Dương Cửu

Chương 28




Tiêu Trọng Giản nằm trong bệnh viện tròn hai tháng, ý thức lúc tỉnh lúc mê. Hắn phải mổ mấy lần, lần nào cũng được một hội đồng bác sĩ chuyên gia siêu thâm niên phụ trách, nói chung phải tốn không biết bao nhiêu tiền của công sức mới giữ được cái bao tử quý giá cho hắn.

Hôm chính thức tỉnh lại, hắn thấy Dương Cửu đang ngồi đầu giường, lúi húi xốc chăn lên, chăm chú nhìn vết mổ trên bụng hắn, khóe mắt mảnh dài hơi nheo nheo, đầu mày khẽ nhíu lại. Tiêu Trọng Giản tính vuốt mặt hắn, nhưng vừa gượng giơ tay lên đã bị Dương Cửu chụp lấy, nhét lại xuống dưới chăn.

Tiêu Trọng Giản hỏi: “Xấu không?”

Dương Cửu đáp: “Như con sâu róm.”

Tiêu Trọng Giản cười khàn khàn: “Vậy là rất dễ thương hả.”

“Ờ dễ thương lắm lắm, anh coi cái vết khâu mỹ miều của anh đi, đúng là long lanh tuyệt hảo điên đảo chúng sinh.” Dương Cửu hừ lạnh, quay ngoắt đầu định bỏ đi, Tiêu Trọng Giản cũng chẳng để ý mình đương cắm dây truyền nước, vội vàng nhỏm dậy, cố sức nắm tay hắn lại: “Chớ a, lão tử khó coi vậy rồi, ngoài cậu ra còn ai muốn nữa? Cậu không được bỏ tôi a.”

Dương Cửu thản nhiên liếc nhìn hắn, rồi đột nhiên mỉm cười. Lão yêu nghiệt này mỗi khi rắp tâm muốn quyến rũ ai, chỉ cần hắn đưa mắt mỉm cười thế này, luôn có thể khiến người ta trong chớp mắt quên biến mình đang ở đâu, họ tên cha mẹ là gì.

Tiêu Trọng Giản ngơ ngác nhìn hắn.

Dương Cửu dịu dàng cúi xuống: “Không muốn tôi đi hả?”

Tiêu Trọng Giản gật đầu.

“Ngoan.” Dương Cửu dỗ dành, “Vậy sủa giống chó coi nào.”

Tiêu Trọng Giản hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, lập tức há miệng: “Gâu! Gâu!”

Dương Cửu ngoác miệng cười nhăn nhở, coi bộ vui mừng khó tả, ngay tức khắc Tiêu Trọng Giản nhận ra có gì không đúng, hắn nhỏm đầu lên nhìn xuống cuối giường, đã thấy Giang Lăng dẫn đầu cả đám quản lý cấp cao của công ty đứng đó, mặt mũi ai nấy đều diễn một biểu cảm hết sức bi đát.

“Dương Cửu! Cậu cút về nhà cho tôi!” Tiêu Trọng Giản điên tiết gào lên, “Đóng cửa! Thả chó ra! Cấm để cậu ta chạy mất! Ngày hôm nay ai để đồ lưu manh đó chạy khỏi bệnh viện, người đó tự mang đầu đến đây!!”

“Lão đại, anh nhận đi.” Giang Lăng thấm thía vỗ vai Tiêu Trọng Giản, “Anh khoác vỏ quỷ súc, nhưng thật ra là một tiểu trung khuyển vừa ngoan vừa ưa vặn vẹo mắc cỡ, có giấu cũng vô ích à, ai ở đây chẳng biết rồi.”

_

Dương Cửu chạy ba chân bốn cẳng trên hành lang bệnh viện, đến cầu thang thì suýt nữa đụng trúng một phụ nữ mang bầu. Hắn vội vàng phanh lại, chống tay vào tường vừa thở vừa hỏi: “Sao? Sao? Xin lỗi nha, cô có sao không?”

Người phụ nữ kia thật ra chỉ bị giật mình chứ không đụng trúng hắn, nên cô ta cũng đưa tay nén ngực thở phào rồi đáp: “Không, không sao cả.”

Nói xong ngẩng đầu lên nhìn, rồi lập tức kinh ngạc che miệng thốt lên: “Cậu Cửu à?”

Dương Cửu sửng sốt, cô gái này coi bộ còn rất trẻ, hắn nhìn hình như cũng quen quen mắt, như là gặp ở đâu rồi: “Cô là…”

Cô gái nọ liền kéo hắn ra một góc, rồi bắt đầu thì thào có vẻ kích động: “Cậu đã cứu em a cậu Cửu! Em là Tiểu Chiêu, cậu quên rồi sao? Cậu cho em đi học, còn đưa em đến hầu hạ cậu hai La, cậu nhớ không?”

Dương Cửu “A~~” dài một tiếng. Cô bé này đúng là hồi đó hắn thấy ưng mắt, vậy là cứu về từ một câu lạc bộ SM. Tuy hắn chẳng làm chuyện tốt đẹp bao giờ thật, nhưng cũng không có ham thích biến thái thô bạo, trông con gái nhà người ta trong sáng ngây thơ mà phải chịu khổ vậy, hắn thật chịu không nổi.

Sau đó hắn lại nghe nói cô bé này học hành rất khá, còn thích nhạc khí, vậy là hắn cho đi học, rồi mời thầy dạy dương cầm cho cô bé. La Tuấn lớn như vậy vẫn chưa có ai bên cạnh, hắn liền nghĩ cô bé này so với bọn mèo hoang lang chạ La Tuấn chòng ghẹo bên ngoài thì tốt hơn chán vạn, thế là hắn đưa cô ta đến cho La Tuấn.

“Được gặp cậu thật hay quá!” Cô bé rưng rưng nước mắt, mừng rỡ nhìn Dương Cửu từ đầu đến chân, “Hồi đó bọn họ nói với em cậu ngã xuống biển, em đã nghĩ trời đất sập xuống rồi, người như cậu sao có thể rủi vận vậy? Sau này em lại nghe nói cậu bỏ trốn, bọn họ nói cậu hai đang đi tìm cậu, em chỉ lo cậu hai làm gì cậu… Cậu biết không? Em cũng ở thành phố B, hôm ở sòng bạc đó, thiếu chút nữa em đã được thấy cậu rồi!”

Dương Cửu ngạc nhiên hỏi: “Cô á?”

Tiểu Chiêu đáp: “Dạ phải, trưa hôm đó cậu từ sòng bạc đi ra, Tiêu Trọng Giản và cậu hai đều đuổi theo cậu, người của cậu hai dẫn đi còn mang cả súng, bọn họ muốn bắt cậu về. Em sợ bọn họ làm cậu bị thương, vậy là em chắn ngoài cửa bảo bọn họ, ai muốn ra khỏi cánh cửa này thì giết em trước đi!… lúc đó em đã mang bầu rồi, nên bọn họ không nỡ… giờ gặp cậu thật tốt quá, sao cậu lại vào viện thế? Có bệnh ở đâu sao?”

Dương Cửu tính nói gì, nhưng rốt cuộc chỉ lắc đầu, mỉm cười với cô bé: “Không có, sau đó La Tuấn có làm khó dễ cô không?”

Tiểu Chiêu rưng rưng nước mắt, cố sức lắc đầu.

Dương Cửu thở dài, “Vậy là tốt rồi.”

Lòng hắn thầm nghĩ, cả đời hắn làm không được bao nhiêu việc tốt, duy chỉ có hai người phụ nữ hắn không phụ lòng, một là người từng là vị hôn thê của hắn, hai nữa là Tiểu Chiêu này, hai cô gái này cuối cùng đều đền đáp hắn trong những lúc hắn khốn đốn nhất. Hồi nhảy xuống biển rồi chạy sang Singapore, hắn gặp lại Bình Gia, chồng cô ấy mở một công ty thương mại nhỏ bên đó, đôi vợ chồng ấy đã mạo hiểm che giấu cho hắn, giúp hắn đổi danh tính để trốn vào đại lục; giờ thì có Tiểu Chiêu, bụng mang dạ chửa chắn trên thềm, không biết sợ hãi đối mặt với bọn vệ sĩ súng ống đầy mình và cả La Tuấn nắm trong tay mạng sống của cô ấy.

Cuộc đời ta, có những lúc duyên số đưa đẩy ta sẽ làm vài việc thiện thật dễ dàng, để rồi sau đó vài năm, vài chục năm, thậm chí vài thế hệ, những người nhận ơn nhỏ bé xưa kia sẽ báo đáp ta bằng lòng chân thành khó mà tưởng tượng nổi. Sự đời luôn có nhân quả, không có ơn không báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Dương Cửu tiện đường đưa Tiểu Chiêu đến khoa sản, rồi bỏ đi. Cuộc đời cô ấy đã thay đổi, cô ấy thuộc về La gia, rất có thể ngày nào đó gia phả La gia sẽ ghi lại tên cô ấy, nên từ giờ trở đi chắc họ khó có cơ hội gặp lại nhau.

Tiểu Chiêu quay đầu nhìn Dương Cửu vừa đi vừa lắc lắc chùm chìa khóa, đôi mắt dõi theo bóng lưng hắn thật lâu không chớp.

Cô không nói cho Dương Cửu biết, thật ra hồi đó bụng mang dạ chửa đứng chặn ngoài thềm, cô đã biết La Tuấn sẽ không làm gì mình. La Tuấn quá cực đoan, quá cố chấp, hắn căn bản không để tâm đứa con chưa ra đời của mình sẽ ra sao, nhưng hắn phải giữ gìn người con gái Dương Cửu để lại cho hắn.

Cô không nói cho Dương Cửu, thực tình La Tuấn đối với cô rất tốt, và cũng chỉ đối tốt với một mình cô. Vì Dương Cửu quá keo kiệt, không để lại cho hắn bao nhiêu, bởi vậy hắn chỉ có thể cẩn trọng nâng niu mỗi một thứ từng thuộc về Dương Cửu.

_

Dương Cửu móc tay cầm chùm chìa khóa, lén lút chạy xuống lầu. Ngoài cổng xe của Tiêu gia đang đậu, hắn liền cố tình né đi vòng qua, vừa hay Giang Lăng đứng cạnh cửa sổ trên lầu ngó cổ ra, lập tức gào toáng lên kìa kìa chỗ đó, vậy là một đàn vệ sĩ như hổ báo túa ra, xúm xít túm được thân thể mảnh mai nhỏ bé của cậu Cửu.

Bạn trẻ Giang Lăng giờ được Tiêu lão đại tin tưởng vô cùng, lúc Tiêu lão đại trúng đạn nguy kịch nằm viện, thứ nhất giữ được quyền hành cho hắn, thứ hai bảo vệ được người của hắn; Tiêu lão đại vừa tỉnh lại, một tay nắm quyền, một tay ôm mỹ nhân, hài lòng từ chân lên đầu, không sơ sảy đi tí ti gì.

Dương Cửu ở dưới sân hú gào inh ỏi: “Giang Lăng mẹ nó đồ chết bỏ kia! Lão tử là huynh đệ với mi a!!”

Giang Lăng cười ruồi, rụt đầu vào. Tiêu lão đại đã thỏa mãn vạn phần với hắn, vậy là quyết trọng thưởng bằng cách tậu luôn quán bar bạn trẻ Giang Lăng thèm muốn đã lâu… cũng chính là nơi chuyên gia tâm lý kiêm chuyên viên pha rượu Ivy làm việc; tiện thể trao quyền cho bạn trẻ Giang Lăng về đó làm quản lý giữ tay hòm chìa khóa.

“Huynh đệ thì làm sao, huynh đệ như tay chân, vợ con như quần áo… cậu gặp một người què chân cụt tay trên đường cái, chứ hồi nào thấy ai lành lặn ngời ngời cởi trần cởi truồng dạo phố không?”

Giang Lăng lẩm bẩm nói, rồi ra bộ rất chi hùng hồn đạo mạo trở vào phòng bệnh.

Dưới cổng bệnh viện, Dương Cửu vừa gào rú khóc la, vừa bị bọn vệ sĩ thi nhau vo viên, nhồi nhét vào xe. Sương mù dai dẳng đã tan hết, ô tô rồ máy chạy về cuối đường; ánh mặt trời rọi trên kính xe phản xạ thành một màu chói chang sáng rỡ.

CHÍNH VĂN HOÀN

—-