Đuổi Theo Trái Tim

Chương 4




Cô thật sự tóm được hắn rồi.

Bởi vì hắn có thói quen khó đổi, là ngủ ở trên giường cô.

Đúng, cô biết phòng của hắn mỗi khi đến buổi chiều thì nóng khiến cho người ta phát điên, nhưng hắn không biết bật điều hòa sao? Làm chi vì tiết kiệm một chút xíu tiền điện rồi chạy đến tá túc phòng cô, thật đúng là ngựa quen đường cũ, không biết xấu hổ. Hữu An nhấc chân lên, vốn là muốn hung hăng đá hắn một cái, nhưng là ——

Đợi đã, cô không phải là rất muốn biết Bách Thành tối hôm qua đã làm cái gì sao? Vậy tại sao cô không bước vào não hắn để xem giấc mơ của hắn, người ta không phải hay nói, ban ngày nghĩ đến đêm mới nằm mơ sao, nói không chừng sẽ có thu hoạch rất lớn a.

Được, cứ như vậy làm đi, nhưng ——

Ý, sách ma pháp của cô đâu? Sách ma pháp của cô đã chạy đi đâu rồi? Hữu An tìm đi tìm lại khắp gầm giường, sao có thể tìm không ra chứ? Ngày hôm qua rõ ràng cô có đặt nó tại đây mà!

Oái! Cô đã biết!

"Vu Hữu Vọng!" Hữu An nghiến răng nghiến lợi lao ra, nhưng cô vẫn nhớ rõ phải đè nén giọng nói nhỏ lại , bởi vì không thể đánh thức Bách Thành dậy.

***

"Chị trộm sách ma pháp của em chính là đem chính mình làm thành cái bộ dạng này hả? !" Hữu An xông tới phòng của Hữu Vọng, không nhìn thấy hình bóng của Hữu Vọng đâu hết, nhưng có nhìn thấy một chú thỏ trắng rất đáng yêu, Tiểu Bạch Thỏ có đôi mắt hồng hồng, còn sứt môi, thật đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt kia thật đúng là khuôn mặt của Hữu Vọng chị ba của cô.

Tiểu Bạch Thỏ ở bên chân Hữu An gọi tới gọi lui, dùng ánh mắt nói Vu Hữu An: cứu ta, cứu ta ——

Nhưng là Hữu An vốn không để ý tới Hữu Vọng, bởi vì chị ấy đáng bị thế, "Ai kêu chị trộm sách ma pháp của em." Hữu Vọng cũng không tự đánh giá bản thân xem bản thân có bao nhiêu thiên phú a.

Ở nhà các cô, tính ra cô em gái Hữu Lạc thông minh nhất, ngốc nhất chính là chị ba Hữu Vọng rồi, ngay cả đến thi tiểu học bà chị của cô cũng phải dựa vào quay cóp mới có thể thi đậu.

Aiz, người ngốc nghếch phải chịu thôi, để ý tới bộ ngực bự hay bé làm chi nữa, hiện tại đem hình dáng mình ra nông nỗi này, trách ai được?

Hữu An xách Tiểu Bạch Thỏ lên, không cho nó chiếm giữ trên sách ma pháp.

Hữu Vọng đáng thương tội nghiệp nhìn Hữu An, ánh mắt của cô tựa hồ muốn nói: cứu ta, cứu ta ——

Nhưng, Hữu An làm gì có thời giờ a? Cô hiện tại rất muốn mau chong tiến vào giấc mơ của A Bách để phá hoại, thuận tiện xem hắn có mơ giấc mộng xuân không, trễ rồi, nếu hắn tỉnh, vậy thì không còn kịp rồi.

"Được rồi, được rồi, đợi lát nữa sẽ cứu chị, hiện tại em có chuyện quan trọng hơn phải làm." Hữu An vì sợ Hữu Vọng đuổi theo, làm hỏng chuyện của cô, thế là đành đem Tiểu Bạch Thỏ đặt ở trên cửa sổ, để Tiểu Bạch Thỏ ngồi hứng gió, bởi vì cô biết Hữu Vọng sợ nhất là độ cao, với độ cao như vậy Hữu Vọng hẳn là không dám nhảy xuống.

Hữu An yên tâm đi, mà Hữu Vọng thì sao? Cô đội lớp thân phận Tiểu Bạch Thỏ đáng thương tội nghiệp nhìn ánh trăng trên trời, cô phát hiện cô đã đói bụng, cô cũng phát hiện dưới lầu có một con chó giống sói, biểu cảm của nó thật hung ác, thoạt nhìn giống như cũng đói bụng.

Hu —— hu hu ——

Hữu Vọng đang kêu khóc, muốn gọi Hữu An mau trở về, nhưng Hữu An bỏ đi rất nhanh, căn bản nghe không được tiếng cầu cứu của cô. Làm sao bây giờ?

Hữu Vọng khóc, cô thật sự là một Tiểu Bạch Thỏ đáng thương.

***

Hữu An dựa theo phía trên cuốn sách ma pháp chỉ thị, niệm chú ngữ đi vào trong giấc mơ của Bách Thành, tên xấu xa này quả nhiên đang mơ mộng xuân, hơn nữa ——

Aiz ôi, háo sắc a, bọn họ thế nhưng lại làm ở phòng bếp nha!

Bách Thành để cô gái kia tỳ trên bàn ăn, cặp mông tuyết trắng vểnh lên cao, cô gái kia hình như rất hưng phấn, cho nên khuôn mặt chôn ở trên mặt bàn rên rỉ, cô nhìn không rõ gương mặt cô ta, nhưng, vậy cũng không quan trọng, không vấn đề, bởi vì cô gái kia có bộ dạng ra sao cũng không quan trọng, cô chỉ muốn nhìn quá trình diễn ra đặc sắc và kích động ra sao mà thôi.

Nhìn kìa, A Bách thật đúng là lớn mật nha. Tay hắn còn vòng qua thân thể của cô gái đó, vuốt ve bộ ngực của cô ta, nhào nặn như vậy, vân vê như vậy, hại trái tim của cô bịch bịch đập không ngớt, thì ra xem lén phim sex chính là loại cảm giác vừa hưng phấn vừa khẩn trương này, A Bách thật sự là rất không biết xấu hổ , hắn làm sao có thể làm động tác hạ lưu như vậy chứ?

Ý, đợi chút, bên hông cô gái kia có một bớt nha, hình như là giống hình ngôi sao. Hữu An đến gần một chút nhìn.

Muốn chết a, thật sự là hình ngôi sao, hơn nữa giống như đúc hình bớt trên người cô. Hữu An vốn đang không tin, cô còn mở ra áo sơ mi của chính mình ra để xem.

Hình dạng giống nhau như đúc, vị trí không sai chút nào!

Cô gái này đến cùng là ai?

"Ngẩng đầu lên để tôi xem!" Hữu An kêu to.

Đang High đến mức không chịu nổi hai người này bị rống to một tiếng khiến sợ hãi, hai người ngừng lại, khuôn mặt nghiêng nhìn ra chỗ phát ra âm thanh.

Hữu An nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, cô thiếu chút nữa ngất đi.

Muốn chết, cô gái kia căn bản chính là cô?

"Tách ra, tách ra, cậu ngu ngốc a, cậu làm sao có thể để hắn làm cô?" Hữu An phỉ nhổ bản thân, mắng bản thân không biết xấu hổ, cô còn động thủ động cước muốn tách Bách Thành cùng bản thân ra, nhưng bất luận cô là ra sao dùng sức tách la thế nào, cũng đều không tách được hai người đang giao hợp đó lại.

Cái này rất hổ thẹn, rất không biết xấu hổ rồi.

"Cậu vì sao để hắn đối với cậu như vậy lại như kia?" Hữu An khoa tay múa chân kể lể với chính mình mà không hề giống chính mình kia.

Bởi vì cái biểu cảm trên mặt Hữu An kia rất kiều mị a, giống như thật hưởng thụ một hồi tình ái đại chiến vừa mới kia, chết tiệt, cô vẫn là xử nữ nha, cô còn chưa được hưởng thụ qua lạc thú tình ái, người phân thân của cô thì đã đạt tới cao trào rồi, trên đời này còn có cái gì là thiên lý đáng nói nha!

"Tôi không biết a." Hữu An phân thân cũng thật vô tội, cô thậm chí cả chính mình làm sao có thể cùng Bách Thành lên giường đều không biết.

"Đây là mộng của hắn nha." Hữu An phân thân chỉ vào Bách Thành, nói cho Hữu An hung dữ biết, Bách Thành là tên đầu sỏ gây nên, cô là người bị hại vô tội.

"Cậu, cậu, cậu ——" Hữu An tức không chịu được, ngay cả nói chuyện cũng đang phát run, cô một ngón tay kẹp lấy chóp mũi Bách Thành, mắng hắn, "Không biết xấu hổ!"

"Tớ tại sao lại không biết xấu hổ?"

"Cậu có ý dâm với tớ."

"Cái gì ý dâm? Tớ cũng là thân bất vô kị có được không hả, bằng không cậu nghĩ rằng tớ thật sự thích làm chuyện đó với cậu sao a." thái độ Bách Thành rất kiêu ngạo, giống như hắn chịu ở trong mộng cùng cô làm chuyện đó, là ông trời ban ân cho cô, sau đó, hắn không quản Hữu An đang phẫn nộ, tiếp tục làm chuyện hắn vui thích cảnh trong mơ.

Bọn họ hai người căn bản mặc kệ cô có ở tại hiện trường hay không, như cũ tiếp tục làm xong chuyện bọn họ chưa làm xong.

Đây là trong mộng của Bách Thành, bọn họ đương nhiên muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy.

Hữu An tức giận đến sắp hộc máu.

Cái này rất không có thiên lý, cô làm sao có thể để hắn làm xằng làm bậy đối với mình? Cô nhất định phải đi ra ngoài ngăn cản Bách Thành giở trò, cho dù hắn chỉ là đang nằm mơ cô cũng không thể khiến bản thân bị Bách Thành chiếm nửa phần tiện nghi.

Hữu An bay ra từ trong mộng của Bách Thành, trở lại hiện thực cuộc sống, mà tên đáng giận Trần Bách Thành kia hắn thì tốt rồi, sau khi chọc cô tức chết, hắn thì hoàn hảo nhàn rỗi ngủ ngon lành ở trên giường cô.

Ghê tởm chết mất! Thế nhưng ở trên giường cô mơ giấc mộng xuân, hơn nữa người trong mộng lại là cô!

Hữu An tức chết mất thôi. Cô nhấc chân lên liền hướng trên mông Bách Thành đá một cước, một cước đó liền đem hắn đá xuống giường, thật sự là quá sung sướng, ha ha!

Hữu An cực kỳ đắc ý, cô vỗ vỗ tay chờ hắn tỉnh lại.

Bách Thành cả người té dưới giường, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hai con mắt hắn mở cực to, như vẻ bỗng chốc vẫn không thể từ sự kích tình mãnh liệt trong mộng trở lại hiện thực cuộc sống.

Hắn chớp mắt, nhìn người đá hắn xuống giường, tên đầu sỏ hại hắn chật vật như vậy. Đáng giận!"Cậu làm chi đá tớ?"

"Ai cho cậu ngủ trên giường tớ ?"

"Tớ ngủ giường của cậu cũng không phải hôm nay, hay mấy ngày nay, cậu sao hiện tại mới phát cáu? Khó ưa, cậu có biết cậu đã làm hỏng chuyện tốt của tớ hay không!" Mộng đẹp bị phá, tính khí của hắn cũng không tốt được đến đâu.

"Chuyện tốt?" Hữu An nheo mắt lại. Hắn lại dám nói với cô hắn cùng cô ở trên giường lăn lộn, làm cái loại chuyện vừa ghê tởm vừa hạ lưu kia gọi là chuyện tốt? !

Hữu An hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không cẩn thận nhìn đến chỗ đũng quần hắn đang phình lên kia, đó dễ dàng thấy hiện tượng ham muốn chưa được giải quyết.

Thật sự quá vô sỉ rồi."Cậu rốt cuộc là ở trên giường của tớ nghĩ tới chuyện hạ lưu gì thế? Cậu nhìn xem cái bộ dạng này bây giờ của cậu ra thể thống gì hả!" Cô nghiến răng nghiến lợi lấy tay chỉ phía xa dưới háng hắn.

Bách Thành cúi đầu nhìn xuống. Hắn cương rồi !

Nói nhảm, mơ cái loại giấc mộng này, hắn đương nhiên sẽ có phản ứng, chẳng qua chỉ là hắn đánh chết cũng không thừa nhận, Hữu An cũng sẽ không thể biết hắn làm gì trong mộng.

"Cậu bớt nhảm đi được không được? Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên, nam nhân chỉ cần vừa ngủ dậy đều sẽ đứng lên như thế." Hắn nói dối không đổi sắc.

"Phải không?" Cô nheo mắt lại rõ ràng là không tin hắn.

"Đương nhiên, bằng không cậu nghĩ rằng tớ và cậu có thể ở trên giường cậu làm chuyện tốt gì? Làm mộng xuân sao?"

"Cậu đúng là như thế!"

"Với ai?"

"Đương nhiên là với tớ."

"Cậu!" Hắn trừng lớn mắt, rồi mới không khách khí bật cười to, "Cậu thực sự nghĩ tớ bụng đói ăn quàng sao?"

"Bụng đói ăn quàng? Cậu đúng là có thể mở to mắt nói lời bịa đặt!" Cũng dám nói hành vi làm cùng cô chính là bụng đói ăn quàng, hắn một là sẽ không muốn làm, hai là làm xong rồi mà còn chê bai này nọ, phải biết rằng cùng hắn làm chuyện đó, cô cũng là rất bài xích a!

"Đừng cho là tớ không biết cậu đã làm chuyện tốt gì, vừa rồi tớ nhìn thấy hết rồi."

"Thấy cái gì?" Bách Thành trong lòng cả kinh, nghĩ rằng, Hữu An sẽ không thực sự biết! Nhưng, sao có thể, hắn rõ ràng chỉ đang nằm mơ, làm sao có thể ngay cả hắn mơ cái gì cô cũng biết? Nhưng, nhìn thái độ Hữu An, giống như thật sự có chuyện đó.

"Tớ nhìn thấy. . . . . ." Thấy cái gì chứ? Cô thật sự muốn đem thân phận cùng năng lực của cô nói cho hắn biết?

Đang lúc Hữu An còn đang do dự, chị Hai xông vào.

Thật tốt, đã cứu cô một mạng, bằng không cô đúng là không biết thế nào tự bào chữa, nói cô nhìn thấy cái gì, còn nói cô sao có thể nhìn thấy.

"Chị Hai, chị sao có thể như vậy, không gõ cửa liền tiến vào!" Hữu An cằn nhằn bà chị một chút, nhưng, không đúng a, "Chị không phải đang ở bên cạnh anh Lục sao, sao lại trở về?" Muốn chết, chị hai sẽ không phải đã phát hiện ra chuyện Hữu Lạc rồi? !Vậy, vậy. . . . . . Hữu Vọng đã biến thành một Tiểu Bạch Thỏ, không thể kịp thời thay cô"San sẻ phiền toái", có phải đại diện cho việc hiện tại hết thảy hậu quả toàn bộ đều do chính cô phụ trách!

Đừng mà, cô đâu có làm sai chuyện gì.

"Chị hai. . . . . ." Hữu An tính toán trước tiên cầu xin tha thứ rồi nói sau.

Nhưng Hữu Hi không cho cô cơ hội nói chuyện, hỏi: "Bách Thành đâu? Chị đi qua nhà hắn không gặp hắn."

"Ách. . . . . . ở ngay nhà chúng ta a." Hữu An né người, ló ra tên con trai ở ngay sau người cô.

"Chị hai, chị tìm em?" Bách Thành luôn luôn theo Hữu An xưng hô chị em gái trong nhà họ Vu.

"Mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ, em mau đi với chị." Hữu Hi trở về chính là đến thông báo chuyện này cho Bách Thành, cô làm nghĩa công ở bệnh viện của Lục Dĩ Chính, nhìn qua thấy trên xe cứu thương đưa đến một phụ nữ bị xe tông, trong cơn hoảng loạn, cô liếc người phụ nữ kia một cái, mới phát hiện ra đó là mẹ Trần ở cạnh nhà.

Cô ở bệnh viện gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng không tìm được bóng dáng Bách Thành, đứng ngồi không yên suốt, thế là vội vội vàng vàng chạy về nhà, muốn định thông báo cho Hữu An trước để đi tìm Bách Thành, không nghĩ tới Bách Thành vừa vặn ở ngay tại nhà các cô.

"Chị lái xe chở em đi bệnh viện."

"Em cũng muốn đi." Hữu An vội vàng đuổi theo, cô rất sợ mẹ Trần người luôn luôn cùng Bách Thành sống nương tựa lẫn nhau nếu thật sự xảy ra bất trắc gì, Bách Thành sẽ chịu không nổi, cô đi theo xem sao, xem có thể giúp được gì hay không.

Mẹ Trần cấp cứu mất hơn 13 tiếng, mà Hữu An luôn luôn ở sát bên Bách Thành, từ buổi tối đến sáng sớm hôm sau, Bách Thành luôn luôn giả bộ thật sự kiên cường, thần sắc trên mặt có chút lo âu, hắn không khóc —— mặc dù Hữu An cho rằng lúc này đây, nếu Bách Thành có thể khóc, nói không chừng đối với tâm trạng hắn lúc này có tác dụng.

"Cậu muốn ngủ một chút hay không?"

"Không cần, " hắn lắc đầu.

"Tớ đi mua tách cà phê cho cậu uống nhé? Cậu muốn loại Latte của Ý đúng không?" Cô còn nhớ rõ sở thích của Bách Thành."Tớ đi mua, không thu phí sai vặt đâu." Lúc này Hữu An cũng chỉ có thể nói một chút chuyện cười nhạt nhẽo, xem có thể làm giảm bớt đi bầu không khí bi thương không.

Cô định chạy đi, Bách Thành giữ chặt tay cô lại, muốn cô đừng đi."Cậu chỉ cần ở bên cạnh cho tớ sức mạnh là tốt rồi." Còn lại hắn đều không cần.

Mới ngắn ngủn một đêm, Bách Thành thoạt nhìn đã tiều tụy đi rất nhiều.

Hữu An lại ngồi trở lại vị trí cũ, thân mình cao lớn của Bách Thành dựa vào bờ vai nhỏ bé yếu ớt của cô, Hữu An thế mới biết thì ra đàn ông cao lớn vạm vỡ cũng có một mặt yếu đuối, cô hiểu Bách Thành nhìn có vẻ luôn bất cần đời kỳ thực rất hiếu thuận, chỉ là tuy rằng cô biết rất nhiều việc, nhưng cô lại không biết nếu mẹ Trần thật sự có gì bất trắc, cô nên khuyên hắn như thế nào.

***

"Đúng, tôi muốn xin phép."

Hữu An thừa dịp lúc Bách Thành ngủ gật, vụng trộm gọi điện thoại đến công ty xin phép, cô vỗn chỉ định ở bên hắn đến thời gian phải đi làm, nhưng không nghĩ tới Bách Thành so với tưởng tượng của cô còn yếu đuối hơn, cô thật sự không thể bỏ lại hắn một mình lúc này, cho nên đành phải cắn răng xin phép —— nhưng, thật sự rất đau a, bởi vì cô nỗ lực một tháng trời đều không có đến trễ buổi nào, vì món tiền thưởng chuyên cần kia, aiz, giờ phút này sao còn có thể muốn nguyên cục tiền 1000 tệ kia nữa, cô thật sự rất vô lương tâm rồi.

Nhưng, cô không nghĩ tới điện thoại xin phép của cô dạo một vòng, lại chuyển tới trưởng phòng kia! Có lầm hay không? Cô chỉ là muốn xin phép nha, cần gì phải đến tận cấp trên?

"Hữu An?"

"Vâng

"Cô bệnh phải không?" Thanh âm Tưởng Kiện Văn sốt ruột từ trong loa điện thoại ở một chỗ khác truyền đến, xem ra hắn quả thực thật sự lo lắng cho Hữu An.

Hai ngày gần đây ánh mắt Hữu An không dõi theo hắn nữa, hắn mới biết được ngày qua ngày nhàm chán biết bao nhiêu, vốn hắn định hôm nay kiên trì, phát huy hết toàn bộ mị lực nam tính của hắn, không nghĩ tới sáng sớm đến văn phòng, không nhìn thấy bóng dáng Hữu An đâu, hắn quả thực là luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, một tiếng đi ra bên ngoài vài lần làm bộ đi toilet, những nhân viên trong văn phòng cơ hồ cho rằng bàng quang của hắn vô lực, thận có vấn đề.

Giờ phút này lại vô ý nghe được tin tức Hữu An gọi điện thoại đến xin phép, hơn nữa cô đang ở ngay tại bệnh viện, hắn cũng đã chịu không nổi rồi.

Hắn đoạt lấy điện thoại trong tay người của phòng nhân sự vội hỏi: "Cô có sao không?"

"Tôi không sao, trưởng phòng anh không cần lo lắng, bởi vì người xảy ra tai nạn xe cộ không phải là tôi." Hữu An thật cảm động có người quan tâm cô như vậy, cô vẫn cho là cô ở công ty không có bạn bè.

"Vậy cô khi nào thì về công ty làm việc?"

"Để xem đã." Hữu An cũng không biết mẹ Trần khi nào thì thoát khỏi thời kì nguy hiểm.

"Vậy sau khi trở về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé." Tưởng Kiện Văn thật tự nhiên đưa ra lời mời, rất thiện ý.

Đây là hắn đối với cô cũng có ý tứ biểu hiện sao? Hữu An ngây cả người, không thể tin được người đàn ông cô thầm mến thế nhưng đối với cô cũng có cảm giác, hơn nữa hắn còn mời cô dùng bữa nha!

Hay là đây chính là do cô làm việc thiện, báo đáp cho việc cô ở bên cạnh Bách Thành cùng giúp hắn vượt qua cơn khó khăn này?

Hữu An quyết định rồi, cô sẽ đối với Bách Thành tốt hơn nữa, như vậy nói không chừng cô cùng bạch mã hoàng tử của cô sẽ có một đoạn kết cục tốt đẹp.

***

Mẹ Trần bởi vì não bộ bị thương nặng, cho nên biến thành người thực vật, thời gian tỉnh lại không xác định được, cho nên dựa vào nguyên nhân này, Bách Thành thân là con trai độc nhất tạm thời không cần tham gia quân ngũ, nhiệm vụ cấp bách hiện tại của hắn là chiếu cố tốt cho mẹ của hắn, may mắn mẹ Trần có bảo hiểm đầy đủ, nằm viện một ngày có thể lĩnh 3000 tệ, cộng thêm trở thành người thực vật coi như được bảo hiểm toàn thân, bảo hiểm toàn thân ở trong bảo hiểm coi như bảo hiểm tử vong, cho nên Bách Thành lĩnh được món tiền bảo hiểm cực lớn.

Món tiền bảo hiểm đó là bao nhiêu?

Hữu An không biết, nhưng cô biết khoản tiền kia ít nhất đủ để chi trả tiền thuốc men của mẹ Trần, còn có tiền sinh hoạt của nửa đời sau, cho nên Bách Thành không cần vì tiền mà phiền toái, nhưng, đời sống vật chất không thành vấn đề, nhưng mà tình trạng tinh thần của hắn thì sao?

Hữu An thật lo lắng.

Trước kia hắn lạc quan, dẻo miệng, bây giờ một ngày lại một câu cung không nói, cô thấy hắn sắp mắc phải chứng tự kỉ rồi.

"Chị Hai, mẹ Trần đến cùng còn có hi vọng khoe lại không?"

"Có sự quan tâm yêu thương, có tính nhẫn nại, mẹ Trần có thể khỏe lại, đây là Dĩ Chính cho chị đáp án, nhưng, chị thấy trong thời gian ngắn là không hi vọng gì, mấy tin tức trong TV tin tức giống như kỳ tích bệnh nhân tỉnh lại, tin nào không cần phải trải qua năm năm, mười năm ?"

"Năm năm, mười năm? !" Hữu An thét chói tai. Cô thử suy nghĩ Bách Thành trải qua 5, 10 năm sộng tự phong bế bản thân mình như vậy, làm ơn đi, lúc đó cũng coi như hắn cũng chết nửa người rồi còn gì nữa chứ.

Không được, cô không thể chịu đựng được hắn biến thành cái bộ dáng kia.

"Bằng không em có thể làm gì?" Hữu Hi hỏi cô.

Đúng nha, cô nóng vội, nhưng có thể làm gì?

"A, có!" Cô có sách ma pháp a, trong sách ma pháp hẳn là có đáp án mà cô muốn.

"Em có biện pháp rồi hả ? Biện pháp gì?" Hữu Hi nhìn Hữu An, cô rất muốn biết Hữu An có thể có biện pháp nào giúp một người thực vật khởi tử hồi sinh.

"Em. . . . . ." Hữu An nói không nên lời nguyên do vì sao, bởi vì nếu để cho chị hai biết cô có sách ma pháp, còn sử dụng ma pháp liên tục, vậy chị hai còn có thể không mắng cô té tát vô mặt sao?

"Em có quen một kê đồng, anh ta có thể thông linh." Sự tình đến nỗi này, Hữu An đành phải tùy tiện nói dối, may mắn nói dối là sở trường của cô, bằng không hiện tại nguy kịch rồi.

"Có thể thông linh thì thế nào?"

"Nói không chừng anh ta có thể tìm hồn phách của mẹ Trần trở về." Hữu An nói lung tung một hồi, mà Hữu Hi thật đúnglà tin Hữu An thuận miệng nói bậy, thực sự cho là biện pháp tốt mà Hữu An nghĩ ra chính là cái này, cô khuyên Hữu An, "Em đừng tín vào mấy chuyện dị năng, nếu kê đồng thật có thể hữu hiệu, trên đời này sẽ không cần tới bác sĩ rồi." Hữu Hi tìm cơ hội giáo huấn Hữu An một chút, cô thật không biết cô em gái này trong đầu đến cùng là đang nghĩ cái gì.

"Nói cũng đúng." Hữu An ngượng ngùng le lưỡi, kỳ thực trong lòng đang đắc ý bản thân lại tránh thoát một kiếp nạn, không bị chị gái phát hiện ra rồi phá bĩnh.

"Đúng rồi, Hữu An."

"Dạ?"

"Hữu Vọng đâu? Mấy ngày nay không thấy Hữu Vọng đâu hết?" Trần gia phát sinh chuyện lớn như vậy, thế nào cũng không thấy Hữu Vọng tới thăm hỏi một lần?

"Hữu Vọng? A!" Hữu An đột nhiên nghĩ đến, Hữu Vọng còn bị cô đem hong ở trên cửa sổ, còn chưa giải thoát cho chị ba!

Chết tiệt, Hữu Vọng sợ nhất độ cao a.

Hữu An lấy tốc độ như gió chạy về nhà, cô sợ Hữu Vọng biến thân thành Tiểu Bạch Thỏ đứng ở trên cửa sổ mấy ngày rồi, không bị ngã chết chính là sớm đã bị lạnh chết rồi.

***

Hữu An chạy về nhà, việc đầu tiên chính là chạy đến phòng nghĩ cách cứu viện Hữu Vọng, nhưng, không có, trên cửa ngay cả một cái lông thỏ đều không có, càng đừng nói đến Tiểu Bạch Thỏ !

Chết tiệt! Hữu Vọng đi đâu rồi?

"Chị ba, chị ba, chi ra đây mau a!" Hữu An tìm từ trong ra ngoài, nhà của các cô từ trên xuống dưới cô tìm khắp nơi rồi, đến ngay cả phòng tắm hoặc là dưới giường, cô đều tìm hết, nhưng đều tìm không thấy hình bóng tiểu bạch thỏ chị ba kia.

Hữu Vọng mất tích, vậy so với việc trốn đi Hữu Lạc còn nghiêm trọng hơn, bởi vì chí ít Hữu Lạc trốn đi khi vẫn là con người, nhưng Hữu Vọng là một con Tiểu Bạch Thỏ.

Trời ơi, Hữu An không dám tưởng tượng chị ba nếu đã xảy ra bất trắc gì, vậy sẽ có hậu quả gì.

"Hữu An, em đang làm gì hả?" Hữu Hi trở về theo, lại nhìn thấy Hữu An ghé dưới giường, hơn nữa miệng còn kêu : chị ba, chị mau ra đây.

Thoáng chốc, Hữu Hi loáng thoáng biết sự tình không ổn.

Hữu An khóc lóc rả rích ồn ào lúc này đây cô không dám giấu diếm chân tướng sự thật, đem chuyện Hữu Lạc trốn đi cùng với chuyện Hữu Vọng tựu tiện sử dụng sách ma pháp toàn bộ đều nói ra hết.

Cô không sợ chị Hai trách cô, bởi vì cô càng sợ Hữu Vọng gặp chuyện không may lại không có người có thể cầu cứu.

Hữu Hi muốn té xỉu rồi.

Sau khi cô nghe xong Hữu An trần thuật, ngã ngồi ở trên ghế sofa. Hữu Vọng biến thành một con Tiểu Bạch Thỏ sống chết chưa biết, mà Hữu Lạc biến thành một một cô gái hai mươi tuổi đang yêu đương cùng với một thầy giáo. . . . . .

"Mấy đứa còn có bao nhiêu chuyện giấu giếm chị?"

"Không có, không có, thật sự không có." Hữu An vội vàng lắc đầu, nhưng mà, cô chột dạ cúi đầu, nhìn bộ ngực mình liếc mắt một cái, chuyện này không nói ra, hẳn là không xem như lừa gạt chị Hai?

"Tốt lắm, lấy sách ma pháp ra." Cô muốn hủy đi cuốn sách đó.

"Không có ở chỗ em." Hữu An nói dối, bởi vì cô quá rõ ràng cá tính của bà chị mình, nếu cuốn sách rơi vào trong tay chị, căn bản không có khả năng "Còn sống"."Chị ba sau khi cầm nó đi, quyển sách kia đã không thấy tăm hơi." Tha thứ cho em, chị ba, đang lúc này còn làm ra hành động bỏ đá xuống giếng với chị, nhưng, cô cũng là bất đắc dĩ thôi, cô còn muốn dựa vào ma lực của quyển sách kia giúp mẹ Trần một lần nữa được sống lại, mà cô biết chị hai tuyệt đối không cho phép loại sự tình này phát sinh, cho nên cô nói dối, dù sao loại sự tình này làm nhiều lần, cùng lắm, cùng lắm thì sau này xuống Địa ngục để Diêm La Vương cắt đầu lưỡi cô là được.

Hữu An mím chặt miệng, không đem tung tích của cuốn sách ma pháp nói ra, mà Hữu Hi hiện tại đang lo lắng cho Hữu Vọng cùng Hữu Lạc, cho nên cũng không so đo việc này với Hữu An, hiện tại việc cấp bách là phải tìm ra Tiểu Bạch Thỏ mà Hữu Vọng biến thành.

Hữu Vọng biến thành một con Tiểu Bạch Thỏ, nó có thể đi đâu kia chứ?

"Còn không mau đi tìm chị ba của em đi."

"Dạ." Hữu An chạy ra ngoài.

***

Hữu An đi đến lầu một chỗ phòng cháy hỏa hoạn để thu nhập lông thỏ, sau khi có lông thỏ, cô có thể dựa vào lông thỏ của chi ba để tìm, cô lần trước có thử qua việc sử dụng ma pháp này đi tìm A Bách, chẳng qua lần kinh nghiệm đó bị thất bại, hiện tại cô chỉ khẩn cầu ông trời phù hộ, để chị ba cô lưu lại một chút lông cho cô.

Hữu An lấy đèn pin quỳ trên mặt men theo ngõ hẻm nhỏ hẹp tìm rất kĩ cơ hồ mắt thường nhìn không thấy lông thỏ.

Oa, vạn tuế! Tìm được rồi!

Hữu An mặt bị dính bụi bẩn, cô hưng phấn lấy mấy sợi lông phóng lên lầu, cô nghĩ, đây là lông của chị ba, dù sao nơi này của các cô ở không có nuôi thỏ.

Hữu chạy bình bịch lên lầu.

Chị Hai đi ra ngoài tìm chị ba, cho nên hiện tại có thể đem sách ma pháp lấy ra dùng, mà cô hiện tại chỉ khẩn cầu ông trời phù hộ chị ba không có việc gì, đừng có mà làm mồi cho chó săn.