Đương Niên Ly Tao

Chương 15




HÀI ĐỀ VIỄN

________________________________________

Lạc Bình nằm trên giường, trong đầu phác hoạ bộ dáng Chu Đường lúc đọc thư.

Chắc là sẽ tức tối xé luôn nhỉ, hoặc là giữ lại làm chứng cứ về sau?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở nụ cười, từng phản ứng của đứa bé kia đều hiện ra rất rõ, hình ảnh sinh động vô cùng, khiến cho đau đớn trên người cũng giảm đi không ít.

Chu Đường là một đứa nhỏ rất cứng cỏi, tuy khá bướng bỉnh, nhưng tuyệt đối không bao giờ yếu thế nhận thua, cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại. Cho nên Lạc Bình cảm thấy mình không cần quá nuông chiều y, ngôn từ kịch liệt một chút hẳn là không vấn đề gì.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn lại hơi cảm thấy mất mát.

Đứa nhỏ đó là do một tay hắn dạy dỗ, hắn thích y cứ giữ lấy tính trẻ con, thật lòng hắn không hy vọng y lớn lên thành Chu Đường khôn khéo và quyết đoán của ngày đó, nhưng hắn cũng hiểu, y là một nam nhân phải ngồi trên Long ỷ, bên cạnh y, không nên có bất cứ chỗ dựa nào.

Lạc Bình sẽ không để cho chính mình tự phụ giống như năm đó, tưởng rằng mình có thể vì y mà chống đỡ nửa bầu trời, để rồi kết quả là gì? Hắn nhận ra người nọ đã sớm không cần hắn nữa.

Tại hắn, là tại hắn tham, tham quyền thế, còn tham lòng người…

Miên man suy nghĩ thật lâu, tâm tình cũng lên xuống thất thường, tiền sinh và hiện thế lẫn lộn cùng một chỗ, trí nhớ hỗn loạn quay cuồng, khiến cho người hắn cũng lả đi.

“Đại phu! Đại phu đến mau! Lão gia lại lên cơn sốt! Còn cả miệng vết thương chỗ này hình như nhiễm trùng rồi! Làm sao bây giờ đại phu ơi!”

“Tôn đại nương, đừng hoảng, ta không sao.”

“Cái gì mà không sao! Người gầy đi một vòng rồi còn bảo không sao? Mau để đại phu nhìn xem!”

Đại phu mang theo hòm thuốc đến, nhìn nhìn vết thương trên cánh tay hắn rồi nói, “Không được rồi, phải khoét phần thịt thối rữa ra, bằng không vết thương này sẽ chuyển biến xấu.”

“Khoét đi, khoét hết đi.” Lạc Bình nói, “Khoét càng sâu càng tốt.”

Nếu như hắn cũng có thể khoét sạch chuyện xưa trong lòng thì tốt rồi. Giữa cơn đau đớn, Lạc Bình đã nghĩ như vậy.

Đau đớn này còn dễ chịu hơn nhiều so với những mỏi mệt tới nát lòng của năm xưa .

________________________________________

Chu Đường ngoan ngoãn uống thuốc hai ngày, thân thể đã khá lên thấy rõ, tinh thần cũng dần khôi phục, thậm chí còn có thể lén tới rừng trúc giương cung luyện kiếm.

Sáng sớm, y dành hẳn một canh giờ trung bình tấn, tập thêm một bộ kiếm pháp đơn giản, thần thanh khí sảng cực kỳ. Lau mồ hôi trán, y trở lại Phù Đông Điện, ngắm nghía bức thư được nham nhở dính lại kia, rốt cục vẫn nhịn không nổi, nhấc chân định đi Hàn Lâm Viện.

Vân Hương vừa thấy y làm thế, vội vàng ngăn ở cửa.

Chu Đường nhướn mày, “Ngươi làm cái gì vậy?”

Vân Hương nói, “Điện hạ, bệnh của người vẫn chưa khỏi hắn…”

“Bệnh của ta đã khỏi rồi.”

“Nhưng mà Lạc đại nhân… Lạc đại nhân phải chuẩn bị cho kỳ sát hạch vào Đại Lý Tự, hiện đang rất bận…”

“Hắn bận hay không bận quan hệ gì tới ngươi?” Chu Đường có chút mất hứng, “Vân Hương, sao ngươi lại ngăn cấm ta đi gặp hắn? Ngươi và hắn không có chuyện gì gạt ta chứ?”

Lúc Chu Đường hỏi những lời này, kỳ thật ở trong lòng y đang thầm mắng “Sắc quỷ tiểu phu tử”, nhưng vào tới tai Vân Hương thì lại thành ý tứ khác.

Lạc đại nhân bị thương, còn có chuyện Lục hoàng tử mưu hại, rốt cuộc có nên nói ra hay không, nàng hiểu khổ tâm của Lạc đại nhân, hắn sợ nếu mình tiết lộ, Chu Đường sẽ bị kích động rồi đi gây chuyện. một Hoàng tử mà tự ý gây xích mích là điều không tốt, huống chi Thất hoàng tử còn không có chỗ dựa vững chắc nào…

Thấy Vân Hương chần chừ không trả lời, Chu Đường càng sinh nghi, “Sao thế? Các ngươi thực sự có chuyện gạt ta?”

Vân Hương bối rối khuyên nhủ, “Điện hạ, ngài không cần đến Hàn Lâm Viện nữa.”

Chu Đường hừ một tiếng, “Hàn Lâm Viện thì sao, đừng nói bây giờ hắn còn chưa thăng quan, cho dù hắn thật sự được vào Đại Lý Tự, ta đường đường là một Hoàng tử, chẳng lẽ còn không đủ tư cách đi tìm hắn sao?!”

“Không phải ý này!” Vân Hương nóng nảy, quyết định làm theo trái tim mình, mang tất cả mọi chuyện ra nói cho y biết. Nghĩ đến những vết thương dữ tợn trên thân thể người nọ, đáy lòng nàng khổ sở vô cùng, giọng nói cũng nghẹn ngào theo.

“Điện hạ, ngài hãy nghe ta nói, Lạc đại nhân không ở Hàn Lâm Viện, mấy ngày này hắn đều chỉ ở nhà, ngay cả xuống giường đi lại cũng không làm được!”

Chu Đường không kịp phản ứng, “Ngươi nói gì? Hắn bị ốm?”

Vân Hương lắc đầu, “Không phải bị ốm, mà là bị thương.”

Chu Đường lắp bắp kinh hãi, “Bị thương? Sao hắn lại bị thương? Ai làm bị thương hắn?”

Vân Hương nhìn quanh, “Điện hạ, chúng ta vào nhà nói.”

Sau đó Vân Hương mang tất cả những gì mình biết, cẩn thận cặn kẽ kể lại cho Chu Đường, chuyện Lục hoàng tử dẫn theo chó điên vào cung, tại sao Lạc Bình bị chó săn tấn công, hiện nay thương thế của hắn như thế nào…

Nguyên bản nàng nghĩ, chủ tử nhà mình nghe xong chắc chắn sẽ rất kích động, nếu không đến phủ Lạc đại nhân hỏi thăm, thì cũng phải là đi tìm Lục hoàng tử tranh luận, nàng thậm chí đã chuẩn bị tốt lời khuyên và lí do thoái thác để nói với y, ai ngờ Chu Đường lại bình tĩnh đến bất ngờ.

Y chỉ cầm lên bức thư mình đã xé, chỉ vào một góc rồi nói, “Đây là máu của hắn, phải không?”

Vân Hương ngẩn người, nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên trên tờ giấy có dính một vệt màu đỏ rất nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.

Nàng trả lời, “Dạ, có thể là băng gạc trên cổ tay Lạc đại nhân trượt qua đó.”

Chu Đường đặt bức thư lại chỗ cũ, cẩn thận như đối với bảo vật trân quý vô cùng.

“Hắn bị thương rất nặng, nhưng đó cũng không phải lý do hắn không đến gặp ta. Hắn còn bị Phụ hoàng uy hiếp, phải không? Hắn bảo ngươi trông chừng ta dưỡng bệnh, bảo ngươi đừng nói gì với ta hết, phải không?”

“…” Vân Hương không biết nên trả lời như thế nào.

Chu Đường dùng câu hỏi, nhưng không phải hỏi nàng.

Hôm nay y vào rừng trúc. Từng cọng cây ngọn cỏ ở đó y đều rất quen thuộc, rồi y phát hiện một đống đất lạ hơi nhô lên. Y đã biết, bên dưới đó mai táng cái đầu của một thị vệ gác cổng cung.

Lạc Bình vì y, mang trên lưng món nợ máu.

Lạc Bình vì y, gánh lấy căm hận của Lục hoàng tử.

“Đừng coi ta là đồ ngốc… Đừng coi ta là đứa trẻ con chẳng làm được cái gì… Tiểu phu tử, ta sẽ không bao giờ khiến ngươi thất vọng nữa…”

Vân Hương nghe thấy chủ tử nhẹ giọng thì thào, nàng nhìn y, vốn muốn nói vài câu an ủi, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở về.

Đó không phải là đôi mắt của một đứa trẻ mười tuổi.

Vân Hương run rẩy nhìn sự hung ác mà tàn độc hiện hữu trong đôi mắt kia. Từ thời khắc này nàng đã hiểu được, chủ tử của mình không phải là kẻ cần được ai an ủi.

Cho dù y cần, cũng chỉ cần của một người thôi.

________________________________________

Hôm đó Chu Đường không xuất cung.

Lục hoàng tử Chu Dương dùng bữa tối, phát hiện thấy mấy miếng thịt đặc biệt xanh xao.

Chỗ thịt đó nhìn không được đẹp mắt, ngửi cũng không mấy thơm tho.

Không rõ đây là loại thịt gì, chẳng hiểu tay nghề đầu bếp thụt lùi ra sao, miếng thì cháy đen sì, miếng lại hình như vẫn còn tươi, bốc ra một thứ mùi tanh tưởi hôi hám.

Lục hoàng tử xuất phát từ tò mò nên mới thử một chút, rồi lập tức phun ra, “Đây là cái gì thế? Khó ăn quá!”

Dư quý phi nhìn cũng không muốn ăn, liền sai người đổ đi.

Tiểu thái giám phụng mệnh đi đổ thịt nhận ra, “Đây hình như là… Thịt chó?”

Thân là người yêu cẩu, Chu Dương và Dư quý phi thiếu chút nữa thì nôn mửa, “Nhanh đem vứt đi!”

“Dạ, nô tài tuân mệnh.”

Lúc tiểu thái giám lui ra ngoài, hắn nghe người làm vườn nói, hoa mẫu đơn có thể dùng thịt để chăm bón, vì thế hắn mang đồ ăn bỏ trong vườn hoa mẫu đơn.

Chẳng ngờ chỉ qua một đêm, vài nhánh mẫu đơn mới nở nhất loạt héo rũ, nhìn lại chỗ thịt bỏ đó, vô số kiến chết xung quanh.

Biết được việc này, Dư quý phi quá sợ hãi, vội vàng gọi thái y tới chẩn trị cho Chu Dương, tuy rằng không ăn, nhưng Chu Dương cũng đã chạm vào, quý phi nương nương vô cùng lo lắng.

Cũng may thái y nói Lục hoàng tử không có gì đáng lo ngại.

Nương nương lại bảo thái y kiểm tra số thịt kia, thái y kinh ngạc báo lại, “Đây là thịt chó bị thạch tín độc chết, không thể ăn được đâu!”

Chu Dương ngồi một bên liền trắng bệch, tựa như bị kinh hách ghê gớm.

Dư quý phi thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi hắn làm sao vậy, Chu Dương cắn chặt răng không trả lời. Dư quý phi muốn phái người tra rõ việc này, hắn cũng chết sống không cho, quấy phá đến nỗi Quý phi nương nương đành phải từ bỏ.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong tẩm điện (buồng ngủ) của Lục hoàng tử truyền ra một tiếng thét thảm thiết thê lương.

Mọi người đẩy cửa vào, chỉ thấy trên đầu giường có một nửa cái đầu chó, răng nanh nham nhở, nhìn cực kỳ dữ tợn. Mà Lục hoàng tử ngồi ở trên giường thì khiếp hãi đến ngu dốt luôn.

Mãi tới khi Tam hoàng tử tiến cung, sự tình mới được đè ép xuống. Bởi vì liên lụy tới mưu đồ gây rối của chính mình, bọn họ không dám để lộ ra, nên chỉ đành rải một lời đồn chó điên báo thù linh tinh cho qua chuyện.

Lục hoàng tử đần độn rất lâu mới khôi phục thần trí, nhưng kể từ đó cứ nhìn thấy cẩu là sợ đến mất hồn mất vía.

Dư quý phi chẳng còn cách nào khác, đành phải bỏ đi sở thích, đem bảy-tám chú cún cưng đuổi về nhà mẹ đẻ.

________________________________________

Lạc Bình tuy rằng đóng cửa không ra ngoài, nhưng vẫn biết được chính xác những gì xảy ra trong cung.

Lục hoàng tử xảy ra chuyện như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng biết là tác phẩm của ai, nhất thời hắn chỉ cảm thấy trăm mối ngổn ngang, vừa an tâm, lại vừa lo lắng.

Đứa bé kia trưởng thành quá nhanh.

Y đã học xong ẩn nhẫn, học xong trả thù, học xong dụng tâm cơ. Đối với một đứa nhỏ mười tuổi mà nói, việc này tàn khốc đến không ngờ.

Lạc Bình hiểu, tất cả là do hắn dạy dỗ, nhưng hắn cũng không muốn đứa bé này học nhanh như vậy, tốt như vậy. Y vẫn còn là trẻ con, hắn không muốn chút khờ dại cuối cùng của y lại mất đi nhanh đến thế.

Ở trong mâu thuẫn, hắn nghênh đón một cuộc trùng phùng không ngoài ý muốn.

Chu Đường bước vào căn phòng kín mít, y vừa ngồi xuống bên mép giường, lập tức cởi giày nhỏ, cả người tiến sát lại gần hắn.

Y không đề cập tới chuyện Lạc Bình giấu diếm mình, cũng không đề cập tới chuyện mình đánh bẫy Lục hoàng tử, chỉ dựa vào bên cạnh hắn, cẩn thận kiểm tra các vết thương, thấy quá đáng sợ, bèn nhẹ nhàng thổi thổi, y hỏi hắn, “Còn đau không?”

Lạc Bình từ từ nhắm mắt lại, lắc đầu.

Chu Đường nói, “Tiểu phu tử, ngươi biết không, mấy ngày này ta rất muốn gặp ngươi. Ta đã học xong [Mạnh Tử] rồi, ngươi tiếp tục giảng bài cho ta được không?”

Lạc Bình gật đầu.

“Tiểu phu tử, vì sao không mở mắt nhìn ta?”

Hắn mở mắt ra, nhìn y thật sâu, gọi một tiếng “Điện hạ”.

Chu Đường có vẻ rất sung sướng, “Tiểu phu tử, từ giờ trở đi, ta sẽ không trốn phía sau để ngươi che chở nữa. Ta sẽ bảo vệ chính mình, cũng sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi tin tưởng ta nhé, được không?”

Lạc Bình lại gật đầu. Thân thể mềm mại nhỏ bé dựa vào hắn, rõ ràng không đụng tới miệng vết thương, nhưng hắn lại cảm thấy đau đớn nhói lên.

“Tiểu phu tử, về sau, khi chúng ta chỉ có một mình, ngươi không cần gọi ta là “Điện hạ”, cứ gọi Tiểu Đường được không?”

“…”

“Được không?”

“…Được, Tiểu Đường.”

Hắn kìm lòng không đậu nên đáp ứng, gọi y như vậy, trong lòng hắn thật ngọt, thật êm.

Nhưng hắn cũng biết, cái danh xưng vô cùng thân thiết này, e rằng chỉ mấy năm nữa thôi, hắn sẽ không bao giờ có thể nhắc tới nữa.

Hai tiếng “Tiểu Đường” thật giống như thời thanh xuân ngây dại, giống như phù dung sớm nở tối tàn, giống như một giấc mộng, hồi tưởng thì đẹp đẽ, nhưng nếu đưa tay muốn chạm vào, lại đau đến thấu tâm can.

Rồi y sẽ trở thành một người mà cả thiên hạ phải kiêng kỵ, hắn cũng không thể không kiêng kỵ.

Y sẽ trở thành Thánh Thượng anh minh uy vũ, y sẽ không còn là Tiểu Đường quấn quít hỏi hắn “Được không”.

Hắn lại không biết suy nghĩ trong lòng của Chu Đường.

Chu Đường không phải chỉ nói cho có, lại càng không phải đang lừa gạt hắn. Điều duy nhất y muốn làm, chính là khóa chặt người này ở bên cạnh mình, dùng hết mọi biện pháp khóa chặt hắn lại.

Y muốn trở thành Đế vương, để có thể cho hắn một chức quan lớn nhất, còn phải cho hắn một địa vị khác hẳn người thường —

Địa vị duy nhất trên thế giới này, người duy nhất có thể gọi y là “Tiểu Đường”.

Đây là lời hứa y đặt ra cho mình, cũng là thệ ước y dành tặng Lạc Bình.

Vì thế, y bắt buộc chính mình phải mau lớn lên, thu lại tất cả ngây thơ, chỉ khi ở trước mặt người này mới hé ra một chút, để tìm cách giành lấy nụ cười của hắn.

Hai người dựa sát vào nhau, cùng ôm tâm tư, hàn huyên câu được câu mất, thẳng đến khi Lạc Bình mệt mỏi thiếp đi.

Chu Đường lặng lẽ ngắm nhìn tiểu phu tử ngủ say, nhẹ vuốt ve hàng lông mày nhíu chặt của hắn, ngón tay quấn lấy một lọn tóc đen, một vòng lại một vòng, càng cuốn càng chặt.

Sau đó y lại không tự chủ được mà kề sát vào bên cổ hắn, khẽ hít ngửi, lẫn trong mùi thuốc còn có hương sen thoang thoảng, thanh thoát nhẹ nhàng, Chu Đường bất giác nóng phừng phừng lên.

Y hoảng sợ, cho là mình lại phát sốt, nhưng sờ cái trán cũng không thấy nóng lắm, hơn nữa tuyệt không khó chịu, vì thế y lại như cũ, cuộn tròn bên cạnh Lạc Bình.

Không phải hương vị của Trịch Trục ngọc, Chu Đường mơ màng nghĩ, đó là mùi thơm của tiểu phu tử, ấm áp mà rất thân quen, tựa như thật lâu trước kia, người này đã gần gũi mình như vậy.

________________________________________

*Phù dung là này nhé ^^ :