẩu tẩu được sắc phong là công chúa còn ngươi chỉ là nô tỳ bên cạnh Hoàng thái hậu. Chỉ nói về thân phận, ngươi đã không bằng tẩu ấy. Và chắc ngươi không biết, Hoàng thượng sắc phong Tiểu tẩu tẩu là Bình Dương công chúa, thân phận ngang bằng với thân phận của ta. Bàn về nhan sắc, ngươi không bằng tẩu ấy. Bàn về khí chất, ngươi càng không đáng xách hài cho tẩu tẩu. Chỉ tổng hợp từng đó, ngươi có so được với tẩu ấy không? Đừng hỏi tại sao, mà hãy hỏi bản thân đã chọn đúng con đường, đúng mục tiêu chưa?” nói xong, Trúc Chi biến mất trong màn đêm đen nghịt. Thúy Nhi ngây ngốc nhìn theo màn đêm đen đó, không biết đang nghĩ gì. Đến khi nha hoàn bên người gọi nàng mới hồi hồn. Nhưng khi nàng chuẩn bị trở về viện của nàng, nàng liền thấy một bóng dáng nam nhân đi lén lút đi vào trong Tây Uyển. Dù nghi ngờ, nhưng nàng không đủ thực lực hay thân phận để vào đó nên đành trở về.

Ở trên một nóc nhà cách đó không xa, có hai bóng dáng một nam một nữ, một lam một cẩm đứng đó theo dõi hết tất cả mọi chuyện của Trúc Chi và Thúy Nhi. Khi không còn ai ở đó nữa, nữ nhân cẩm y lười biếng dựa vào người nam nhân lam y nói “Ca ca, ca nói chuyện này Tứ muội giải quyết ra sao đây? Sư phụ truyền thư cho chúng ta bảo chúng ta đến Độc vương phủ phụ giúp muội ấy giải độc cho người đàn ông của muội ấy. Vậy mà vừa đến chúng ta liền gặp được một màn hí kịch đặc sắc như vậy. Ai chà, thật là hay”.

“Tuyết Nhi, muội có thật là đã gặp qua Tứ muội không? Có phải chúng ta đến nhầm nơi không?” nam nhân lam y xoa xoa cằm suy nghĩ. Không phải là hắn không tin tưởng muội muội, mà là hắn đã ở cùng sư phụ đủ lâu để hiểu người. Sư phụ của bọn hắn là người hận Hoàng thất thấu xương. Vậy tại sao lại đồng ý cho Tứ muội – nữ nhi bảo bối của ông ấy đi nhận một người hoàng thất làm nghĩa phụ, đã vậy còn là Hoàng thượng. Không những vậy, người còn để yên cho muội ý thành thân với Độc vương gia. Haizzzzz…thật không hiểu nổi trong hồ lô của người đang chứa gì.

“Muội chắc chắn. Vừa nãy, muội nhìn thấy Lan Nhi Tình Nhi đi ra khỏi một căn phòng. Vì vậy, muội chắc chắn chúng ta đến đúng nơi” nữ nhân được gọi là Tuyết Nhi chắc chắn nói. “Ca, chúng ta vào chào hỏi thôi” nói xong, Tuyết Nhi vội vàng nhún người muốn vận khinh công đến gần Băng Băng. Đã lâu rồi nha, nàng đã hơn một năm không gặp Tứ muội lạnh nhạt lại thú vị kia nha. Thật nhớ…

Nhưng, nàng chưa có đi được hai bước liền bị ca ca của nàng giữ lại. Hắn nói “Bây giờ cũng đã khuya, tứ muội đã nghỉ rồi. Chúng ta ngày mai hãy đến làm phiền muội ấy” nói xong, hắn nắm tay Tuyết Nhi, vận khinh công biến mất trong màn đêm.

Còn Băng Băng, sau khi Quế Chi đi được một lúc, nàng liền bảo Lan Nhi Tình Nhi trở về phòng. Nàng nói nàng mệt, nàng muốn nghỉ ngơi. Không biết nàng đợi bao lâu, một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào. Người đó vừa vào, liền nói “Tứ muội, muội gọi ta đến đây là có chuyện gì?”

“Tử Mặc sư huynh, ta có tìm được một quyển sách nói về cổ độc. Trong quyển sách đó cũng nói về Huyết cổ, và ta đã tìm ra cách khác để giải độc cho Nhật rồi” Băng Băng tạo ra một nụ cười nhẹ nhõm nói. Nhắc đến Trần Linh Đang, hai tỷ muội Trần gia khi đến khinh thành liền ở trong một khách lâu nổi tiếng trong thành. Ngày nào Trần Linh Linh đều chăm chỉ đến viện của nàng luyện võ, còn Trần Linh Đang thỉnh thoảng mới đến, thời gian còn lại nàng lại dành cho Huyết vương Phong Thiên Hạo Nhiên.

“Thật sao? Vậy loài đó là loài gì vậy? Ở đâu?” Tử Mặc hào hứng nói. Tốt quá rồi, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, bọn họ cuối cùng cũng tìm được cách giải độc cho Vương gia một cách vẹn toàn rồi. Ngày đó, khi trở lại, hắn liền bị Vương gia gọi vào phòng hỏi về chuyện cái thai của Băng Băng. Hắn sau khi nghe liền cảm thấy chuyện này có gì không đúng. Chính hắn bắt mạch cho Băng Băng, vậy lý gì mà nàng lại thành cơ thể hàn khí quá nặng, khó có thể mang thai. Dù ngốc đến mấy hắn cũng biết Tứ sư muội của hắn động tay động chân. Nhưng cuối cũng, hắn lựa chọn giúp nàng giấu đi. Hắn nói, có thể là do hắn bắt mạch nhầm. Sau đó Vương gia đi ra ngoài, khi trở lại, ngài ấy liền lạnh lùng nói đến quân doanh. Hắn thật sự không biết chuyện gì nữa.

“Huynh đọc cái này đi” nói xong, Băng Băng liền đưa cho Tử Mặc một tờ giấy. Tử Mặc không nghi ngờ nhận lấy. Nhưng khi mở ra, một mùi hương thoang thoảng bay ra. Đến khi Tử Mặc nhận ra điều gì bất thường thì hắn đã bất tỉnh nhân sự. Nhìn Tử Mặc nằm dưới đất, khuôn mặt Băng Băng tràn ngập áy náy “Tử Mặc sư huynh, xin lỗi, ta không còn cách nào khác” vừa nói, nước mắt nàng lăn dài trên má. Xin lỗi Tử Mặc, xin lỗi Nhật, xin lỗi mọi người, và xin lỗi đứa con chưa kịp chào đời của ta…

……………………………..

Sắp xếp mọi chuyện, Băng Băng phi thân lên nóc nhà, tay cầm một hũ rượu vừa uống vừa nhìn ánh trăng tròn trên cao. Tầm khoảng thời gian này của năm trước, cũng là ánh trăng này, nàng xuất hiện chính thức trước mặt hắn với khuôn mặt thật. Lúc đó nàng chỉ muốn trả thù. Nhưng bây giờ, thù còn chưa báo, thề nguyện còn chưa thực hiện, nàng sắp phải ra đi rồi. Nước mắt chảy xuống hòa với những giọt rượu kéo dài xuống. Kiếp trước nàng đã làm gì, có khi nào nàng làm nhiều điều ác đến mức trời đất không dung để rồi kiếp này nàng chịu hết đau khổ này đến đau khổ khác. Nếu có Tiểu Bạch ở đây thì hay biết mấy. Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi ở đâu, Tiểu Bạch.

…………………….

Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn như bình thường. Nhưng, mọi chuyện đã dần dần không còn được như ngày trước nữa. Vừa sáng sớm nay, Băng Băng còn chưa tỉnh ngủ đã phải tiếp hai vị khách không mời mà đến. Nàng lạnh lùng nhìn hai người một nam một nữ, một lam một cẩm, một đánh giá một mừng rỡ trước mặt. Một lúc sau, Lan Nhi Tình Nhi bê điểm tâm bước vào. Băng Băng hừ hừ cầm một miếng điểm tâm lên ăn. Ừm, tay nghề của Lan Nhi và Tình Nhi không phải là tốt bình thường. Nhưng…nàng còn được ăn đồ ăn của hai tỷ ấy nấu bao lâu nữa. Nghĩ đến đây, khối điểm tâm đang chuẩn bị nuốt xuống như bị nghẹn trên cổ, mắt nàng nong nóng, dường như muốn khóc vậy. Nhưng cảm xúc đấy nhanh chóng bị nàng khắc chế lại, ăn xong điểm tâm, nàng chậm chạp cầm khăn ướt Lan Nhi đưa lau tay, cầm cốc trà Tình Nhi rót nhấp một ngụm rồi lạnh nhạt nói “Hai người chắc đã nhận được thư phụ thân của ta. Hai người đến đây, ta chỉ muốn nhờ hai người một chuyện thôi” nói xong, Băng Băng lấy từ trong ngực hai túi gấm, đưa cho hai người “Trong hai túi gấm này là điều ta muốn nhờ hai người, ngoài ta và hai người, đừng cho người thứ tư biết”.

“Tứ muội muội, muội có gì khó giải quyết thì nói với ta, ta se giúp muội vô điều kiện” Hiên Viên Tuyết cầm lấy bàn tay của Băng Băng nói. Trong mắt nàng ngoại trừ lo lắng cũng là lo lắng. Ánh mắt này làm tim Băng Băng ấm lên. Vị tam tỷ này nàng không hay gặp mặt mấy, nhưng tính cách của nàng ta lại làm nàng khá có hảo cảm. Băng Băng nở nụ cười, cầm ngược lại bàn tay của Hiên Viên Tuyết, nở nụ cười nói “Tâm ý của tỷ ta xin nhận. Nhưng chuyện này tỷ cũng không giúp được ta đâu. A, vị này có phải ca ca mà tỷ hay nhắc đến – Nhị sư huynh Hiên Viên Phong không?”

“À, quên không giới thiệu với muội, đây là Hiên Viên Phong, ca ca của ta, cũng chính là nhị sư huynh của muội. Ca ca, đây là tứ sư muội mà muội hay nhắc đến – Phong Thiên Băng Băng, nữ nhi duy nhất của sư phụ đó” Hiên Viên Tuyết nói.

Hiên Viên Phong từ nãy đến giờ đều quan sát vẻ mặt của Băng Băng. Nhìn nàng cầm khối điểm tâm mà thẫn thờ, ánh mắt có phần dại ra. Dù đó là thoáng qua, nhưng hắn vẫn nhìn ra được. Nhìn nàng nở nụ cười nói, dù nụ cười đó đối với Tuyết Nhi là thật, nhưng nó lại mang theo nét u buồn nào đó, dù nàng đã cận lực giấu đi. Nhưng hắn là ai chứ, làm sao một tiểu cô nương như nàng mà có thể lừa được hắn. Nở một nụ cười nhạt, hắn nói

“Thì ra tứ muội thần thần bí bí của ta lại là một mĩ nhân, thật vinh hạnh khi được gặp muội”.

Băng Băng không nói gì, chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi. Xong như nhớ ra gì, nàng liền nhìn hai người trước mặt hỏi “Phụ thân của ta có nói khi nào đến đây không?”

“Không, sư phụ chỉ gửi thư bảo bọn ta nhanh chóng đến phủ Độc vương tìm Độc vương phi chứ chẳng chẳng nói bao giờ đến” Hiên Viên Tuyết nói.

“Vậy sao?” Băng Băng nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Nàng muốn gặp phụ thân. Nàng muốn nhờ phụ thân giúp. Chuyện lần này rất là nguy hiểm, nếu không làm tốt, Nhật cũng có thể gặp nguy hiểm. Với lại, về giải độc, phụ thân nàng là người giỏi nhất. Dù nàng học được rất nhiều từ ông, nhưng kinh nghiệm của nàng không thể nào bằng ông được.

Nhìn Băng Băng lại như rơi vào thế giới của nàng, Hiên Viên Tuyết cầm bàn tay đang để trên bàn của nàng, nói “Tứ muội, muội yên tâm, sư phụ cũng sắp đến rồi”.

“Ta không sao đâu” nhìn được Hiên Viên Tuyết an ủi nàng, Băng Băng đặt bàn tay còn lại lên bàn tay của Hiên Viên Tuyết, nở nụ cười nói. Rồi nàng quay sang Lan Nhi Tình Nhi nói “Lan Nhi, Tình Nhi, hai tỷ ra ngoài canh cửa cho ta. Nếu Trúc Chi công chúa đến thì bảo ta đang nghỉ ngơi”.

Lan Nhi Tình Nhi nghe Băng Băng nói vậy, dù lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng hai nàng vẫn làm theo lời Băng Băng nói. Đây không phải là thói quen, mà đó là một sự tín nhiệm. Các nàng tin tưởng tiểu thư của các nàng sẽ không làm gì bất lợi cho các nàng.

Khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Băng Băng mới nói “Hai người mở túi ra đi”. Thời gian của Nhật không còn nhiều, nàng muốn càng nhanh thực hiện càng tốt. Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho bản thân nàng rồi.

Hiên Viên Tuyết và Hiên Viên Phong mở túi gấm ra, bên trong là một tờ giấy. Mở ra, đó là một hàng chữ. Đọc xong hàng chữ, người có ý kiến đầu tiên là Hiên Viên Phong. Hắn nói “Tứ muội, ý muội là sao?”

“Khi ta giải độc thành công cho Nhật, huynh sẽ giả làm thanh mai trúc mã được hứa hôn với ta. Chuyện còn lại để ta tự lo” Băng Băng lạnh nhạt nói.

“Nhưng…” nhưng hắn đến đây cốt yếu là để tìm cái nữ nhân kia. Nhỡ may nàng hiểu nhầm thì sao?

“Có chuyện gì sao?” Băng Băng nhíu mày hỏi.

“Tứ muội, muội không biết rồi, hai năm trước, Phong ca ca lên chùa cầu nguyện, tình cờ gặp được một cô nương. Thế là trái tim của huynh ý phành phạch chạy theo người ta rồi để lại cái hiệu thuốc to như cái đình lại cho cô nương yếu đuối như tỷ cai quản đến một năm trước mới quay lại, nói là người ta đã về nhà rồi. Lần này đến đây, điều thứ nhất là giúp muội, điều thứ hai là tìm lại cô nương đó” Hiên Viên Tuyết nói.

“Đây chỉ là giả, nhị sư huynh không cần lo cô nương đó giận huynh” Băng Băng nói.

“Nhưng…” Hiên Viên Phong vẫn cảm thấy lo lắng. Nữ nhân kia tính tình như thế nào hắn biết. Với lại, nàng lại là muội tử của tứ muội. Hắn mà làm vậy, nàng sẽ tuyệt giao với hắn mất.

“Được rồi, ta cam đoan với huynh, xong việc thì huynh với nữ nhân của huynh sẽ hạnh phúc mĩ mãn bên nhau. Với lại, có cho ta cũng không thích một nam nhân như huynh đâu” Băng Băng vừa nói, vừa cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.

“Ca ca, ca yên tâm, Tuyết Nhi sẽ hết sức giúp huynh mang tẩu tẩu về. Huynh từng này tuổi rồi, nam nhân nhà người ta bằng tuổi huynh đã có ba muốn nhi tử rồi” Hiên Viên Tuyết nhí nhảnh nói.

Nghe hai người cam đoan, cuối cùng Hiên Viên Phong cũng đồng ý. Hắn mong, chuyện này sẽ êm đẹp.