Đường Đột Mỹ Nhân

Chương 8




Lý Long cưỡng ép Tiêu Hoàn Vũ quay về vương phủ đã được nửa tháng, y cũng đã dần dần hồi phục lại, cũng bắt đầu cùng hạ nhân trong vương phủ làm một số việc vặt. Vô luận Lý Long có nói bao nhiêu lần rằng y không cần làm những việc như thế này, Tiêu Hoàn Vũ đều làm lơ, vô thanh vô tức cùng làm việc với hạ nhân. Khi không còn việc gì làm nữa thì, y sẽ lại ngồi một mình ở hậu hoa viên, ngắm nhìn hoa cỏ, nhìn đến mức xuất thần.

Lý Long thường vẫn lén lút theo dõi thiếu niên ngồi trong hậu hoa viên… Y hình như từ lúc về đến giờ chưa cười lần nào, nói cũng ít hơn…

Nếu như trước đây hắn là một đóa mẫu đơn xinh tươi triêu khí (tràn đầy sức sống) đang kì nở rộ, thì hiện tại lại chỉ như bông hoa đã tàn không có chút dương quan, tưởng trùng sắp biến mất khỏi thế gian này.

Là lỗi của ta…?

Mỗi khi nghĩ đến điểm này, Lý Long một mặt sẽ tự trách chính mình, một mặt lại sản sinh một thứ tâm tình mâu thuẫn không thể nói rõ ràng. Vì sao ta lại muốn làm tổn thương hắn? Vì sao ta lại lưu tâm một tiểu quan vốn không trong sạch? Vì sao ta sủng hạnh lại khiến hắn bi thương như thế?

Ánh mắt Lý Long dừng lại ở thân mình thiếu niên ngồi phía trước, trên thân khoác một tấm trường sam màu xanh nhạt, có hoa văn hìn giao long đang vùng vẫy trên từng đợt sóng cao ngất của Hoàng Hà, mảnh y phục dệt từ sợi tơ tằm mềm mượt vừa vặn áp vào cơ thể hắn, làm nổi bật những đường nét hoàn hảo tạo hóa ban cho, vượt trội hẳn so với người thường: hai gò má trắng hồng như được mài từ ngọc bàn, tóc mềm mại như mưa, đen bóng như dải lụa,, còn có ngọc cơ (bắp thịt như ngọc O.0) ngày đó hoan ái Lý Long đã chạm vào, vừa trắng trẻo mịn màng, lại nhẵn nhụi trơn mềm như nước….

Nghĩ đến đó, Lý Long bất giác thấy mũi mình ngứa ngứa, lấy tay sờ sờ…

“A!”

Một tiếng kêy kì quái vang lên, Lý Long bưng cái mũi ướt máu (cam) chạy đi!! Đều là do trước đây ít gần sắc dục… Ách, phải nói là do trước đây ít gần nam sắc, bây giờ chỉ nghĩ thôi đã chảy mãu mũi ào ạt rồi? Thật là mất mặt vương gia hắn quá đi thôi! Thế nên hắn một đường chạy biến vô gian phòng gần đó, chỉ là do hắn hét quá to nên cũng khiến không ít hạ nhân giật mình chú ý, một trận xì xào lại được dịp nổi lên.

“Ngu ngốc…”

Tiêu Hoàn Vũ nhìn trời thấp giọng nói, khóe miệng vung lên một tia cười nhạo, Y từ lâu đã biết mỗi khi mình ra hoa viên ngồi đến xuất thần thì, cái tên phạm tội cưỡng gian kia sẽ lẳng lặng trốn ở một chỗ khuất len lén nhìn. Lúc đầu vốn tưởng hắn có ý đồ gì, nhưng sau vài lần, mới biết hắn chỉ đứng đó nhìn mình, không có bất cứ động tĩnh gì, thế nên Tiêu Hoàn Vũ cũng mặc kệ, không thèm để ý tới hắn.

Tiêu Hoàn Vũ nghĩ tới tên kia, mỗi lần đều ăn mặc phục sức hoa lệ hết mức, tự cho minh thông mình trốn ở một tàng cây rậm rạp, cho rằng không ai phát hiện, lại không biết y phục của hắn ở giữa màu xanh cây cối có bao nhiêu nổi bật. Càng nghĩ lại càng thấy bực, vừa tức lại vừa buồn cười.

Nửa tháng vừa qua, phẫn hận do bị cường bạo đã nhạt đi không ít, dù sao mình là một nam nhân, cũng không thể nào giống như nữ tử một hai đòi sống đòi chết. Nam nhân, không thể nào khuất phục nghịch cảnh, thể nên, chỉ có thể đạm nhiên như vậy mà thôi…. Bất quá hiện tại điều làm hắn tối buồn khổ, tối không hài lòng chính là, khả năng trở về hiện tại vô cùng mờ mịt…

“Tiêu công tử…” Một tiếng nói rụt rè vang lên.

“Phúc nhi?” Nhìn thiếu niên đáng yêu đang rụt rè đứng phía sau, Tiêu Hoàn Vũ lập tức nở ra nụ cười thân thiện, chỉ cần không có cái tên hỗn đản “phạm tội cưỡng gian” lảng vảng xung quanh, y sẽ không ngần ngại mà cười đến tâm hoa nộ phóng a.

“Công tử, đây là bạch ngọc cao ta mới ra ngoài mua về, người nếm thử đi.”

Phúc nhi mang cái bọc con con giấu sau lưng đưa cho Tiêu Hoàn Vũ, sau đó rụt rè đứng sang một bên. Tiêu Hoàn Vũ biết thiếu niên này luôn một mực cho rằng mình chính là ân nhân cứu mạng của hắn, thế nên luôn tìm mọi cách làm vừa lòng mình, biết Tiêu Hoàn Vũ thích ăn cao điểm (bánh điểm tâm), vì vậy thường chạy ra ngoài tìm những loại ngon nhất đem về.

“Cảm tạ.” Tiêu Hoàn Vũ lộ ra nụ cười rạng rỡ, Phúc nhi thấy thế chỉ cúi gằm đầu, Tiêu Hoàn Vũ cười cười nói: “Ngươi cũng tới ăn thử chút đi.”

“Không cần, người ăn là tốt rồi.” Phúc nhi cuống quít xua tay.

“Ta nói rồi, không nên dùng kính ngữ như “người”, ta với ngươi là bằng hữu, gọi một tiếng Hoàn Vũ là tốt rồi.”

“Bằng hữu?”

Phúc nhi lộ ra biểu tình ngơ ngác, Tiêu Hoàn Vũ thấy bộ dạng của hắn, không khỏi buồn cười, thiếu niên này đúng là khả ái thực nha. Y vừa cười vừa kéo Phúc nhi ngồi xuống bên cạnh, Phúc nhút nhát, toàn thân cứng ngắc mà ngồi xuống, hai tay chà xát vào nhau. Tiêu Hoàn Vũ đưa cho Phúc nhi một khối bạch ngọc cao, chính mình cũng bắt đầu ăn. Phúc nhi chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Hoàn Vũ ăn, bản thân cứ cầm lấy khối cao, động cũng không động.

“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Hoàn Vũ hỏi.

“Ta… ta chỉ là một người bình thường… thực sự có thể chứ…? Làm bằng hữu của ngươi?” Phúc nhi vẫn một mực cho rằng Tiêu Hoàn Vũ chính là ân nhân cho lão thiên phái xuống cứu hắn.

“Ngươi nói gì chứ..? ta rất thích ngươi, vậy là có thể thành bằng hữu rồi, trừ phi ngươi không muốn kết giao với ta.”

“Sao thế được.” Phúc nhi kêu lên, lập tức cười như hài tử được cho ăn: “Ô, không ngờ ta có thể làm bằng hữu với thần tiên.”

“Thần tiên?” Cái quái gì thế?

Phúc nhi có điểm khó xử nhìn Tiêu Hoàn Vũ: “Vậy có phải ngươi sẽ trở về thiên giới?”

“Thiên giới?” Xem ra Tiêu Hoàn Vũ ở cổ đại nửa tháng, vốn Hoa ngữ cũng không tiến bộ được là bao.

“Là nơi ở của ngươi đó.”

“Nga. Ngươi chỉ muốn nói tới Mỹ quốc a…” Tiêu Hoàn Vũ cười đến phẫn nộ: “Ta về không được…”

“Vì sao vậy?” Phúc nhi giật mình, quan tâm hỏi.

“Bởi vì ta không biết làm thế nào mới có thể về…” Tiêu Hoàn Vũ gượng cười một chút, sau đó lại cắn một miếng điểm tâm.

“Vậy ngươi tới đây bằng cách nào?”

“Đi phi cơ (máy bay). Thế nhưng ở chỗ các ngươi không có.”

“Phi kê (gà bay)? Ân, theo ta biết, chỉ có chim trĩ, gà rừng mới có thể bay… Như thế nào lại có gà bay? Là loại gà nào thế?”

Tiêu Hoàn Vũ tự biết mình vô pháp giải thích cho rõ ràng, không thể làm gì khác là nói hươu nói vượn vài câu: “Đó là một loại chim rất lớn, các ngươi ở đây chưa từng thấy qua, bay rất cao.”

“Là thần điểu a?” Phúc nhi hai mắt sáng ngời: “Có đúng hay không nhìn rất giống với gà?”

“Chicken? Ân…” Tiêu Hoàn Vũ suy nghĩ một lúc: “Có chút chút điểm tượng (giống) gà…” Đều có cánh mà!!

“Ngươi vừa nói ăn cái gì?” Phúc nhi giật mình.

“Không có gì, không có gì.” Tiêu Hoàn Vũ xán nhiên cười (cười như hoa nở): Ăn cao ( điểm tâm) a.

Phúc nhi khó hiểu, hấp háy mắt: “Ngươi vừa nói mấy chữ cổ quái, ta nghe không hiểu, … Chẳng lẽ là một loại chú ngữ…”

Tiêu Hoàn Vũ hướng hắn cười ngây ngốc, chú ngữ là cái khỉ gì? Nhưng Phúc nhi lại nhìn ra là y đang ngầm thừa nhận, mới hưng phấn nói: “ Ta nói, thần điểu có phải là phượng hoàng không? Nó rất lớn rất đẹp đúng không, bách điểu (trăm loài chim) đều thuần phục (thính) nó.”

Bạch điểu đều là máy bay? Ân, người cổ đại ngôn từ rất là quái dị khó hiểu, ý của Phúc nhi có phải là, máy bay tựa như bạch điểu (con chim trắng)? Vì vậy Tiêu Hoàn Vũ mới cười đáp: “Đúng vậy!”

“Quả nhiên là thật.” Phúc nhi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Ngươi thật lợi hại! Có thể cưỡi phượng hoàng, còn có thể dùng pháp thuật, ngươi tại thiên giới chắc địa vị không thấp a?”

Địa vị của ta tại Mỹ quốc? Này… phải trả lời thế nào đây? Bản thân là mỹ nam tử đệ nhất trong học viện, địa vị hẳn là cũng không thấp a? Nhưng hình như cùng Mỹ quốc không có quan hệ?

“Ân… cũng có thể nói thế…”

“Oa, nghe thích quá đi…”

Phúc nhi hai mắt phát quang, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Hoàn Vũ. Tiêu Hoàn Vũ chỉ biết cười, suýt nữa nghẹn.

“Nhưng vì sao ngươi lại không về được? Ngươi có thể triều hồi phượng hoàng a?”

“Ta cũng muốn thế, nhưng không có cách nào.” Tiêu Hoàn Vũ có điểm tức giận nói.

Nhìn từ một góc độ nào đó mà nói, Tiêu Hoàn Vũ cùng Phúc nhi mỗi người nghĩ một kiểu, hoàn toàn bất đồng, thế mà cư nhiên có thể giao lưu thuận lợi đến thế, thật đúng là kỳ tích…

“Vì sao lại không triệu hồi được…”

Phúc nhi nói đến đó vội ngậm miệng lại, sau đó dùng ánh mắt hổ thẹn nhìn Tiêu Hoàn Vũ. Nhất định là do y bị vương gia làm cho thất thân… Thật đáng thương, nghe nói đã là thần tiên thì không thể nhiễm sắc tình lục dục, nhất định là do vương gia làm càn mới khiến pháp thuật của y mất hết… Nếu không phải y vì cứu ta và  Thịnh ca thì …

“Đều là tại chúng ta không tốt… Đều là do ta và Thịnh ca hại ngươi…” Phúc nhi đột nhiên bật khóc nức nở, bộ dáng vô cùng bi thiết.

“Oa. Ngươi đừng khóc..” Tiêu Hoàn Vũ cuống cuồng trấn an hắn.. ta không quay về được Mỹ quốc thì có liên can gì đến ngươi cùng Thịnh ca ca của ngươi đâu.

Thế nhưng, Phúc nhi vẫn cứ khóc thảm thiết, càng ngày càng có xu hướng thê lương hơn…





Lý Long đem cục bông gòn trên mũi gỡ xuống, thở phào một hơi. Rốt cục cũng ngừng rồi …

Hùng dũng đạp cửa phòng, lững thững đi ra ngoài, vừa định rẽ bước, đột nhiên nghe được ba từ nhạy cảm “Tiêu công tử”, lập tức phản xạ không điều kiện khiến hắn dừng cước bộ, chú ý lắng nghe.

“Là như thế đó, ngươi bảo chúng ta phải làm thế nào bây giờ? “Thanh âm của Lý Phúc nhi.

“Thực sự là do bị vương gia phá thân sao?” Thanh âm của Lý Thịnh, cùng lúc đó tim Lý Long cũng nhảy lên một cái.

“Đúng vậy, Tiêu công tử nói vậy, y còn nói trước đây y có thể khống chế phượng hoàng, nhưng hiện tại không làm được, chính là bởi vì tấm thân đã bị vương gia động chạm, pháp lực mất hết, thế nên mới không thể trở về: (Hoàn Vũ nói vậy lúc nào ta?)

“Ai.. Ân công thật là đáng thương” Lý Thịnh thở dài một hơi, cảm thán.

“Đều là lỗi của vương gia!” Phúc nhi tức giận; “Ta biết Tiêu công tử lớn lên tuấn tú vô song, thế nhưng cũng không thể không nói không rằng bá đạo mà thượng người ta! Hơn nữa công tử chính là thần tiên hạ phàm, thế nào có thể bị trọc vật ô uế của phàm nhân làm vấy bẩn! Hiện tại công tử trờ về không được, thân như bị giam trong bùn nhơ, nhân giới của chúng ta không thể nào so sánh được cùng thiên giới a! Khó trách công tử ngày nào cũng rầu rĩ không vui, cũng ít nói ít cười! Đều là vương gia làm hại! Hắn không phải nói rằng làm trái âm dương là nghịch lại ý trời sao?? Kết quả chính mình cũng đê tiện, đi cường bạo nam tiên. Giả bộ hiên ngang lẫm liệt thuận theo ý trời, kết quả hại một thần tiên đắc đạo vô pháp trở về thiên giới! Nhất định sẽ bị trời phạt!!”

“Hư! Phúc nhi, người nói năng không biết lễ nghĩa gì cả!” Lý Thịnh cười khổ nói.

Ở bên này, Lý Long đang dại ra cũng nhanh chóng rơi vào vòng tự vấn lương tâm: Y thực sự là thần tiên sao? Bởi vì lỗi của ta mà không có cách nào trở lại thiên đình? Tua lại những câu Phúc nhi vừa nói, qua một lượt chỉnh lý, cuối cùng đã cho ra kết luận cuối cùng: Ta, một thứ trọc vật ô uế, phạm tội cưỡng bức khinh nhờn thần thánh, làm y mất hết pháp lực, thân thể bị giam hãm lại ở cõi trầm gian loạn li đen tối, không thể trở về với cuộc sống thần tiên ung dung thoát tục, ta là tên vô lại đê tiện xấu xa, là côn trùng có hại, nhất định sẽ bị trời phạt…

Nhất thời một trận mây mù, nhật nguyệt tối tăm, thiên hôn địa ám, cuộc đời như mất hết niềm vui.