Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 37: Say rượu




“…. Sao lại là hắn?” A Tài thì thào tự nói, “Chẳng lẽ….” Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu chuyển hướng Cao Vấn, “Ta nghĩ tới một người….”

Lúc này mọi người đã lấy lại tinh thần, “… Ai?” Cao Vấn chậm nửa nhịp, hỏi.

“Ta chưa thể khẳng định, nhưng…..” A Tài đến bên cạnh Cao Vấn, nói nhỏ vào tai hắn.

Hai mắt Cao Vấn sáng ngời, “Hắn?”

“Ân, tốt nhất là ngươi tự mình theo dõi, võ công của hắn thật sự rất lợi hại, cẩn thần đừng để bị phát hiện.”

“Ta đi đây.” Cao Vấn xoay người rời đi.

“Các ngươi nói gì đó?” Cao Hành bất mãn hỏi, còn xì xào bàn tán.

A Hành nhìn Cao Vấn rời đi, “Đi theo dõi người….” Nói xong cũng đi ra ngoài.

“Chờ ta…” Cao Hành đuổi theo.

Triển Cảnh Nham và Thổ Đậu nhặt lê trên mặt đất lên, bỏ vào giỏ trúc.

Thổ Đậu giật nhẹ y phục của y, “Tiên sinh, có phải Thổ Đậu gây trở ngại không?”

“Không đâu, ngươi đã giúp sư phụ ngươi một việc lớn.” Triển Cảnh Nham ôn nhu xoa đầu Thổ Đậu.

Vẻ mặt Thổ Đậu hoang mang.

————————–

“Uy, chúng ta đi đâu vậy?” Cao Hành theo sau lưng A Tài, mơ hồ hỏi.

“Hình bộ.” A Tài nói.

“A?” Lại phải lục lọi án cũ…

Đẩy cửa phòng hồ sơ, A Tài bước đến bàn tư liệu chồng chất, dựa vào trí nhờ tìm kiếm vị trí, cầm lấy một quyển, không phải, một quyển, không phải.

Cao Hành nhặt lên một quyển bị hắn ném sang, “Ngươi tìm cái gì?”

“Ta đang tìm án tử của Dung đại nhân….” Không phải, không phải, cũng không phải…..

Cao Hành cúi đầu nhìn một vài tư liệu bên cạnh, cầm lấy một quyển, nói, “Cái này?”

A Tài nhìn qua, vội vàng nhận lấy, “Đúng, chính là cái này….” Sau đó mở ra, đọc hình phạt…. Xem xong, A Tài nói nhỏ, “Hóa ra….”

Cao Hành giật lấy xem, “Tội của Dung Xương hắn phán tử, nam tử của Dung gia chém đầu thị chúng, dẹp tan oán giận của bách tích, nữ nhân của Dung gia bị bán làm quan nô…. Đúng vậy, lúc ấy phán thế này.”

“Tờ đằng sau…” A Tài liếc hắn.

“Thời gian: ngày mười tháng mười. Địa điểm, trước ngọ môn. Số người hành hình 9 người, Dung Xương, Dung Yến…. Chỉ có 8 người…. Thiếu 1 người, Dung Phong. Chú: Đêm trước hành hình, ngoại sanh của Dung Xương – Dung Phong đột nhiên điên khùng trong ngục, ngục tốt không kịp cản, hắn đâm đầu vào tường mà chết. Thi thể được chôn cất ở bãi tha ma.” Cao Hành không hiểu, “Cái này có gì không đúng?”

Trầm mặc một lát, A Tài chậm rãi nói, “Ta có một suy đoán…..”

Nghe xong suy nghĩ của A Tài, Cao Hành không thể khép lại miệng, “….. Ta đến thay đại ca, để hắn đi nghỉ ngơi.”

A Tài gật đầu.

Trở lại tiểu viện, Thổ Đậu đã nằm ngủ, Triển Cảnh Nham ngồi trong nội viện uống rượu một mình, thấy hắn trở về cũng không lên tiếng.

A Tài ngồi đến võng, thoáng lay động. “Còn chưa ngủ?”

“Ngươi cũng chưa ngủ.” Triển Cảnh Nham nói, giống như câu trả lời của A Tài ngày trước.

Hai người nhìn nhau cười, “Muốn uống rượu không?” Triển Cảnh Nham đưa cho hắn một chén.

A Tài rời khỏi võng, ngồi vào ghế đá, “Trong nhà có rượu?” Sao hắn không biết.

“Ta vừa ra ngoài mua.” Triển Cảnh Nham nói, về phần thiệt giả…. Tự biết.

Hắn ngửa đầu uống cạn, “Thơm quá, nhưng không có mùi rượu.”

“Đây là bách quả tửu, nghe tên là hiểu, tuy mùi rượu không nặng, nhưng có tác dụng chậm.” Triển Cảnh Nham giải thích.

“A, vậy không tính là rượu.” A Tài cầm bình rượu rót cho mình, lại uống một chén.

“Có manh mối mới, sao không thấy ngươi vui vẻ?” Triển Cảnh Nham chưa nói cho hắn biết, rượu hắn đang uống là cống rượu, hàng năm chỉ có hai bình.

Nghe hắn nói như vậy, A Tài lại rót một chén, “Ngươi nói xem, nếu người xấu ức hiếp người tốt nhưng không ai biết, người đó có nên trừng phạt tên xấu xa này?”

“Giống như Thổ Đậu, nếu Từ phu nhân không giết chưởng quỹ kia, Thổ Đậu vẫn còn bị ngược đãi. Đổi lại góc độ, Từ phu nhân đã cứu Thổ Đậu, đúng không?” Lại một chén rượu vào bụng.

“Mục đích giết người của phu nhân kia không phải vì cứu Thổ Đậu, nàng là vì mình.” Triển Cảnh Nham nói.

“Nhưng… Nhưng, nếu người tốt bị người xấu ức hiếp, chịu không được, sau đó giết người xấu, người tốt phải rơi đầu sao? Hơn nữa, nếu hắn không giết người xấu, người chết sẽ là hắn…..” A Tài nghiêng đầu nói, định cầm lấy bình rượu,thì bị Triển Cảnh Nham ngăn lại.

“Đó là bất đắc dĩ của người tốt, là mạng.” Thấy A Tài đã bắt đầu say rượu, Triển Cảnh Nham đặt bình rượu ra xa. Xem ra phát hiện mới khiến tâm trạng hắn không tốt.

“Nhiều thứ không công bằng…….. Người xấu vì tư dục có thể muốn làm gì thì làm, chịu khổ là người tốt, giống như Thổ Đậu, hài tử vô tội…..” Suy đoán hôm nay khiến hắn nhớ tới một án mạng ở kiếp trước, đó là một cô bé bị cha dượng xâm hại, bị nhốt trong một căn phòng, mẹ của cô bé vì tai nạn xe cộ mà nằm liệt giường, bị lừa gạt, mới mười tám tuổi đã gặp phải cảnh ngộ như vậy, rốt cuộc cô bé không chịu nổi thống khổ, nhân lúc cha dượng ngủ say, dùng vải trói tay chân của hắn lại, dùng gạt tàn thủy tinh đập chết người. Cô bé bị bắt, ánh mắt tĩnh lặng của cô bé lúc đó, A Tài vĩnh viễn nhớ rõ. Nhưng cuối cùng, cô bé vẫn bị phán quyết….

Rõ ràng là người bị hại, lại bị bức đến phải hại người. Lúc đó người kia cũng như vậy phải không….

A Tài đứng dậy, tựa vào bàn muốn đoạt lại bình rượu, lúc này hắn đã say, đứng không vững, lảo đảo ngã sang một bên. Triển Cảnh Nham ngồi đối diện cầm bình rượu, nhất thời không giữ chặt, A Tài trực tiếp ngã xuống.

Y vội vàng buông bình rượu đứng dậy, đỡ hắn lên.

“Ta, sao ta thấy bàn chân?” Triệu chứng say rượu từ từ hiển hiện.

“Ngươi ngã xuống.” Triển Cảnh Nham nói, giúp hắn phủi y phục.

“Sao ngươi lúc ẩn lúc hiện.” A Tài nâng đầu Triển Cảnh Nham, “Ẩn hiện đến mức ta choáng váng đầu.”

Triển Cảnh Nham bất đắc dĩ nói, “Ta không ẩn hiện.”

“Ẩn hiện thành hai người, a không, ba ngươi, không phải ẩn hiện sao.” A Tài rút một tay về, đếm đếm.

“Ngươi uống say.” Triển Cảnh Nham nói.

“Uống rượu? Không thể nào, ta không uống rượu, uống rượu sẽ hỏng việc, ta không uống rượu.” A Tài nói xạo.

“….. Ngươi uống nước.” Triển Cảnh Nham nghiêm túc nói.

“Ta nói mà, tửu lượng của ta không tốt, sao có thể uống rượu, hóa ra là uống nước….” Nói xong còn nấc một cái.

“……”Triển Cảnh Nham nhìn dáng vẻ của hắn, vào phòng lúc này sẽ đánh thức Thổ Đậu, liền đỡ hắn vào phòng của mình.

“Ta vừa rồi, nói đến cái gì nhỉ?” A Tài hỏi.

“Nói đến uống nước.” Triển Cảnh Nham đỡ hắn ngồi trên giường, cúi đầu giúp hắn cởi giày, nếu để Âu Dương thấy, chắc chắn sẽ tưởng mắt mình hỏng, Tam gia lại hầu hạ người khác cởi giày.

A Tài đột nhiên cúi người nói, “Không đúng, uống nước sao có thể say? Ngươi mới say….” Triển Cảnh Nham duỗi một ngón tay ấn sau ót của hắn, người liền ngã xuống giường.

A Tài nằm ngửa mở trừng hai mắt, chỉ nghe “Há mồm”, hắn liền há miệng ra, một dược hoàn được bỏ vào miệng hắn. Người uống rượu say rồi ngủ sẽ khá mệt mỏi, Triển Cảnh Nham cho hắn dược hoàn giải rượu.

“Nuốt xuống.” A Tài ngoan ngoãn nghe lời, trực tiếp nuốt xuống.

“Ngồi dậy.” Chớp mắt vài cái, không ngồi dậy, bị Triển Cảnh Nham kéo, mới ngồi thẳng người, A Tài mở to mắt nhìn Triển Cảnh Nham cởi nút thắt cho hắn, người này thật là đẹp mắt….. (^_^)

Triển Cảnh Nham trực tiếp cởi y sam cho hắn, lại “Một ngón tay thần công”, người nằm trở về.

“Giơ cái mông lên.” Ngoan ngoãn nhếch lên, quần cũng bị kéo xuống.

Triển Cảnh Nham kéo chăn qua, đắp cho hắn, “Nhắm mắt lại.” Thấy A Tài nghe lời như thế, Triển Cảnh Nham quyết định từ nay về sau không cho hắn chạm vào rượu, trừ phi hắn ở bên cạnh mình, nếu không, bị người ta bán cũng cam tâm tình nguyện.

Y xốc chăn lên, cũng nằm vào, chưa kịp vươn tay ôm, đối phương đã tự động tới gần nguồn nhiệt, cuộn tròn trong lòng y. Triển Cảnh Nham cúi đầu nhìn người trong lòng, đối phương vô thức cọ cọ trước ngực y, như đang tìm một vị trí thoải mái. Nhìn từ khuôn mặt thẳng đến cần cổ trắng nõn của hắn, thân thể đã trực tiếp phản ứng, y chỉ có cách nhắm mắt lại, lần sau y sẽ không quân tử như vậy.

Hôm sau, lúc A Tài theo thói quen duỗi người thì, cái chăn dán trên mũi làm hắn mơ hồ hít hà, đây không phải mùi chăn của hắn.

Mạnh mẽ mở mắt ra, con mắt chuyển động một vòng, đây cũng không phải phòng của hắn, ngồi dậy, đây là… Nhìn xem, hảo quen mắt a…

Thấy người vào cửa, miệng A Tài há to đến mức có thể nhét một quả bóng bàn, nếu như ở nơi này có.

“Ngủ dậy.” Triển Cảnh Nham bình tĩnh nói.

“Ngươi… Ta…” Bình tĩnh, bình tĩnh, sao hắn ở trong phòng của y? Ngày hôm qua…..

“Ngày hôm qua chúng ta uống rượu.” A, đúng, bọn họ uống rượu, sau đó thì sao?

“Ngươi uống say.” Uống rượu?

“Sợ ngươi làm Thổ Đậu tỉnh, nên đưa tới phòng ta.” Tiếp theo?

“Chúng ta ngủ chung một chỗ.” What? A Tài nghe được điều này, nhịn không được giật giật cái mông, không có cảm giác, hẳn là…..

“Không có gì xảy ra.” Hô… Khá tốt, khá tốt, dọa hắn một trận…. Y nói cái gì? A Tài trợn tròn mắt nhìn y.

“Ngươi lo lắng có chuyện xảy ra.” Triển Cảnh Nham nói một cách tự nhiên, như đang bàn chuyện thời tiết.

“Ngươi…. Ngươi…. Ngươi….” A Tài bị sự “Tự nhiên” của y hù dọa.

“Ngươi đang trách ta không phát sinh chuyện gì?” Triển Cảnh Nham cố ý “Hiểu lầm” phản ứng lúc này của hắn.

“Sư phụ, sao ngươi ở trên giường tiên sinh?” Thổ Đậu chuẩn bị tới nhà bếp, vừa vặn đi qua phòng tiên sinh, từ cánh cửa mở rộng nhìn thấy sư phụ đang ngồi trên giường.

Phản ứng đầu tiên của A Tài là kéo chăn che lại, sau đó, hắn kéo chăn lên làm gì chứ, cuối cùng để sang một bên.

“Ta… Ta… Ta….” Phải giải thích thế nào đây, dù là người luôn tỉnh táo, nhưng lúc này hắn rất luống cuống.

Triển Cảnh Nham thấy A Tài gấp đến độ sắp rơi nước mắt, hảo tâm giải vây, “Tối qua, sư phụ ngươi uống rượu.”

A Tài vội vàng gật đầu. Đúng, đúng vậy, chính là như vậy.

“A, chắc chắn sư phụ đã đói bụng, ta đến nhà bếp xem có gì ăn không.” Thổ Đậu có vẻ rất “Bình tĩnh” tiếp nhận.

Thấy Thổ Đậu rời đi, A Tài thở ra một hơi, may mà Thổ Đậu còn nhỏ.

Vừa bình tĩnh lại, A Tài lại bị Triển Cảnh Nham giáng một đòn. “Được rồi, lần sau ta có thể cân nhắc.” Nói xong, mỉm cười, rời phòng.

Lần sau? Lần sau cái gì? Cân nhắc cái gì?