Dược Hương Trùng Sinh

Chương 112: Lợi lai




edit: nnttrang

Cố Thập Bát Nương cười, gật đầu nói: “Thật đúng mà, nhân vật như đại thiếu gia, để cho ngươi mở miệng bàn chuyện làm ăn trao đổi, thì thật có lỗi.”

“Cho nên ta nhất định phải tạ ơn.” Tín Triều Dương nói, một mặt mở túi vải ra.

Cố Thập Bát Nương tò mò nhìn, thấy hắn lấy ra một vật cổ quái hình dáng tương tự như bình trà.

“Đây là vật gì?” Nàng không nhịn được hỏi, đưa tay lấy ấm trà, tự châm vào chén của mình trước, thuận tay chân cho Tín Triều Dương.

“Đây là huân.” Tín Triều Dương đáp. “Ta định vì Cố nương tử thổi một khúc, tỏ lòng biết ơi.”

Cố Thập Bát Nương cười, lắc lắc đầu.

“Ta thích huân.” Tín Triều Dương cũng không bắt đầu thổi ngay, mà là quơ quơ huân trong tay, trong mắt vui vẻ nhìn Cố Thập Bát Nương, “Vì cũng lâu rồi, muốn khóc lại không thể khóc…”

“Đại thiếu gia cũng có thời điểm muốn khóc sao?” Cố Thập Bát Nương cười hỏi, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

“Chỉ cần là con người, sẽ luôn có những lúc không được như ý.” Tín Triều Dương cười, đưa huân lại bên khóe miệng, “Cái này, có thể thay ta khóc.”

Âm điệu ô ô trầm thấp nức nở theo gió núi vang vọng lên, nụ cười trên khuôn mặt Cố Thập Bát Nương từ từ đông lại, chén trà trong tay nàng nhanh chóng bị siết chặt, trong lòng đồng thời cũng đang siết lại. 

Cảnh tượng đau đớn thấu triệt tâm can kia như đèn kéo quân thay nhau chạy qua trước mặt nàng, cơn ác mộng sau khi trùng sinh hằng đêm khiến nàng trăn trở, không ngày nào nàng không điên cuồng lao đầu vào bào chế dược liệu bằng không cũng vùi đầu vào dược điển..

Nàng cúi thấp đầu, nhìn vào đôi tay không giống như thiếu nữ cùng độ tuổi, hai bàn tay với những vết thô ráp cùng những vết thương trên da bị ăn mòn dần..

Nàng nhìn thấy tư thái quật cường đến cuồng vọng của chính mình đối kháng với tộc nhân..

Không phải là mờ mịt chờ đợi sự thương hại trong vô vọng, thà lưỡng bại câu thương cũng muốn liều chết giãy giụa…

Bởi vì không biết khi nào số mệnh lại đưa nàng vào lối cũ nên lòng lúc nào cũng căng thẳng, gần như đạt đến ranh giới của bản thân…

Nàng ngay cả khó cũng không có thời gian, không có cơ hội, cũng không có chỗ..

Tiếng huân vào giờ khắc này lại đột nhiên thay đổi, giống như bàn tay vã vào mặt nàng, âm thanh dằng dặc càng trở nên rộng lớn, cả người như bị cuốn vào một khoảng không mờ mịt trống vắng, trôi lững lờ cũng nỗi cô đơn tịch mịch,

Nước trà đã nguội, sắc trời cũng đã tối, khúc điệu cũng đến lúc ngừng lại.

Thân hình ngay ngắn của Cố Thập Bát Nương vẫn yên lặng bất động vẻ mặt bị bóng tối che lấp đi, cũng không biết như thế nào.

“Cố nương tử chê cười.” Tín Triều Dương cũng không nhìn vẻ mặt nàng, cúi đầu cười nói.

“Nào có, nào có, cách cảm tạ của đại thiếu gia cũng thật phong nhã, thật sự khiến người ta thưởng tâm duyệt mục.”(cảnh đẹp ý vui) Giọng nói của Cố Thập Bát Nương cũng mang theo vui vẻ.

Vừa nói chuyện vừa đứng dậy, Tín Triều Dương đứng lên theo nàng, một bên hoàn lễ.

“Đa tạ.” Cố Thập Bát Nương  nhẹ giọng nói.

“Không khách sáo.” Tín Triều Dương mỉm cười đáp.

Cố Thập Bát Nương gật nhẹ, xoay người bước đi, y phục bồng bềnh, trong chớp mắt như một cánh chim yến cô độc lạc bầy.

Thân ảnh Cố Thập Bát Nương biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên môi Tín Triều Dương cũng tản đi, chân mày hơi nhíu lại.

Hắn cho rằng trên người cô nương này lộ ra hơi thở bi thương, chẳng qua là gia cảnh khốn khó phụ thân lại sớm qua đời nên bị tộc nhân bạc đãi, nhưng vừa rồi cảm xúc bị hắn thổi một khúc mà không kìm nén được bộc lộ ra, không chỉ riêng bị người khi dễ mà thành, huống chi, tâm tính cô nương này đạt đến trình độ kiên nghị vững vàng khiến hắn phải kinh ngạc, người như vậy sao có thể chỉ vì bị người coi rẻ lại thù hận cực đoan bực này.

Tâm trạng này nói là bi thương cũng không hẳn, mà là giống như đã trải qua tang thương sinh tử vô cùng thê lương, điều gì đã khiến có một thiếu nữ như hoa như ngọc lại có tâm trạng như vậy. Tín Triều Dương đưa tay vuốt nhẹ cằm, trong mắt lóe lên tia tò mò.

Còn nữa, hắn đột nhiên hồi tưởng lại ba lần bốn lượt gặp gỡ vị Cố nương tử này, thái độ thủy chung là bình thản vô ba, cặp mắt kia dù nhìn về phía hắn, cũng chỉ là nhìn bình thường, trong mắt thậm chí không có một tia dao động,  chứ đừng nói đến bộc lộ ánh mắt khác thường như những cô gái khác.

Ý niệm chợt lướt qua khiến hắn bật cười, Tín Triều Dương hắn lại có suy nghĩ như vậy? Có loại nữ tử nào thấy bề ngoài tốt đẹp, lại không muốn sở hữu sao?

Bất quá, Cố nương tử này thật khiến người ta ngoài ý muốn, lúc nào, trong đầu nữ nhân cũng có thể giả vờ như không có những ý nghĩ quyến rũ tranh thủ tình cảm?

Không trách được có thể khiến cho Lưu Công ưu ái một mình nàng, ngàn người ứng tuyển nhưng lại chọn một nữ tử để truyền thừa tài nghệ, thậm chí còn không tiếc phá cả luật lệ, luật không bái thầy thì không thu làm đồ đệ.

Tín Triều Dương ở trên núi nghĩ như thế nào, Cố Thập Bát Nương cũng không thèm để ý, cùng người lui tới chỉ đơn giản như vậy, chính là không có lợi ích thì không đến, trải qua chuyện Vương Hồng Bân của Bảo Hòa đường, nàng càng không tin trên thương trường có thể nói đến tình cảm.

Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi, hiểu được điểm này, chắc chắn vững vàng không thể ngã.

Xe ngựa chậm rãi chạy qua các con phố, chuyện Tín Triều Dương đã hoàn toàn bị ném ra sau đầu, giữa bọn họ đã thanh toán xong, tạm thời không nên phí đầu óc, nàng hiện tại còn đang muốn suy tính chuyện đại sự khác, một chuyện nàng đã suy nghĩ cặn kẽ, tuy chưa thương lượng với Tào thị và Cố Hải. nhưng trong lòng nàng đã quyết thì sẽ không  thay đổi,  nói là thương lượng với hai người, nhưng thật ra là giống như thông báo mà thôi.

Xe ngựa của nàng vào mùa hè cũng thay đổi dùng mạng sa mỏng giống như mọi người, đi trên đường cũng không bỏ lỡ cảnh đẹp của mùa hè.

Cố THậP BÁT NƯƠNG nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy một cửa hàng bán nhạc cụ.

“Linh Nguyên.” Nàng không khỏi kêu lên.

Xe ngựa dừng lại, thanh âm khác lạ đáp lại.

“Tiểu thư, người có gì phân phó?” Gã sai vặt cung kính hỏi.

Đây cũng không phải lần đầu tiên tiểu thư gọi hắn như vậy, gã sai vặt đã thành thói quen.

Nghe tiểu thư bên trong ngẫm nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: “Ngươi đến tiệm nhạc cụ mua giúp ta một cái huân.”

Buổi tối, Tào thị tự mình mang súp đến, bị âm thanh quái dị trong phòng  nữ nhi dọa đến hết hồn.

“Nhìn cứ tưởng là đơn giàn…” Cố THậP BÁT NƯƠNG ngượng ngùng cười nói, để huân trong tay xuống.

“Thiên chi dụ dân, như huân như trì."Tào thị đưa tay cầm lên, lẩm bẩm nói.(“Trời xanh dẫn dắt chúng dân,Như là tấu khúc nhạc huân, nhạc trì”)

Câu thơ này Cố Thập Bát Nương chưa từng nghe qua, nghe đến cũng hơi sửng sốt, ngày xưa dẫn dắt dân chúng, nhạc khí nho nhỏ này lại có giá trị như vậy?

“Thập Bát Nương, con muốn học cái này?” Tào thị mỉm cười hỏi.

“Chính là cầm tới vui đùa một chút.” Cố Thập Bát Nương cười nói, có chút ngại ngùng.

Khó có lúc thấy được nữ nhi muốn vui đùa, nội tâm Tào thị có chút kích động.

“Cái này rất tốt, nương cũng rất thích nghe, lúc còn nhỏ, thường nghe ngoại tổ phụ của con thổi..” Tay bà mân mê chiếc huân, nhớ lại những năm tháng còn nhỏ của chính mình, “Kể từ khi xuất giá, chưa từng được nghe lại,..”

Tào thị cũng là phụ mẫu mất sớm, nhà mẹ không có thân nhân, Cố Thập Bát Nương nghe vậy trầm mặc một khắc.

“Vậy ta học, học thổi cho nương nghe.” Nàng cười nói.

“Hảo, mời một nữ tiên sinh tới được chứ?” Tào thị hiển nhiên cũng cảm thấy hứng thú, đề nghị.

Không biết có thời gian hay không.. Cố Thập Bát Nương chần chờ một chút, nhưng thấy thần sắc trên mặt Tào thị vui vẻ, nội tâm cũng mềm nhũn.

“Được, nương làm chủ đi.” Nàng gật đầu nói, dứt lời lại nghĩ đến điều gì, “Không bằng nương cũng mua một cái, chúng ta cùng nhau học?”

“Ta cũng học? Ta lớn tuổi như vậy..” Vẻ mặt Tào thị vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm.

Mấy nay cơm áo gạo tiền không phải lo lắng, màu da Tào thị nhìn qua tốt hơn nhiều, nhưng bởi vì tâm sự quá nặng, trên mặt rõ ràng vẻ mỏi mệt.

Cố Thập Bát Nương đưa tay sờ lên mái tóc bà, những sợi tóc bạc so với trước ngày càng nhiều, bà vẫn chưa đến ba mươi…

“Nương này, học làm gì phân biệt lớn hay bé.” Nàng cười nói.

Tào thị rốt cục gật đầu đáp ứng, giữa hai chân mày hiện lên sự vui vẻ như thiếu nữ, Cố Thập Bát Nương cảm thấy trong lòng dâng lên niềm vui, thật ra muốn nàng vui vẻ rất đơn giản, chính là thấy nương cùng ca ca cũng vui vẻ hạnh phúc bình an, đây là nguyện vọng đơn giản nhường nào, chẳng lẽ trời cao không thể đáp ứng nàng hay sao?

Thẩm An Lâm chần chừ trước cửa Thuận Hòa Đường một lát, thủy chung thấy nội đường vắng ngắt, chân mày không khỏi cau lại, hắn suy nghĩ, rốt cục vẫn bước vào bên trong.

“Khách quan, nơi này chỉ nhận chẩn bệnh không bán thuốc..” Linh Bảo phát hiện có người đi vào, vội vàng ngẩng đầu nói, nói một nữa, thấy rõ người đang đến, không khỏi ngưng lại.

Nàng còn nhớ rõ vị nam tử trẻ tuổi oai hùng này là chủ cũ của cửa hàng này, lần kia đến hiển nhiên đã cụt hứng bỏ về, lần này hắn lại đến đây làm gì?

Linh Bảo lộ ra mấy phần cảnh giác, nếu có ca ca ở đây… Thần sắc của nàng trong nháy mắt lại ảm đạm xuống.

Thẩm An Lâm cũng không chú ý đến thần sắc biến hóa của cô nương trước mặt.

“Tại sao không bán thuốc?” Hắn hỏi.

“Việc này không nhọc Thẩm công tử hỏi đến.” Thanh âm lạnh lùng của Cố Thập Bát Nương vang lên phía sau.

Thẩm An Lâm chỉ cảm thấy nội tâm vui mừng, xoay người, nhìn thấy Cố Thập Bát Nương đang đứng ở cửa, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Cố nương tử.” Trên mặt Thẩm An Lâm hiện lên ý cười.

Ánh mắt Cố Thập Bát Nương đã dời đi, cất bước vào phía trong, hẳn là không định nói chuyện với hắn.

Nàng đối với hắn xa cách không chút nào che giấu, loại thẳng thắng kì quái này lại để cho Thẩm An Lâm cảm giác an tâm chưa bao giờ có.

“Việc buôn bán của Cố nương tử có chuyện gì khó khăn sao?”  Hắn sải bước theo sau, 

Câu hỏi vừa thốt ra, chính hắn cũng sợ run lên, dường như giữa họ nào có quen thuộc đến có thể quan tâm đến trình độ này, hơn nữa bọn họ đâu chỉ không quen, ngược lại còn giương cung bạt kiếm đối phương, mặc dù hắn cũng không hiểu sao lại có loại giương cung bạt kiếm như vậy.

Bất quá mới gặp nhau ba lần, nhưng hắn đã hai lượt luống cuống trước mặt nàng.

Cô nương cước bộ đã đi đến cửa nội đường chợt dừng lại, nàng quay đầu, trên mặt hiện lên nụ cười kì dị.

“Ngươi quan tâm ta?” Nàng nói, “Ngươi ở đây quan tâm ta? Vào thời điểm là người xa lạ, không biết nếu là lúc đó..”

Nàng lặp lại một lần, âm điệu là cổ quái, tựa như cười lại như đang khóc, một câu cuối cùng nói nhỏ đến mức như nỉ non, nghe không  rõ là cái gì.

Lời của mình vừa rồi đối với một tiểu nữ tử mà nói, quả thật hơi đường đột.

Thẩm An Lâm trầm mặc một khắc, “Đây là của mẫu thân ta lưu lại, bất kể hôm nay chủ nhân là ai, ta cũng hi vọng nó có thể thịnh vượng phồn vinh..”

Ngừng một chút, lại nói thêm, “Chỉ vậy thôi.”

Giống như đang giải thích với nàng hoặc là biện minh với chính bản thân hắn.

Tức giận trong lòng  Cố Thập Bát Nương chợt dâng lên nồng đậm, nói như vậy nếu như mình kinh doanh tốt ngược lại là đúng ý hắn?

Thẩm An Lâm ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thấy cô nương kia đã quay đầu lại, không nói gì nữa, chợt đưa tay đẩy mạnh cửa rầm một cái, vén rèm bước vào trong.

Giống như mình lại vừa chọc nàng tức giận? Thẩm An Lâm nhìn bức rèm đung đưa không ngừng trước cửa, chợt nhịn không được bật cười.

Thật kì quái, mình ở trước mặt nàng dường như làm gì cũng là sai, tiểu cô nương này là đang giận dỗi hắn sao?

Dưới ánh nhìn soi mói của Linh Bảo, Thẩm An Lâm đi ra khỏi Thuận Hòa đường.

“Ca” một giọng nữ quen thuộc vang lên, Thẩm An Lâm xoay người nhìn, thấy một thiếu nữ đang ngồi trong nghe ngựa đang vẫy tay với mình qua lớp màn sa mỏng.

“Ca, ngươi còn không biết sao? Tiệm đó đã không còn là của chúng ta..” Thẩm Diệp Nhi nhìn sắc mặt ca ca thâm trầm, cho là ca ca bị đối xử lạnh nhạt trong cửa hàng, vội vàng nói.

“Trong tiệm kia là tên đăng đồ tử hung hãn…” Thẩm Diệp Nhi lẩm bẩm trong miệng, trước mắt lại hiện lên cảnh tên đăng đồ tử ngồi trên ghế lớn trong đại sảnh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng, nàng không khỏi rùng mình một cái, lắc lắc đầu, cảnh tượng kia biến đi, nhưng không biết làm sao trong đầu lại dâng lên ý niệm rất muốn vào xem một chút, không biết cái đăng đồ tử có còn ở đó hay không?

Thẩm An Lâm cười cười, nói một tiếng ta đã biết, lại hỏi thăm nàng đi đâu, chuyển đề tài.

Huynh muội hai người cùng nhau về nhà, Thẩm Tam phu nhân đang ngồi ở trung đường.

“Mẫu thân.” Hai người cùng nhau vấn an.

Sắc mặt Thẩm Tam phu nhân hòa ái, gật nhẹ đầu, nhìn về phía Thẩm An Lâm, “Quân nếu không vội vàng, đã lâu không thăm phụ thân ngươi, thân thể ông ngày càng không tốt.”

“Vâng ạ.” Thẩm An Lâm khom người nói, cáo lui vào trong.

Nhìn hắn đã đi khuất, Thẩm Tam phu nhân mới từ từ nâng chung trà lên, làm như vô ý hỏi Thẩm Diệp Nhi, “Ngươi cùng ca ca từ đâu trở về?”

“Ta qua nhà Vũ nương chơi, đang trên đường trở về thì gặp ca ca..” Thẩm Diệp Nhi vội vàng đứng lên đáp lời, thái độ cung kính, không hề có nửa điểm phách lối như ở bên ngoài.

“Gặp ở đâu vậy?” Thẩm Tam phu nhân thuận miệng hỏi.

“Ở Thuận Hòa đường?” Thẩm Tam phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn về phía nàng.

Thẩm Diệp Nhi vội vàng gật đầu, chỉ sợ bà không tin mình, nàng vội vã diễn tả thêm một lần, còn nói suy đoán của chính mình: “Ca ca có thể chưa biết Thuận Hòa đường không còn là của chúng ta, cho nên vào xem một chút. Ta thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm..”

Thẩm Tam phu nhân nghe vậy cũng chỉ ngậm ngờ, lại nâng chung trà lên.

Thẩm Diệp Nhi ngầm hiểu trong lòng, nhanh chóng cáo lui.

Thấy nàng đi rồi, phụ nhân mặt tròn mới nói: “Lâm thiếu gia sao lại không biết Thuận Hòa đường đã bị bán? Nếu ban đầu không phải là hắn ngăn cản, cũng không đến nổi bán thấp như vậy..”

Thẩm Tam phu nhân ừ một tiếng, dùng nắp gạt nhẹ những mảnh trà vụn, chợt hỏi, “Ngươi nói Thuận Hòa đường treo biển gì?”

“Vẫn là Thuận Hòa đường, bất quá biến thành Cố thị…” Phụ nhân nhanh chóng đáp.

“Cố thị…” Thẩm Tam phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn phụ nhân mặt tròn cười nói, “Nói như vậy nguyên lai là bán cho nhà thân gia chúng ta.”

Phụ nhân mặt tròn sửng sốt, chợt hiểu.

Kể từ ngày chú ý đến tiểu cô nương tại chùa thiền nói chuyện với Thẩm An Lâm, nàng liền đi tìm hiểu, không khỏi biết rằng thì ra là vị Cố gia cô nương kia.

Thời điểm Tam lão gia còn trẻ ngây ngốc, đã từng cùng người ta ước hẹn chuyện hôn nhân cho con trẻ, chuyện này sau đó liền bị che giấu đi, trong nhà người biết chuyện này bất quá chỉ một hai người.

Mà cửa kia hôn nhân lại là cùng Cố gia, ngày đó nghe được cô nương kia chính là vị tân nương ước định kia, xém bị dọa sửng sốt.

Bởi vì Tam lão gia cũng không chịu thừa nhận hôn sự này, Cố gia nhiều năm nay cũng không lui tới, lại không ngờ cô nương này kì diệu xuất hiện trước mặt Thẩm An Lâm, nhìn qua, hai người tựa hồ trò chuyện cũng vui vẻ..

“Nếu như vậy, có thể nói là duyên phận.” Thẩm Tam phu nhân vui vẻ, “Lão gia cũng thật là, hôn nhân đại sự, quân tử nhất ngôn, há có thể là trò đùa.”

“Phu nhân, người đã nghe gì chưa, cô nương Cố gia kia thế mà có tiền, hơn nữa là có rất nhiều tiền.” Phụ nhân mặt tròn đem những chuyện gần đây nghe được tộc nhân Cố gia bàn tán với nhau.

“Cái gì? Vạn lượng bạc trắng, ngàn lượng hoàng kim…” Thẩm Tam phu nhân vô cùng kinh ngạc, sắc mặt luôn không gợn sóng cũng đại biến.

“Vâng ạ, người ta còn nói nói xem nha đầu này lợi hại nhưng cũng rất phách lối, không có quy củ, bộc lộ tài năng quá sắc sảo..” Phụ nhân mặt tròn gật đầu nói, tay vịn ngực, hiển nhiên vẫn còn run vì khiếp sợ.

Có nữ tử làm việc như vậy, quả thật là chưa từng nghe thấy.

“Vạn lượng bạc trắng… Ngàn lượng hoàng kim..” Thẩm Tam phu nhân khoát tay, ý bảo nàng không cần nói nữa, còn bản thân thì lặp đi lặp lại những lời này, trong mắt bà chợt sáng lên tia sáng kì dị.

“Đến.” Bà chợt đứng dậy, “Đi tìm người mai mối tới đây.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Huân là một trong những nhạc cụ cổ xưa nhất của Trung Quốc. Huân là nhạc cụ giống như sáo, hình quả trứng, làm bằng đất nung hoặc gốm, tương tự như ocarina nhưng không có miệng thổi chốt bằng gỗ.