Đương Niên Ly Tao

Chương 12




THẾ TỬ QUỶ (KẺ CHẾT THAY) (THƯỢNG)

________________________________________

Nắng sớm len lỏi trong rừng trúc, cơn gió nhẹ thoảng qua, phiến lá xào xạc lay động.

Phong cảnh hiện giờ thật mát lòng, không hề kinh khủng như người ta vẫn luôn đồn đại.

Lạc Bình bước nhanh, đặt chân trên từng đốm sáng, vạt áo lướt qua lá khô dính thêm chút bụi, nhưng hắn không để ý, chỉ chăm chú tìm thứ muốn tìm, có vẻ khá lo lắng.

Đi một lát, hắn dừng lại.

Ngồi xổm xuống, hắn lật xem thi thể đại xà. Kỳ thật cũng không đáng sợ như Chu Đường tả lại, chỉ hơi dài và to hơn lũ rắn bình thường chút thôi, nhưng quả thật là có chứa kịch độc, nhìn thấy hai chiếc răng nanh, hắn cũng sợ hãi trong lòng.

Tiếp theo hắn lại tìm kiếm xung quanh, nhặt nhạnh hết những mũi tên tán loạn. Sau đó hắn lấy ra một chiếc xẻng nhỏ, cặm cụi đào hố thật sâu, bỏ xác rắn cùng mũi tên vào trong đó, cuối cùng lấy đất và lá khô lấp lại.

Lạc Bình đứng dậy lau mồ hôi, thở dài một tiếng.

Xác rắn, mũi tên, quần áo dính máu, giày… Hắn thu dọn dấu vết Chu Đường để lại xong xuôi, quay lại Phù Đông Điện căn dặn Vân Hương vài câu, lúc này mới yên tâm đôi chút.

Nhìn sắc trời, sắp đến giờ lâm triều, không biết còn kịp về thay triều phục rồi lại vào cung không.

________________________________________

Lạc Bình vội vàng đi tới Tây Cung Môn, biết về nhà chắc chắn không kịp, chỉ có thể đến Hàn Lâm Viện tìm một bộ quan phục cũ rồi chạy sang Chân Ương Điện.

Băng qua hành lang uốn lượn, Lạc Bình bất ngờ gặp gỡ một người, bước chân hắn khựng lại.

Xiêm y màu ngọc bích nhẹ nhàng, tay cầm nhành đỗ quyên mới nở, đôi mắt sóng sánh, nàng kinh ngạc nhìn hắn, “A? Ngươi là cái gì Lạc Lạc, Lạc… Lạc gì nhỉ?”

“Vi thần Lạc Bình, kiến quá Trưởng công chúa.” Khom mình cúi đầu, Lạc Bình khai báo tính danh.

“À đúng, ngươi chính là sắc quỷ Trạng Nguyên lang,” Chu Yên tươi cười, “Sao nhìn ngươi nhếch nhác thế, tay áo cũng rách kìa, vừa trêu chọc cung nữ nào sao?”

Lạc Bình cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn chỉ nhìn nàng vài lần tại yến tiệc thưởng xuân, sao giờ đã mang danh “Sắc quỷ” rồi, cả Trưởng công chúa và Chu Đường đều gọi hắn như vậy.

Làm bộ luống cuống, Lạc Bình thẹn thùng nói, “Ngày ấy Lạc Bình say, nếu như có mạo phạm, mong Công chúa điện hạ thứ tội.”

Chu Yên thấy hắn cúi gằm mặt, tai hồng hồng, bộ dáng như sắp chui xuống hố, càng thêm hứng thú trêu chọc hắn, “Lạc đại nhân thấy Yên nhi múa thế nào?”

Lạc Bình quanh co đáp, “Vũ khúc của Trưởng công chúa minh diễm động nhân(rạng ngời động lòng người), nguyên bản ngày đó vi thần chưa hề uống nhiều, nhưng khúc ‘Tuý Thiên Thương’ của điện hạ, thật sự làm say đắm lòng người.”

Chu Yên bật cười, “Không ngờ ngươi nhìn ngoài thì cứng nhắc, miệng lưỡi lại ngọt chết người. Ừ, ngươi nịnh bản công chúa vui vẻ, đóa hoa này thưởng cho ngươi.”

“Đa tạ Trưởng công chúa.”

Lạc Bình cúi chào, Chu Yên nhân cơ hội bẻ một nhành đỗ quyên cắm lên mũ hắn, chưa đợi hắn hoàn hồn, nàng đã cười lớn bỏ đi xa.

Tà áo xanh biếc lướt qua, lưu lại hương thơm nhè nhẹ.

Gỡ lấy nhánh đỗ quyên trên mũ, Lạc Bình nhìn nó, chợt như nhớ tới điều gì, khe khẽ bật cười.

— Đây là hương vị mối tình đầu của hắn, khờ dại mà thuần khiết, rối bời tuổi thanh xuân.

Trong yến tiệc năm đó, hắn đã thật sự mê đắm điệu múa của Chu Yên.

Hắn từng làm thơ tặng nàng, mỗi câu viết ra đều mang theo tương tư nhung nhớ, nhưng nàng luôn trêu cợt hắn, mặc dù không hề có ác ý. Nàng lấy những dòng thơ hắn gửi gắm cả tâm tình chuyển sang thành vè, biến tương tư nhung nhớ của hắn thành dở khóc dở cười.

Nàng cười nói với hắn, “Lạc Bình, ta chung quy vẫn muốn gả cho Chấn Viễn tướng quân. Sống bên người của Đế vương gia, yêu không được mà hận cũng không được. Ta mong ngươi có thể tìm thấy một cô gái không phụ tấm lòng ngươi, sống một đời yên vui tự tại. Nhưng trên thế gian này, liệu có người nào xứng với tấm lòng của ngươi chăng…”

Đây là mối tình đầu ngây ngô chết yểu của hắn.

Nhưng Lạc Bình nhớ rõ, từ đầu tới cuối, nụ cười của nàng vẫn cứ sáng ngời như vậy.

Không giống với số phận nàng.

________________________________________

Bị Trưởng công chúa trì hoãn, thời gian của Lạc Bình càng thêm gấp gáp.

Nếu là ngày thường thì thôi, hắn xin cáo bệnh cũng không có gì, nhưng hôm nay không được, buổi lâm triều hôm nay, hắn không thể bỏ qua.

Mùng sáu tháng năm, Tuyên Thống năm thứ hai mươi.

Ngày hôm nay của kiếp trước, là bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời hắn.

Rời khỏi Tây cung môn, lật đật chạy đến Hàn Lâm Viện tìm được một bộ triều phục cũ rích bạc màu, sau đó lại chạy về Chính Môn (Cổng chính) để nhập cung, đảo qua đảo lại khiến hắn mồ hôi ròng ròng.

Tới Chân Ương Điện, có người chú ý tới bộ dáng lôi thôi của hắn, bèn trêu chọc, “Lạc đại nhân, triều phục của ngài sao thế, ngài là tân quan mới nhậm chức, sao lại mặc triều phục cũ thế kia, đây là đồ Hoàng Thượng ban cho, ngài quá là không quý trọng nha.”

Lạc Bình sửa sang lại y sam, trả lời, “Quách đại nhân chớ nói đùa, Lạc Bình là quá mức yêu quý, mỗi ngày đều tự mình giặt giũ, nhưng tay chân vụng về làm bạc cả màu áo. Ta nghĩ Hoàng Thượng hẳn là sẽ không trách tội ta đâu.”

Tỉnh bơ nói xạo, Lạc Bình chặn miệng kẻ kia, lúc này Hoàng Thượng đã giá lâm Chân Ương Điện, tất cả vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Các khanh gia bình thân.”

Uy nghiêm hiển hách ngồi trên đại điện, nghị bàn xong việc cứu tế Bắc Cảnh chịu lũ lụt Hoàng Hà, Hoàng Thượng gác lại mấy bản tấu chương.

“Hữu đô Ngự sử Trương Nhuận Trạch, Thống lĩnh Cấm vệ Trình Chính An, hai người các ngươi đồng thời trình tấu vạch tội đối phương, tự lôi kéo ý kiến tán thành, sao nào, Chân Ương Điện của trẫm là nơi để các ngươi tranh chấp sao?”

Hai người kia nghe thấy lời này, cuống quít quỳ xuống thanh minh.

Trương Nhuận Trạch nói, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Trình Chính An trong lúc thường trực tự ý rời khỏi trạm gác mà không có nguyên nhân, khiến Đô Lương Thai bị kẻ cắp xâm nhập, Đô Sát viện Thập Tam bẩm báo lên, công văn do Ngự Sử giám sát đều bị lục lọi đến loạn thất bát tao, mong Hoàng Thượng làm chủ cho thần.”

Trình Chính An nói, “Hoàng Thượng, thần không hề tự ý rời khỏi trạm gác, lời này chỉ là vu hãm! Ngược lại, hôm đó thần bắt gặp Trương Ngự sử giao dịch cùng với một kẻ khả nghi, ước chừng khoảng nghìn lạng bạc, đó không phải là nhận hối lộ thì là gì?”



Hai người bên nào cũng cho là mình là đúng, nhao nhao ầm ĩ, Đô Sát Viện cùng Cấm vệ quân đều có kẻ đồng tình, Hoàng Thượng phiền muộn, thẳng tay xử phạt cả hai, một người phạt bổng lộc hai năm, quân côn một trăm gậy, một người giáng chức, giao cho Hình Bộ xử lý.

Vốn trò khôi hài này đến đây là xong, ai ngờ Lạc Bình đột nhiên xen vào.

Hắn nói, “Xin Hoàng Thượng nghĩ lại. Hiền tướng Ngụy Trưng năm xưa đã từng có lời can gián như sau: Ân sở gia tắc tư vô nhân hỉ dĩ mậu thưởng, phạt sở cập tắc tư vô nhân nộ nhi lạm hình (*). Việc này còn chưa sáng tỏ, xin Hoàng Thượng chớ vội kết luận.”

((*):Trích từ “Gián Thái Tông thập tư sớ” (Mười điều khuyên can vua) của Ngụy Trưng (nhà chính trị và sử học đầu thời Đường) – Đại khái mình hiểu như sau: khi ban thưởng, không nên vì vui vẻ mà thưởng quá nhiều, lúc xử phạt, không nên vì tức giận mà phạt quá nặng.)

Mọi người trên đại điện đều cảm thấy hắn điên rồi.

Ai cũng biết hiện giờ Hoàng Thượng tâm tình không tốt, vậy mà Lạc Bình còn cố tình chạm vào nghịch lân của Người, không phải muốn chết thì là gì nữa?

Hoàng Thượng quả thật không mấy vui vẻ, “Lạc khanh nói lời ấy có ý gì? Khanh nói trẫm xử trí không đúng sao?”

Lạc Bình đáp, “Tâm trạng của hai vị đại nhân đều khá kích động, phán đoán dựa theo lời buộc tội của họ với đối phương đều có chút thiếu xác đáng, chẳng bằng để hai vị tự thuật việc mình đã làm hôm đó, giúp Hoàng Thượng nhận định lại một lần.”

Hai vị đại nhân kia cũng có chút bất ngờ, hớ? Sao tự nhiên nửa đường lại nhảy ra một tiểu tử mới mọc tóc? Đã vậy còn là một tiểu tử mới mọc tóc không muốn sống.

Tuy nhiên Hoàng Thượng chẳng những không nổi giận mà còn gật đầu cho phép. Vậy nên hai người kia liền kể lại tình hình chính bản thân ngày đó.

Nguyên lai là hôm đó bệnh tình của mẫu thân Trình Tướng quân trở nên nguy kịch, hắn bất đắc dĩ phải tìm người trực thay để quay về chăm sóc mẫu thân. Trùng hợp thế nào, đêm đó lại xuất hiện kẻ trộm gian xảo, thả thuốc mê đánh ngã các tướng sĩ, sau đó đơn thương độc mã xông vào Đô Lương Thai. Hiện giờ Cấm vệ quân đã bị xử phạt toàn bộ, một số huynh đệ còn nằm úp sấp trên giường không thể động đậy, chẳng biết tại sao tất cả tội lỗi lại đổ lên đầu hắn.

Mà Trương Ngự sử cũng không ăn hối lộ, tuy không muốn mở miệng, nhưng hắn vẫn phải bất đắc dĩ khai ra, hôm đó là hắn đến trả nợ cờ bạc cho thằng con bất hiếu, tiền ấy là hắn giao đi, không phải hắn nhận về.

Tất cả đều chỉ là hiểu lầm, chẳng qua hai người này xưa nay vốn có hiềm khích, bèn nhân cơ hội trình tấu vạch tội nhau.

________________________________________

Sự tình được giải quyết, hai đương sự cũng không bị làm sao, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng tiểu Tu soạn Lạc Bình này nhất định là cực kỳ xui xẻo. Làm quan là phải hững hờ, hắn náo loạn như thế, còn đụng chạm Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ là người chịu trận đầu tiên.

Chẳng ngờ rằng, ngoài dự kiến của bọn họ, tuy sắc mặt Hoàng Thượng không được tốt, nhưng mở miệng lại đi khích lệ Lạc Bình, “Lạc khanh quả không uổng phí thanh xuân, gan dạ mà chính trực, dám thẳng thắn can gián, hoàn toàn có thể sánh với Ngụy Trưng.”

Sau đó lại như đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Lạc khanh, khanh nhìn việc nhìn người rất cẩn thận tỉ mỉ, lại có chính kiến của riêng mình, trẫm bổ nhiệm khanh làm Đại Lý Tự Thiếu khanh (Thiếu khanh là chức quan hỗ trợ/giúp việc cho Chánh khanh/Tự khanh, tương tự như Thái sư thì có Thiếu sư). Trẫm cho khanh một tháng đọc [Luật lệ Đại Thừa], đến lúc đó Đại Lý Tự sẽ sát hạch khanh, nếu khanh vượt qua thì cứ từ đó mà bắt đầu.”

“Dạ, vi thần tuân chỉ.”

— Cạch cạch.

Gần như có thể nghe thấy tiếng cằm của mấy vị các đại thần rơi xuống đất.

Thế này là thế nào? Hoàng Thượng không bao giờ chấp nhận kẻ khác đối nghịch mình, giờ nói thế là có ý gì?

Ý là thế đó, Người đúng thật muốn dung túng Lạc Bình, thiên vị Lạc Bình, ai cũng không được nói nhảm nữa.

Mặt mũi mọi người nhìn rất phức tạp, chỉ có Lạc Bình vẫn giữ nguyên bộ dáng không liên quan, không vui không buồn.

Có người đứng sau châm chọc hắn, “Chẳng biết hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi gì mà được Hoàng Thượng tín nhiệm như thế. Hắn nghĩ mình là hiền tướng Ngụy Trưng? Theo ta thấy, căn bản chỉ là thứ nịnh thần mà thôi.”

Lạc Bình không so đo với bọn họ, bởi vì bọn họ nói đúng. Kiếp trước, hắn thực sự có so sánh mình với Ngụy Trưng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thành “Nịnh thần” trong miệng bọn họ.

Cái gì không uổng thanh xuân, con mẹ ngươi chứ, uổng thanh xuân!

Những gì hiện giờ Hoàng Thượng cho hắn, rốt cuộc rồi cũng lấy lại cả thôi.

Năm đó vào lúc hai bàn tay trắng, hắn đã “Uổng phí thanh xuân” ra sao, lại “Hối tiếc không kịp” cỡ nào.

Chỉ có điều, hiện tại nếu hắn đã biết đây là con đường tắt để thăng quan, vì sao không đi?

Lúc này hắn sẽ không bao giờ trắng tay nữa, khi Hoàng Thượng lấy lại tất cả, ít nhất hắn vẫn còn có Chu Đường.

Những thứ khác, hắn chẳng buồn so đo làm gì.

________________________________________

Sau khi lâm triều, Lạc Bình chen chúc ra khỏi Chân Ương Điện, Đại Lý Tự Khanh tìm hắn nói mấy câu, đại khái là chuẩn bị cho tốt vân vân, Lạc Bình cung kính nghe lời.

Còn chưa đi đến Tây Cung Môn, hắn bỗng nhiên bị một thái giám kéo lại.

Thái giám nói, “Lạc đại nhân, hoàng thượng triệu kiến.”

Lạc Bình hơi ngây người, trong lòng đã có cân nhắc —-

Xem ra chuyện hắn một mình vào cung đêm qua, Hoàng Thượng đang muốn truy cứu.

Theo thái giám tới Vãn Chiếu Đình, Hoàng Thượng chỉ để lại hai cung nữ hầu hạ, những kẻ khác đều cho lui.

Quả nhiên, Hoàng Thượng hỏi, “Đêm qua Lạc khanh ngủ lại Phù Đông Điện?”

Lạc Bình gật đầu, “Dạ. Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần chỉ là…”

Không đợi hắn giải thích, Hoàng Thượng đã nói luôn, “Chuyện như thế nào trẫm đã biết rồi. Đường nhi bị kinh hách, gọi khanh đến giúp nó. Nghe thị nữ của Đường nhi nói, Đường nhi muốn nghe khanh kể chuyện cổ, giao tình của các khanh không tồi?”

Nghe vậy, Lạc Bình cảm thấy hơi an tâm, xem ra Vân Hương đã trả lời đúng theo những gì hắn căn dặn, nói rằng Chu Đường lúc rãnh rỗi chỉ tìm hắn giải khuây.

“Sau thưởng xuân yến, thần cùng Thất điện hạ có gặp qua vài lần, Thất điện hạ mặc dù không thích đọc sách, nhưng lại rất hứng thú với tin đồn các nơi và chuyện xưa kỳ lạ, đôi khi thần có kể cho Thất điện hạ nghe, thường xuyên qua lại cũng khá quen thân.”

“Ừm,” Hoàng Thượng từ chối cho ý kiến, đưa tay ý bảo thị nữ bưng lên một chiếc hộp gỗ, “Lạc khanh, khi lâm triều trẫm tặng khanh một cơ hội thăng quan, giờ trẫm ban cho khanh thêm một lễ vật, khanh mở ra xem đi.”

Đáy lòng chùng xuống, đối với lễ vật này, Lạc Bình có linh cảm xấu. Dạ một tiếng, hắn bước tới mở hộp ra. Nhìn thấy vật đặt bên trong, hắn hít một hơi thật sâu —-

Đó là đầu của người thị vệ tối hôm qua cho hắn vào cung.

Máu me, tựa như oán hận và không cam lòng, bám dính trên khuôn mặt trắng bệch.

Một cơn run rẩy quen thuộc lan tràn khắp thân thể, Lạc Bình vô thức nhìn xuống đôi bàn tay.

Hai bàn tay này, lại phải mang thêm một món nợ máu.

Hoàng Thượng nhìn hắn, “Chuyện đêm qua, trẫm không truy cứu nữa.”

Lạc Bình cầm hộp gỗ, quỳ gối xuống đất, “Thần khấu tạ Hoàng Thượng ban cho.”

Người này chịu tội thay hắn, Thiên tử khoan dung cho hắn, nhưng cũng đang cảnh cáo hắn.

“Đứng lên đi. Tự ý vào cung là chuyện nhỏ, kết bè kết cánh mới là việc lớn, Lạc khanh tự suy ngẫm cho tốt.”

“Thần ghi nhớ trong lòng.”