Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 21




Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Trình Nghi Bắc bị Trình Chí Diên gọi điện bảo về gấp mà cũng chẳng hề tỏ ra gấp gáp, anh chả hoang mang vẫn thong thả thu gom giấy tờ, còn dặn dò thư kí những việc nên làm. Làm xong hết thảy thì điện thoại cho Tây Thuần, nói với cô hôm nay anh không về Vân Nguyệt. Rồi mới từ từ xuống tầng hầm lấy xe về biệt thự.

Trình Nghi Bắc lê thân thể mệt mỏi vào nhà, thấy Hạ Lập Khoa nhanh chóng mở âm lượng TV thật lớn, vẫy tay gọi anh.

Anh đi đến chỗ mẹ, đặt túi công văn lên bàn trà, gật đầu chào mẹ.

Hạ Lập Khoa chỉa chỉa thư phòng trên lầu: “Cha con đang phát hỏa”.

Trình Nghi Bắc gật gật đầu, cầm tách trà uống từ từ, xong mới nhìn Hạ Lập Khoa: “Chờ con nghỉ xả hơi xong sẽ lên cho cha từ từ giáo huấn”.

Hạ Lập Khoa nhìn con trai trịnh trọng nói ra những lời này, rất tử tế cười ầm lên.

Anh còn chưa nói: con mệt sắp chết rồi. Mệt mỏi nhắm mắt nằm trên trên sofa, tay không ngừng xoa cổ.

Hạ Lập Khoa lắc đầu, đứa con trai này không bao giờ làm bà lo lắng, vốn luôn tin tưởng từ trong tiềm thức. Biết con sẽ không làm gì khiến mình thất vọng, biết con luôn có quan điểm độc lập, biết con luôn có sự cố chấp của riêng mình, mà bà là một người mẹ, điều tốt nhất có thể làm là luôn tin tưởng con, làm hậu phương vững chắc ủng hộ con mình, bất kể người khác nhìn con bà ra sao, nghi ngờ con thế nào, bà vẫn đứng vững chắc phía sau.

Hay nói khoa trương hơn: lý do để bà sống tiếp có lẽ là nhìn con mình trưởng thành sau đó thành gia lập nghiệp.

Trong căn nhà này, điều làm bà lưu luyến tiếp tục ở lại cũng chỉ có đứa con trai duy nhất này thôi.

“Công ty bề bộn nhiều việc à?” Bà lo lắng nhìn anh.

Trình Nghi Bắc mở mắt, nhìn bà cười cười: “Đừng lo lắng, sẽ ổn cả thôi”.

Bà gật đầu, bà tin con mình.

“Lát nữa đừng tranh cãi với cha con nữa”. Bà thở dài một cái: “Đến giờ có lẽ ông ấy vẫn còn hi vọng con và Trạch Vân ở bên nhau, đối với sự nghiệp cũng như cuộc sống về sau của con đều thuận lợi”.

“Con hiểu mà”.

“Con không muốn cưới Trạch Vân mẹ cũng không có ý kiến gì, vợ là của con, muốn cô gái thế nào con rõ nhất. Nhưng con phải nhớ cho kỹ, mẹ sẽ luôn chống đỡ giúp con”.

Trình Nghi Bắc cười nhìn mẹ: “Con xúc động lắm, đặc biệt cảm động, vô cùng cảm động luôn, thấy không?”

Hai tay Hạ Lập Khoa vỗ hai cái lên hai vai anh.

Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, bà nghi ngờ nhìn con trai: “Mà tại sao con lại nhất quyết chia tay với Trạch Vân? Con bé là một cô gái tốt, mẹ thấy làm con dâu sẽ rất tuyệt. Sao lại thành ra thế này”.

Trình Nghi Bắc im lặng, nghe thì được, không nên bình luận.

Hạ Lập Khoa lại nói rất hăng say: “Con nói xem: anh họ con không kết hôn với Giang Tang Du vì nó làm bụng Bạch tiểu thư to lên, con gái bây giờ không thể so với ngày xưa, một khóc hai nháo ba thắt cổ cái gì cũng làm, suốt ngày quậy anh họ con, nếu không cưới cô ấy sẽ thông báo mở họp báo tuyên bố với mọi người, chú của con lại là người sĩ diện. Không có cách nào khác đành cho anh họ con từ hôn với người ta. Con nói đi nói đi, con không có làm người nào đó to bụng rồi nên mới không chịu ở bên Trạch Vân nữa đúng không?”

Bà nói xong mới thấy con mình đang dùng ánh mắt lạ lẫm chưa thấy bao giờ nhìn mình, mấu chốt là bà cảm thấy ánh mắt này thật đáng sợ.

Bà ho khan: “Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn mẹ?”

“Sao mẹ biết con không có?”

“Gì?”

“Không có gì?”

Hạ Lập Khoa híp mắt, con ngươi lóe sáng: “Con có gì?”

“Nếu con thật sự làm người ta to bụng, mẹ sẽ làm gì?”

“Con đã làm vậy sao?”

“Mẹ nghĩ thế nào?” Anh đứng dậy, bước lên lầu hai.

Hạ Lập Khoa hai mắt mở to nhìn bóng con trai: “Con xuống đây, con nói thật hay giả đó?”

“Con nói thật hay giả?”

“Thật”.

Trình Nghi Bắc gật gù: “Sự thật đấy”.

Bà buồn bã, hừ, lại lừa bà chứ gì, muốn lừa cho bà vui chứ gì.

Trình Nghi Bắc mở cửa bước vào thư phòng, xong lại từ từ khép cửa lại.

“Cha”. Anh bước đến, ngồi đối diện Trình Chí Diên.

Trình Chí Diên gật đầu, sắc mặt rất nặng.

Anh cũng chẳng nói gì, bộ dáng binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Trình Chí Diên nhìn bộ dạng của anh mà tức giận: “Con nói xem công ty thành ra thế nào rồi? Hỏng bét, lòng nhân viên hoảng sợ, đám người bên ngoài ai nấy đều đang chờ để chê cười Bắc Ích. Con còn gì để nói nữa?”

Anh nhún vai: “Không còn gì để nói nữa, những đều cha nói đều là sự thật”.

Trình Chí Diên không biết nên khen con mình giỏi bình tĩnh hay nên mắng nó không biết nhìn thách thức hiện tại, tinh thần vững vàng, tiếp tục nói: “Con có nghĩ sự tình rốt cuộc tại sao lại phát sinh không hả?”

“Không phải con đang chăm chú lắng nghe ư?”

Lúc này Trình Chí Diên mới bắt đầu kể rõ tình hình với anh.

Hiện nay Bắc ích gặp nguy cơ tứ phía, nhiều người đồn thổi tung tin nội bộ Bắc Ích không ổn định, một số cổ đông không thừa nhận Trình Nghi Bắc, hơn nữa hôn sự của Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân thất bại, những người bất mãn lâu nay thừa cơ lấy cớ. Mà Bắc Ích, dự án giai đoạn trước còn chưa thu hồi vốn, còn dự án kế tiếp lại sắp vận hành, cần nguồn vốn rất lớn; khi cho người đại diện đến gặp phía ngân hàng, tuy được chào đón lịch sự nhưng lại xa cách hai ba thước, tất cả mọi chuyện đều cho thấy có người đang cố ý nhắm vào Bắc Ích.

Đối phương cũng là kẻ tinh anh, mắt sáng không làm chuyện mờ ám, chẳng sợ ai biết. Lần này Đỗ Trạch Nhiên tận dụng tất cả các mối quan hệ, gây áp lực lên ngân hàng, sau đó tung tin đồn, thông qua phương thức này để nói lên sự bất mãn cũng như tức giận của bọn họ.

Trình Nghi Bắc cau mày: “Cha, hay là cha cứ nói thẳng là cha muốn con làm thế nào đi?”

Trình Chí Diên nghe vậy nét mặt mới giãn ra: “Ngày mai con cùng cha đến Đỗ gia, xin lỗi bên đó, hơn nữa cho họ thấy thành ý con vẫn muốn kết hôn với Trạch Vân…”

“Cha”. Anh ngăn cản Trình Chí Diên nói tiếp: “Con về bởi con tôn trọng cha, muốn nghe ý kiến của cha, muốn biết cha có gợi ý gì cho con. Nhưng đây không có nghĩa con phải nghe cha, đề nghị của cha con đã nghe rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành”.

Anh đứng dậy, định rời đi, không thích thì không cần phải nói thêm nữa.

“Con biết con đang nói gì không hả?”

“Con rõ hơn ai hết”. Anh rất kiên quyết: “Hơn nữa con cũng chẳng có ý định thỏa hiệp với người đã chèn ép Bắc Ích, bất kể người đó là ai đi nữa”.

“Cuối cùng con vẫn không hiểu hay sao, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu”.

“Con không hiểu cái gì?” anh nhìn cha mình: “Nhiều năm qua không phải cha vẫn như vậy sao?”

Trình Chí Diên với Hạ Lập Khoa là hôn nhân thương nghiệp, kỳ thật lúc ấy công ty Trình gia đã không thể chống đỡ thêm nữa, Hạ gia ra tay giúp đỡ, không phải nhiều năm qua Trình Chí Diên vẫn ở dưới mái Hạ gia sao?

Trình Chí Diên trừng anh: “Con sẽ hối hận”.

“Không có gì để hối hận hết”. Anh thật sự rất trầm tĩnh: “Khi con có ý định chia tay với Trạch Vân vốn đã lường trước sẽ có ngày này, cho nên có gì phải hối hận?”