Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 270: Tôi cũng rất hạnh phúc




Edit: Hạt mưa nhỏ

Đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời rực rỡ cuối chiều của thành phố Lapland, Lãnh Tử Mặc mở miệng lần nữa.

“Thiện lương, dũng cảm, hiểu chuyện, cố chấp…đôi khi có chút ngốc nghếch, thà chấp nhận chính bản thân mình chịu ủy khuất cũng không muốn làm người khác thêm phiền toái…”

Lạc Tiểu Thiến lúc đầu nghe có chút không hiểu ra làm sao, liền kháng nghị.

“Anh là đang nói em sao?”

“Ngu ngốc!” Lãnh Tử Mặc mắng nhỏ “Em không phải hỏi tôi thích em ở điểm gì sao?”

Ngày đó anh nói “Toàn bộ đều thích” cô không tin, vậy nên anh đem từng cái một nói ra.

Người đàn ông này không mắng cô ngu ngốc liền khó chịu sao?

“Em không ngu ngốc!” Lạc Tiểu Thiến ở đầu dây bên kia nhỏ giọng phản bác

“Ngốc!”

“Không ngu ngốc!”

“Ngốc!”

Lạc Tiểu Thiến không làm sao chịu được nữa bắt đầu nổi đóa, Lãnh Tử Mặc hài lòng với phản ứng của cô liền cười rộ lên “Tôi thích em như vậy, không nên khóc tôi sẽ đau lòng có biết không?”

Bên này điện thoại, Lạc Tiểu Thiến trầm mặc.

Thì ra là anh cố ý trêu đùa cô!

“Được rồi, thời gian không còn sớm ngày mai còn phải làm việc, bây giờ đi rửa mặt rồi ngủ một giấc thật ngon.”

“Tôi cúp máy trước. Ngủ ngon.”

“Vâng.”

Lạc Tiểu Thiến dùng hai tay cẩn thận treo ống nghe.

Đi vào toilet, dùng nước nóng rửa sạch mặt mũi, rồi mới trở về phòng ngủ.

Trên mặt cô tràn đầy ý cười.

Người đàn ông này nói yêu cô, chẳng những không giận cô còn đối với cô tốt như vậy.

Đi đến bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ biển rộng, mây trắng, trời trong xanh, cô dang rộng hai tay trực tiếp thả mình ngã xuống giường lớn.

“Lạc Tiểu Thiến, mày thật sự là quá hạnh phúc!”

Vừa nói cô vừa dang rộng chân tay nằm hình chữ đại rồi lăn một vòng trên giường, liền chú ý tới di động bên gối vẫn còn sáng cô vô cùng kinh ngạc!

Xong rồi! XSong rồi! Sao cô lại quên di động chưa tắt?

Cẩn thận cầm di động lên, áp tới bên tai, nín thở cẩn thận lắng nghe

Đầu bên kia điện thoại, không một tiếng động.

May quá! May quá! Anh không nghe thấy.

Ngay khi cô chuẩn bị đem di động cất đi, thì thanh âm trầm thấp của anh vang lên.

“Tôi cũng rất hạnh phúc!”

Quả nhiên lại bị anh nghe thấy!

Mặt Lạc Tiểu Thiến lập tức đỏ lên ảo não nói “Tại sao anh không cúp máy?”

Đầu bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc đưa điện thoại đổi sang tay kia, “Bây giờ, nhắm mắt lại ngủ một giấc, chờ em ngủ tôi sẽ cúp máy.”

Cô gái ngốc nghếch này không hiểu trong cái đầu nhỏ kia lại nghĩ lung tung cái gì, nếu bây giờ anh cúp máy có thể lại nghĩ bậy bạ gì hay không? Nói cho cùng cô không ngủ được, anh cũng không an lòng.

Cô nghe lời anh lựa chọn đi ngủ, nhưng mà do hưng phấn quá độ cô làm sao cũng không ngủ được!

Đưa mắt nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm trời sắp sáng, qua hai giờ nữa cũng tới thời gian chụp hình, nếu cô không ngủ một giấc, sẽ không có tinh thần làm việc.

Nhưng mà cô muốn ngủ càng không ngủ được, trở mình vài cái, rốt cuộc không nhịn nữa với tay lấy điện thoại trên bàn.

Di động vẫn hiển thị cuộc trò chuyện như cũ.

“Anh còn ở đấy không?”

“Còn.”

“Cúp trước đi em không muốn ngủ, bốn giờ là tới thời gian chụp hình, em sợ tới lúc đó không dậy nổi.”

“Chúng ta nói chuyện phiếm đi.” Lãnh Tử Mặc lấy xì gà trong túi châm nhẹ nhàng hút vào một hơi nói “Em có biết tôi hiện tại ở đâu không? Chính là thành phố LapLand, là nơi có ông già Nô-en, có rất nhiều nông trường tuần lộc.”