Dược Biệt Đình

Chương 23: Bệnh thứ 23




Tiền Hàng bưng một chén cháo đi vào, thấy Nguyễn Văn Hách còn đang ngủ thì định chờ một tý. Mấy phút sau, Tiền Hàng sờ sờ chén, đã nguội rồi.

“438 rời giường.”

Giọng điệu này nhất thời làm Nguyễn Văn Hách mở mắt, Tiền Hàng cho rằng cậu vẫn luôn giả bộ ngủ.

“Mi mới tử tam bát.”

“Khan tiếng thì đừng có la, dậy ăn cơm.”

Tiền Hàng gọi Nguyễn Văn Hách qua, cậu lại xoay người đưa lưng về phía anh, “Không đói.”

“Tôi biết, nên tôi mang cho cậu chén cháo, húp vài hớp là được.” Tiền Hàng bưng cháo đến ngồi bên mép giường, “Còn không ăn nữa là nguội hết, mau dậy đi.”

Nguyễn Văn Hách lung lay vai, biểu thị mình không ăn. Tiền Hàng moi nhóc điên ra khỏi ổ chăn, cường thế đặt cháo vào trong tay cậu.

“Tốt xấu gì cũng ăn một miếng.” Tiền Hàng vừa nói vừa nâng tay sờ trán Nguyễn Văn Hách, tốt hơn ban sáng một chút, “Ăn xong thì nửa tiếng sau uống thuốc, sau đó thì cậu đi ngủ, chỉ cần chiều không nóng nữa thì tối nay cậu không có chuyện gì. Vừa khéo tối nay tôi có ca trực, có thể trông cậu một đêm.”

Nguyễn Văn Hách chun mũi nhìn cái chén trong tay, “Ta không thích ăn cháo.”

“Tôi cho cậu thịt cá cậu ăn hết không?” Tiền Hàng hỏi ngược lại, cũng không thèm ôn hoà vui vẻ với cậu.

Nguyễn Văn Hách không lên tiếng, thật sự là cậu ăn không vô. Nhìn nhìn cái chén trong tay, cậu bưng lên húp vài ngụm, y hệt như uống nước ngay cả vị cháo cũng không có.

“Không ăn nữa, một chút vị cũng không có.” Nguyễn Văn Hách bẹp miệng, trong miệng không còn khô như trước, thân thể ấm áp không thấy lạnh nữa.

“Tôi thêm một ít canh rau, không thể nào một chút vị cũng không có.” Tiền Hàng nhận lấy hớp một ngụm, có vị.

Nguyễn Văn Hách hoài nghi mà dòm Tiền Hàng, anh trả cháo lại cho cậu, cậu liếc Tiền Hàng mà uống, vẫn là không có.

“Lừa đảo, không có vị.”

“Cậu phát sốt không có vị giác là rất bình thường, cậu hớp thêm vài ngụm nói không chừng là có đấy.”

“Có con khỉ á, còn có thể mang thai phải không?”

Tiền Hàng nhất thời không phản ứng kịp, chờ phản ứng được thì dở khóc dở cười, suy nghĩ bậy này của nhóc điên cũng tiếp nhận quá thuận lợi rồi.

Thấy Nguyễn Văn Hách lại không ăn nữa, Tiền Hàng gạt cậu nói rằng bên trong có thịt xé. Nguyễn Văn Hách vẫn như cũ dòm Tiền Hàng mà húp cháo, xuống vài hớp là đã hết một chén cháo, nhưng trong đó ngay cả một vụn thịt cũng không có, lần này Nguyễn Văn Hách nóng nảy, cầm chén muốn ném lên đầu Tiền Hàng. Tiền Hàng đoạt lấy chén, còn tưởng rằng Nguyễn Văn Hách có bao nhiêu thông minh, bệnh hồ đồ thì cũng là một đứa ngốc, song dù sao cũng đã thành công gạt cậu ăn hết.

“Cậu ăn nhanh như vậy sao có thể thấy được, được rồi cậu nằm nghỉ trước đi, một hồi nữa tôi gọi cậu uống thuốc.” Tiền Hàng liên tục dỗ với gạt, đè Nguyễn Văn Hách xuống bảo cậu ngủ.

“Không ăn, không ngủ, không nghe lời kẻ lừa đảo.” Nguyễn Văn Hách vung rớt chăn kháng nghị quậy lên, bị gió quạt ra làm lạnh thêm, ngừng tay quấn chặt chăn, nhưng vẫn không chịu nằm xuống ngủ.

Tiền Hàng thấy bộ dáng này của Nguyễn Văn Hách thì muốn cười, “Ngoan ngoãn mà ngủ cho tôi, bằng không tôi không nhận điện thoại mẹ cậu gọi tới đâu.”

Gần đây Nguyễn Tương Văn thật sự làm theo lời Tiền Hàng nói, cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện nói chuyện phiếm với Nguyễn Văn Hách, có đôi khi lâu nhất là cách một ngày. Mỗi lần Nguyễn Văn Hách nói điện thoại với Nguyễn Tương Văn là mất nửa tiếng trở lên, cũng không biết sao cậu có nhiều chuyện để nói như vậy, nhưng mặc kệ thế nào, tâm tình cậu gần đây siêu tốt, nói chuyện với cậu cũng rất hiếm nghe thấy tầm bậy tầm bạ, mặc dù có khi vẫn sẽ hồ đồ.

Nguyễn Văn Hách không dám lỗ mãng nữa, nhỏ giọng thầm thì một câu đường lang thúi, nằm xuống ngủ. Tiền Hàng ngồi vào bàn sau đó mở máy tính lên viết báo cáo, bất tri bất giác anh đã làm việc ở đây gần hai tháng, tiếp nhận Nguyễn Văn Hách cũng hơn một tháng, thế nên anh muốn viết một cái tổng hợp, báo cáo với bệnh viện tình huống gần đây của Nguyễn Văn Hách, cùng với phương án trị liệu về sau.

“Đường lang…”

“Cái gì?”

Tiền Hàng nghe thấy thì đáp lời, nhưng chờ một hồi cũng không có câu sau, sau đó mới nghĩ tới có thể Nguyễn Văn Hách đang nói mớ, cũng không biết cậu mơ gì tới mình nữa, lúc này trong miệng Nguyễn Văn Hách đứt quãng phun ra mấy chữ:

“… Cõng… trẫm xuất… cung…” [xuất cung này không phải là ra khỏi hoàng cung mà là ‘xuất cung 出恭’ chỉ việc đi đại tiện =))))]

Bà mọe, nhịn chết cậu. Tổng hợp của Tiền Hàng cũng không viết nữa, lá gan nhóc điên không nhỏ, dám bảo mình cõng cậu ta đi vệ sinh, cần phải khom lưng cõng cậu cắm đầu vào bồn cầu tẩy rửa não.

“… Tiền…”

Trống ngực Tiền Hàng nhảy dư một nhịp, Nguyễn Văn Hách rất hiếm khi gọi tên anh, không ngờ trong mộng lại gọi.

“… không trả… tiền… cõng…”

Gân xanh trên đầu Tiền Hàng nhảy dựng, đứng dậy đi đến mép giường, đưa tay bóp mũi Nguyễn Văn Hách, không phải muốn đi vệ sinh sao, trước tiên nín cho tôi.

Nguyễn Văn Hách thở không được thì hé miệng, hơi nóng trong miệng thở ra làm ẩm ướt tay Tiền Hàng. Đương lúc Tiền Hàng chuẩn bị thu tay về, có lẽ Nguyễn Văn Hách thấy miệng khô bèn vươn lưỡi ra liếm, đầu lưỡi vô ý liếm trúng tay Tiền Hàng. Tiền Hàng bị dọa giật cả mình, một cái liếm này của Nguyễn Văn Hách liếm đến tận đáy lòng anh nhột nhạt, giống như có thứ gì đó đang chộn rộn ngẩng dậy.

Không được không được… Tiền Hàng đặt mông ngồi trên giường, dường như anh sinh ra tình cảm không bình thường với nhóc điên, trong lúc vô ý loại tình cảm này đã vượt qua quan hệ bác sĩ bệnh nhân, thậm chí là quan hệ bạn bè.

Em thích anh.

Trong đầu Tiền Hàng đột nhiên hiện lên lời Nguyễn Văn Hách từng bày tỏ, mặc dù đó là đùa giỡn, nhưng trong ký ức của Tiền Hàng, đây có thể là một câu nói thâm sâu nhất.

Trên giường, Nguyễn Văn Hách trở mình, co người lại, đầu vừa vặn dừng gần ngay mông Tiền Hàng. Khí trời quả thực dần chuyển lạnh, Tiền Hàng cũng mặc thêm cái quần mùa thu, nhưng hơi thở bên mông vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Tiền Hàng ưỡn thẳng lưng, cứng ngắc không biết làm sao động đậy, có loại xúc động muốn nhào qua áp đảo Nguyễn Văn Hách.

Lúc này, có thứ gì đó chạm tới mông Tiền Hàng, Tiền Hàng xẹt một phát đứng dậy quay đầu nhìn, là tay của Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách đắp chăn, nhưng anh nhìn ra được cậu đang co rúc người lại, đây là thế ngủ không có cảm giác an toàn, thuyết minh đáy lòng cậu có sợ hãi, hoặc là cảm thấy bất an đối với hoàn cảnh chung quanh.

Nhìn chằm chằm một hồi, Tiền Hàng đánh cái ngáp, tối qua xem kịch truyền hình quá muộn tới ba giờ mới ngủ, hiện giờ ăn no uống đủ, tinh thần mệt mỏi cũng xông lên. Anh ôm Nguyễn Văn Hách lên đặt vào bên trong, cởi áo blouse và giày, kéo qua chút chăn nằm lên giường ngủ.

Nguyễn Văn Hách ngủ rất say, bị Tiền Hàng di chuyển cũng không tỉnh dậy, song Tiền Hàng vừa nằm xuống lại không ngủ được, bởi vì anh cảm giác được đầu Nguyễn Văn Hách đã dán lên lưng anh, sự ấm áp khiến nhịp tim đập không ngừng. Anh nhắm mắt nằm một hồi thì lặng lẽ trở mình, Nguyễn Văn Hách gối nửa đầu trên gối, thế nên anh chỉ có thể trông thấy một cái đỉnh đầu, lúc này Nguyễn Văn Hách hơi táy máy tay chân đụng trúng anh.

Tiền Hàng nhìm chăm chăm Nguyễn Văn Hách, trống ngực tựa hồ lại gia tốc, anh đã sớm qua thời kỳ thanh xuân, trông thấy Nguyễn Văn Hách vào giờ phút này lại có dục vọng, đối với bản thân thế này anh thật khinh bỉ, nhưng tay anh lại không khống chế được mà dò vào trong chăn. Sờ đến một khối da thì dừng lại, anh nuốt nuốt nước miếng rụt tay lại, đối phương chỉ là một đứa trẻ mới thành niên, lại còn là bệnh nhân, anh có đói khát cỡ nào cũng không thể… Dù đã tự cảnh cáo mình như thế, nhưng tay anh lại một lần nữa mò đến khối da dẻ kia, là tay của Nguyễn Văn Hách, do phát sốt, cho nên rất nóng. Nhưng nhiệt độ này lại như thuốc kích tình kích thích anh, khiến tay anh không tự giác mà thuận theo bàn tay nóng hổi mò vào trong.

Quần áo bệnh nhân tương đối rộng rãi, Tiền Hàng sợ làm Nguyễn Văn Hách tỉnh dậy, mò đến khuỷu tay thì ngừng lại. Anh đã từng sờ tay của đại cô nương, da dẻ trơn mềm hơn so với Nguyễn Văn Hách, cơ mà anh lại không chán ghét làn da mình sờ được lúc này.

Chân Nguyễn Văn Hách động đậy, Tiền Hàng có tật giật mình thu tay về, nhắm mắt giả bộ ngủ.

“Ồn quá.”

Có lẽ Nguyễn Văn Hách bị tiếng tim đập của Tiền Hàng đánh thức, tỉnh dậy phát hiện Tiền Hàng cũng nằm trên giường, cũng không có phản ứng gì nhiều, chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn Tiền Hàng, lại cúi đầu nhìn cái chăn đắp trên hai người. Cậu ho một tiếng, lúc sắp ho tiếng nữa thì che miệng lại, cũng nâng mắt lén liếc Tiền Hàng, không thấy Tiền Hàng mở mắt, che miệng ho mấy tiếng. Lúc nãy ngủ một mình có hơi lạnh, giờ có thêm nhiệt độ một người thì không thấy như vậy nữa, cậu lại dựa qua bên Tiền Hàng thêm một chút, cũng dè dặt cẩn thận vươn tay ra ôm lấy Tiền Hàng, sau đó tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Tiền Hàng bị ôm chặt khẽ động mí mắt, nếu như Nguyễn Văn Hách thích dán qua như vậy, anh cũng không ngại… Cái tay mới rút về ban nãy lại mò qua, đầu ngón tay chạm tới quần áo Nguyễn Văn Hách lại rụt trở về. Vẫn là không được, anh nhíu mày nghĩ như vậy.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Cao ở bên ngoài gấp gáp hô: “Bác sĩ Tiền có đó không, số 522 xỉu rồi.”

Tiền Hàng bị đánh thức, không kịp sửa sang dung nhan của mình, cầm lấy áo blouse mở cửa, “Sao lại xỉu?”

“Không biết nữa, bác sĩ phụ trách anh ta không có đây, tôi đành tới gọi anh.”

Tiền Hàng mặc blouse lên, đóng kín cửa rồi theo Tiểu Cao đi xem bệnh nhân số 522, tiếng nói chuyện của hai người xa dần.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Văn Hách đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ mà nhìn ra phía trước đờ ra, đờ được một hồi thấy Tiền Hàng không ở đây thì bật mạnh dậy, choáng đầu lại lung la lung lay. Vì không thấy Tiền Hàng, cậu xuống giường tìm trong phòng làm việc, tủ quần áo tủ sách cũng mở ra xem, tìm không ra Tiền Hàng bèn mở cửa ra ngoài.

“Đường lang, đường lang…” Nguyễn Văn Hách vừa đi vừa gọi, cũng hoảng sợ mà nhìn bốn phía, phát hiện cầu thang thì chạy xuống lầu dưới, “Mẹ, ba… đường lang! Đi đâu hết rồi, sao không có ai… Có ai không, đi đâu hết rồi?”

Bệnh viện ngày thường còn có người qua lại giờ lại không một ai, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Nguyễn Văn Hách cứ như con ruồi mất đầu chạy ra khỏi lầu làm việc đi loạn trong bệnh viện, đi đến cổng lớn của lầu chính thì ngừng lại, trong đầu đột nhiên xẹt qua hình ảnh của Niếp Linh. Lần đó chính là ở đây, Niếp Linh với cậu đánh nhau một trận, đánh ngất cậu lại còn công kích Tiền Hàng.

“Đường lang…”

Nguyễn Văn Hách đứng tại chỗ quay một vòng, muốn nhìn thấy Tiền Hàng, chỉ tiếc là không có.

“Nhất định là ổng bị Niếp Linh đánh chết rồi, nhất định bị đánh chết rồi…” Nguyễn Văn Hách đỏ bừng vành mắt, giơ tay chùi chùi nước mắt chảy ra, “Đường lang, mi chết thảm quá…”

“Cậu lại nhảm cái quỷ gì nữa?”

Tiền Hàng từ trong lầu chính đi ra vừa vặn nghe thấy câu này, liền lập tức phản bác trở lại.