Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 24: Phát hiện bất ngờ




“Nghe nói ‘Kinh thành ngũ công tử’ thường xuyên tụ tập tại trà lâu này.” Cao Vấn nói. Hắn và Cao Hành, A Tài ngồi ở vị trí có tầm nhìn dễ dàng trong trà lâu, nhưng không khiến người khác chú ý.

Cao Hành nhìn chằm chằm cửa ra vào, A Tài cúi đầu uống trà, “Thế nào? Trà này thế nào?” Cao Vấn cười nhìn A Tài.

“Ngạch, ta không tìm hiểu về trà.” A Tài gãi gãi đầu, “Nhưng cái này đã uống một hai bình, uống có vẻ nhiều.”

Nụ cười cứng lại trên môi Cao Vấn, Cao Hành nhịn không được cười ra tiếng, “Đại ca, hắn chỉ thành thạo về thi thể và phá án mà thôi.”

“Chuyên tâm thành thạo trong công việc, ngươi cần phải học tập A Tài mới đúng.” Cao Vấn khôi phục lại cười nói.

Cao Hành nhìn xuống chén trà uống xong rồi nhìn A Tài, không nói tiếp. Xác thực, người này có ưu điểm như vậy.

“Bọn họ đến.” Cao Vấn ngưng cười nhìn về phía cửa ra vào, A Tài và Cao Hành cũng nhìn lại.

Chỉ thấy năm nam tử cao thấp khác nhau y phục chỉnh tề tiến vào, chưởng qũy trực tiếp nghênh đón, dẫn năm người lên lầu hai, vừa vặn trong tầm mắt của bàn A Tài, dùng tốc độ nhanh nhất dọn trà cụ.

“Từng người trong bọn họ là ai?” A Tài hỏi.

“Ngồi đối diện chúng ta là Lữ Khánh, bên trái hắn lần lượt là Lý Chí Nham, Hà Khiêm, bên tay phải lần lượt là Vương Tiết và Liễu Nghị.” Cao Vấn nói rõ.

“Đại ca, bây giờ chúng ta đến hỏi chứ?” Cao Hành hỏi.

“Ân, đi.” Nói xong, Cao Vấn đứng lên trước, Cao Hành và A Tài theo sát phía sau, ba người lên lầu hai.

“Quấy rầy một chút.” Cao Vấn khách khí nói.

“Ngươi là ai? Vẻ mặt Liễu Nghị không kiên nhẫn, chỉ liếc nhìn ba người một cái rồi dời mắt, tiếp tục xem Lữ Khánh pha trà, mà Lữ Khánh chẳng hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn bình trà trong tay.

Cao Hành vừa định lên tiếng, lại bị A Tài giữ chặt, chỉ nghe Cao Vấn nói, “Tại hạ là bộ đầu của phủ Lâm Dương, Cao Vấn.”

“Bộ đầu?” Liễu Nghị “Cáp” Một tiếng,“Sao vậy, chúng ta uống trà ở đây là phạm pháp?”

“Đương nhiên không phải, chúng ta muốn thỉnh giáo các vị về án tử Dung Tử Uyển cô nương ở Lệ Xuân viện.” Cao Vấn không giận không vội, hiển nhiên là đã quen ứng phó với những kẻ quyền quý ở kinh thành.

Tay Lữ Khánh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục rửa chén.

“Ngươi hoài nghi chúng ta giết người sao?” Liễu Nghị nhìn về phía bọn họ cười rộ lên, như là nghe được một chuyện nực cười.

“Theo người ở Lệ Xuân viện chứng thực, người Dung cô nương nhìn thấy cuối cùng trước khi chết là Lữ công tử, cho nên chúng ta chỉ theo lệ tới đây hỏi thăm.” Cao Vấn nói.

“Ý ngươi là….” Lữ Khánh buông ấm trà, giơ tay lên ngăn cản lời của Liễu Nghị.

“Ngươi muốn hỏi điều gì?” Lữ Khánh diện vô biểu tình ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn Cao Vấn.

“Xin hỏi đêm hôm trước, ngươi đưa Dung cô nương về phòng thì xảy ra chuyện gì?” Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, mặc dù mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, trước kia nhìn thấy hắn từ xa, từng cho rằng hắn chỉ là một công tử bề ngoài tuấn mỹ bất phàm, không ngờ hắn tuổi trẻ lại có ánh mắt như thế, khiến người ta không dám đối mặt.

“Nàng hướng ta nói tạ ơn, sau đó ta liền rời đi.” Lữ Khánh nói.

“Chỉ như vậy?” Cao Hành không tin chuyện đơn giản như hắn nói.

“Nếu không?” Lữ Khánh hỏi lại.

“Xin hỏi trà xanh Lục An trong phòng Dung cô nương là Lữ công tử tặng?” A Tài nhìn Lữ Khánh hỏi.

Lúc này Lữ khánh mới chú ý, bên cạnh Cao Hành còn có một thiếu niên văn nhược, “Đúng vậy, trà thơm tặng mỹ nhân không được sao?” Hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại ánh mắt này.

“Tặng cống trà cho một cô nương Lệ Xuân viện, cái này không quá thích hợp?” Cao Vấn nói.

“Ta rất thưởng thức cầm nghệ của Dung cô nương, nàng đã mở miệng, ta đây đương nhiên phải nghĩ cách đạt thành nguyện vọng của mỹ nhân, khiến mỹ nhân thất vọng, là chuyện ta không làm được.” Chỉ thấy Lữ Khánh lộ ra nụ cười xấu xa của nam nhân, A Tài nghĩ thầm, người này trở mặt thật đúng là nhanh.

“Hôm qua Dung cô nương đánh đàn cho các vị, có biểu hiện gì khác thường không?” Cao Vấn lần lượt nhìn năm người, lại hỏi.

“Giống như thường ngày, không có gì khác.” Vương Tiết nói.

“Đa tạ các vị đã hợp tác, chúng ta không quấy rầy nữa.” Cao Vấn ôm quyền.

Chuẩn bị rời đi, A Tài đột nhiên nói, “Ngạch, ta còn một câu hỏi cuối cùng, Lữ công tử đưa Dung cô nương trở về phòng, nàng có mời ngươi uống trà không?”

“Không.” Lữ Khánh đáp.

“A, đa tạ.” A Tài cười nói tạ ơn, sau đó xoay người đuổi theo Cao Vấn và Cao Hành.

Năm người trầm mặc vài giây, Liễu Nghị đột nhiên nói, “Người nọ là ai?”

“Ngỗ tác mới tới của phủ Lâm Dương.” Người duy nhất đang ở quan trường, Vương Tiết đáp.

“Hắn? Ngỗ tác?” Ngỗ tác nghiệm thi?

————————–

“Ta cảm thấy Lữ Khánh có vấn đề.” Cao Hành nói, một đám vô công rồi nghề, lãng phí lương thực.

“Ta cảm thấy….” A Tài nói một nửa.

“Ngươi cảm thấy gì? Làm gì mà chỉ nói nửa câu.” Cái này không phải khiến hắn tò mò sao.

“Ta cảm thấy ngươi có thành kiến với hắn.” A Tài liếc hắn, nói.

“Ta….” Cao Hành giận đến không thở nổi.

“Xử án coi trọng chứng cứ, không thể bởi vì ngươi nhìn ai không vừa mắt mà áp đặt suy đoán, cái này sẽ hạn chế phán đoán của ngươi.” A Tài nói. “Nếu như Dung cô nương phát hiện manh mối vụ án triều đình mất trộm ngân lượng, vậy vì sao nàng có thể nắm chắc sẽ đem chứng cứ giao cho Ngô đại nhân vào ngày hôm sau? Cả ngày nàng đều ở hậu viện của Lệ Xuân viện, sao có được chứng cứ?”

“Nàng không ra khỏi cửa, trừ phi có người khác đưa cho nàng.” Cao Vấn dự đoán.

“Khách nhân nàng gặp hôm qua chỉ có ‘Kinh thành ngũ công tử’, không phải là bọn họ thì ai có thể đưa nàng chứng cứ?” Cao Hành cũng bắt đầu suy nghĩ.

“Hoặc là đối phương phát hiện nàng còn đang điều tra án tử năm trước, liền giả ý muốn cung cấp chứng cứ, kì thực là muốn giết người diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn.” A Tài phân tích các khả năng.

“Dạo qua một vòng lại tập trung trên năm người bọn họ.” Cao Hành tỏ vẻ “Ta đã nói bọn họ không phải người tốt”.

“Những cái này cũng chỉ là giả thiết.” A Tài nhắc nhở.

“Giả thiết lớn mật, chú ý chứng thực. Ta biết.” Cao Hành xoa xoa tay, nghĩ thầm, hắn sẽ tìm ra chứng cứ.

Tách khỏi hai huynh đệ Cao gia, A Tài nhớ tới lát nữa Thổ Đậu còn phải học, vì vậy trên đường về nhà liền rẽ vào Phúc Vượng cư mua chút điểm tâm.

Trở lại tiểu viện, thấy Thổ Đậu ở trong nội viện luyện chữ, không quấy rầy nó, trực tiếp đi vào thư phòng dọn điểm tâm ra bàn, nghĩ thầm, pha chút trà tốt hơn. Sau đó A Tài đến phòng bếp, dùng trà gì mới tốt, a, có, A Tài lấy ra trà xanh Lục An mang về từ Lệ Xuân viện, tuy nói trà càng kín gió càng tốt, nhưng cống trà dù kém thế nào vẫn hơn trà thường a. Nghĩ vậy liền mở bọc trà ra. Nhưng, dù sao nó cũng được lấy từ hiện trường án tử, không tốt lắm. Vì vậy bọc lại, nhưng nghĩ lại, đây không phải là phòng thí nghiệm lúc trước của hắn, thiết bị gì cũng không có, ngoại trừ những thứ mắt thường nhìn thấy, căn bản không thể nào kiểm nghiệm, giữ lại cũng không có tác dụng, dùng cũng tốt. Nghĩ đến đây, A Tài lại mở bọc giất ra, bốc lên một nắm, bỏ vào trong ấm, pha nước hảo, rồi rót trà vào hai chén.

Di? A Tài cúi đầu nhìn lá trà trong hai chén, sao không giống?

A Tài dùng chiếc đũa kẹp ra một lá trà lớn hơn, đặt ở trong tay. Lại kẹp ra một lá trà nhỏ hơn một chút, cẩn thận so sánh, hai lá trà này khác nhau. Lại nghiên cứu lá trà gói trong bọc giấy, phần lớn đều là lá trà bé, số lượng lá trà lớn rất ít. Chẳng lẽ…..

Nghĩ đến đây, A Tài gói kỹ bọc giấy, chạy ra sân, nói với Thổ Đậu, “Sư phụ đi ra ngoài một lát, lập tức quay lại.”

Thổ Đậu nhẹ gật đầu, tiếp tục luyện chữ.

A Tài chạy đến tiền viện của Cao phủ, vừa vặn gặp được Cao Chí, “Ngươi đi đâu mà vội vàng như vậy?”

“Ta có việc phải ra ngoài một chút.” Cao Chí nhìn hắn chạy ra ngoài, chuyện gì mà vội vậy chứ?

A Tài đi trên đường, nhìn biển hiệu của các cửa hàng, thẳng đến khi xuất hiện chữ trà.

“Chưởng qũy.” A Tài kêu lên.

Chưỡng quỹ trà trang xoay người, “Khách quan, muốn trà gì?”

“Ta muốn hỏi ngài một chút, đây là trà gì?” A Tài lấy ra lá trà nhỏ hơn từ bao trà, đưa cho chưởng qũy.

Chưởng qũy vừa nhìn vừa nói, “Phiến trà bình triển, thuận thẳng, ngay ngắn, lá lưng cuốn, không mang theo cuống, màu bảo lục, được sương phủ, mượt mà. Cái này…. Đây là trà xanh Lục An, đây là cống trà a. Khách quan, chỗ chúng ta cũng không có loại trà này.” Chưởng qũy sợ hãi nói.

“Đây là trà gì?” A Tài lấy ra lá trà lớn hơn trong bọc giấy, đưa cho chưởng qũy.

“Cái này…. Nhìn qua thì giống trà xanh Lục An, nhưng không phải.” Chưởng quỹ nói.

“Ngài có biết đây là trà gì không?” A Tài vội hỏi.

“Ta kinh doanh trà trang hơn mười năm, chưa bao giờ thấy hay nghe đến loại trà này.” Chưởng qũy trả cho A Tài.

A Tài kinh ngạc cất kỹ hai bọc giấy, “Đa tạ chưởng qũy.”

Quả nhiên không phải lá trà.

“Chưởng quỹ, ở gần đây có tiệm dược nào không?” A Tài hỏi.

“Qua con đường này là có.”

“Đa tạ.”

Vào tiệm dược, A Tài trực tiếp tìm chưởng quỹ, đem lá cây không rõ cho hắn.

“Đây là lá cây trúc đào.” Chưởng qũy cẩn thận quan sát, sau đó nói.

“Ngươi xác định?” A Tài hỏi.

“Lão phu xác định.” Chưởng qũy khẳng định.

Là lá cây trúc đào….. A Tài nghĩ thầm. A, xong rồi…. Vừa rồi uống nước hơi nhiều.

“Chỗ của ngươi có mao phòng (đại khái là wc) không? Mượn một chút.”

“A?” Chưởng quầy hiển nhiên không theo kịp lời A Tài.

“Có mao phòng không?” Khí thế có chút mãnh liệt.

“Ngạch, bên trong.” Chưởng qũy nói.

“Đa tạ.” A Tài kẹp lấy hai chân bước nhanh về hướng chưởng qũy chỉ.