Dược Hương Trùng Sinh

Chương 166: Bí mật




Edit:nnttrang

Truyện chỉ đăng tại diễn đàn.

Bên trong hơi nhỏ hẹp một chút, Thẩm An Lâm ngồi tựa bên cửa sổ, áo choàng rộng che phủ thân hình của hắn.

Cố Thập Bát Nương dừng chân một lát, lại cất bước đi vào bên trong, phía sau có người khẽ khép cửa lại, A Tứ tựa hồ muốn vào theo nhưng bị người ngăn lại.

Cố Thập Bát Nương cũng không để ý, nàng chỉ đặt tầm mắt trên người Thẩm An Lâm.

Dáng vẻ của hắn hơi ốm yếu, thần sắc tiều tụy, râu cũng để dày đặc, hình ảnh rất giống trong trí nhớ của nàng.

Vị công tử vẻ mặt u ám như đưa tang, mọi người bốn phía tỏ ra châm chọc, tiếc hận, cười nhạo, cũng có người tỏ ra thân thiết, nhưng nàng đều không để tâm, trong lòng nàng thậm chí còn có một tia vui mừng, nam nhân này bây giờ ngồi ở đây,  cuối cùng có thể đối diện với mình, những ngôn từ lời nói nàng từng hình dung trong đầu, sau cùng chỉ còn lại một tờ giấy bay phấp phới.

Hưu khí…hưu khí….

Nam tử kia ngạo nghễ mà đứng, trên mặt đều là khinh thường, hắn không cần nàng…

“Mời ngồi.” Hắn mỉm cười nói.

“Lâm thiếu gia tâm tình rất tốt sao?” Cố Thập Bát Nương ngồi xuống theo, nhìn Thẩm An Lâm mỉm cười, không khách khí, tự mình rót rượu, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Trên mặt Thẩm An Lâm hiện lên một tia ngoài ý muốn, những lần gặp gỡ đếm trên đầu ngón tay, nhưng đây là lần đầu tiểu cô nương này mỉm cười với hắn, khuôn mặt cùng động tác của nàng, cảm giác như tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

“Không sai biệt lắm.” Thẩm An Lâm cười nói.

Tâm trạng hùng ưng gãy cánh sao có thể tốt được, Cố Thập Bát Nương cười thành tiếng, lại tự mình rót thêm một chén, sau đó nhìn về Thẩm An Lâm, chỉ ly rượu trong tay hắn, “Lâm thiếu gia, thỉnh…A..Ta quên mất Lâm thiếu gia bất tiện…”

Nàng đứng lên, cầm bầu rượu đến bên người Thẩm An Lâm, hơi cúi đầu nhìn hắn.

“Ta bồi Lâm thiếu gia rót rượu.” Nằng nói.

Thẩm An Lâm tựa lưng vào ghế, mang theo mấy phần trêu đùa cười nói, “Tâm tình của Cố nương tử không tồi.”

“Đúng vậy.” Cố Thập Bát Nương nói, “Sư phụ ta từng nói, lạc thú lớn nhất của con người ta là chính mình ngồi trên đống tiền nhìn người khác cùng đường không một xu dính túi” (ở đây bạn không hiểu ý chị lắm.)

Nàng xoay người quay lại chỗ ngồi, tự rót cho mình một chén.

“Cố nương tử ở đại dược hội nổi danh chiến thắng, tuy có danh sư dạy dỗ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà có thể đạt thành tựu như vậy khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.” Thẩm An Lâm cũng không để ý đến hàm ý nói xa nói gần của nàng, ảm đạm cười, đổi đề tài.

Cố Thập Bát Nương giương mắt nhìn hắn một cái, trên môi hiện lên một tia tự giễu, “Không có gì, đây là bị người ta bức mà ra…”

Hắn bức nàng bước lên tử lộ, vận mệnh bức nàng bước vào lỗi cũ, trong hai năm trùng sinh, nàng gồng lưng gánh chịu mọi đau khổ, cắn răng, bước từng bước thận trọng, không thể ngừng, càng không thể lùi bước.

Mọi người đều biết ở đại hội Cố Thập Bát Nương bị một dược sư hạ độc, Thẩm An Lâm cho rằng nàng nói đến chuyện này, thần sắc nhìn về phía nàng càng trở nên nhu hòa vài phần, Cố Thập Bát Nương giương mắt nhìn hắn, vẫn là ánh mắt kia, khiến cho lòng hắn như bị kim châm chích một phen. (Có ai vote cho Lâm ca không nhỉ? Thấy anh với chị cũng đẹp đôi lắm, tình cũ lại lành có khi cũng hay.)

Nàng vẫn oán hận hắn như cũ sao? Một nữ tử, bất đắc dĩ, phải xuất đầu lộ diện tranh đấu trong nghề của nam nhân, nếu như lúc trước phụ thân hắn thực hiện lời hứa, cô nương này gả cho hắn, tuy cuộc sống không dễ chịu mấy, nhưng ít ra cơm áo không lo, ít ra…nàng phải lẻ loi một người..

Đối với nàng mà nói, đó chính là cừu nhân bội bạc mình, trên thế gian chuyện vui nhất chính là nhìn cừu nhân có kết cục bất hảo, không nói đến phẩm hạnh, đó chính là bản tính con người, cho nên nàng có thể thống khoái trào phúng hắn.

Cố Thập Bát Nương đã tự mình rót ba ly rượu rồi.

“Thân thể ngươi còn chưa khỏe hẳn, đừng uống nhiều quá.” Thẩm An Lâm khẽ nhíu mày nhắc nhở.

Cố Thập Bát Nương uống một hơi cạn sạch, chắp tay với Thẩm An Lâm làm động tác mời, “Khó khi cao hứng như vậy, Lâm thiếu gia đừng mất hứng, mời.”

Thẩm An Lâm gật đầu, cũng uống một chén.

“Lâm thiếu gia mời ta đến đây có việc gì? Không phải là đến xem thương thế chân huynh chứ?” Cố Thập Bát Nương tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt đảo một vòng trên người Thẩm An Lâm, “A…nói thế nào thì cũng thiếu chút nữa là thành người một nhà, cũng nên quan tâm một phen nhỉ, không biết thương thế của huynh thế nào?”

“Thiếu chút nữa thành người một nhà sao?” Thẩm An Lâm lắc ly rượu trong tay, chậm rãi tựa lưng vào ghế, “Nghe ý tứ Cố nương tử, ngươi không hi vọng trở thành người một nhà sao?”

Cố Thập Bát Nương bật cười.

“Người một nhà sao?” Nàng hỏi lại, trên mặt hiện lên một tia trào phúng, “Lâm thiếu gia cảm thấy tại sao chúng ta phải làm người một nhà.”

Lời nói của nàng vừa dứt, Thẩm An Lâm không nhanh không chậm, đưa tay rút trong người ra một tờ giấy mỏng.

“Vật này.” Hắn giũ tờ giấy, thản nhiên nói.

Thẩm Tam lão gia vẫn còn giữ cái này? Trong lòng Cố Thập Bát Nương giật nảy.

“Cái gì?” Nàng bật thốt lên, thần sắc bất động, một mặt đứng dậy đi từ từ qua.

Nàng đi rất chậm, tim đập thình thịch, mấy bước ngắn ngủi nhưng tựa hồ trôi qua thật lâu.

Cuối cùng cũng bước đến trước người Thẩm An Lâm, nàng đưa tay giật lấy, nhưng lại bị hụt.

“Cố nương tử cẩn thận một chút, kẻo không lại làm hỏng, ta cầm cho ngươi xem.” Thẩm An Lâm mỉm cười nói.

Cố Thập Bát Nương cười lạnh, xoay người trở lại chỗ của mình.

“Ngươi cho là giữ tờ giấy này là có thể khống chế được ta?” Nàng nói.

Đừng nói hôn thư không đủ quy cách này, cho dù tam môi lục chứng đầy đủ, Cố Thập Bát Nương chẳng lẽ sợ đến nổi tự mình đi chịu chết?

Thẩm An Lâm trầm mặc một khắc, hỏi, “Tại sao?”

“Tại sao gì?” Cố Thập Bát Nương thản nhiên hỏi.

“Tại sao lại không chấp nhận hôn ước? Tại sao…không chịu gả..?” Thẩm An Lâm nặng nề hỏi, sau đó đưa tay vén áo bào, lộ ra y phục cứng cáp bên trong, tay vỗ lên chân mình, “Bởi vì đôi chân thương tật này sao?”

Tại sao ư? Cả người Cố Thập Bát Nương không kìm được trở nên run rẫy, cố gắng áp chế cảm xúc tức giận muốn bùng nổ trước những lời này.

“Không có lí do gì cả, cũng không phải là vì..” Nàng ngảng đầu nhìn Thẩm An Lâm, đôi mắt luôn đục ngầu sâu như giếng giờ lại bùng lên một tia lửa, chậm rãi phun ra từng chữ, “Chỉ là ta không cần ngươi.”

Nói xong câu này, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm An Lâm, CTBN chỉ cảm thấy mũi có chút đau xót, nước mắt tựa như muốn trào ra, cùng lúc đó, những sỉ nhục bi thương cùng tuyệt vọng khắc sâu dưới đáy lòng cộng với lời nói vừa thốt ra, oanh một tiếng phun trào ra ngoài.

Trong hai năm nay, nàng cắn răng chấp nhận hết thảy để cho vận mệnh kiếp trước không lặp lại một lần nữa, vì không muốn mất đi người thân nữa, không còn những sỉ nhục của kiếp trước nữa, cho nên thần kinh của nàng lúc nào cũng căng thẳng, xoay bên này tính bên kia, hiện giờ cuối cùng cũng đến thời khắc này.

Thẩm An Lâm, là ta không cần ngươi, là ta không cần ngươi nữa, ngươi cuối cùng không có cơ hội nói không cần ta nữa, không có cơ hội nhục nhã ta nữa.

Nàng cầm ly rượu lên, Thẩm An Lâm nhất tay, ly rượu trong tay hắn bay đến trúng ngay ly rượu của nàng, xoảng một tiếng, ly rượu vỡ nát trên mặt đất.

Cố Thập Bát Nương không kịp phòng bị hơi ngạc nhiên, rượu đổ tràn trên bàn, nàng nhìn vào mắt Thẩm An Lâm, không nói một lời xoay người đi.

Kết thúc rồi, từ nay về sau chúng ta không có bất kì mối liên quan, kiếp này hẹn không tái ngộ.

“Cố Tương.” Giọng nói khàn khàn của Thẩm An Lâm vang lên ở phía sau, còn pha chút bất đắc dĩ.

Cố Thập Bát Nương không thèm để ý, đưa tay nắm lấy chốt cửa.

“Cố Tương, đừng nháo nữa.” Giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng, hơi nóng phả lên vành tai Cố Thập Bát Nương. 

Cái gì?

Cố Thập Bát Nương kinh ngạc xoay người lại, ánh mắt chạm vào râu trên cằm của Thẩm An Lâm.

Hắn cởi bỏ áo choàng lớn, trên người mặc độc một bộ y phục cứng cáp ôm sát thân, đứng thẳng người, dáng người vô cùng tuấn tú.(huhu, Lâm ca dùng nam nhân kế)

“A” Cố Thập Bát Nương sợ hãi hô lên.

Nhưng thanh âm của nàng nhanh chóng bị bàn tay Thẩm An Lâm đặt trên môi ép trở lại.

“Đừng la lớn.” Thẩm An Lâm nhỏ giọng thì thào.

Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy? Chân của hắn? Chân của hắn không phải đã bị chặt đứt rồi sao? Cố Thập Bát Nương trừng to mắt nhìn người trước mặt, mơ hồ không có cảm nhận được tay hắn đang che miệng nàng, trong lòng nổi một trận cuồng phong.

Điều đó không đúng, điều đó không đúng…

“Đừng la lên, đây là…bí mật.” Thẩm An Lâm cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt mình, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể thấy rõ da thịt trắng nõn như sứ của nàng, còn có những cảm xúc thay đổi liên tục từ kinh ngạc, hoảng hốt đến phẫn nộ trong đôi mắt nàng…

Phẫn nộ?

Tay hắn chợt đau nhói, cô nương kia hung hăn cắn lòng bàn tay hắn, có máu chảy qua những kẽ ngón tay.

Chân mày Thẩm An Lâm chưa nháy một cái, mặc cho nàng tàn nhẫn cắn, chỉ là chăm chú nhìn nàng, đôi mắt cô nương kia trừng to trong đó đầy phẫn nộ lẫn nước mắt trào ra, một loại bi thương tràn ngập trời đất.

Không biết qua bao lâu, nàng mới nhả ra, tựa người lên cửa, trên môi còn lưu lại vệt máu, khuôn mặt trắng như sứ cùng vết máu trên môi tạo thành một hình ảnh vô cung quỷ dị.

“Gạt ta…” Nàng hít từng hơi từng hơi, thì thào nói.

“Ta vừa nói cho ngươi…” Thẩm An Lâm nhỏ giọng.

Cố Thập Bát Nương nhắm mặt lại không nhìn hắn nữa, tựa như không nghe được những lời của hắn nữa.

“Hắn dám gạt ta…” Nàng tiếp tục thì thào, vẻ mặt đột nhiên trở nên điên cuồng, “Hắn đã luôn gạt ta.”

Nàng xoay người, muốn xông ra ngoài.

“Cố Tương.” Thẩm An Lâm lại một lần nữa đưa tay chặn cửa lại, đồng thời giữ lấy tay nàng, giọng hắn chợt đề cao, “Nàng hãy nghe ta nói.” 

“Nghe ngươi nói cái gì?” Cố Thập Bát Nương không quay đầu lại, mà nhỏ giọng hỏi, giọng nói của nàng cũng tràn đầy bi thương, “Nói Bành Nhất Châm cứu ngươi thế nào?”

Thẩm An Lâm khẽ nhíu mày, “Nàng nói gì vậy? Bành Nhất Châm nào? Liên quan gì đến hắn ta.”

Cố Thập Bát Nương quay đầu, trợn mắt nhìn hắn.

“Vậy là ai chữa khỏi cho ngươi?” Nàng hỏi, bởi vì kích động, giọng nói có chút run rẩy.

Thẩm An Lâm cười lắc đầu, “Không ai.”

Trên môi Cố Thập Bát Nương hiện lên một tia cười lạnh, nhìn hắn gằng từng chữ, “Chân Lâm thiếu gia, gân mạch thương tổn, nhưng  cẩn thận dưỡng, cho nên không tổn thương đến ngũ tạng, nhưng mà muốn đi dậy đi lại một lần nữa, trừ khi Hoa Đà tái thế, thần y từ trên trời xuống.”

Những lời nàng nói xong khiến cho nụ cười bên môi Thẩm An Lâm ngưng lại.

Đây là đại phu nói với Thẩm Tam lão gia và Thẩm phu nhân, vì tránh làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bệnh nhân nên một người bệnh như hắn cũng không được biết.

Vị cô nương này, chẳng lẽ có năng lực sắp xếp cơ sở ngầm tại Thẩm gia sao? Mà có thể xếp vào bên người Thẩm Tam phu nhân? Một cái dược sư, một cái nhất phẩm huyện lệnh xa xôi, một cái phụ nhân nhu nhược thủ lễ…?

Đương nhiên ta biết, là ta chính tai nghe, Cố Thập Bát Nương nhìn ánh mắt ngưng trọng đầy nghi hoặc của Thẩm An Lâm, lạnh lùng cười.

“Nói cho ta biết, người nào chữa khỏi cho ngươi..”Nàng lặp lại, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

Ánh mắt hai người giằng co.

“Không ai cả.” Thẩm An Lâm khẽ thở dài, ngữ điệu trầm thấp, nghiêng nhẹ người lên trước, nói nhỏ bên tai nàng, “Bởi vì chân của ta không sao cả.”

“Không đúng…” Cố Thập Bát Nương thất thanh.

Tay Thẩm An Lâm lại che miệng của nàng lần nữa.

“Đây là bí mật.” Thẩm An Lâm nghiêm túc lắc đầu với nàng, “Hiện giờ nàng là một trong bốn người biết được bí mật này.”

Ánh mắt Cố Thập Bát Nương lộ ra hoang mang, cùng kinh hãi lẫn nghi hoặc.

“Thập Bát Nương, ta tin nàng.” Thẩm An Lâm yên tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó đứng thẳng người, thu tay về, xoay người trở lại bên cửa sổ, ngồi xuống.

Không khí bên trong nhất thời trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Cố Thập Bát Nương>

“Vì sao?” Tựa như rất lâu, thanh âm khàn khàn của Cố Thập Bát Nương mới vang lên.

Thẩm An Lâm nhìn nàng cười, tự mình rót rượu.

“Không vì cái gì cả, vì nếu như ta không giả trang như vậy, thì ta không thể sống đến bây giờ.” Hắn nhàn nhạt nói, giọng điệu thoải mái, lời nói đối với việc sinh tử nhẹ nhàng bâng quơ.

“Vì sao chứ?” Cố Thập Bát Nương hỏi lại.

Thẩm An Lâm uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng cầm ly rượu chuyển động trong tay, nở nụ cười quỷ dị.

“Bởi vì người thân của ta muốn ta chết, nhưng bị ta biết được, cho nên nếu như ta vẫn còn lành lặn, thì những kẻ sau lưng hắn chắc chắn không thể bỏ qua mà trả thù gấp bội, mục đích của bọn hắn thật ra cũng chỉ muốn biến ta thành phế nhân, ta liền giả làm phế nhân.” Hắn thản nhiên nói, trong mắt còn mang theo ý cười.

Một câu đơn giản như vậy lại khiến cho Cố Thập Bát Nương kinh ngạc thất sắc.

“Người thân của ngươi? Muốn hại ngươi?” Nàng ngẩn ngơ hỏi, trí nhớ kiếp trước ùa về, làm cho suy nghĩ của nàng nhất thời hỗn loạn.

Người thân của hắn, Thẩm Tam lão gia bị bệnh đã lâu, thời gian chủ yếu chỉ có thể mê man ngủ trên giường, cho đến lúc qua đời, mẫu thân của hắn, là kế mẫu, nhưng cũng là dì của hắn, biết giữ lễ thủ tiết… Những ý nghĩ ập đến.

Ấn tượng Thẩm Tam phu nhân để lại cho nàng đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng của bà ta với nàng kiếp trước, biết giữ lễ thủ tiết, đoan trang hòa nhã chắc chắn không phải.

Chẳng lẽ… Ánh sáng lóe lên trong đầu một cái, nàng giương mắt nhìn về phía Thẩm An Lâm.

Thẩm An Lâm nhìn nàng cười, gật đầu, đung đưa ly rượu, “Nàng đoán đúng rồi, chính là bà ta.”

Thân hình Cố Thập Bát Nương run rẫy, ngã lên ghế, dịnh vào cạnh bàn.

Không có khả năng, không đúng…Tại sao có thể như vậy? Chuyện này hoàn toàn…chẳng lẻ số mệnh của bọn họ cũng thay đổi theo.

“Bà ta vô liêm sỉ quyến rũ cha ta, khiến mẫu thân ta trên giường bệnh tức chết, chiếm vị trí mẫu thân ta, hưởng thụ tài lộc của mẫu thân ta, coi ta như cái đinh trong mắt lúc nào cũng muốn nhổ bỏ đi, mưu đồ vị trí đích tử cho con trai bà ta…’ Thẩm An Lâm chậm rãi nói, ly rượu trong tay vỡ tung, những mảnh nhỏ ghim vào tay, máu nhỏ xuống từng giọt.

Cố Thập Bát Nương ngẩn ngơ nhìn hắn, trong đầu rối bời.

“Bà ta sớm biết việc hôn nhân hai nhà, vốn định cho ta, chắc Cố nương tử cũng hiểu, chuyện quan hệ thông gia, rất cần mượn lực nâng đỡ, bà ta muốn kết mối thông gia này khiến cho ta không thể cậy vào nhà vợ, không nghĩ đến gia đình nàng mặc dù gia thế không tốt, nhưng tài lực dồi dào, cho nên bà ta sắp xếp mối hôn phối này cho thứ đệ, để nắm tài vật của ngươi trong tay, nhưng lại không ngờ nàng một mực cự tuyệt, lại còn dùng lời lẽ kịch liệt như vậy…” Thẩm An Lâm nói đến đây cười thành tiếng, hiển nhiên nhớ đến chuyện này khiến tâm trạng hắn rất đỗi thư sướng.

Nhìn hắn cười, Cố Thập Bát Nương đứng dậy, bước nhanh đi.

“Cố Tương.” Thẩm An Lâm ngẩn ra, đứng lên gọi nàng lại.

“Đại thiếu gia còn chuyện gì nữa không?” Cố Thập Bát Nương không quay đầu lại, thanh âm trầm thấp, đầy mỏi mệt.

Thẩm An Lâm hơi bối rối, hắn còn chưa nói xong, thế nào lại không muốn nghe nữa rồi.

“Việc nhà của ngươi ta không tiện hỏi, cũng không có hứng thú.” Cố Thập Bát Nương đáp, ngưng một chút, “Ngươi yên tâm, bí mật của ngươi ta nhất định không nói cho người khác, cáo từ.”

“Cố Tương.” Vẻ mặt Thẩm An Lâm nghiêm túc, gọi nàng, “Nàng hãy đợi ta, không đến hai năm, ta hứa cho nàng vinh hoa phú quý.”

“Tới địa ngục hưởng vinh hoa phú quý.” Cố Thập Bát Nương quay đầu cười ha ha, trong mắt lóng lánh những giọt lệ, nàng đưa tay chỉ vào Thẩm An Lâm, như muốn nói gì, nhưng chỉ lặp đi lặp lại một câu, “Tới địa ngục hưởng vinh hoa phú quý.”

Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thẩm An Lâm, trong lúc này hắn cũng không biết nói gì, vẻ mặt hiện lên cảm xúc lẫn lộn.

“Thẩm An Lâm, bây giờ ngươi muốn kết hôn với ta?”  Cố Thập Bát Nương nhàn nhạt nói, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, biến thành trào phúng không chút nào che giấu.

“Khong phải bây giờ, mà là từ khi biết hôn ước có tồn tại.” Thẩm An Lâm đáo.

“Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, hôn ước này không phải vấn đề ngươi chấp nhận hay không, mà là chúng ta, là ta không đồng ý.” Cố Thập Bát Nương lạnh lùng.

“Vì sao?” Thẩm An Lâm hỏi.

“Bởi vì ngươi không xứng.” Cố Thập Bát Nương nâng cằm, gằn từng chữ.

Thẩm An Lâm đưa tay gác trán, giống như có chút đau đầu, “Cố Tương, tục ngữ nói, làm việc phải có đường lui, nàng hà tất phải như vậy…”

Cố Thập Bát Nương cười lạnh một tiếng, làm việc phải chừa đường lui, làm việc phải chừa đường lui sao…

“Ngươi cũng biết rằng làm việc phải chừa một đường lui sao? Vậy tại sao lúc đó ngươi…” Nàng định nói một chữ kia, đột nhiên lời muốn xuất khẩu chợt im bặt.

“Ta lúc trước thế nào?” Thẩm An Lâm nhìn nàng đột nhiên ngưng lại, trong mắt hiện lên một tia chăm chú.

Lúc trước ngươi quyết tuyệt như vậy, hoàn toàn bức ta vào đường cùng, chảng lẽ có đường lưu quái gì? Bất quá, không phải là lúc trước, mà là một đời kia, cũng không đúng, cũng không phải một đời kia…

Khi đó, lúc này, hay là vẫn là khi đó?

Khi đó, đã là hư cảnh mờ mịt, như nước suối trong hồ lúc trong lúc đục, mình vẫn chính là mình, nhưng hắn không phải là hắn.

“Thập Bát Nương?” Thẩm An Lâm nhăn mặt gọi cô nương trước mặt thần sắc biến đổi không ngừng.

Cố Thập Bát Nương mở mắt ra lại, một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt hắn, gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, quen thuộc chính là tướng mạo đó, nhưng thần sắc đã xa lạ rồi.

Cho đến bây giờ nàng không còn nhìn thấy sắc mặt chán ghét của người kia khi nhìn mình nữa, trong mắt hắn bây giờ chỉ có một tia nghiên cứu, nghi hoặc, lại khó hiểu.

Trong đáy mắt Cố Thập Bát Nương hiện lên nét mệt mỏi, nàng mang theo thù hận trùng sinh, rồi đột nhiên phát hiện ra cừu nhân khắc cốt ghi tâm không tồn tại, mà người trước mắt này, cuối cùng cũng không phải là hắn.

Nếu nàng là Cố Thập Bát Nương đã chết, như thế đối mặt với hắn mới là cừu nhân, mới đúng quỹ tích của nó, mới là Thẩm An Lâm vinh hoa phú quý rước kiều thê mỹ thiếp, mà bây giờ Cố Thập Bát Nương nàng, cùng Thẩm An Lâm trước mặt lại có quan hệ gì đâu?

Người tổn thương mình cũng đã tổn thương, trừ phi nàng còn sống, đối mặt với Thẩm An Lâm bội bạc của mười năm chung sống, mới có thể cừu cừu báo báo ân oán, nhưng là nàng đã chết, chết ở mười năm trước…Mười năm sau này, Thẩm An Lâm đối với nàng, có là gì?

Nàng hận hắn, trào phúng hắn, mắng hắn, hãm hại ngăn trở hắn khắp nơi, thì thế nào? Người kia dù sao cũng đã tổn thương nàng, cho dù giết chết Thẩm An Lâm trước mắt này, cũng không thể thay đổi chuyện đau lòng đó.

Vậy thôi, dừng ở đây.

Điều bây giờ nàng cần làm, chính là không cho phép người này có cơ hội tổn thương mình một lần nữa, cũng không muốn có bất kì mối liên hệ với người này nữa.

Nàng thở nhẹ một hơi, xoay người đi, những thứ bủa vây thân thể nàng, hành hạ linh hồn của nàng, đè nặng nàng đến mức hít thở không thông trực tiếp trôi đi hết.

Tiếng Thẩm An Lâm kêu nàng vang lên bên tai, Cố Thập Bát Nương cũng không đáp lại nữa, nàng mở cửa bước nhanh đi, cánh cửa phía sau nàng cũng bị đóng mạnh lại.