Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 222-1: Ngươi không tin bổn vương sao (1)




Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, chờ sau khi nàng phục hồi tinh thần lại, hai chân đã đạp trên mặt đất cực kỳ rắn chắc ở bên dưới.

"Được rồi, những người đó đều đi rồi."

Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo sự hấp dẫn, dưới ánh trăng mơ hồ này, càng phát ra cảm giác mê người.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên một cái. Đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy đứng ở trước mặt nàng là một nam nhân vận một bộ hồng y, càng tôn lên dáng người cao lớn mảnh khảnh của hắn.

Gió đêm phất phơ thổi, làm y phục của nam nhân tung bay, mái tóc dài được buộc tùy hứng sau vai bay cùng với gió đêm. Chúng vẽ lên ở phía sau một độ cong duyên dáng. Càng tôn lên một gương mặt, quả thực là đẹp ma quái đến dường như giống yêu tinh.

Chậc chậc chậc, một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành như vậy, không biết có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ. Chỉ là, một gương mặt xinh đẹp như vậy lại hiện ra trên một người đàn ông, thật sự đáng tiếc . . .

Khó trách đồn đại Đôn Thân Vương không thích nhất chính là bị người khác nói hắn có dung mạo xinh đẹp. . .

Cùng thời gian trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, chỉ thấy nam nhân bên cạnh, đột nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, mở miệng cười nói.

"Tử Kiều, cùng Bổn vương đi thôi!"

"A! ? Đi! ? Ngươi muốn ta đi theo ngươi tới nơi nào! ?"

Nghe được lời này của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Lại thấy cánh tay thon thả của nam nhân kia đang gắt gao bắt được bàn tay nhỏ bé của mình, trước tiên làm ra phản ứng, chính là muốn hất tay nam nhân ra.

Tuy nói, tay của nam nhân này, có hình thức cực kì đẹp mắt.

Da trắng như tuyết, mười ngón tay thon thả, khớp xương cứng cáp. Chính là, bị nam nhân nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, chỉ muốn hất tay của hắn ra. . .

Tuy nhiên, tay nam nhân, lại phảng phất như một cái kìm sắt, cho dù nàng dùng lực vùng vẫy như thế nào, đều không thể thoát ra.

Hơn nữa, đối với hành động kháng cự của nàng, nam nhân lại như hoàn toàn chưa từng phát hiện ra, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia đột nhiên toe toét một cái, mở miệng cười nói.

"Ngươi cùng Bổn vương đến nơi này là được."

Nam nhân vừa nói dứt lời, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc nói thêm cái gì, một lần nữa ôm chặt eo thon của Đồng Nhạc Nhạc.

Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân mình bay lên không .

Cảm giác đó, phảng phất như ngồi trên nóc xe, bị nam nhân mang theo nhảy trên các mái hiên.

Cảm giác thật kích thích, quả thực khó có thể dùng bút mà tả được.

Đồng Nhạc Nhạc muốn giật mình la lên, chỉ là nam nhân như biết trước điều đó, liền đưa tay gắt gao bịt miệng của nàng lại.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có thể trừng to mắt, bị nam nhân mang theo mà nhảy về phía trước.

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc thật sự chú ý cảm giác được, cái gì là võ lâm cao thủ, cái gì là khinh công trong truyền thuyết !

Chỉ cảm thấy thân thể của mình, không ngừng xuyên qua không gian trên mái hiên. Ánh trăng như mê như say, cảnh sắc mê người, gió mát phe phẩy. Chỉ thấy cảnh vật tứ phía bên cạnh mình không ngừng thoái lui về phía sau.

Đồng Nhạc Nhạc không biết nàng bị Huyền Lăng Dạ mang đi nơi nào, cũng không biết qua bao nhiêu thời gian. Chỉ biết là, Huyền Lăng Dạ đem nàng rời khỏi Linh Ẩn Tự, hướng tới một chỗ khác trên ngọn núi chạy đi. Rất lâu sau đó, Huyền Lăng Dạ mới ngừng lại.

Cảm giác được hai chân mình rốt cuộc có khả năng chạm đất, bàn tay bưng kín miệng mình cũng bỏ ra, Đồng Nhạc Nhạc ngay lập tức đưa tay đẩy Huyền Lăng Dạ đang ôm nàng, cau mày quát.

"Ngươi điên rồi! ? Ngươi đây là muốn mang ta đi đâu?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khuôn mặt mang nét tức giận.

Dù sao, mặc dù Huyền Lăng Dạ nói nàng là nữ nhân của hắn, chính là, nàng cũng vẫn có tính cách của chính mình. Nàng không thích nhất chính là, người khác không hỏi nàng một câu, liền tự tiện quyết định vấn đề của nàng.

Thật giống như Huyền Lăng Dạ bây giờ, không hỏi qua ý kiến của nàng, liền mang nàng tới nơi này.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nổi lên cơn giận dữ, nam nhân đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, lập tức, môi hồng cong lên một cái, mở miệng cười nói.

"Tử Kiều, ngươi nhìn!"

"Nhìn cái gì! ?"

Chính mình tức giận như vậy, lại thấy Huyền Lăng Dạ không thèm quan tâm, còn bảo nàng xem phía trước, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc là vừa tức vừa nghi ngờ.

Nhưng mà, cơn tò mò nổi lên, Đồng Nhạc Nhạc vẫn theo bản năng nhìn theo đôi mắt của nam nhân, cho tới bây giờ nhìn lại.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên một cái.

Ánh trăng như mê như say, những vì sao lấp lánh.

Xa xa dãy núi liên miên, chập chùng không ngừng.

Mà đẹp nhất, là ở trên bãi đất trống trước người nàng. Nơi đó chợt lóe nhấp nháy quang điện. Tại chỗ quang điện chớp động, không ngừng có những điểm sáng trong bóng đêm di động tới.

Lúc sáng lúc tối, phảng phất như những ngôi sao, cơ hồ cùng với bầu trời sao nhập làm một thể, tuy hai mà một. . .

"Oa, đẹp quá! Là Huỳnh Hỏa Trùng!"

Chợt thấy trước mắt là cảnh đẹp như họa bàn, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, kìm lòng không được mà giật mình kinh hô.

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy dáng vẻ hoan hỉ, Huyền Lăng Dạ mắt phượng hút hồn không khỏi lóe ra một phen, lập tức, môi hồng cong lên một cái, mở miệng cười một tiếng.

"Tử Kiều, ngươi thích không! ?"

"A. . ."

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, khuôn mặt đang vui mừng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt. Dù sao, mặc dù nàng từ hiện đại xuyên qua ở khối thân thể tên gọi Tử Kiều này, nhưng là nàng vẫn chính là nàng. Hiện nay, nghe người khác dùng tên của người khác gọi nàng, nàng nghe, không khỏi cảm thấy không được tự nhiên.

Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ đến cái gì, môi đỏ hé ra, mở miệng dè dặt hỏi.

"Ngươi tối nay đến Linh Ẩn Tự, không phải là bởi vì muốn dẫn ta tới xem cái này đi?"

"Ừ, đúng vậy."

Nghe được những lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Dạ lập tức gật đầu nói.

Thấy vậy, lông mày tô kẻ của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại một cái, tràn đầy nghi hoặc.

"Chính là, mới vừa rồi ta nghe người khác nói, Hoàng thượng bị đâm, kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ? Ngươi ám sát Hoàng thượng sao?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng bắt đầu khẩn trương lên .

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Dạ chỉ hơi quay đầu, nhìn lại Đồng Nhạc Nhạc. Đền lúc nhìn thấy bộ dáng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy vẻ khẩn trương, đôi mắt phượng của Huyền Lăng Dạ nhẹ nhàng chợt lóe, ngay sau đó môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.