Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 52




Chuyện của Snape rất dễ giải quyết, người luôn dễ quên, sẽ hội có những chuyện khác xuất hiện phân đi mọi người chú ý. Sau một thời gian, vào sáng sớm ngày nào đó Snape lặng yên tới bộ pháp thuật, Albus đã giao tiếp với toà án thẩm vấn, truyền thông cũng chỉ mời người phát ngôn của bộ pháp thuật, hoàn toàn phụ họa phong cách ít xuất hiện của Snape.

Snape cũng không phải là tử thần thực tử, trên cánh tay của anh không có dấu hiệu hắc ám, bộ pháp thuật không có cách nào căn cứ dấu hiệu định tội. Hơn nữa có chứng cớ, Snape trong lúc làm độc dược sư của Voldermort, nhiều lần truyền lại tin tức cho quý tộc trung lập James Potter, mà James Potter âm thầm ủng hộ hội Phượng Hoàng. Hiện tại chứng cớ cũng không thể chứng minh Snape là tử thần thực tử, nói cách khác Snape cũng không thể xem như tử thần thực tử, cũng không thể xem như gián điệp hội Phượng Hoàng, nhiều nhất chỉ là một người chạy ở giữa hắc ám và ánh sáng chỉ lo thân mình và bạn bè…

“Bộ trưởng, nếu như nói là cố vấn sức khỏe cho chúa tể hắc ám cũng gặp nạn, vậy có phải đầu bếp, lái xe, thậm chí là người đưa sữa bò, báo chí, buôn bán nhỏ cho chúa tể hắc ám cũng bị đưa đến Azkaban hay không?” Snape biện hộ. Anh cũng không muốn nói ra sự thật là mình giết chết Voldemort, anh không thích bị chú ý, hơn nữa những gì anh làm cũng không phải là chính nghĩa gì, chỉ là báo thù mà thôi, không cần phải … Nói ra đúng không?

“Tôi cũng không phải tử thần thực tử, tôi chỉ là độc dược sư. Ngài nên biết nhân vật nhỏ bé như tôi không có cách cự tuyệt chúa tể hắc ám thuê. Tôi chữa bệnh cho chúa tể hắc ám, cũng lấy Galleon tôi nên được, đây chính là quan hệ của tôi và Voldemort.” Snape là tử thần thực tử cũng rất ít xuất hiện, cho dù rất nhiều tử thần thực tử một mực chắc chắn Snape là nhân vật cấp bậc đại Boss nhưng cũng không mang ra được chứng cớ tỏ vẻ Snape đã từng tham dự hành động gì vì Snape vẫn ẩn núp trong bóng tối ra lệnh, giống Lucius, bình thường loại người này không dễ dàng bị nắm.

Trong bộ pháp thuật, những ý kiến xử lý Snape cũng khác nhau rất lớn, có người đề nghị sử dụng chiết tâm trí thuật, có người đề nghị sử dụng chân dược, mặc kệ cãi nhau thế nào, kết quả chỉ có một… Đó là bọn họ không thể không thả Snape vô tội. Đương nhiên, Albus nói chuyện cũng sinh ra tác dụng rất lớn, ông đã trở thành người bảo đảm cho Snape. Vì Snape không hy vọng công bố thân phận gián điệp nên Albus cũng lựa chọn tôn trọng quyết định của đối phương.

Albus thành lập quan hệ tốt mới bộ trưởng bộ pháp thuật mới Millicent Bagnold, vui sướng bắt đầu biểu diễn trên võ đài chính trị. Đúng rồi, còn có, trong nhiệm kỳ tuyển cử mới nhất Lucius Malfoy đã trở thành một thành viên Wizengamot, Regulus nhậm chức bí thư trưởng của Lucius, mà Sirius trong chiến tranh biểu hiện ‘xuất sắc’ vinh dự trở thành đội trưởng thần sáng.

James từ chức, đến Hogwarts làm giáo sư dạy bay và cố vấn Quidditch. Về Snape, anh rất ít xuất hiện, yên tĩnh về gia tộc Prince…

Năm 1980 cứ như vậy đi qua, không gió êm sóng lặng nhưng đã trở thành lịch sử. Mà cuộc sống mới, còn tiếp tục.

Trang viên Prince tọa lạc ở một dãy núi thần bí, giấu mình trong sương mù dày đặc, tòa thành đen âm trầm, hơn 10 ha đất gieo trồng đủ loại thảo dược, có rất nhiều sinh vật thần kỳ quý hiếm có thể làm độc dược, kể cả bạch kì mã. Borg ở nơi này đã sửa chữa tòa thành, chỉnh đốn hoa viên, cho nên Snape cũng cần chỉnh sửa lại, anh chỉ mang theo vali đen của mình trực tiếp vào ở. Gia tộc Prince không có quản gia, chỉ có một gia tinh Jigs giữ nhà.

Trước kia Borg có gia tinh riêng cho nên địa vị Jigs rất xấu hổ. Khi chủ nhân mới Severus trở lại, không có gia tinh, Jigs rất hưng phấn.

Nói như thế nào đây? Snape còn có hảo cảm với gia tinh, lần đầu tiên anh thấy gia tinh là ở nhà Malfoy, anh còn nhớ rõ nó tên Dobby, có chút thần kinh, khi anh thấy trên người nó là áo gối cũ nát thêu huy hiệu gia tộc Malfoy giống đồng phục Slytherin cũ nát (đồng phục cũ của mẹ, nữ, vì nhà bọn họ không có tiền mua đồng phục mới) không ngờ, anh quyết định không ghét sinh vật này…

“Thiếu gia Severus, gia chủ Potter đến.” Jigs sôi nổi chạy vào, đối với một gia tinh có tuổi, thật khó tin động tác của nó còn lưu loát như thế.

Đối với James, Snape không thấy ngoài ý muốn, anh cũng biết James cố gắng rất nhiều, nhưng…

“James, anh không có ý định gia tăng sản nghiệp gia tộc Prince.” Snape nói với James, anh rất cảm kích James làm hết thảy, thu mua sản nghiệp gia tộc Prince, đưa những thành viên gia tộc Prince trở về, nhưng là… Snape cũng không có ý định làm một người thừa kế của một gia tộc lớn giống Lucius hay James.

“Vì sao…” James khó hiểu, đó không phải giấc mơ của giáo sư sao?

“Những năm này anh nghĩ thông suốt rất nhiều, gia tộc Prince là độc dược thế gia, cũng chỉ là độc dược thế gia.” Snape đã nghĩ kỹ, anh cũng không thích liên hệ, cũng không thể giống Lucius ăn mặc ngăn nắp hoa lệ, mỗi ngày xoay quanh trong chính trị. Cho dù anh từng có một giấc mơ đẹp như vậy, gia tộc cổ xưa tôn quý, tiền tài, quyền lợi, vinh quang… Nhưng anh cũng không thích hợp cuộc sống như vậy.

“Anh nghĩ đi mọi nơi, về gia nghiệp anh chỉ tính giữ lại cửa hàng độc dược của gia tộc Prince, đây là cửa hàng ban đầu của gia tộc Prince, hiện tại anh chỉ phục hưng nó mà thôi.” Snape có kế hoạch của mình, anh trở lại gia tộc Prince vì nơi này là nơi mẹ từng sống, nơi này có độc dược anh hướng tới, mẹ từ nhỏ bồi dưỡng anh là hi vọng một ngày nào đó anh có thể nhận tổ tông, đương nhiên cũng là kỳ vọng của anh, mà không phải là anh muốn nổi danh.

“Được rồi, nếu như giáo sư đã nghĩ kỹ, em ủng hộ anh.” James vĩnh viễn vô điều kiện ủng hộ giáo sư vì anh biết rõ giáo sư luôn đúng.

Snape thân mật vuốt vuốt tóc James, cười yếu ớt. Thật là một tên ngốc, vụng trộm cố gắng lâu như vậy, giúp anh hưng thịnh Prince gia, hiện tại nói cố gắng uổng phí cũng không tức giận. Trên đời sao có người ngu ngốc như vậy?

“James, cám ơn.” Snape ôm James, cám ơn em vẫn ở bên cạnh anh, cám ơn em vẫn ủng hộ anh, mặc kệ anh muốn gì. Vì có em cho nên anh mới càng thêm dũng cảm, tự do.

“Sev, nếu muốn cám ơn em thì cho em ở phía trên làm một lần đi ha ha!” James cười bỉ ổi, anh suy nghĩ lâu rồi!

Nụ cười của Snape biến mất, khóe miệng có chút run rẩy.

“Nằm mơ!”

Cửa hàng độc dược Prince khai trương lại, Snape đã tìm được hậu duệ người hầu nhà Prince quản lý, mà anh thì chuyên tâm nghiên cứu các loại độc dược. Gia tộc Prince có vô số cách điều chế độc dược mà bên ngoài không ghi lại, những cách điều chế này đều là độc nhất vô nhị, là gia tộc Prince một đời truyền một đời. Là một kho báu cực lớn, Snape ẩn cư ở trang viên Prince làm độc dược, do gia tinh Jigs đưa độc dược đến các cửa hàng bán. Sinh hoạt đơn giản buồn tẻ nhưng với Snape lại thú vị đẹp đẽ. Snape nghĩ như vậy, có lẽ anh chỉ thích hợp cuộc sống như vậy.

James liên kết Floo ở trang viên Prince, từ lò sưởi nhà anh trực tiếp đến nhà Prince, anh có thể mỗi ngày cọ trên giường giáo sư. Đương nhiên Hogwarts không cho dùng Floo cho nên James hàng năm chỉ có thể gặp giáo sư vào ngày nghỉ, James rất bất mãn nhưng Snape lại cho rằng khoảng cách sinh ra đẹp. Kỳ thật mấu chốt là chỉ cần James ở cạnh Snape, Snape lại không tự chủ được muốn làm chút chuyện ‘đừng’, không cách nào chuyên tâm ở độc dược… Cho nên hai người hàng năm gặp hai lần, tần suất này lý tưởng nhất.

Khi Hogwarts khai giảng, Snape sẽ xách vali đen chạy khắp thế giới, tìm kiếm thế giới thần kỳ anh chưa biết. Anh đi qua rất nhiều nơi, Đông Âu, Ấn Độ, Châu Phi, Nam Mĩ, thậm chí anh còn vượt biển đến Nhật Bản, Trung Quốc, Đông Nam Á. Tới khi Hogwarts nghỉ, anh sẽ trở lại Anh, ở bên James qua Giáng Sinh và nghỉ hè mỹ diệu.

Tuyết chậm rãi rơi xuống trang viên Prince phủ lên thế giới màu đen yên tĩnh một cái chăn trắng noãn. Jigs mỹ mãn mặc áo bông mới và vải giày bông Snape mua cho nó. Trời đã sáng rồi, nó muốn đi đưa hàng.

Bình thường độc dược đặt ở cửa phòng thiếu gia, Jigs đi đến chỗ cũ, đặt độc dược vào trong rương đặc chế, còn không quên nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng. James thiếu gia lại tới, Jigs rất thích nghe góc tường vào lúc này. Khi tiếng thở dốc mãnh liệt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn truyền đến, Jigs che miệng cười trộm rất lâu rồi mới cầm hòm thuốc đi. (Gia tinh cũng có hủ =)))))))

Mùa đông là nằm trong phòng có lò sưởi lửa cháy bập bùng, đắp chăn mềm mại lăn trên giường với người yêu—— đó là mùa đông của James.

Tầng tầng lớp lớp bức rèm cửa cản trở ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ánh lửa đỏ rực nhúc nhích tạo thành cái bóng trên mặt tường màu vàng nhạt.

“A… Ha…” James nằm ở trên giường, cánh tay Snape ôm hông anh, phía sau ra vào kịch liệt.

Sau lưng là nơi vừa đỏ vừa sưng đã bị ‘yêu thương’ một buổi tối, Snape tách chân James ra, ep nó mở ra thêm để mình có thể càng thấy rõ ràng nơi bao lấy mình.

“Giáo sư… Ô ô…” Đôi mắt nâu bịt kín tầng một hơi nước mê người, nước mắt khó nhịn xẹt qua khóe mắt chui vào gối. Không biết mình đã phát tiết bao nhiêu lần, James hoảng hốt thất thần. Nhìn qua nơi run rẩy vẫn đứng thẳng nhưng lại chỉ có thể bắn ra chất lỏng nhàn nhạt.

“Em… Em không được… Giáo sư, a…” James cầu khẩn, anh bây giờ đã không thể duy trì suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng bản năng gọi giáo sư, lại không phát hiện người đàn ông đang ra sức sa vào mình nghe mình cầu xin tha thứ thì ngày thêm dã tính.

Tay Snape vuốt ve James, anh rất thích đụng vào James như vậy, làn da co dãn, đậu đỏ đỏ thẫm, như thế nào cũng không đủ. Nghĩ tới đây, Snape lại nhanh hơn, hôn lên tai James, nhẹ nhàng cắn xé vành tai xinh xắn đáng yêu, đùa dai nói bên tai người yêu.

“Harry.”

“A!” James nghe cái tên quen thuộc lại lạ lẫm thì kinh ngạc, thân thể cũng không tự chủ được co rút, Snape thoải mái híp mắt, thật chặt… Snape cũng không phải một người nhiều dục vọng nhưng cũng không biết làm sao, từ khi xảy ra quan hệ với James, anh lại không nhịn được muốn, muốn càng nhiều, ngày càng nhiều. Giống như trong thân thể James có một quái vật, mỗi khi anh muốn rút ra, quái vật kia sẽ bắt lấy anh, không cho anh ra… Quả nhiên, người có lòng tham.

Sáng sớm tỉnh lại lại trải qua một phen làm kịch liệt, James mềm nhũn ngã xuống giường, không đứng dậy được. Snape chậm rãi rút dục vọng ra. Nhìn lỗ nhỏ đáng thương mở ra không có cách nào khép lại như cũ, Snape dùng ngón tay vuốt ve làn da non mịnxung quanh rồi thăm dò đi vào, đến khi một ít chất lỏng màu trắng tràn ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi…

Thật đẹp… Snape nhẹ nhàng hôn lên trên vai James, ôm lấy người đã hỗn loạn đi vào phòng tắm…

“Em muốn kháng nghị!” Đây là James nghĩ rất lâu mới kết luận được, cứ làm như vậy, anh sẽ tinh hết mà chết!

“Em muốn ở trên!”

Giáo sư trước kia rõ ràng không phải như thế, vốn chỉ là mỗi ngày làm một lần mà thôi, về sau chầm chậm từ một lần biến thành hai lần, hai lần biến thành ba lượt, ba lượt biến thành vô số lần! Còn để cho người sống hay không! Mỗi lần vừa thấy mặt, nói không đến hai câu đã bị ném lên giường, lại làm tối trời tối đất, đến khi anh nhịn không được nữa ngất đi.

“Kháng nghị không có hiệu quả.” Snape kéo James để anh ngồi ở trên đùi mình, Snape ôm James vào trong ngực giống như ôm một em bé lớn.

“Severus, không công bằng.” James khóc tang, hiện tại giáo sư cao, lực lượng, vũ lực giá trị các phương diện đều mạnh hơn anh, nếu như giáo sư áp anh cả đời, vậy anh cũng đừng nghĩ phản công.

“Thế giới không có cái gọi là công bằng James.” Snape tâm tình tốt mặc James, ngón tay cách quần áo vuốt ve eo James.

“Anh đừng lại đến! Em sẽ chết anh biết không!” James phát hiện động tác Snape thì vội hét lên.

“Yên tâm, anh phát minh rất nhiều độc dược mới, chuyên dụng phương diện kia cũng có, em sẽ không chết.” Chỉ biết sung sướng thoải mái, Snape phát hiện mình ngày càng tệ.

James chỉ có thể căm giận không cam lòng ngồi ở trên đùi Snape, liều mạng hạ thấp, như muốn dùng trọng lượng của mình đè ép Snape. Đương nhiên, anh cũng biết đó là không có khả năng… Thực bi thảm!

“Lễ Giáng Sinh, James, em biết anh ghét nhất lễ Giáng Sinh không?” Snape nhìn tư liệu nhíu mày.

“Quà, anh đã nói rất nhiều lần rồi.” James hiểu Snape nhất. Tuy Snape ít xuất hiện ru rú trong nhà, chưa bao giờ lộ diện trong hoạt động quý tộc. Nhưng là gia chủ gia tộc Prince, hàng năm lễ Giáng Sinh Snape lại chạy không khỏi, anh cần phải mua quà tặng quà, đây là lễ phép căn bản. Đương nhiên, người khác cũng sẽ tặng Snape, có qua có lại.

“Em đã liệt kê danh sách, hiện tại chúng ta chỉ cần ra ngoài mua sau đó để con cú mèo đưa đi, giải quyết.” James hàng năm đều giúp liệt kê danh sách quý tộc Snape cần giữ liên hệ, như liệt kê độc dược tài liệu, Snape sẽ nhẹ nhõm hơn, anh là một người vợ hiền dâu đảm!

“Severus, em đã thay anh ghi rõ tình huống mỗi nhà, xem, con nhà Higgs đã 10 tuổi, sắp tiến vào Hogwarts học tập, đó là một cậu bé hoạt bát cho nên chúng ta tặng cái chổi mới nhất là tốt nhất.” James chỉ vào một vị quý tộc trên danh sách.

“Ừ, chồng phu nhân Zabini nổi tiếng lại chết, lại kế thừa di sản lớn, cô ấy đã qua 5 đời chồng. Em nghĩ cô ấy có lẽ định tìm một người chồng mới, anh có thể đưa độc dược đẹp da tươi trẻ anh nghiên cứu phát minh, cô ấy sẽ vui. Đừng tặng áo váy cho cô ấy, biết đâu cô ấy cảm thấy anh muốn theo đuổi.” James thích nghiên cứu những thứ này, từ trước đến nay anh đều hay hóng, chỉ là thiếu đi Ron có thể hóng với anh, sinh hoạt tịch mịch không ít.

“Hừ…” Snape ghét, đóng danh mục quà, nhắm mắt làm ngơ.

Khi Snape nhức đầu chuyện tặng quà, quà của những quý tộc khác như hoa tuyết đi qua một con lại một con cú mèo tới Prince gia. Jigs dùng pháp thuật vận chuyển, đủ để chất lên một xe ngựa.

“Anh không nghĩ tới anh nổi danh như thế.” Snape lắc đầu thở dài, nếu như có người tặng quà, anh nhất định phải tặng lại, cho nên lễ Giáng Sinh anh lại bận rộn.

“Đó là vì anh quá thần bí.” James nói, Snape từng theo Voldemort nhưng không có dấu hiệu hắc ám, xuất thân Prince nhưng lại lặng yên sống ở thế giới Muggle 11 năm, độc dược giỏi nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện ở chốn đông người. Độc dược cửa hàng Prince bán ra vừa lên kệ đã bị mua không còn, càng không cần phải nói đơn đặt hàng độc dược kháng sói đặc thù, đã đăng kí đến sang năm rồi.

Snape tay cầm một đôi tất lông dê, vẫy đũa phép, cái hộp tự động đóng gói quay vòng, tơ lụa buộc ra một cái nơ con bướm xinh xắn, con cú mèo nghe lời quắp hộp quà.

“Albus Dumbledore.” Snape nói tên, con cú mèo run rẩy cánh bay đi. Albus từ năm trước vẫn nói mình muốn một đôi tất lông dê, dày, mọi người rất thích tặng ông sách nhưng ông không thích, Snape nghe lỗ tai cũng chai ra rồi.

Lò sưởi bỗng nhiên truyền đến ma pháp dị động, Snape quay đầu lại, không ngoài ý muốn thấy Lucius. Snape đứng ở trong phòng khách mất trật tự, bị quà vây quanh, cảnh tượng này làm Lucius huýt sáo.

“Merry Christmas, Severus.” Lucius tiến đến.

“Chắc cậu đã thấy quà của chúng tôi, đó là Draco chọn, đứa bé kia quá sùng bái anh.”

“Sùng bái tôi?” Snape dùng một thần chú bay tới, lấy quà Malfoy gia trong núi quà.

“Ah…” Snape nhìn chằm chằm cái áo choàng sặc sỡ không biết nên phản ứng thế nào, James chế nhạo nhìn Snape, là màu đỏ a! Quá vui! Đúng thôi, lễ Giáng Sinh cần mặc màu đỏ a!

“Mỗi lần tới nhà tôi cậu đều mặc một loại quần áo, Severus, tuy tôi biết rõ tất cả quần áo trong tủ của cậu đều giống nhau nhưng Draco không biết.” Lucius giải thích.

Snape bất đắc dĩ thở dài, Draco tiểu ma vương…

“Draco ma lực đã ổn định?” Snape hỏi, anh biết rõ Lucius không có chuyện sẽ không đến tìm anh.

“Ma lực chấn động đỡ một ít rồi, nhưng Severus, gần đây thằng bé thường xuyên mộng du, tôi cũng không tìm ra nguyên nhân.” Lucius nói, Draco vừa ra đời đã gặp nhiều tai nạn, vị thành niên ma lực chấn động so bình thường mạnh mẽ gấp đôi, gần đây còn mộng du.

“Mộng du?” Snape và James hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa biết phù thủy còn mộng du.

“Đúng vậy, rõ ràng ngủ trên giường, tỉnh lại lại ở một chỗ khác, hỏi thì thằng bé không nói gì.” Draco trưởng thành sớm, thậm chí Lucius thường xuyên cảm thấy tính cách Draco có rất nhiều chỗ đặc biệt giống Voldemort, bá đạo, tự phụ, thông minh mà lại kín đáo… Điều này làm Lucius buồn rầu.

“Chúng ta tốt nhất đi xem đứa bé kia.” James đề nghị, ân oán với Draco đều là quá khứ, hiện tại Draco chỉ là một đứa bé, mà tuổi của anh đủ làm cha Draco.

“Mộng du…” Snape suy nghĩ.

Tóm tắt phần sau, câu chuyện của Draco-Voldy-Ron

Voldy lợi dụng làm lễ cho Draco để liên kết linh hồn của mình với Draco để sống sót, ở trong đầu Draco dạy cậu bé kiến thức, pháp thuật. 11 tuổi, Draco đi mua sắm chuẩn bị đến Hogwart, gặp Ron ở Hẻm Xéo, Sev đến Hog làm giáo sư độc dược. Draco muốn kết bạn nhg Voldy chỉ muốn Draco là của riêng mình, cường bạo, thỉnh thoảng dùng thân thể Dra đi làm chuyện khác. Voldy muốn Dra đi giết bạch kì mã để hồi phục lực lượng. Dra vào rừng cấm, tìm được bạch kì mã, chuẩn bị ra tay thì Ron xuất hiện, Dra nói mình muốn giết bạch kì mã nhg Ron ngây thơ thuần khiết nói chuyện với bạch kì mã để lấy cho Dra máu ko bị nguyền rủa, tự nguyện dâng hiến, hai người thành bạn. Đêm đó Voldy và Dra quan hệ một đêm, sáng hôm sau Voldy đi. Dra đến chỗ Sev học pháp thuật, nâng cao năng lực. 15 tuổi, Ron và Dra thích nhau, hẹn hò sau khi Ron bị thương ở cúp Quitdich thế giới. Voldy trở lại, cuộc thi tam pháp thuật, Dra là dũng sĩ thứ tư, bị Krum quấy rối ***. Krum là Vol, học sịn Durmstrang là tử thần thực tử, chiến đấu. Krum và Dra ở cuộc thi thứ ba bị chuyển đến mật thất, Vol muốn thả Basilisk ra giết người, muốn Dra chọn lựa mình hoặc mng chết hết, Dra lựa chọn chiến đấu, Vol cố chấp với giấc mơ vương giả, muốn Dra chỉ có mình với thế giới tình yêu riêng của hai người. Đang tranh chấp thì Albus đến, lộ bí mật Draco là cậu bé định mệnh sinh ra vào cuối tháng 7. Kinh ngạc, Voldy mang Basilisk đi, Draco nói chuyện với Albus về tâm tư rối rắm đau khổ. Dra và Voldy quyết chiến, đũa phép tương liên,.. 2 người tới không gian ý thức, Voldy hỏi Dra yêu mình không, Dra trả lời yêu. Muốn ra khỏi đó thì phải là linh hồn hoàn chỉnh, nhìn Dra ngày càng mờ ảo trong suốt, Vol không cần yêu. Muốn thực hiện giấc mơ thì Dra sẽ biến mất, Dra biến mất thì nhân sinh Voldemort sẽ không hoàn mỹ, nhân sinh không hoàn mỹ Voldemort không thèm ngó tới, Vol quyết định hòa vào linh hồn Dra, đây là lần cuối Vol nhìn Dra, ngủ ngon cậu bé yêu quý, ngày mai gặp. 3 năm, Dra trở về với mọi người, Dra cầu hôn Ron. HE