Đứng Trong Bóng Tối

Chương 5




Lúc đó là hoàng hôn trong một khu rừng rậm. Luồng không khí ấm áp đang ve vuốt làn da cô. Những tia nắng vàng của ánh chiều tà xiên qua kẽ lá, đung đưa, run rẩy trong làn gió mềm mại ngát hương.

Connor đang theo sau cô với bước đi đều đặn, nhẫn nại suốt khoảng thời gian vô tận của giấc mơ. Anh sẽ chẳng bao giờ thu hẹp khoảng cách khi nào cô vẫn còn quay lưng lại phía anh.

Cô dừng lại ngay dưới một tán cây, cỏ thơm dưới chân và bầu trời thăm thẳm trên cao, ngần ngại đôi chút rồi quay lại.

Gương mặt cô sáng bừng niềm hân hoan. Gió lồng lộng khi anh chạm vào cô, gạt đi những lọn tóc xòa trên mặt cô. Cô đã giải được câu đố bí ẩn và cuối cùng họ có thể đòi lại những thứ vẫn luôn thuộc về hộ.

Không khí râm ran như bầy ong mật. Tiếng nhạc ngọt ngào, vang vọng trong không gian. Không ai nói một lời. Đó là một điệu nhảy long trọng, một ràng buộc huyền diệu.

Niềm khao khát cuộn trào bên trong cô và cô chạm vào anh. Năng lượng tràn khắp cơ thể cô như nhựa sống lan tỏa trong thân cây cùng hàng ngàn cánh hoa với đủ sắc thái diện mạo nở bung trong khu vực nhạy cảm của cô, trong trái tim và trong trí óc cô.

Chuông đồng hồ rít lên đinh tai. Erin ngồi bật dậy. Cô đập mạnh vào cái chuông với bộ dạng khuất phục và ôm lấy mặt với đôi tay run lẩy bẩy. Tiếng chuông đã xen vào đúng lúc gay cấn nhất, khiến cô mắc kẹt. Đúng lúc một cách tàn nhẫn và đáng ghét. Cô hầu như không thể thở, cô đã rất sung sướng.

Giấc mơ này đã đeo bám cô rất nhiều năm. Vẻ bề ngoài của Connor biến đổi đa dạng tùy theo nghiên cứu thời điểm đó của cô; có khi anh mặc quần jean và áo phông, đôi lúc anh là một chiến binh Celtic, thi thoảng lại trở thành người lính La Mã. Giấc mơ này luôn khiến cô vật lộn trên gường, hai đùi run rẩy siết chặt. Bị phân tâm bởi ham muốn. Đó là điều cuối cùng cô cần đối phó ngày hôm nay.

Cô cố gắng trở nên khách quan, trưởng thành. Những giấc mơ là thông điệp từ trong tiềm thức. Chúng thật tuyệt vời và đẹp đẽ, cô đánh giá cao sự ưu ái đó. Những giấc mơ này muốn nói lên điều gì với cuộc sống hiện nay của cô? Cô chưa bao giờ làm tình với Connor. Thậm chí cô chưa bao giờ tìm cách làm tình với bất kỳ ai, ít ra là không thành công, vậy tại sao tiềm thức lại sử dụng tình dục để nêu ý kiến? Khiến cô chú ý chăng?

Cô ôm sát đầu gối và ngực, vẫn run rẩy. Nếu đó là mục đích của nó, thì thành công rồi đấy. Chỉ là giấc mơ thôi mà, cô nhắc lại. Chỉ là giấc mơ.

Cô liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ sáng. Đã đến lúc pha ít trà và làm việc gì đó bận rộn và có ích để bản thân bình tĩnh lại, nhưng thật kinh hoàng, chẳng còn thứ gì cho cô làm cả. Căn hộ gọn gàng đến đau đớn. Mọi thứ còn có thể sắp xếp theo thứ tự chữ cái. Từng bề mặt đã được lau chùi sạch bóng. Đồ đạc được đóng gói, quần áo mặc đi đường được để riêng, bên dưới cái kẹp tóc. Nếu còn tiếp tục thì cô sẽ phải dùng khăn bông và cồn làm sạch các chất bẩn tích tụ trên bàn phím máy tính mất. Một cách đối phó điên rồ.

Hệ thống chuông nội bộ chợt reo vang. Suy nghĩ đầu tiên của cô là Connor và giật mình, loạng choạng khi hấp tấp chạy ngang qua phòng. “Ai đó?”

“Mình đây, đồ ngốc. Tonia đây. Đừng có nói là Cô nàng Hoàn hảo vẫn đang trên gường đấy nhé”

“Ồ Tonia, chào. Thang máy vẫn đang bị hỏng. Đi bộ lên nhé.”

Cô lau mồ hôi trong khi chờ Tonia gõ cửa. Cô mở cửa và ôm bạn thật chặt, bày tỏ lòng biết ơn. “Cậu thật tốt vì đã giúp đỡ mình. Mình ghét phải gửi Edna đến chỗ trông giữ thú nuôi.”

Tonia hất lọn tóc xoăn màu đen của mình ra sau. “Không có gì. Xin lỗi vì mình đã đánh thức cậu sớm thế này. Mình sẽ đưa Edna về nhà hay chỉ cần lấy chìa khóa của cậu thôi?”

“Như thế nào thuật tiện nhất cho cậu là được”, Erin đáp, “Và mình sẽ đãi cậu bữa tối lúc về.”

“Ôi thôi.” Tonia trợn tròn đôi mắt được trang điểm đầy nghệ thuật của cô ta, tỏ ra không hài lòng. “Vậy mình sẽ mang Edna về nhà. Nó có thể theo đuổi mấy con mèo láng giềng. Nó là một nàng mèo hiếu chiến và chắc chắn sẽ cảm thấy bồn chồn không yên ở cái chỗ gọn gàng thế này.”

Erin hiểu quá rõ cô nàng Edna kiêu kỳ không thích bị giam trong một căn hộ nhỏ bé này. Nhưng cuộc sống vẫn luôn khắc nghiệt.

“Mình tin hẳn sẽ rất tuyệt vời với nó”, cô nói khó khăn.

Tonia giơ lên một túi Starbuck. “Mình mua vài cái bánh cuộn cùng một ly đúp cà phê sữa. Cậu cần một lượng gấp đôi caffeine.”

Erin ngấn nghiến một cái bánh trong lúc Tonia kiểm tra va li của cô. “Cậu không thể ăn mặc thế này mà gặp gỡ ông triệu phú tiềm năng đó được”, Tonia phản đối. “Cậu không mảy may suy nghĩ đến chuyện khoe ngực ra sao, và cậu có một bộ ngực rất đẹp, cô gái! Mình phải làm gì với cậu đây?”

Erin nhún vai, “Mình muốn gây ấn tượng là một người chuyên nghiệp chứ không phải một cô nàng gợi tình.”

“Hai điều này không mâu thuẫn nhau”, Tonia phẩy tay khiển trách. “Khi nào cậu về, chúng ta sẽ đi mua sắm, rồi mình sẽ chỉ cho cậu cách kết hợp chúng.”

“Mình đang túng bấn”, Erin nói. “Không mua sắm đến khi trở nên thành đạt.”

Tonia trợn tròn mắt. “Đó chính là lý do tại sao mình yêu mến cậu. Thật ngây thơ. Hãy để mình sắp xếp kế hoạch cho cậu. Bước một, mượn quần áo của mình để tạo ấn tượng đầu tiên hết sức quan trọng. Bước hai, xây dựng tình bạn nồng nhiệt với vị triệu phú đó. Và rồi sau đó chúng ta sẽ đi mua sắm.”

“Ôi, dừng lại. Đây là công việc. Với lại, mình…” Giọng cô nhỏ dần và bắt đầu đỏ mặt.

Tonia chớp mắt. “Đừng nói là cậu sẽ dập tắt cơ hội này vì vẫn bị cái gã đã hủy hoại cuộc đời cậu ám ảnh đấy nhé!”

“Cuộc đời mình không bị hủy hoại”, Erin ngắt lời. “Connor đã đến gặp mình hôm qua.”

“Đến đây à?” Tonia há hốc miệng vì kinh ngạc. “Trong căn hộ của cậu? Anh ta đã làm gì? Anh ta có đòi quan hệ với cậu không? Mình sẽ bắn chết anh ta nếu làm chuyện đó với cậu.”

“Không! Anh ấy không làm thế! Anh ấy đến để báo cho mình biết Novak và Georg Luksch đã trốn khỏi tù. Anh ấy lo lắng về sự an toàn của mình và cố thuyết phục mình hủy chuyến đi.” Không cần thiết phải đề cập đến cái ôm mãnh liệt của anh vì nó hoàn toàn trong sáng. Ít ra là về phía anh ấy, không phải cô. “Thực ra, mình nghĩ anh ấy rất tử tế”, cô ngập ngừng. “Vì đã cảnh báo mình.”

“Tử tế?” Tonia khịt mũi nhạo báng. “Anh ta muốn thứ trong quần cậu thì có. Chắn chắn, anh ta đã bảo vệ cậu khỏi gã tay sai trung thành của một tên tội phạm ghê gớm, nhưng cậu cũng nói với mình là Georg tán tỉnh cậu. Và McCloud đã biến anh ta thành cái bánh hamburger ngay trước mặt cậu. Có lẽ một vài cô gái sẽ cảm kích với chuyện đấy, nhưng cậu không phải loại người đó.”

Thật đau đớn khi nghe các sự kiện được nói ra bằng chất giọng lạnh lùng, nhẫn tâm của Tonia nhưng Erin vẫn gật đầu. “Thật kinh khủng.”

“Coi chừng đó Erin. Anh ta là một kẻ bạo lực, hoang dã và nguy hiểm. Anh ta có mối thù với bố cậu và cái kiểu của anh ta, cái kiểu quá quan tâm đến cậu. Vậy mà cậu vẫn tiếp tục bào chữa cho anh ta, cứ như bị anh ta bỏ bùa hay sao đấy.”

“Không đúng.” Cô đặt nửa cái bánh cuộn ăn dở xuống. Cảm giác ngon miệng đã biến mất. “Mình không nghĩ anh ấy muốn làm hại mình.”

“Không ư? Nếu cứ cố ngăn cậu đi công tác lần này thì anh ta điên rồi. Và bất kỳ thứ gì gây trở ngại đến khách hàng này đều có nghĩa là gây hại cho câu.”

“Mình biết.” Erin nhìn chằm chằm vào bức tường phủ đầy bồ hóng của căn nhà bên cạnh qua cửa sổ, hai mắt cô cay xè, rung rưng.

Tonia thở dài. “Mình biết là rất khó. Toàn bộ y tá của bệnh viện đều cảm động trước sự tận tụy của cậu. Mỗi ngày cậu đều đến đó, đọc sách cho anh ta nghe. Như cuốn Lassie về nhà gì đó(1). Rất đáng yêu.”

(1) Một cuốn tiểu thuyết của nhà văn Eric.

Cách ví von mang tính ẩn dụ của Tonia khiến cô khó chịu. “Tonia…”

“Nó làm trái tim mọi người tan chảy, thật lãng mạng”, Tonia cắt ngang. “Nhưng không có nghĩa là bắt buộc phải vậy. Chỉ là anh ta không đủ tốt với cậu, Erin.”

Erin lắc đầu. Không ai trong số bạn bè hoặc gia đình cô biết chuyện hàng ngày cô đều đến thăm Connor trong suốt thời gian anh bị hôn mê, nhưng chẳng có cách nào giấu giếm y tá bệnh viện được.

Tình bạn giữa cô và Tonia nảy nở khi Tonia phát hiện Erin đang khóc trong phòng vệ sinh nữ. Tonia đã đưa cho cô khăn giấy, rồi ôm và dìu cô ra một quán cà phê bên ngoài. Lầu đầu tiên trong đời, Erin đã thổ lộ hết nỗi lòng, thú nhận tình yêu đơn phương, niềm khao khát và cả nỗi buồn khổ của mình. Cô lo sợ Connor sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

“Một chủ đề đau đớn nhỉ?”, giọng điệu châm chọc của Tonia kéo cô trở lại hiện tại. “Nỗi đau thực sự, phải không?”

Erin hít sâu để kìm nén mong muốn được gào thét cho đến khi hoàn toàn kiểm soát. “Đừng nói về Connor nữa”, cô điềm tính nói. “Mình đã bác bỏ đề nghị của anh ấy. Mình sẽ tiếp tục chuyến đi và bảo anh ấy để mình yên. Mình đã làm tất cả những điều đúng đắn, vì thế không có lý do gì khiến cậu rầy la mình như vậy.”

Tonia bối rối. “Cậu nói rất đúng. Thỉnh thoảng mình như bị điên ấy. Tha lỗi cho mình nhé.” Cô chớp chớp hàng mi dài.

Erin miễn cưỡng mỉm cười. “Tất nhiên rồi.”

“Được. Tốt rồi. Quay lại tủ quần áo của cậu nào. Nếu cậu đi taxi đến sân bay thì sẽ có đủ thời gian ghé qua nhà mình và lục lọi tủ đồ trước khi đi. Cứ coi như đây là một khoản đầu tư đi. Nếu cậu đánh gục anh chàng này, thì cả phần đời còn lại của cậu sẽ sống trong nhung lụa, đi mua sắm cùng với người bạn tốt Tonia.”

Erin bật cười. “Cảm ơn, nhưng ngài triệu phú đó sẽ chỉ phải đương đầu với con người thật của mình thôi. Và con người thật của mình nằm bên dưới bộ đồ xoàng xĩnh.”

Tonia thở dài thất vọng. “Vậy mình về đây. Giúp mình nhốt con mèo của cậu vào cái lồng di động, được không?”

“Cậu nhớ thuốc nhỏ tai của nó nhé”, Erin lo lắng. “Đây là bốn giọt vitamin thực phẩm dạng nước, cộng với một viên nghiền nhỏ và rắc lên thức ăn khô của nó, hai ngày một lần. Nó đã ăn một viên sáng nay rồi.”

Tonia rướn mày lên. “Lần sau nếu cậu nhận nuôi một thú cưng từ chỗ chó mèo lạc thì cố chọn lấy con khỏe mạnh nhé.”

“Nhưng con khỏe mạnh sẽ có nhiều cơ hội được nhận nuôi hơn”, Erin phản đối. “Những con ốm yếu thật bất hạnh. Mình lại luôn mềm lòng với những con chó yếu ớt. Hoặc mèo cũng thế. Nào Edna, chúng ta đi thôi.”

Edna chui vào gầm gường, gầm gừ, rít lên giận dữ. Cuối cùng Erin cũng xoay xở đưa nó vào trong lồng và cài then.

Tonia làm mặt cười. “Giờ tóm được mày rồi nhé, mèo cưng, tao sẽ đưa mày về hang ổ của tao và làm món súp mèo.” Cô ôm Erin thật chặt. “Đừng quên những gì các bà mẹ đã dạy chúng ta nhé, cô gái. Rơi vào lưới tình với một anh chàng giàu có cũng như với một kẻ đê tiện thất nghiệp rất dễ dàng. Tạm biệt!”

Erin đóng cửa, thở dài. Tonia là người duy nhất biết được tình cảm cô dành cho Connor, nhưng đôi khi Tonia có vẻ thích thú khai thác yếu điểm này. Như thể cô ta có đặc quyền là người duy nhất được biết. Cô ta chọc vào đó chỉ để làm Erin nhảy dựng.

Cô thầm nhắc nhở bản thân rằng Tonia là một người bạn tốt. Cô ta chính là người tìm ra căn hộ này cho cô và giúp cô chuyển nhà. Bạn bè khác đã tránh xa cô kể từ khi mọi chuyện trở nên kinh khủng, nhưng Tonia vẫn đứng bên cạnh cô, vững chắc như một tảng đá.

Bất chấp những tính cách kỳ lạ thất thường của cô ấy.

***

Connor chầm chậm lái chiếc Cadillac vào bãi đỗ xe cao tầng ở sân bay và liếc qua đồng hồ đeo tay. Chuyến bay của Erin sẽ hạ cánh trong vòng hai mươi phút nữa cộng thêm khoảng mười phút hoặc hơn để cô làm thủ tục, ra khu lấy hành lý, nơi lái xe của Mueller đợi cô ở đó.

Bước qua xác anh đã.

Ánh mắt anh rơi vào đống tài liệu mà Davy thu thập được về Claude Mueller rải rác trên ghế xe. Anh đã ghi nhớ mọi chi tiết. Anh nên cảm thấy an tâm vì người khách bí ẩn của Erin đã được xác minh, nhưng một bàn tay ma quỷ nào đó vẫn thít chặt họng anh, thậm chí ngày càng chặt hơn. Bản năng chưa bao giờ đánh lừa anh nhưng anh cũng chưa bao giờ ở trong tình trạng hỗn loạn như lúc này. Ngay cả Sean và Davy cũng cho rằng anh đang vượt quá giới hạn. Điều này khiến anh cảm thấy cô độc.

Nhưng anh không thể bỏ qua cảm giác này. Không, nếu Erin bị đe dọa.

Kế khoạch duy nhất của anh cho đến bây giờ là bí mật đưa cô rời khỏi sân bay. Trò lừa điêu luyện, rằng em-đang-gặp-nguy-hiểm-chết-người-và-tôi-là-người-duy-nhất-cứu-được-em đã chính thức thất bại thảm hại đêm qua. Anh chưa bao giờ suôn sẻ với phụ nữ. Đó là biệt tài của Sean, không phải của anh.

Nghĩ đến Sean khiến anh bất giác liếc vào gương chiếu hậu. Hôm nay anh đã rất cố gắng, nhưng có vẻ không được ổn lắm. Anh đã mặc chiếc áo sơ mi đẹp nhất anh có thể tìm thấy – một chiếc áo theo kiểu dệt thô màu be, món quà Giáng sinh từ Sean – người luôn tràn trề hy vọng. Chiếc áo vẫn còn nguyên nếp gấp cùng quần vải bông nhàu nát vừa được lôi ra từ dưới đáy giỏ đựng quần áo sạch, trông chúng thật tệ. Một số việc anh không làm đến nơi đến chốn, trong đó bao gồm chuyện là ủi quần áo.

Nhưng anh đã cạo râu và chải mái tóc bờm xờm ngang bướng vàng hoe, cố gắng buộc nó nằm yêu trong túm đuôi ngựa. Tóc anh luôn có cá tính riêng của nó. Có lẽ anh nên cắt phéng đi. Tuy nhiên, vấn đề ở chỗ nếu đã cắt rồi thì anh sẽ phải tiếp tục cắt thường xuyên. Phiền toái lớn.

Ôi Chúa ơi, đủ rồi. Đây không phải là một cuộc chiến về sắc đẹp. Nếu anh đến đay với mái tóc bờm xờm quen thuộc như người tiền sử trong phim The Clan of Cave Bear(2) thì chắc chắn đám bảo vệ sân bay đã đá anh ra ngoài trước khi anh kịp bước vào cửa. Thậm chí nếu ăn mặc chỉnh tề mà lôi xềnh xệch một phụ nữ trẻ xinh đẹp đang phản kháng dữ dội ngang qua một sân bay quốc tế cũng là một nhiệm vụ bất khả thi. Then chốt nằm ở giây phút định mệnh lúc Erin nhìn thấy anh.

(2) Một bộ phim được sản xuất năm 1986 do Micheal Chapman và kịch bản chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của Jean M.Auel về cuộc sống trên Trái Đất trong kỷ băng hà, cách đây khoảng 30,000 – 22,000 năm trước công nguyên.

Sẽ rất may mắn nếu cô không hét lên.

Anh từ từ thở ra. Khỉ thật, anh đang cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh đã đối mặt với cái chết rất nhiều lần và luôn giữ được bình tĩnh, nhưng lại bị một cô gái điềm tĩnh, ít nói làm cho sợ chết khiếp. Có lẽ anh đã thực sự bị hoảng loạn. Cảnh sát quốc tế cam đoan Novak đang ở châu Âu. Nick cũng thuyết phục anh rằng Novak không phải là mối lo ngại với Erin. Vị khách bí ẩn của cô cũng đã được kiểm tra. Chẳng có lý do gì khiến anh phải nhúng tay, rồi đi theo khắp nơi, gây rắc rối cho cô. Nhưng tại sao?

Mẹ kiếp, Anh chỉ biết mình phải làm thế. Đó là một trong những cảm giác ăn sâu vào xương tủy, không sao lý giải được. Anh nhét đám tài liệu về Mueller vào ngăn chứa đồ rồi ra khỏi xe.

Anh có thể hành hạ mình cả ngày, và chỉ làm theo những mệnh lệnh quyền thế nào đó ẩn sâu trong cơ thể anh. Lương tâm chăng, có thể. Davy và Sean gọi đó là bản năng anh hùng phức tạp của anh. Nhưng lúc cần thì nó lại câm như thóc, đặc biệt có lần nó còn suýt giết chết anh.

Nó là gì thực sự không quan trọng. Thứ nhất, anh đang làm một việc ngu ngốc, tự hủy hoại bản thân mà có thể coi là nguy hiểm, chứ không chỉ khó khăn. Thứ hai, chẳng có thứ khốn kiếp nào có thể giúp anh ngăn bản thân mình cả. Kết luận là gì?

Làm theo nó.

Trước tiên anh quan sát đám người đang qua lại như con thoi ở khu vực băng chuyền trả hành lý để xem kẻ nào đang đợi Erin. Chắc chắn là cái gã mặc đồng phục, cao lớn, tóc đen, có vẻ là người Tây Ban Nha, trên mặt gã như hiện rõ tên “Erin Riggs”. Connor kiểm tra đám người còn lại. Kế hoạch của anh chỉ có thể thực hiện được nếu Erin không ký gửi hành lý. Thật may mắn cô ấy chỉ có một va li hành lý nhỏ, nhưng với phụ nữ, chẳng lường trước được đâu.

Và cô ấy sẽ không bao giờ chịu bỏ lại túi xách. Đến quỷ cũng không đáng sợ bằng một người phụ nữ bị lấy mất túi vật dụng cá nhân.

Anh đứng lên thang cuốn, cảm giác run run trào lên trong bụng. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Tám phút, Anh thong thả đi về phía quán cà phê bình dân trong khu thương mại, mua một ly và uống nhanh hơn cần thiết. Anh sờ vào bọc thuốc lá trong túi. Anh nên hút một điếu lúc ở bên ngoài. Ý tưởng môi trường không khói thuốc chết tiệt.

Còn khoảng hơn ba phút nữa. Cà phê là một sai lầm lớn. Anh nghiên cứu đám người xung quanh. Một phụ nữ bồng một đứa trẻ sơ sinh và một cậu bé bốn tuổi đang nhảy lên nhảy xuống, chờ đợi bố trở về. Một cặp vợ chồng già, khuôn mặt tươi cười chờ đợi những đứa cháu. Cuối cùng, hành khách cũng bắt đầu tràn ra. Một phút…Hai … Và cô xuất hiện trong bộ vét màu xanh lá cây đậm. Tóc cuốn cao, bóng mượt. Đôi hoa tai vàng lủng lẳng. Trông cô thật rạng rỡ, anh muốn đá cho mình một phát vì ít nhất đã không cố gắng là áo sơ mi. Anh sẽ không chết nếu cố thử.

Quá muộn. Cô đang kéo chiếc va li phía sau, cảm ơn Chúa. Đã đến lúc biến kế hoạch tệ hại của anh thành hành động.

Tim anh nện thình thịch vào xương sườn như cái búa khoan lúc anh đi vào lối dành cho hành khách. Cô vẫn chưa nhận ra anh. Anh chọn cách tiếp cận theo đường chéo, giúp anh đứng ngay sau lưng và chụp lấy tay cô. “Này, em yêu.”

Cô giật mình quay lại. Anh lợi dụng lúc cô còn đang hoảng hốt, kéo cô lại gần hơn, nhìn sâu vào đôi mắt nâu vàng mở lớn, sửng sốt. Miệng cô ẩm ướt với lớp sơn bóng, đang mở ra với vẻ bối rối đáng yêu.

“Rất vui được gặp lại em, cưng à.” Anh ôm cô chặt sát vào người và hôn cô.

Cô cứng người, bám chặt vào tay anh để giữ thăng bằng và một tiếng kêu nhỏ, sợ hãi vang lên trong miệng anh.

Anh trượt lưỡi vào miệng cô, đưa tay đến vùng nóng bỏng dưới hông và vuốt ve bờ mông tuyệt đẹp của cô. Anh không định hôn cô. Sự thôi thúc này lặng lẽ nhen nhóm rồi bất giác bùng lên, nhưng thật hoàn hảo. Đầy cảm hứng. Trông giống như một cặp tình nhân, và cái miệng mềm mại, ngọt ngào của cô quá bận rộn để có thể phản đối.

Rồi mùi hương của cô tỏa ra quanh anh, như một đám mây nóng bỏng và tâm trí anh trở nên trống rỗng. Đó là mùi thơm của mùa xuân, nồng nàn và ngọt ngào. Mùi hương nữ tính mãnh liệt. Một thứ vũ khí bí mật mà anh không lường trước được. Anh muốn hớp từng ngụm, hít thật sâu, tràn đầy trong phổi như cuối cùng được ngoi lên sau khi bị dìm dưới nước.

Hương thơm và mùi vị của cô quyện vào nhau, ngọt ngào, mềm mại, gợi ra cảm giác sai lầm về lớp vải mịn màng, không thể tin được, sự dịu dàng của đôi môi cô, làn tóc óng mượt như xa tanh sau gáy, làn da mịn màng như da em bé. Các giác quan của anh đã bị qua tải.

Cô run rẩy trong tay anh, nhẹ nhàng như chú chim nhỏ bị mắc kẹt. Anh quên hết cả Novak, cả sân bay và những người bảo vệ. Anh quên tất cả, ngoài ham muốn đang cào xé tuyệt vọng để dụ dỗ cô mở miệng, để thưởng thức hương vị của cô nhiều hơn.

Cô giật đầu ra, thở hổn hển. Một vệt đỏ màu hoa hồng dại in hằn trên má, tạo dấu ấn khác biệt trên làn da màu đồng tinh tế của cô. Đôi đồng tử giống như hai cái giếng sâu hun hút được bao quanh bởi lớp viền mã não màu nâu. Hoàng hôn, mật ong và sô cô la. Hàng mi đen dài, cong vút chớp chớp bối rối.

Cô liếm môi. “Connor? Tại… Tại sao anh…”

Anh đổi tư thế để giữ cô thăng bằng và lại chộp lấy môi cô. Tay anh trượt dọc theo sống lưng duyên dáng, ép cô sát vào phần thân dưới của anh trong khi anh đỡ lấy gáy cô. Anh chìm đắm vào những nụ hôn-dồn-dập-như-sóng-trào-trên-bờ-biển, ngọt ngào, ngấu nghiến và liều lĩnh. Cuối cùng khi rời khỏi cô, anh còn run rẩy dữ dội hơn cô.

Cô hít một hơi thật sâu. Anh tựa cái trán nóng rực của mình lên trán cô, dùng bàn tay khum khum che khuôn mặt họ để tạo không gian riêng tư. “Suỵt”, anh thì thầm. Anh giật chiếc va li khỏi tay cô. “Đi thôi.”

Anh quàng tay qua vai, kéo cô đi theo. Cô phải chạy mới theo kịp bước chân anh. “Đi đâu?” Giọng cô vẫn nhỏ nhẹ và không chắc chắn. Không có dấu hiệu nào của sự giận dữ. “Connor, làm ơn. Tôi…”

Lần này anh ngả người cô về phía sau khiến cô phải bám lấy cổ anh để đứng vững. Môi anh đặt lên môi cô, ngăn cản sự phản đối của cô đến khi cô chỉ có thể bám chặt, lắc lư. Anh đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt, lên cổ cô, hít hà mùi nước hoa và dụi vào cổ cô.

“Suỵt”, anh nài nỉ. “Hãy tin tôi.”

Vượt qua những cái cửa xoay to lớn này, anh có thể tự do về nhà.

“Tin anh?” Giọng cô rung rung vì anh tiếp tục kéo cô đi. “Về cái gì? Connor, tôi được đề nghị đến gặp một người ở khu vực lấy hành lý! Chậm thôi!”

Cô bắt đầu lắp bắp, vùng vẫy trong vòng tay anh, nhưng họ đã thoát qua khỏi cái cửa xoay và anh vội vã đẩy cô ngang qua sảnh chờ. Không có nhân viên an ninh. Chỉ có những hàng khách đang bận rộn, thỉnh thoảng ném cho họ ánh mắt hiếu kỳ.

Erin dồn lực xuống chân, kéo anh dừng lại. “Chết tiệt, chờ một phút, Connor McCloud, và… Không! Sao anh dám hôn tôi nữa chứ!” Cô lùi lại. “Một trò lừa bịp bẩn thỉu! Thế là không công bằng!”

“Tôi chưa bao giờ nói về sự công bằng.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng đỏ, mềm mại của cô, nhận ra mình đang thở hổn hển. Miệng há hốc, như một con vật. Anh kéo cô đi. “Nhanh nào.”

“Để làm gì? Vì cái gì? Anh đang làm cái chết giẫm gì ở đây thế?”

Họ đã tới chỗ thang máy xuống bãi đỗ xe, chuông báo kêu lên, cửa sắp mở, còn cô đang cố thở để mắng anh lần nữa. Anh ôm lấy cô, trượt lưỡi vào miệng cô.

Một tiếng kêu the thé, hơi thở hổn hển, câm nín và cô mềm rũ.

Đến lúc này mọi chuyện đã suôn sẻ hơn hy vọng ngông cuồng nhất của anh. Vấn đề chỉ là làm thế nào để anh ngừng hôn cô. Cô ngọt như đường. Anh có thể bị lạc lối trong thế giới nhục cảm của cái miệng ẩm ướt, mềm mại của cô. Anh có thể bị hút vào đó. Quên cả tên mình.

Anh chờ đến khi thang máy trống và mọi người đi hết mới dám buông cô ra. Anh ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô. Cố gắng truyền đạt sự cầu xin của mình bằng tất cả những gì anh có. Có vẻ hiệu quả. Anh nắm tay cô. Cô loạng choạng phía sau anh, khuất phục.

Anh mở cốp xe, ném va li của cô vào, rồi sập mạnh xuống. “Đi thôi.”

Cô giằng ra khỏi vòng tay anh. “Chờ đã, tôi sẽ không đi đâu với anh Connor. Giải thích đi. Ngay bây giờ.”

Nhanh hơn thời gian đánh vần từ “hôn”, anh đã đẩy cô tựa sát vào chiếc Cadillac, nhốt cô giữa hai cánh tay.

“Tôi sẽ lái xe đưa em đến bờ biển”, anh nói. “Tôi đã đặt một phòng ở khách sạn khác. Ngày mai tôi sẽ đi cùng em đến buổi gặp mặt. Sau đó tôi sẽ đưa em về nhà. Còn câu hỏi nào nữa không?”

“Connor, tối qua tôi đã nói với anh là tôi không cần vệ sĩ…”

“Quá tệ”

Cô đẩy mạnh vào ngực anh. “Tôi không chấp nhận bị bám sát mọi nơi. Anh không có quyền. Anh không thể… Ơ!”

“Nhìn thẳng vào tôi.” Anh đẩy cô ngả người ra sau, sát vào chiếc xe. Cô chớp mắt nhìn anh, ngực phập phồng.

Anh biết hăm dọa cô bằng kích thước và sức mạnh của mình là không công bằng. Dù sao chuyện này về lâu dài sẽ không xảy ra, đây chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng cô thật ấm áp, ngực cô căng tròn sau làn áo. Anh cảm nhận từng cơn chấn động từ thân hình mềm mại của cô. Còn mùi hương của cô là một ngón đòn đầy thủ đoạn. Một loại thuốc gây nghiện đi thẳng vào đầu và khiến anh trở nên ngu ngốc.

Làn mi dày cụp xuống, che giấu đôi mắt cô. Cô ngọ nguậy bên dưới anh, vô tình lại rất gợi cảm. “Connor”, cô thì thầm. “Làm ơn. Như thế là không đúng.”

“Tôi đã giữ va li của em để làm tin, Erin. Tôi rất nghiêm túc đấy.”

“Anh không phải chịu trách nhiệm về tôi. Connor.” Giọng cô nghiêm khắc, có vẻ trách mắng, trái ngược một cách lạ lùng với tư thế dễ bị công kích của cô. “Anh không có quyền. Tôi có thể tự quyết định…”

“Tôi phải làm chuyện này”, anh thô lỗ cắt ngang. “Em biết tại sao không?”

Anh chờ đợi câu trả lời đến khi cô nhìn anh. “Bởi vì đây là điều bố em sẽ làm”, anh nói dứt khoát. “Ông ấy có quyền theo sát em mọi nơi, nhưng ông ấy không ở đây.”

Cô mở miệng. Chẳng lời nào thoát ra. Anh chộp lấy cằm và buộc cô phải nhìn anh. “Em không biết gì cả, Erin. Về khả năng của Novak. Chúng ta đã hiểu rõ nhau chưa?”

Cô liếm môi nuốt nước bọt. “Nhưng như thế thật thô lỗ!”

Anh nghệt ra. “Thô lỗ? Ai? Tôi à?”

Cô mín chặt môi. “Phải, anh đó, giờ anh đề cập đến rồi đấy, nhưng tôi không có ý ám chỉ anh. Có một lái xe đang chờ tôi. Không đi cùng anh ta mà không báo trước thì hết sức bất lịch sự!”

Anh giật mình và cười to. “Chỉ thế thôi à? Ai thèm quan tâm nếu người hầu của Mueller đợi ở sân bay chứ? Ông ta không cảm thấy bị tổn thương vì chuyện đó đâu.”

Cô cau mày. “Nếu muốn đổi lịch trình thì tôi nên báo trước với họ! Tôi không thể chỉ…”

“Vậy thì gọi cho họ khi chúng ta đến bờ biển. Nói là em đã thay đổi kế hoạch. Em gặp hoặc mang theo ai đó. Nói là đến phút cuối bạn trai em lại quyết định đi cùng.”

“Bạn trai á?” Cô lùi lại.

“Tại sao không?” Anh không thể rời mắt khỏi bộ ngực cô, nó đang khiến các nút áo căng tối đa. “Em nghĩ họ sẽ không tin à? Một cô gái như em với một kẻ đồi bại như tôi?”

Cô đẩy anh ra để lấy không gian cho cô đứng thẳng dậy. “Thôi cư xử như một tên đồi bại đi, Connor McCloud, nếu anh không muốn bị nghĩ như thế.”

“Em giận dữ vì tôi đã hôn em à?” Giọng anh phóng đãng một cách nguy hiểm. “Tôi đã dám chạm bàn tay bẩn thỉu vào nàng công chúa. Điều đó khiến em phiền lòng phải không?”

Cô chột lấy cơ hội, cố luồn qua cánh tay anh. Anh chặn lại. Cô đứng thẳng người, sửa lại áo vét và kéo váy chỉnh tề. Cô không định tranh cãi với anh. Cô không thể thắng và lòng tự tôn quan trọng hơn với cô.

“Một cách hoàn toàn trung thực, câu trả lời là không”, cô cứng rắn đáp. “Tôi không hề buồn bực. Chỉ không thể hãnh diện vì một người đàn ông hôn tôi là do anh ta muốn tôi ngậm miệng.”

Trong một thoáng anh suy xét câu nói từ mọi góc độ. Rồi chờ đợi đến khi sự tò mò khiến cô ngước mắt lên. Anh vuốt nhẹ gò má mịn màng, tinh xảo bằng ngón tay cái cho đến khi xuất hiện một vệt màu hồng tự nhiên. Anh nhìn xung quanh. Không ai đang nhìn ngó hay nghe lén. Không có lý do gì để bắt cô phải im miệng.

Anh hôn cô lần nữa.

Anh không chắc mình mong chờ cái gì. Có thể là mong cô sẽ trở nên cứng rắn và đẩy anh ra. Bất cứ điều gì nhưng cuồng nhiệt đang gầm rú và sôi sục bên trong anh, bùng nổ thành từng chùm tia lửa. Cô nắm chặt cánh tay anh; để đứng vững hoặc kéo anh lại gần, anh không quan tâm. Anh dụ dỗ cô hé miệng. Anh muốn chạm vào cái lưỡi màu hồng ngọt ngào và khiêu vũ cùng nó. Lạy Chúa. Anh đang nghĩ gì vậy? Họ đang ở giữa bãi đỗ xe của sân bay. Anh ở đây là để bảo vệ cô.

Làm tình với cô không nằm trong kế hoạch của anh.

Anh tách ra khỏi cô với một nỗ lực lớn lao. “Lần này tôi không cố làm em in miệng”, giọng anh rời rạc. “Em đã cảm thấy tự hào chưa?”