Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 351: Ngoại truyện : Thương Lang Quốc Chương 48 : Nữ nhân bên cạnh Ngạo Phong




Edit : Angelina Yang

Không biết, ba năm trôi qua, Độc Cô Ngạo Phong liệu có không hề thay đổi! ?

Hắn trong ba năm này, có suy nghĩ đến nàng hay không! ?

Còn nữa, sau lúc Độc Cô Ngạo Phong trở về, nhìn thấy chính mình bây giờ , liệu có thể rất kinh ngạc hay không! ?

Càng nghĩ, Cố Duy Nhất hận không thể hiện tại được thấy Độc Cô Ngạo Phong liền lại xuất hiện ra ở trước mặt mình.

Dù sao, hiện tại mười ngày đối với nàng mà nói, cũng thật sự rất dài dằng dặc .

. . .

Kể từ khi biết được tin tức Độc Cô Ngạo Phong sắp trở về, Cố Duy Nhất mỗi ngày đều phảng phất như đặt mình trong ở bên trong hũ mật.

Tâm tình sung sướng, làm chuyện gì, Cố Duy Nhất đều cảm giác đặc biệt hài lòng.

Cũng vì để cho lúc Độc Cô Ngạo Phong trở về, nhìn thấy dáng vẻ tốt nhất của chính mình, Cố Duy Nhất mấy ngày nay cũng không có tập võ, chỉ là chuyên tâm điều dưỡng làn da, trang điểm cho mình thật tốt. Nàng muốn, sẽ lấy tư thế hoàn mỹ nhất, để lại xuất hiện lần nữa trước mặt Độc Cô Ngạo Phong.

Lần này đây, Cố Duy Nhất quyết định muốn cho Độc Cô Ngạo Phong phải nhìn chính mình với cặp mắt khác xưa!

Cho hắn biết,cô bé vừa lùn vừa đen kia hiện nay đã trưởng thành, hơn nữa, vẫn còn trở nên một Đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều!

Cố Duy Nhất chẳng biết xấu hổ khoác da mặt dày mà đưa ra kết luận đối với chính mình.

Cố Duy Nhất trăm nhớ ngàn mong, rồi thời gian mười ngày, rốt cuộc đã qua.

Hôm nay, chính là lúc Độc Cô Ngạo Phong trở về.

Từtinh mơ, Cố Duy Nhất liền dậy thật sớm . Mặc dù, tối hôm qua bởi vì kích động , Cố Duy Nhất căn bản không có làm thế nào ngủ được, một mực mở to đôi mắt, ngóng trông hừng đông đến nhanh lên một chút.

Thật vất vả, chờ đợi đến lúc mặt trời mọc ở phía đông, Cố Duy Nhất càng là nhanh chóng nhảy dựng lên, sau đó sai Cúc Vận tắm rửa thay quần áo, lại trang điểm trang phục cho mình.

Theo lý thuyết, Cố Duy Nhất thân là Quận chúa, ở bên trong hoàng cung chờ đợi Độc Cô Ngạo Phong trở về là tốt rồi.

Chỉ là, Cố Duy Nhất đâu chịu ngồi yên! ?

Vì vậy, lúc biết được đội nhân mã của Độc Cô Ngạo Phong đã đi tới cửa thành, Cố Duy Nhất càng là không thể chờ đợi được, cho người ta chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, sau đó vội vội vàng vàng khẩn thiết xuất cung, chỉ vì để nhìn thấy sớm hơn một chút người đã khiến cho nàng mong mỏi đêm ngày.

Đến lúc Cố Duy Nhất ngồi xe ngựa đi tới phố lớn Kinh thành, chỉ thấy ở trên phố lớn Kinh thành đã sớm kín người hết chỗ .

Độc Cô Ngạo Phong, trong cảm nhận của dân chúng , là vị hoàng đế thật tốt, rất cần cù yêu dân. Cho nên dân chúng ai nấy đều đều cực kì yêu quý vị hoàng đế Độc Cô Ngạo Phong này.

Cho nên, trời còn chưa sáng, phố lớn Kinh thành đã sớm kín người hết chỗ, đám dân chúng dứng chật ních các con phố lớn, thần sắc kích động, chỉ để được thấy vị hoàng đế tốt vừa mới vì bọn họ đánh thắng trận trở về.

Bởi vì phố lớn Kinh thành đã sớm vô cùng chen chúc, cuối cùng Cố Duy Nhất cũng đành bỏ lại xe ngựa, sau đó liền đi lên lầu hai của Thiên Lý Duyến Lai.

Dù sao Thiên Lý Duyến Lai là nơi phồn vinh nhất Kinh thành, cũng là con đường mà Độc Cô Ngạo Phong nhất định phải đi qua để hồi cung.

Đợi lát nữa, chỉ cần Độc Cô Ngạo Phong đi qua, nàng liền lập tức từ nơi này nhảy xuống, sau đó cho hắn một niềm vui bất ngờ!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất ngọt ngào suy tính, chỉ nghe rốt cuộc từ phía dưới truyền đến một hồi tiếng kêu to giật mình.

"A, đã đến đây rồi, đã đến đây rồi, Hoàng thượng đã trở về!"

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . ."

Cùng với tiếng hô đinh tai nhức óc ở dưới kia vang lên, chỉ thấy đám dân chúng bên dưới đều vội vàng quì ở trên mặt đất, một mực cung kính nghênh đón hoàng đế Thương Lang Quốc đến.

Nghe tiếng hô bên dưới, ánh mắt của Cố Duy Nhất, càng là nhanh chóng vừa ngước, nhìn tới đại đội nhân mã đang từ xa đến gần kia.

Chỉ thấy, được đám binh lính cầm trong tay trường bính, người mặc khôi giáp kia vây quanh, một bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện ở trong tầm mắt của Cố Duy Nhất.

Hôm nay tiết trời trong xanh ấm áp, vạn dặm không mây, bầu trời quang đãng, nên ánh mặt trời sáng lạn kia đúng là đang chiếu thẳng xuống.

Chỉ thấy đế vương kia mặc khôi giáp, vô cùng tuấn tú , đang ngồi ở trên con Huyết Hãn Bảo Mã , đón nhận đám dân chúng hoan hô.

Nam nhân gương mặt tuấn tú, bộ khôi giáp vừa người kia đã phác họa vô cùng tinh tế dáng người mảnh khảnh cao lớn kia của nam nhân.

Ở trên gương mặt tuấn tú, đường nét thâm thúy, phảng phất mĩ ngọc được điêu luyện sắc sảo gọt rũa tỉ mỉ mà thành.

Mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi thẳng tao nhã, đôi môi hình trái tim, nhưng thu hút cái nhìn của người ta nhất, là một đôi mắt lấp lánh linh lợi màu hổ phách, phảng phất hồ nước vào mùa thu , sâu không thấy đáy.

Lại phảng phất thanh bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ, làm cho người ta không dám khinh thường!

Nam nhân an vị ở trên con tuấn mã cao ngất , quả nhiên là một tư thế như rồng như phượng, khí phách lộ rõ ra ngoài. Khí thế vương giả từ lúc sinh ra kia, càng là hiện rõ vô cùng tinh tế!

Nhìn thấy nam nhân tuấn tú kia cưỡi con tuấn mã cao ngất, khoảng cách đến chính mình càng ngày càng gần , trong lòng Cố Duy Nhất rung lên một cái, trong mũi cay cay. Một tầng hơi nước, liền nhanh chóng dâng lên ở khóe mắt.

Ba năm , suốt ba năm .

Độc Cô Ngạo Phong, hắn rốt cuộc đã trở về!

Ha hả, hắn rốt cuộc đã trở về!

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất mừng như điên vạn phần. Giờ phút này, điều duy nhất mà Cố Duy Nhất muốn làm, chính là nhanh chóng nhảy xuống, lại hung hăng bổ nhào vào trong lòng nam nhân, gắt gao ôm hắn. Sau đó đã nói với hắn, nàng nhớ hắn nhiều . . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất môi hồng cong lên một cái, mũi chân dận một cái, đang định dũng cảm quên mình trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai. Dù sao, đây là phương pháp nhanh nhất đi đến trước mặt hắn.

Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất đang định hành động , thì nàng nhìn thấy một màn kế tiếp kia, làm cả người như chỉ cảm thấy Ngũ Lôi giáng xuống đầu, '"ầm" một tiếng, hoàn toàn chấn động như hóa đá rồi. . .

"Hoàng thượng, người đều chảy mồ hôi , để thần nữ lau cho ngài đi!"

Nữ nhân mở miệng, tiếng cũng như người, uyển chuyển dễ thương, làm cho người ta nghe thấy mà đều là một loại hưởng thụ.

Chỉ là, nghe thấy lời nói nũng nịu của nữ nhân kia , hơn nữa hành động của nữ nhân nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy ngứa mắt chưa từng có!

Mới rồi, ánh mắt của nàng sau khi rơi trên người Độc Cô Ngạo Phong, liền cũng không nhìn thấy được những người khác nữa.

Cho nên, Cố Duy Nhất cũng không từng phát hiện, phía sau Độc Cô Ngạo Phong , vẫn còn đi theo một chiếc xe ngựa lộng lẫy.

Giờ phút này, chỉ thấy từ cửa sổ xe ngựa , xuất hiện một nữ nhân trẻ tuổi nhu mì động lòng người.

Chỉ thấy nữ nhân mặc trên người một chiếc váy tơ lụa mỏng màu vàng phấn, làn da tựa như mỡ đông, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh, đôi môi chúm chím đỏ mọng. Trông nàng vô cùng nhu mì kín đáo đoan trang, tươi tắn quyến rũ động lòng người.

Nữ nhân tình ý thắm thiết như thế, nếu đổi làm tất cả nam nhân trong thiên hạ đều sẽ động lòng.

Giờ phút này, chỉ thấy nữ nhân nhu mì kín đáo đoan trang, một tay cầm chiếc khăn tay lụa mỏng , vừa giơ lên, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên trán cho Độc Cô Ngạo Phong.

Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là không che dấu chút nào tình ý triền miên.

Mĩ nữ nhu mì kín đáo đoan trang như thế, nam nhân tuấn tú vô song như thế, rơi vào trong mắt mọi người, đúng là hình ảnh tình chàng ý thiếp.

Chỉ là, giờ này phút này, rơi vào trong mắt Cố Duy Nhất, lại trở nên ngứa mắt ra sao.

Trái tim vốn mừng rỡ kích động như điên, phảng phất vào giờ khắc này đã ngừng đập.

Huyết dịch vốn sôi sùng sục, phảng phất vào giờ khắc này đã ngưng kết lại.

Nụ cười vốn mừng như điên, giờ phút này cũng hoàn toàn cương cứng thất thần .

Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là chấn động sâu sắc, và không dám tin.

Trời ạ!

Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?

Trăm nhớ ngàn mong, biết bao nhung nhớ, chờ đợi ba năm, rốt cuộc đợi được nam nhân thương nhớ trở về.

Một ngày này, Cố Duy Nhất đã đợi khổ cực thế nào.

Trước đây, Cố Duy Nhất vô số lần ảo tưởng đến cảnh tượng sau khi Độc Cô Ngạo Phong trở về, hai người bọn họ gặp mặt thế nào.

Độc Cô Ngạo Phong khẳng định sẽ phi thường kinh ngạc trước sự thay đổi của nàng. Sau đó, sẽ dịu dàng ôm nàng, dịu dàng gọi tên của nàng ở bên tai nàng , sau đó nhẹ nhàng vuốt trán của nàng, ánh mắt đầy sủng ái.

Sau đó, nàng sẽ không kìm hãm được đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của hắn, vô phương tự kềm chế. . .

Chính là với hình ảnh hiện nay, cho đến giờ Cố Duy Nhất lại đều thật không ngờ.

Xa cách gặp lại, vốn nên mừng vô bờ như điên, nhưng mà hiện nay, nàng chỉ cảm thấy tâm can mình đều tan vỡ.

Đau lòng không thôi, phảng phất vạn tiễn xuyên tâm bình thường, nguyên bổn xoay quanh tại khóe mắt nước mắt, rốt cuộc không nhịn được phá khuông ra.

Chỉ là, nước mắt này, sớm hơn không phải mới vừa rồi hoan hỉ lệ nóng, mà là thương tâm khổ sở.

Ở trong đầu, càng là không ngừng nảy lên ai nấy đều vấn đề.

Nữ nhân này, rốt cuộc là ai! ?

Tại sao nàng đi theo bên người Độc Cô Ngạo Phong.

Độc Cô Ngạo Phong là đi đánh giặc, không phải sao! ? Chốn trọng địa Quân doanh, không phải chỗ không cho phép nữ nhân tiến vào sao! ?

Chính là, nhìn hành động của nữ nhân này cùng Độc Cô Ngạo Phong , hiển nhiên, bọn họ không phải mới quen biết nhau một hai ngày .

Còn nữa, với hiểu biết trước đây về Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Phong cũng không gần nữ sắc, là người lạnh lùng. Nếu như trước kia, cho tới bây giờ cũng sẽ không khiến nữ nhân khác lau mồ hôi cho hắn, không phải sao! ?

Chính là tại sao, Độc Cô Ngạo Phong lại không có đẩy nữ nhân kia ra! ?

Chẳng lẽ là, trong những ngày Độc Cô Ngạo Phong rời xa nàng, Độc Cô Ngạo Phong. . . đã thích nữ nhân này ! ?

Nghĩ tới đây, đồng mâu Cố Duy Nhất không khỏi trợn lên một cái, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt.

Ở trong đầu, càng là không ngừng lặp lại một câu nói

Độc Cô Ngạo Phong, đã thích nữ nhân khác . . .

. . .

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đang chiếu thẳng xuống, chiếu vào trên người mình. Chỉ là giờ này khắc này, Cố Duy Nhất lại không cảm giác được cái ấm áp nhè nhẹ. Ngược lại nàng cảm giác được, chính mình giờ phút này như đã rơi vào trong hầm băng vạn năm lạnh lẽo, lạnh quá, lạnh quá. . .

Trước mắt hoàn toàn mờ mịt, khiến cho nàng không thấy rõ lắm bóng dáng của Độc Cô Ngạo Phong, cũng không thấy rõ lắm cảnh vật trước mắt.

Cả người, phảng phất như bị điểm huyệt mà đứng ở nơi đó ngây ra như phỗng. Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, phảng phất dài cả một đời. Mà ngay cả Độc Cô Ngạo Phong rời khỏi đây từ lúc nào, Cố Duy Nhất cũng không biết.

Nhẹ nhàng chớp chớp cho rụng những giọt nước mắt nơi khóe mắt , nhìn thấy phố lớn đã sớm khôi phục cảnh bình thường, người đến người đi, ngựa xe như nước . Chỉ là những điều này, hình như cùng nàng đã xa cách cả một thế giới.

Lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngơ ngác, Cố Duy Nhất không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian. Nàng chỉ cảm thấy một cơn gió mát thổi tới, một giọt, lại một giọt nước mưa lạnh như băng, rơi xuống dưới tình huống nàng không có dự phòng , tạt vào trên mặt , trên người của nàng, nhuộm đẫm hai gò má. Cho nên, cũng không phân biệt nổi những giọt này là nước mắt, hay là giọt mưa.

Từ từ ngẩng đầu, nàng nhìn thấy không biết từ khi nào mà mây đen đã dày đặc bầu trời. Cố Duy Nhất không khỏi ha hả cười một tiếng, chỉ là nụ cười kia, lại vô cùng cay đắng.

Thì ra, thời tiết biến hóa là nhanh như vậy. Mới rồi, rõ ràng vẫn còn bầu trời cao vạn dặm, giờ phút này cũng là mưa to tầm tã, giống như người biến hóa.

Không nghĩ tới, người mà nàng đợi ba năm, nhung nhớ ba năm, đến khi một lần nữa gặp lại, đã không phải là cảnh xa cách gặp lại như trong tưởng tượng của nàng, ấm áp cảm động. Mà là cảnh đó người đâu rồi, ở trong mắt hắn đã có người khác rồi . . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy lòng như đao cắt. Nước mắt kia, càng là giống như hồng thủy vỡ đê, tốc tốc chảy xuống. . .

Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất cực kì đau lòng , đột nhiên, một âm thanh quen thuộc mang theo trêu chọc, phút chốc vang lên từ phía sau nàng.

"Ha hả, ta lần trước nói sau này lại gặp. Thật không nghĩ tới, lần gặp này tới thật sự nhanh!"

Cùng với âm thanh lười biếng mang theo trêu chọc kia của nam nhân vang lên, một bóng dáng cao lớn màu đỏ quen thuộc , đã giống như một làn gió, xuất hiện ở bên cạnh Cố Duy Nhất.

"Duy Nhất, trời mưa , ngươi còn đứng tại cửa sổ làm cái gì! ? Ngươi. . . ách. . ."

Nam nhân còn chưa nói hết lời, nhìn thấy thần sắc trên mặt Cố Duy Nhất, làm trên gương mặt xinh đẹp, đầu tiên là sửng sốt, nụ cười trên khóe miệng, cũng cứng đờ.

Lập tức, chân mày cau lại một cái, nhìn phía ánh mắt của Cố Duy Nhất, càng là mang theo lộ rõ tra hỏi và lo lắng.

"Duy Nhất, ngươi làm sao vậy! ?"

Mạc Tiêu Diêu mở miệng, ở trong giọng nói, đều là không che dấu nổi lo lắng.

Vừa rồi biết được thiếu nữ này ở chỗ này, hắn liền lập tức đến đây. Lại không nghĩ tới, khi nhìn thấy, cũng là dáng vẻ thiếu nữ này đứng ở trong mưa âm thầm rơi lệ .

Thấy vậy, chân mày Mạc Tiêu Diêu chỉ còn thiếu nước không cau lại thành chữ xuyên (川) .

Nghe được Mạc Tiêu Diêu nói lời này, lại thấy trên mặt hắn không che dấu nổi nỗi lo lắng đối với chính mình, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy đau nhức .

Ngay cả một nam nhân mới gặp mặt hai lần đều lo lắng quan tâm nàng như thế. Vậy mà nam nhân được nàng trăm nhớ ngàn mong , giờ phút này trong lòng đã có nữ nhân khác rồi. Thật sự là việc đời trêu người.

Đối với Cố Duy Nhất khổ sở không thôi, Mạc Tiêu Diêu lại thấy Cố Duy Nhất chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, cũng là không nói một lời.

Chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia , thân thể mảnh dẻ này, laij cả ánh mắt bao hàm được muôn ngàn lời, bao đau buồn thương xót nữa. Tất cả lại chọc vào làm mắt của hắn đau nhói nhức nhối.

Trong lòng, càng là nhanh chóng hiện lên một nỗi căng thẳng và lo lắng xa lạ, Mạc Tiêu Diêu cũng không để ý gì khác nữa, chỉ thấy Cố Duy Nhất đang ngây ngốc đứng ở bên cửa sổ, tùy ý để những giọt mưa lạnh như băng vô tình đánh vào trên người , trên mặt của nàng.

Thấy vậy, trong lòng Mạc Tiêu Diêu , càng là không khỏi hiện lên một cơn lửa giận không sao diễn tả nổi.

Hắn hé mở làn môi hồng, không khỏi gầm nhẹ thành tiếng.

"Coi như gặp phải lại chuyện khổ sở , cũng không đáng để ngươi tự mình làm hại thân thể của mình như thế! Ngươi như vậy, để cho ai nhìn! ?"

Mạc Tiêu Diêu mở miệng, ở trong giọng nói đều là sự không vui và tức giận.

Lập tức, tay vượn vươn ra một cái, liền đóng lại cửa sổ chạm trổ rộng mở kia.

Lại thấy Cố Duy Nhất cả người ướt rườn rượt , đầu tiên là đôi môi đỏ mọng nhếch lên một cái. Lập tức, hắn liền nhanh chóng cởi chiếc áo khoác trên người xuống, lại gắt gao phủ lên trên người Cố Duy Nhất.

Cảm giác được thiếu nữ trước mắt, thân thể kia không ngừng run rẩy, chân mày Mạc Tiêu Diêu càng nhăn tít.