Dược Hương Trùng Sinh

Chương 97-2: Công bố (2)




Bởi vì cuộc thi khảo đến nửa ngày, Cố Thập bát nương hai ngày nay không đi hiệu thuốc mà ở nhà bồi Tào thị. Sau hai ngày, một nhà cùng đến tìm Cố Hải, Bành Nhất CHâm mỏi mắt kiếm người

"Hải ca nhi, hải ca nhi." Hắn vẫy tay gọi, đẩy đám người hai bên ra, đem Cố Hải kéo qua tới.

Nhìn thấy sắc mặt nhi tử, Tào thị liền rớt nước mắt.

"Con của ta "

Cố Hải giữ vững tinh thần nhìn cả nhà cười.

Bành Nhất Châm thuận tay bắt mạch, cười ha hả nói: "Không sao, không sao, tinh thần mệt mỏi, ngủ một giấc liền hảo."

"Thiếu gia, làm bài như thế nào?" Linh Bảo quan tâm , hiếu kỳ hỏi.

Linh Nguyên mắng nàng hỏi đường đột, ở phía sau kéo nàng một chút.

"Rất tốt, rất tốt." Cố Hải nhìn nàng cười, "Linh Bảo làm bánh trứng gà ăn rất ngon, cám ơn."

Linh bảo không nghĩ đến hắn còn khen mình, cao hứng mắt cười tươi lên.

"Về nhà nói, về nhà nói." Cố Thập Bát nương cười nói, chiêu cả nhà lên xe ngựa đi, mọi người đi đường vô cùng náo nhiệt đi.

Cố Hải ngủ một ngày liền khôi phục như thường, xem sách, viết chữ, an tâm chờ yết bảng.

Trong lúc này đủ loại đủ kiểu tin tức tại lưu truyền, có người nói văn chương của ta được giám khảo đại nhân khen ngợi, thậm chí còn có người nói ta bị định án …....

Đương nhiên tin tức này đều do Linh bảo nghe tới, trong lúc Cố Thập Bát nương làm dược kể nàng nghe.

Cố Thập Bát nương nghe chỉ cười.

"Người đứng đầu không phải học sinh Chu..." Nàng ngẩng đầu hờ hững nói.

"Vi cái gì?" Linh bảo đem Thảo dược rửa sạch bày tại khay đan thượng, rất hiếu kỳ nhìn Cố Thập Bát nương chắc chắn, "Mọi người đều nói học sinh Chi là Kiến Khang đệ nhất tài tử ...."

Cố Thập Bát nương không có hồi đáp, mà ngừng tay, mắt nhìn xa xăm, trầm tư.

Không vi cái gì, bởi vì đời trước là Cố Ngư, bất quá không biết vận mệnh có thể thay đổi không...

Nói thật, trong lòng nàng nôn nóng bất an, hận không được lập tức biết ai là án thủ, nhưng lại vĩnh viễn không muốn biết.

Ai là án thủ, đối với nàng mà nói, quyết định vận mệnh có thể thay đổi hay không.

Nếu như án thủ là Cố Ngư, có nghĩa là mọi việc đều có thể phát sinh, chẳng qua sớm hay muộn mà thôi.

Nương sẽ chết, ca ca cũng chết….

Cố Thập Bát nương nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tim đập thật mạnh trong lồng ngực .

Trước mắt không cần phải giao dược , cho nên Cố Thập bát nương chỉ tới hiệu thuốc luyện thuốc, qua ngọ liền ra về.

Mới khai Trương khá náo nhiệt , hiệu thuốc sinh ý kkhông sai, Cố thập bát nương đi ra nhìn thấy Bành NHất châm đang xem cho bốn năm bệnh nhân

“ Linh Bảo, ngươi tới bốc thuốc” Linh nguyên nhìn nàng , vội kêu Linh Bảo rót nước cho bệnh nhân

Ra khỏi cửa, Cố Thập Btá nương đứng ở ngưỡng cửa không động thân thể đơn bạc đứng chỗ ấy, sắc mặt trắng lên, tựa hồ như yếu bệnh.

Ngay cả thời điểm cười, đáy mắt cũng mang ưu thương, Linh Nguyên nhìn nàng gần một chút, lại phát hiện không biết nói gì , liền dừng chân lại

Cố Thập Bát nương đã phát giác người đến gần, quay đầu xem.

"Linh nguyên, ngươi tới vừa lúc, chúng ta đi ngoại thành nhìn xem, hắn lão nhân gia trở về không." Nàng nói.

"Hảo." Linh nguyên lập tức đáp, xoay người chuẩn bị xe đi.

Xe ngựa ngừng ở ngoài nhà cỏ, bởi vì nhất mùa đông gió tuyết, nhà cỏ gần như sụp xuống, không thể ở được nữa.

Linh nguyên đứng phía sau Cố Thập Bát nương, chần chờ rất lâu, duỗi tay đem áo khoác phủ thêm cho nàng nàng.

"Cám ơn." Cố Thập Bát nương lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hắn cười, duỗi tay cài lên sợi dây.

Linh nguyên buông mắt không nói, thối lui mấy bộ, nhìn nàng đứngtrước nhà cỏ lâm vào trầm tư, không dám quấy rầy.

Bên đường đất đen, đã mơ hồ có cành cây lộ màu xanh, tinh tế ôn nhu, không còn khô héo cứng ngắc, linh nguyên liền duỗi tay lấy mấy nhành cây, ở trong tay chiết tới chiết lui, biến thành hình dạng một con châu chấu.

"Ngươi tại làm cái gì?" Cố Thập Bát nương hỏi.

Linh nguyên ngẩng đầu, mới phát hiện bất tri bất giác nàng đã đứng ở trước mình, hứng thú nhìn cành cây trong tay hắn.

"Đang nghịch chút " linh nguyên đứng lên,muốn bỏ qua.

"Ta xem xem." Cố Thập Bát nương cầm lấy, bờ môi cười nhợt nhạt, "Là con thỏ nhỏ?"

Linh nguyên gật gật đầu.

"Linh nguyên thực khéo tay." Cố Thập Bát nương cười xem hắn.

Linh nguyên có chút ngai ngùng xoay đầu đi.

"Còn có thể làm cái gì?" Cố Thập Bát nương hỏi.

Sau giờ ngọ, ánh nắng lười nhác đã không còn chiếu vào , không biết bao lâu, cố thập bát nương trong tay đã có rất nhiều con thú nhỏ : chó, mèo, thỏ…...

"Này cái vẫn là con thỏ?" Cố Thập Bát nương nhìn trên tayLinh Nguyên, cười nói.

Linh nguyên bờ môi hiển hiện cười, "Là hồ ly... Con thỏ không có cái đuôi như vậy..."

"Lỗ tai không giống." Cố Thập Bát nương nghiêm túc nói.

Linh nguyên cũng nhìn, khẽ gật đầu, mang mấy phân tiếc nuối, "Cành vẫn là quá cứng, làm được không dễ nhìn, chờ đến mùa hè, cỏ đuôi chó mọc, làm được mới đẹp "

"Này cũng rất đẹp." Cố Thập Bát nương cảm thán, cầm lên, "Ngươi cùng ai học?"

"Chính ta tự mình làm" linh nguyên nói, "trước đây , muội muội nhỏ, hay khóc, ta liền làm này cái cho nàng chơi..."

"Linh bảo thực hạnh phúc" Cố Thập Bát nương cười nói.

Trên mặt nàng mang cười, thanh âm lại có chút bi thương, tựa hồ nghĩ đến cái gì không vui vẻ.

Linh bảo thực hạnh phúc....

Mệnh của nàng thực tốt, gặp được mình, bất quá chỉ là cái nhấc tay, nhưng nàng không mất đi người thân, không cần nếm mùi vị mất đi thân nhânị.

Mùi vị đó thật kinh khủng, dù bây giờ người thân vẫn còn, nhưng đêm đêm bừng tỉnh, tâm vẫn còn đau phế liệt.

"Ngươi thích, ta cũng làm cho ngươi" Linh nguyên nói.

Cố Thập Bát nương nhìn hắn cười, tay giơ lên, nụ cười chạm đến đáy mắt.

"Hảo a." Nàng nói.

Thời điểm yết bảng, Cố TBN không tự mình đi xem, nàng hoảng loạn, cảm thấy mình không có chỗ trốn, ngời ở hậu viện trong hiệu thuốc, tựa hồ như có thể né được vận mệnh .

"Thập bát nương"

"Tiểu thư..."

"Thiếu gia "

"Phu nhân "

Bành Nhất Châm cùng linh bảo phá cửa mà vào , Cố Thập Bát nương sắc mặt trắng thuần, nàng thân thể lạnh quá đỗi, đôi tay đặt ngang ở trên đùi.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh nắng trút xuống mà vào.

"Muội muội" Cố Hải nhìn nàng, bờ môi mang cười, "Cố Ngư khảo thứ hai."