Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 232: Quan Tinh Lâu




Ánh trăng lành lạnh nhẹ nhàng chiếu xuống, xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia, hắt nghiêng nghiêng vào, chiếu sáng khắp cả gian phòng.

Chỉ thấy bên giường, không biết khi nào đã đứng một bóng dáng cao to hơi gầy.

Áo đỏ diêm dúa, mái tóc dài đen mướt, tùy ý xõa ra.

Nam nhân mặc dù đưa lưng về phía ánh sáng, khiến người ta không thấy rõ lắm dung mạo của hắn. Nhưng chỉ cần một bộ Hồng Sam diêm dúa kia, lại thêm cái mùi quen thuộc nữa là đủ để cho Đồng Nhạc Nhạc liếc mắt liền biết được người đến là ai .

Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn về phía nam nhân, càng là không dám tin và nghi hoặc.

Dù sao hiện tại, đã là lúc nửa đêm canh ba, Huyền Lăng Dạ hắn, làm thế nào lại xuất hiện ở chỗ này!?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, nam nhân lại thấy vẻ nghi hoặc kinh ngạc trên mặt Đồng Nhạc Nhạc , chỉ là môi hồng cong lên một cái, mở miệng nhỏ giọng cười nói.

"Tử Kiều, không cần giật mình như vậy , Bổn vương chỉ là buổi tối không ngủ được, cho nên mới đi nhìn ngươi một cái."

Nam nhân mở miệng, nói nhẹ nhàng hờ hững, phảng phất như đang thảo luận thời tiết tối nay.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, khóe miệng cũng liền giật giật.

Nửa đêm canh ba xông vào phòng người khác, lại là bởi vì chính mình không ngủ được! ?

Huyền Lăng Dạ này, cũng thật sự quá mức tùy tiện đi! ?

Chẳng lẽ hắn thích làm cái gì thì làm cái đó sao! ? Cũng không hỏi một phen nàng có nguyện ý hay không.

Nàng cũng có chuyện riêng tư thầm kín chứ! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi lông mày, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng mang theo vẻ bất mãn mà nói.

"Vương Gia, phiền toái ngài lần sau đừng tùy ý xông vào phòng người ta có được hay không! ?"

"Sao vậy! ? Tử Kiều, ngươi là đang tức với Bổn vương sao! ?"

Nghe ra sự không vui ở trong giọng nói của Đồng Nhạc Nhạc, gương mặt cực kì xinh đẹp kia của Huyền Lăng Dạ như là nhẹ nhàng ngẩn ra, đôi mắt hơi trợn lên, tràn đầy kinh ngạc.

Dù sao, trong tâm tưởng của hắn, Tử Kiều là từ trước đến nay cũng không hề tức giận đối với hắn.

Miễn là hắn nói cái gì, nàng chỉ có thuận theo.

Chẳng lẽ, một người mất trí nhớ, ngay cả tính tình cũng bị thay đổi nhiều sao! ?

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Huyền Lăng Dạ nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Bị Huyền Lăng Dạ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nóng rực như thế nhìn mình, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, trong lòng không khỏi hiện lên một cảm giác bối rối.

Nàng hé mở làn môi hồng, không khỏi nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

"Vương Gia, làm thế nào ngài lại nhìn ta như vậy! ?"

Nhìn thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lộ ra vài phần căng thẳng, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia của Huyền Lăng Dạ đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái.

Lập tức, môi hồng cong lên một cái, mở miệng cười nói.

"Không có gì, chỉ là cảm giác hiện tại Tử Kiều đã thay đổi rất nhiều, so cùng ngươi trước kia , đã khác nhau rất lớn ."

"Ách. . ."

Nghe được Huyền Lăng Dạ lời nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.

Dù sao, nàng không phải là Tử Kiều thật, nghe được Huyền Lăng Dạ nói lời này, trong lòng không khỏi bắt đầu có hơi chột dạ..

Tuy nhiên, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói thêm điểm gì, liền thấy đôi môi đỏ mọng của Huyền Lăng Dạ lại nhếch lên lần nữa, lập tức mở miệng cười nói.

"Chính là, Bổn vương càng thích Tử Kiều hiện tại đây!"

Nam nhân mở miệng, lời này mang theo nụ cười thấp thoáng, cũng không biết nói thật hay giả.

Phảng phất là hắn thuận miệng nói, chỉ là, nghe vào trong tai Đồng Nhạc Nhạc, càng khiến cho nàng lòng dạ rối bời.

Dù sao, nàng đã không phải Tử Kiều trước kia . Đối với nam nhân trước mắt này, nàng căn bản liền không có nửa phần ý tứ.

Nàng cũng không muốn Huyền Lăng Dạ tiếp tục phát sinh hiểu lầm hơn nữa, có một số việc, có lẽ làm rõ ràng sớm hơn mới phải.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, sau khi lấy hết dũng khí liền mở miệng, tính toán nói cái gì đó với Huyền Lăng Dạ.

Lại thấy Huyền Lăng Dạ đột nhiên vươn tay vượn một cái, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cổ tay của mình bị Huyền Lăng Dạ cầm thật chặt.

"Ách, Vương Gia! ?"

"Đi, Bổn vương mang ngươi đi một chỗ!"

Nam nhân mở miệng nói xong, liền không đợi Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói thêm cái gì, đã lôi kéo Đồng Nhạc Nhạc, chạy vội đi ra ngoài cửa.

Đôi tay nhỏ bé bị nam nhân gắt gao lôi kéo, nhìn thấy điệu bộ nam nhân nói đi là đi, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy lo lắng và nói không nên lời.

Làm thế nào nàng cảm giác được, nam nhân trước mắt này, lại cứ thích tùy theo ý mình như vậy a! ?

Chính mình thích như thế nào liền làm như vậy, tại sao đều không hỏi xem cảm nhận của nàng ra sao đây! ?

Chỉ là, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc cằn nhằn, nàng đã thấy chính mình cả người liền bị nam nhân ôm, sau đó giống như ở chốn không người, bay vọt trên cung điện tĩnh lặng kia.

Chỉ cảm thấy chính mình cả người phảng phất đang bay lên như đằng vân giá vũ.

Đứng ở trên cao, liền có thể nhìn ra xa rồi.

Cảnh vật cả hoàng cung , đều rơi vào trong mắt Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tinh tế rõ ràng.

Giờ phút này đêm đã khuya, cả bên trong hoàng cung, càng là lâm vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.

Trăng sáng giữa trời cao, những vì sao lấp lánh, ánh trăng êm dịu kia, nhẹ nhàng phủ xuống, bao phủ cả hoàng cung.

Hoàng cung buổi tối, so cùng hoàng cung ban ngày thì hoàn toàn không giống.

Hoàng cung ban ngày là một cảnh xanh vàng rực rỡ, khoa trương rầm rộ.

Hoàng cung buổi tối , mặc dù thiếu đi vẻ xanh vàng rực rỡ ban ngày, lại tăng thêm vài phần vô cùng nguy nga.

Phảng phất một con rồng đang ngủ say, đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Gió mát hiu hiu thổi tới, làm cho những chiếc đèn lồng treo cao nhẹ nhàng đung đưa.

Nhìn thấy tình huống phía dưới, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện có điều gì không đúng.

Làm thế nào hình như thị vệ tối nay , so với ngày thường dường như nhiều hơn vài lần! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Huyền Lăng Dạ phảng phất cũng nhận thấy được cái gì , môi đỏ mọng đầu tiên là nhẹ nhàng cong lên một cái, lạnh giọng cười nói.

"Hừ! Chỉ bằng những thị vệ này, liền làm khó Bổn vương sao! ? Hắn cũng thật sự rất xem thường Bổn vương đi! ?"

Huyền Lăng Dạ mở miệng vừa nói, thân hình bật tung lên, ở trong cảnh đêm kì quái này, càng là coi như bên cạnh không người.

Coi như hắn hiện đang ôm Đồng Nhạc Nhạc, lại đều không hề ảnh hưởng đến thân thủ của hắn một chút nào, có thể nghĩ, võ công của hắn cao cường ra sao . . .

Nghe lời nói của Huyền Lăng Dạ , lại thấy thân thủ nhanh nhẹn kia của hắn, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức rõ ràng , từ 'Hắn' ở trong miệng Huyền Lăng Dạ rốt cuộc là người nào.

Vừa nghĩ tới Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền hiện lên một nỗi bất an.

Nhớ lại, nàng đã là người của Huyền Lăng Thương, mặc dù, nàng là hoàn toàn chân thật là người từ thời hiện đại, chính là, kỳ thật tư tưởng của nàng vẫn còn khá bảo thủ.

Hiện tại, nàng mỗi một lần gặp mặt Huyền Lăng Dạ, rốt cuộc đều cảm giác được có lỗi với Huyền Lăng Thương.

Có lẽ, buổi tối hôm nay, nàng là muốn tìm một cơ hội, để nói rõ ràng với Huyền Lăng Dạ . . .

Ấp ủ trong lòng tâm tư của mình, Đồng Nhạc Nhạc một mực trầm lặng không nói.

Tùy ý Huyền Lăng Dạ ôm, rời khỏi hoàng cung.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết Huyền Lăng Dạ muốn dẫn chính mình đi nơi nào, chỉ là tùy ý hắn ôm bay vọt đi phía trước.

Cho đến, bọn họ đi tới Quan Tinh Lâu là nơi cao lớn nhất Kinh thành.

Quan Tinh Lâu , chính là địa phương cao nhất Kinh thành!

Nghe nói, đứng ở trên lầu Quan Tinh Lâu , đủ để nhìn thấy cảnh vật cả Kinh thành vô cùng tinh tế rõ ràng.

Chỉ tiếc, nàng chưa từng có lên đây.

Bởi vì Quan Tinh Lâu , chỉ dành cho hoàng thân quốc thích đến xem.

Mà trước kia, Huyền Lăng Thương bọn họ, cũng không từng mang nàng đến nơi này.

Huyền Lăng Thương là do thời gian bận quá , Huyền Lăng Phong hẳn là đã sớm đến nơi này.

Cho nên, chỗ Quan Tinh Lâu này, Đồng Nhạc Nhạc vẫn là lần đầu tiên tới đây!

Đứng ở trên Quan Tinh Lâu cao cao này, phía dưới là đèn đuốc muôn nhà. Trên trời cao trăng sáng, phảng phất giơ tay là có thể với tới.

Lại thêm những vì sao nhấp nháy kia, phảng phất viên kim cương bị ai đó tiện tay nghiền nát trong đêm đen . Chúng chợt lóe nhấp nháy, cơ hồ hòa tan vào làm một thể với đèn đuốc muôn nhà, tuy hai mà một.

Giờ này phút này, quả thực đẹp đến mức khó có thể dùng bút mà tả!

Nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp trước mắt , hưởng thụ những làn gió đêm phe phẩy thổi tới, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm tình sung sướng vô cùng.

Lập tức, càng là theo bản năng đưa tay ra, môi đỏ mọng khẽ hé, liên tiếp những tiếng cười trong vắt như chuông bạc, liền tuôn ra từ trong miệng nàng.

"Ha hả, nơi này thật là đẹp a. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu nổi sung sướng.

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Dạ đứng ở bên cạnh nàng chỉ là có hơi ngoảnh đầu nhìn lại.

Đôi phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia, càng là nhìn chằm chằm vào trên người nữ nhân bên cạnh.

Chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ kia, giờ phút này là nụ cười rạng rỡ, khóe miệng gợi lên, trên mặt đều là niềm sung sướng và vui vẻ không che dấu nổi.

Ánh trăng bàng bạc, êm dịu chiếu vào trên người nữ nhân.

Càng tôn lên dung mạo xinh xắn đẹp đẽ của nữ nhân với làn da trắng như tuyết.

Gió mát hiu hiu, thổi một lọn tóc xanh rơi xuống gò má nữ nhân.

Chỉ thấy chỗ tóc xanh kia, chính lúc đang nghịch ngợm lướt qua trên gương mặt mịn màng của nữ nhân.

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Dạ không khỏi nhói lên một cái.

Phảng phất chính mình vốn bình tĩnh như nước hồ thu, bị quăng vào một hòn đá nhỏ , làm khơi dậy tầng tầng rung động.

Lập tức, trong lòng vẫn chưa từng suy nghĩ nhiều cái gì, tay của hắn liền phảng phất như có ý thức riêng của mình, đưa tới gương mặt nữ nhân mà tìm kiếm.

Cầm lấy chỗ tóc xanh lướt qua gương mặt nữ nhân , nhẹ nhàng vấn đến sau tai.

Ngón tay búp măng kia, càng là vô ý phớt qua gương mặt mịn màng của nữ nhân kia .

Chỉ cảm thấy, làn da thịt dưới đầu ngón tay , là mịn màng mềm mại như vậy, phảng phất như loại lụa thượng đẳng nhất, khiến trong lòng nam nhân không khỏi nhói lên một cái. . .

Ánh mắt nhìn nữ nhân, càng là có thêm vài phần si mê mà chính mình cũng không biết . . .

Đối với Huyền Lăng Dạ tim đập dồn dập, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp, đột nhiên cảm giác được trên mặt khác thường, lập tức quay đầu nhìn lại.

Đến khi thấy nam nhân chính lúc đưa tay vén lên tóc xanh trên mặt đến tận mang tai cho mình, tuy là một hành động vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Lập tức, vẫn chưa từng suy nghĩ nhiều, hai chân liền nhanh chóng lùi một bước về phía sau.

Ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Dạ , càng là trợn tròn cực to, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và đề phòng.

Huyền Lăng Dạ vốn tim đang đập nhanh , nhìn thấy nữ nhân trước mắt, lại bởi vì một hành động vô cùng đơn giản của mình, liền làm ra hành động như thế.

Sự đề phòng trong mắt nàng, phảng phất như đang phòng lang sói, làm tâm hắn đau nhói sâu sắc.

Do đó, cử động của tay chợt ngưng lại, liền cứ như vậy dừng ở giữa không trung.

Trong đầu, càng là hiện lên một loại cay đắng và mất mát thật sâu.

Nàng hiện tại, không ngờlại kháng cự hắn như thế!