Dược Hương Trùng Sinh

Chương 96-1: Đổi biển (1)




Hai tháng đầu kiến nguyên năm thứ sáu, thích hợp xuất giá - lấy vợ, sinh con, đi ra ngoài, khai trương.

Trên con phố Dược truyền đến vài tiếng pháo vang, biểu thị có tân thương gia khai trương.

"Là ai vậy?" Vài tên hỏa kế của các dược hành đứng ở cửa xem, "Thẩm công gia gia bán hiệu thuốc bắc?"

"Sớm nên bán." Có người nói, có hứng thú nhìn vài người bên kia đang treo biển hành nghề.

"Thiệp mời có đưa tới không? Là ai mở?" Cũng có người tò mò hỏi.

Trên con phố Dược, tân thương gia khai trương theo quy cũ đều phải đưa tới thiệp mời cho các lão thương gia khác.

"Cố thị Thuận Hòa Đường?"

Lúc này vài chưởng quầy của các dược hành đang cầm danh thiếp in chữ vàng mà xem, trên mặt có chút khó hiểu.

"Không phải nói họ Bành là chưởng quầy sao."

"Chưởng quầy chính là chưởng quầy, sau lưng còn có ông chủ thôi."

"Họ Cố? Người Kiến Khang sao."

"Họ Cố người Kiến Khang? A, vị Cố nương tử kia không phải cũng họ Cố sao."

Những lời này nói ra, mọi người đều trầm mặt một mảnh, chợt oành tan, đều hướng chủ nhà của mình đi báo tin tức này, nếu việc này là thật, đây chính là sự kiện rất lớn.

Cố Thập Bát Nương đỡ Tào thị xuống xe, Bành Nhất Châm dẫn Linh Bảo cùng Linh Nguyên đi ra đón.

"Đại nương tử đến rồi." Bành Nhất Châm cười nói.

"Chúc mừng Bành chưởng quỹ." Tào thị cười nói, một mặt lấy ra hai bao lì xì, đưa cho Linh Bảo cùng Linh Nguyên, "Nhận, các ngươi vất vả rồi, thu dọn nhiều ngày như vậy..."

"Phu nhân, đây là việc bọn ta nên làm..." Linh Bảo thấp giọng nói, thanh âm có chút phát run.

Tiểu thư cứu tánh mạng của ca ca, còn cho bọn họ thuê phòng ở, làm quần áo cho bọn họ, bây giờ lại để cho bọn họ đến hiệu thuốc bắc làm công lấy tiền, không phải là nô lệ...

"Cầm đi, là tâm ý của phu nhân." Lnh Nguyên nói, đưa tay tiếp nhận, "Cảm ơn phu nhân."

Cố Thập Bát Nương đối hắn cười, hàm chứa đầy khen ngợi.

Linh Nguyên gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng nàng.

"Cùng vui, cùng vui." Bành Nhất Châm cười, miệng nói không ngừng.

Hắn lần này bất quá là trong đầu có ý niệm đi tới Kiến Khang làm linh y, thế nhưng không nghĩ tới bị lừa lại có thể trực tiếp ở con phố Dược phồn hoa nhất ngồi làm thầy thuốc, hơn nữa bản thân mình còn có cổ phần của hiệu thuốc này, tuy rằng rất ít, nhưng đã vượt qua xa dự liệu của hắn.

Mấu chốt nhất chính là, hiệu thuốc bắc này là Cố nương tử mở, là Cố nương tử a, nếu tiệm thuốc này không phát tài, thiên hạ sẽ không có hiệu thuốc bắc nào kiếm được lợi nhuận.

Xem ra, không bao lâu nữa là có thể đón cả vợ lẫn con đến.

"Lão Bành tôi phúc đức gì có thể gặp được người nhà của Đại nương tử, đây là phúc khí đã tu luyện mấy đời.." Hắn nhịn không được hướng Tào thị cùng Cố Thập Bát Nương thi lễ.

"Bành tiên sinh nói quá lời." Tào thị vội hoàn lễ, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía hiệu thuốc bắc được bố trí hoàn toàn mới, nhìn hai chữ "Cố thị" bắt mắt kia, nhịn không được tròng mắt chuyển hồng.

"Thập Bát Nương, không phải nương đang nằm mơ đi." Nàng lôi kéo tay nữ nhi, lẩm bẩm nói.

Vừa mới không bao lâu, không đến một năm thời gian, nhà nàng trước sau đã có hai gian mặt tiền cửa hiệu của chính mình, mặc kệ kiếm hay không kiếm được tiền, đối với một nhà bọn họ như vậy mà nói, chuyện này muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Cố Thập Bát Nương vỗ nhẹ tay nàng, cười nói: "Không đâu, nương, đây là hiệu thuốc bắc của nhà chúng ta."

"Phu nhân, ta dẫn người đi xem." Linh Bảo đi cười tủm tỉm chạy lại, dìu Tài thị đi vào.

"Danh thiếp đều đã đưa đi?" Cố Thập Bát Nương hỏi Bành Nhất Châm.

Bành Nhất Châm gật gật đầu, còn chưa có nói, chợt nghe một trận náo nhiệt ngoài cửa, kèm theo một giọng nam.

"Lấy xuống cho ta."