Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 31




Ba Lục đang xem báo liếc mắt nhìn vợ, mẹ Lục lật tức tắt TV đi, ý bảo Y Minh qua ngồi! 

Y Minh ngồi xuống cái ghế đối diện với mẹ mình, nhìn họ nói: “Ba mẹ, con xin lỗi! Con đã lớn thế rồi mà vẫn chọc ba mẹ đau lòng!” 

Ba Lục thở dài, nhìn vợ, vẻ mặt mẹ Lục đầy bình tĩnh nhìn Y Minh. 

“Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện trước đã, mẹ tức giận, là vì con giấu diếm hay là do con là đồng tính luyến ái?” Y Minh nhìn vào mắt mẹ mình, Lý Vân Ca đã nói cho cậu biết, muốn làm chuyện gì đó thì không thể để mình rối loạn trước trận tuyến! 

Mẹ Lục nhìn Y Minh, đứa con trước mặt hình như có chỗ nào đó không giống mọi ngày! Thì ra là không chỉ diện mạo nó phát sinh biến hóa, mà bây giờ ngay cả thứ gì đó bên trong nó cũng không giống lúc trước. 

“Cả hai!” Mẹ Lục trả lời cậu. 

Y Minh ngừng lại một lát, sau đó mới mở miệng: “Con giấu diếm là con không đúng, dẫu là con có yêu đương với ai, thì cũng cần phải nói cho ba mẹ biết. Hơn nữa đúng thật là con có nói láo với ba mẹ, nên ba mẹ trách con là đúng, con cũng biết con sai rồi!” Y Minh bày tỏ sự áy náy mà mình giấu kĩ trong lòng ra, không dễ dàng chút nào! 

Ba Lục liếc mẹ Lục, nhìn con chúng ta kìa, ánh mắt kiêu ngạo và quang minh chính đại quá! 

Mẹ Lục gật đầu, “Ừ, con biết thế là tốt rồi.” 

Y Minh cúi đầu, tiếng nói nhỏ đi một chút, “Nhưng chuyện đồng tính luyến ái, mẹ cũng trách con sao?” 

“Vâng, tôi phản đối!” Mẹ Lục nhìn con mình, khẩu khí không chút do dự. 

“Con có thể biết nguyên nhân mẹ phản đối không?” Y Minh ngẩng đầu, ngữ khí vừa nhẹ nhàng lại vừa vững vàng. 

Mẹ Lục thở dài thật dài, sau nửa ngày vẫn không nói gì nữa. 

“Y Minh, con thật sự không biết nguyên nhân mẹ phản đối sao!” Mẹ Lục ngồi cạnh Y Minh, chậm rãi dùng giọng nói để kéo hồn cậu về, “Mẹ trông con 10 ngày10 đêm mới kéo con về được, mẹ chỉ mong con cả đời bình an, thuận thuận lợi lợi mà sống…..” 

Chuyện xảy ra khi Y Minh 7 tháng tuổi, không biết tại sao Y Minh lại cứ một mực sốt nhẹ. Mà ba Lục lại đang đi chấp hàng nhiệm vụ bộ đội gì gì đó, căn bản không thể về nổi. 

Y Minh nằm trong ngực bà anh anh khóc, hệt như một chú mèo nhỏ, bón sữa thì nhả, tiêm thì ra sức đạp loạn, vết chọc tiêm tràn lan khắp chân, mẹ Lục dùng tay cầm lấy mắt cá chân của cậu, không để cho cậu đạp loạn xạ nữa, thế là cậu chàng khóc càng hăng, khóc đến độ giọt này nối tiếp giọt kia, cuống họng sinh đau, biến thành một con mèo mới sinh, nhưng vẫn khóc thút thít. Cho đến khi khóc mệt thì ngủ, tỉnh ngủ rồi lại khóc. 

Mẹ Lục ngồi cạnh cũng rơi lệ từng giọt từng giọt, nhưng cái tay vẫn không dám buông lỏng! Chỉ có thể dùng một tay nhẹ nhàng vỗ cậu, một tay nắm chặt lấy cái mắt cá chân tinh tế nho nhỏ kia, không thể quá nhẹ, cũng không thể quá nặng! 

Một ngày có 24 giờ đồng hồ, mẹ Lục cứ thế ngồi suốt 18 giờ đồng hồ, đợi ông bà ngoại đến giúp thì cũng đã 6 giờ tối, thế rồi mới ăn uống và nghỉ ngơi! 

Sau đó, hai chân Y Minh do bị chọc tiêm quá nhiều, nên đã tím chẳng khác gì đá mài dao. 

Đợi đến khi Bác sĩ đến đổi thuốc, mẹ Lục đã khóc tức tưởi nói với Bác sĩ, có thể đổi chỗ khác hay không? 

Bác Sĩ thấy thế, vành mắt cũng hồng hồng, nói chỉ có thể chọc vào da đầu nữa thôi, nhưng sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến não. 

Mẹ Lục do dự hỏi, thế có thể chọc vào lòng bàn chân được chứ, lúc khác thì tiêm vào da đầu! 

Đến khi tiêm vào da đầu, mẹ Lục lại càng mệt mỏi, bởi vì phải dùng cả hai tay để giữ chặt đầu cậu, không thể để cho cậu uốn éo lộn xộn! Hơn 10 ngày sau, cuối cùng Y Minh cũng không nhả sửa nữa, lúc đó mẹ Lục liền bổ nhào vào trong ngực bà ngoại, lớn tiếng khóc thét, “Mẹ ơi, mẹ ơi…..!” 

Những điều này là bà ngoại nói cho Y Minh biết trước khi lâm chung, lúc đó bà ngoại đã nói với Y Minh rằng, “Cháu ấy, mẹ cháu từ bé đến lớn đã được nuông chiều, nào có phải chịu cực khổ như thế bao giờ, có cũng chỉ vì tiểu mao đầu như cháu thôi….” 

Mẹ Y Minh lại mở miệng nói thêm, “Xã hội bây giờ tuy rằng không đến nỗi coi đồng tính luyến ái là hồng thủy mãnh thú*, nhưng vẫn rất bài xích! Sao con lại có thể nhẫn tâm đến thế…..” Sắc mặt mẹ Lục đầy bình tĩnh, mà đôi mắt đã vô thanh vô tức ướt đẫm. 

*洪水猛兽- Ý chỉ tai họa cực lớn 

Y Minh nghe thấy câu 10 ngày 10 đêm kia, nước mắt thoáng cái đã trào ra, không ngừng nhỏ giọt. 

“Mẹ, con xin lỗi!” Những lời của mẹ khiến cho Y Minh ý thức được một điều trong chốc lát, bên trong tính mạng của mình, kỳ thật cho tới bây giờ cũng không phải là chỉ có mỗi tình yêu! 

Ba Lục nhìn hai người khổ sở, trước rút khăn tay đưa cho vợ đã, sau đó đến đi đến bên cạnh Y Minh, “Con về phòng trước đi, cảm xúc lúc này của mẹ con quá không ổn định!” 

Nhìn Y Minh rời đi, Lục Chính nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi mới ngồi xuống bên cạnh vợ mình, nắm tay bà, nhẹ nhàng an ủi: “Những năm đó, khổ cho bà rồi!” 

Mẹ Lục tựa đầu vào vai chồng, “Tôi thật lòng không nỡ để Y Minh chịu khổ! Khi nó còn bé, tôi bất quá chỉ trông nó 10 ngày 10 đêm, thế mà đã khổ thế rồi, những chuyện kia…..đều là tự nó chịu đựng, hẳn nó cũng khổ lắm!” 

“Tôi biết, tôi biết! Y Minh, nó cũng biết!” 



Y Minh tựa vào tường, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, những lời mẹ nói cậu đều hiểu quả, bà phản đối không phải vì bà cho rằng đồng tính luyến ái là sai, là đại nghịch bất đạo hay biến thái, mà bà phản đối chỉ vì sợ rằng con mình không thể bình an, không thể thuận thuận lợi lợi mà sống, bà phản đối chỉ bởi vì bà không nỡ để mình chịu khổ! 

Loại tình huống này, cậu mà nói với mẹ mình rằng mình không sợ khổ, không sợ con đường chẳng chút thuận lợi kia, thì chính là đại nghịch bất đạo! 

Không thể để mẹ đau lòng vì chuyện của mình, không thể để bà ấy đau lòng nữa, thôi thì mình….. 

Y Minh nằm trên giường, cuộn cơ thể mình lại. 

Trong tâm lý học đã nói, tư thế này thể hiện khát vọng trở về làm thai nhi, ngăn cách tất cả tổn thương của ngoại giới với mình ra bên ngoài, là một trong những tư thế tiêu cực. 

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cậu không để ý tới, cái mũi bắt đầu nghẹn lại, cái miệng theo đó có hơi chút mở ra, thế nhưng lại chỉ im lặng, ngay cả một tiếng động cũng không có. 

Cậu nhắm mắt lại, trước mắt giống như đang chiếu một bộ phim, hai người gặp nhau tại bờ biển tháng 9, ngủ cùng một giường trong khách sạn, những cuộc gọi gọi tới….mỗi đêm, sự xuất hiện của anh ấy khi mình ốm, anh đã dịu dàng nói, Y Minh theo anh về được chứ, anh đã nói không phải ai cũng gặp được người mình thích đến đau lòng, khi anh say rượu đã kẽ kéo lấy tay mình, ngón út thỉnh thoảng xẹt qua lòng bàn tay, bưng mắt nói anh lo lắng, dáng người dụ dỗ của anh, The man I love, anh ấy nói, Y Minh, anh yêu em….. 

Từng chút từng chút, thì ra mình lại nhỡ kĩ như thế! 

“Đại ca, em xin lỗi…”Y Minh nhẹ nhàng tự nói trong lòng. 



Lý Vân Ca về đến nhà, không biết tại sao vùng da dưới mắt phải lại nhảy không ngừng! Anh gần đây không tin cái…..gì mà trái tài phải tai*, nhưng trong lòng quả thật có một sự khó chịu rất lớn! 

*Mắt trái giật có điềm may, mắt phải giật có điềm rủi. 

Nghĩ nghĩ, vẫn lấy điện thoại ra, bấm gọi Y Minh, bên kia vang lên tiếng nhắc nhở rằng máy đã tắt! 

Lý Vân Ca liếc đồng hồ, hơn 11 giờ, là giờ Y Minh lên giường thưởng ngày, không phải sao? 

Hôm nay gọi, điện thoại không kết nối được không ngừng, Lý Vân Ca có chút nóng lòng. Nhưng, trong cuộc sống thường thường sẽ đụng phải tình huống như vậy, nhất là trong công việc, thứ hai cũng là công việc, sau cũng là trong công việc…… 

Cổ nhân cũng nói rồi, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*! 

*phúc thì chẳng bao giờ lặp lại còn họa thì cứ đến dồn dập 

Lý Vân Ca đang muốn gọi cho Đỗ Vân Huy, thì lại thấy Giám đốc Bộ Tư Pháp cầm tài liệu đến tìm mình. 

Thì ra, có một công ty xuất nhập khẩu trong tỉnh tố cáo công ty anh, nói công ty anh xuất hàng không xin phép với một công ty bên Mỹ nào đó, khiến cho bọ họ thiệt hại gần 60 triệu đô la không sao thu hồi được. Công ty tỉnh lẻ này khởi tố anh ra tòa, yêu cần bọn anh phải gánh chịu toàn bộ trách nghiệm liên quan. 

Lý Vân Ca đột nhiên bốc cháy!