Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 31: Tiết trời khai hoa (mùa xuân về) [ thượng




Khi Thừa Kiền tỉnh lại, Thái Tông đế đã vào triều.

Miễn cưỡng vặn vẹo thắt lưng , mới chậm rãi ngồi dậy. Ngồi ngốc một lát, mới chậm rãi mặc quần áo, nghĩ hôm nay phải phái Ngân đi Trưởng Tôn phủ, hôm nay như thế nào cũng phải đem ngọc bội lấy lại, còn phải đi gặp mặt mẫu hậu.

Chờ Kim cùng Châu nhi hầu hạ rửa mặt xong, lại dùng xong bữa sáng, mới dặn Ngân đi gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy lại ngọc bội.

Ngân vừa mới rời đi, Ngụy Chinh liền đến. Thừa Kiền mới nhớ đến mấy ngày trước đã nhận Ngụy Chinh đến dạy, Nhưng bởi vì hôm qua đi Quan Âm tự  dâng hương, vì thế, liền đổi lại thành hôm nay.

Khi viết xong mấy chữ , Ngụy Chinh chỉ bảo thêm một ít thư pháp, rồi bắt đầu giảng giải ‘ Thiên tự văn’ , tuy nói Thừa Kiền lý giải ‘ Thiên tự văn’ cũng không tồi, dù sao đời trước khi làm thái tử cũng tích lũy được không ít, lại phiêu đãng nhân gian nhiều năm đã từng nghe từng thấy nhiều việc, nhưng bây giờ nghe Ngụy Chinh nói, lại cảm thấy có chút mới lạ.

Nguyên lai một cái ‘ Thiên tự văn’ nho nhỏ , bên trong lại thâm sâu như vậy .

“ Vô cốc dẫn âm, hư đường tạp thính có nghĩa là càng ở nơi vắng vẻ, càng phải chú ý ngôn hành của mình, bời vì càng ở nơi thâm cơn cùng cốc, âm thanh truyền sẽ càng xa, điện hạ, ngẩng đầu ba thước có thần minh, kỳ thật cũng là muốn chúng ta chú ý nhân phẩm đức hạnh của mình, khi chúng ta ở cùng mọi người, chúng ta rất dễ dàng bị ngôn hành của họ làm cho mê hoặc, thí dụ như có tràng thi hội, bốn năm một lần mọi người cùng tụ tập lại một chỗ, đàm chuyện phiến, lúc này có một người tư tâm mà đi nói xấu một người khác, mà những người khác do sĩ diện hoặc là đố kị người nào đó, hoặc chỉ là phụ họa nói xấu theo, mà ở trong mắt người ngoài nhìn đến, trong lòng sẽ tưởng, nhiều người như vậy cùng nói xấu người nào đó, vậy người kia nhất định có vấn đề, vốn không nghĩ hùa theo, cũng tùy vào lời nói đó mà nói bậy.”

( Vấn Nguyệt  : phù! Cổ nhân đúng là cổ nhân, nói gì dài dòng thế làm ta dịch mệt muốn chít  =))

[ Nguyệt : Cổ nhân chưa chắc nói dài đâu nàng. Có mà bà tác giả lảm nhảm dài thí có  ) ]

“ Đây là nguyên do khi chúng ta ở trong đám đông rất dễ bị ngôn hành của họ mê hoặc, mà khi tĩnh tâm nghĩ lại, chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra chính mình cùng người khác không có gì khác, mà bởi vì phát hiện ngôn hành sai lầm của mình mà ứa mồ hôi, cũng sẽ hối hận không thôi bởi vì phát hiện sai lầm ngôn hành mà bỏ lỡ thời cơ.”

“ Điện hạ, kỳ thật, khi chúng ta ở trong đám đông, cần phải chú ý ngôn hành của mình, bảo trì thanh tĩnh tự vấn, tránh cho người mê hoặc, càng trọng yếu là không thể để lại bất kỳ nhược điểm nào.” Nói xong lời cuối cùng, Ngụy Chinh ý vị thâm trường nhìn Thừa Kiền.

Thừa Kiền có chút đăm chiêu gật đầu, trong lòng đối Ngụy Chinh thêm một phần kính phục.

“ Hôm qua điện hạ đi Quan Âm tự  cầu phúc, có từng đến hậu sơn thưởng hoa chăng?” Ngụy Chinh hỏi, có chút nhẹ nhàng buâng quơ.

Thừa Kiền sửng sốt, lập tức ngộ ra, gật đầu cười yếu ớt nói, “ Hậu sơn Quan Âm tự  hoa đào nở rộ, phi thường đẹp. Ta còn ở nơi đó gặp qua Triệu Chương cùng Lỗ vương thúc.” Dừng một chút, cười cười nói, “ Lão sư, ‘ vô cốc dẫn âm, hư đường tạp thính’ kỳ thực cũng chính là hai chữ thận độc, thời điểm ta còn nhỏ rất sợ tối, mẫu hậu liền nói cho ta biết, làm người không làm việc gì sai trái, nửa đêm không sợ quỷ đến gõ cửa, sau lại, có thời điểm sét đánh, ta rất sợ, vừa vặn lúc đó có phụ hoàng, phụ hoàng liền nói, đại trượng phu chỉ e ngại duy nhất là thương sinh thiên hạ, còn có gì có thể e ngại chứ? Lão sư, thận độc, cẩn thận là làm mình an tâm, một chỗ nữa là làm cho mình có lương tri phải không? Lão sư, ta lý giải như vậy có đúng không?”

Ngụy Chinh nhìn chằm chằm gương mặt cười yếu ớt của Thừa Kiền một lúc lâu, mới hơi hơi lộ ra ý cười, gật đầu khen ngợi nói, “ Điện hạ quả nhiên mẫn tuệ.”

Sau, lại đối cầm nghệ của Thừa Kiền đưa ra một ít đề nghị, liền cáo lui.

Khi Thừa Kiền tiễn đến cửa, Ngụy Chinh quay đầu lại, vẻ mặt ngưng trọng nói, “Điện hạ, xin thỉnh nhớ kỹ, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.”   ( Ngoài sáng dễ tránh , trong tối khó phòng )

Thừa Kiền mặt mày nhất loan, trong lòng ấm áp, gật đầu nói, “ Tạ lão sư quan tâm. Thừa kiền nhớ kỹ.”

Ngụy Chinh mới chậm rãi gật đầu, xoay người, thẳng lưng rời đi.

Chờ Ngụy Chinh đi xa, Thừa Kiền ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời còn sớm, đang muốn chuẩn bị đi Lập Chính điện, Hồng Ngọc nhẹ nhàng tiến lên thấp giọng nói, “ Bẩm điện hạ, vừa rồi Ngụy vương điện hạ tới bái phỏng, gặp điện hạ đang đang theo Ngụy đại nhân đọc sách, nên cáo từ, Ngụy vương điện hạ nói, buổi chiều sẽ lại đến bái phỏng.”

Thừa Kiền vừa nghe, thoáng cân nhắc một chút, Thanh Tước đến tìm mình , xem ra hẳn là có chuyện gì đi? Chẳng lẽ là vì chuyện ở đào lâm ngày hôm qua ?

Bốn năm nay Thanh Tước chỉ lo vùi đầu đọc sách tập võ, rất là khắc khổ, cũng càng ngày càng trầm ổn, so với đời trước đơn độc hiếu chiến, càng thêm thành thục, có lẽ là do không giống với đời trước được phụ hoàng đau sủng, làm việc có khi vẫn thực sơ ý, nhưng so với đời trước , Thanh Tước lúc này đã chu toàn cẩn thận nhiều lắm, đương nhiên vẫn còn tính trẻ con tùy hứng, đối việc này, trong lòng Thừa Kiền thật cao hứng, ít nhất thì một Thanh Tước có hiểu biết sẽ không vô cớ lâm vào phiền phức.

Vì thế, Thừa Kiền ngồi vào bàn cờ ở tiền điện, một bên suy tư về việc trước khi Lý Tĩnh xuất phát đánh giặc, lưu cho hắn một thế cờ, nhìn chằm chằm bàn cờ, nghĩ bước tiếp theo nên đi bạch tử ( cờ màu trắng) như thế nào.

Lúc này, Lý Thái đã cao lên rất nhiều, nhưng vẫn mập mập như cũ, vừa tiến vào chỉ thấy Thừa Kiền chuyên chú suy tư. Không khòi phóng nhẹ cước bộ.

Rón ra rón rén đi đến bên người Thừa Kiền, ý bảo người hầu bên mình giữ im lặng, sau đó, bỗng nhiên hô to một tiếng, “ Ca ca!!”

Thừa Kiền bình tĩnh quay đầu nhướng mày, “ Đến đây.”

Lý Thái trừng mắt, “ Ca ca, ngươi như thề nào biết ta đã đến?” Dứt lời, ngồi lên bên người Thừa Kiền, lẩm bẩm, “ Thật là, mỗi lần đều bị ca ca ngươi phát hiện.”

Thừa Kiền cười, có chút dỡ khóc dở cười, “ Ngươi nếu biết ta mỗi lần điều phát hiện, vậy mà lần nào đến đều dùng chiêu này?”

Đám người Kim cùng Châu nhi cũng không khỏi che miệng cười trộm.

Lý Thái có chút xấu hổ, cáu giận trừng mắt mấy người Kim, Châu nhi, phất tay nói, “ Đi đi đi, đều đứng sang một bên đi, không gọi thì không được phép tiến vào!”

Đám người Châu nhi nhìn về phía Thừa Kiền, Thừa Kiền gật đầu đồng ý, mới hành lễ cáo lui.

Đợi đám người Châu nhi lui ra xong, Lý Thái mới nhìn hướng Thừa Kiền, gặp Thừa Kiền yếu ớt cười, liền đô đô nói

“ Ca ca, hôm qua ngươi xuất môn như thế nào không gọi ta?”

“ Gần nhất phụ hoàng bắt ngươi viết sớ mà ? Ta xem hai ngày nay ngươi vội vàng viết sớ, nên mới không tìm ngươi.” Thừa Kiền cười nói, hắn vốn muốn tìm Thanh Tước cùng đi, nhưng thấy Thanh Tước hai ngày nay rất chú tâm phần sớ này, nên mới không tìm. “ Đúng rồi, ngươi viết xong rồi sao? Phụ hoàng có nói gì không?” Thừa Kiền thân thiết hỏi.

Lý Thái cười hắc hắc, có chút kiêu ngạo có chút ngượng ngùng nói “ Ca ca, phụ hoàng nói phân sớ này ta viết rất không tồi, đối phương pháp trị đại hạn rất đúng.”

Thấy Lý Thái một bộ vừa cao hứng lại cố nén nhếch miệng cười , Thừa Kiền không khỏi nhu hòa cười, sờ sờ đầu Lý Thái, nói, “ Vậy là tốt rồi.” Lúc trước, Thừa Kiền nghe nói Huyền Lân cũng viết, hiện tại phụ hoàng tán thưởng Thanh Tước, vậy là nói Thanh Tước so với Huyền Lân viết tốt hơn.

Rốt cục là đồng mẫu huynh đệ, Thừa Kiền vẫn hy vọng Thanh Tước đạt được nhiều hơn.

Mà Ngô vương Lý Kính, Huyền Lân, nghĩ tới thiếu niên càng ngày càng phát ra ôn nhuận cẩn thận, trong lòng Thừa Kiền có chút tiếc hận.

Lý Thái lại quay đầu đối Thừa Kiền tò mò hỏi, “ Ca, ta nghe nói hôm qua ngươi gặp phải Triệu Chương?” Lại nhíu mày nói “ Triệu Chương kia khi dễ ngươi sao ?!”

Thừa Kiền lắc đầu, nghĩ rằng, quả nhiên, hôm qua chuyện ở đào lâm lại truyền nhanh như vậy? “ Không có, Thanh Tước, ngươi làm sao mà biết được? Việc này, bên ngoài nói như thế nào?” Thừa Kiền thật sự hỏi.

Lý Thái nhíu mày, “ Ta là nghe Hầu Quân Tập tướng quân nói, hắn còn muốn ta tới hỏi ngươi, có cần hắn ra mặt làm người hòa giải hay không , còn nói cái gì đều là người một nhà, cũng đừng làm lớn chuyện,rồi gì gì đó. Ca ca, việc này rốt cục là như thế nào?”

Thừa Kiền vừa nghe tên Hầu Quân Tập, đôi mắt trong trẻo đột nhiên lạnh lùng trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ là, cười nhẹ, “ Cũng không có việc gì.” Nói xong, Thừa Kiền nói thêm vài câu đơn giản kể về đào lâm.

Thừa Kiền vừa mới nói xong, Lý Thái vẻ mặt âm trầm mạnh mẽ vỗ bàn một cái “ Triệu Chương hắn cũng dám xằng bậy như vậy!! Thật thẹn cho trên người hắn còn lưu một nửa huyết thống Lý thị chúng ta! Thật sự là làm mất hết thể diện hoàng thất chúng ta!”

Dứt lời, nổi giận đùng đùng quay đầu lại nói, “ Ca! Việc này chúng ta phải nói cho phụ hoàng biết!”

Thừa Kiền chậm rãi lắc đầu

“ Ngươi cho là phụ hoàng không biết sao? Thanh Tước, vấn đề hiện tại không phải là Triệu Chương, mà là Hầu Quân Tập.”

Thừa Kiền gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt ngẩn ngơ của Lý Thái, chậm rãi hỏi, “ Thanh Tước, trong lời nói của Hầu Quân Tập, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lý Thái lấy lại tinh thần, có chút ngập ngừng nói, “ Ca, có khả năng là Hầu tướng quân hắn không biết sự tình này đi.”

Thừa Kiền nhìn Lý Thái có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn là chậm rãi cười nói, “ Có lẽ đi.” Sau đó, liền chuyển đề tài.

Lý Thái nhìn trộm Thừa Kiền, thấy Thừa Kiền không có bận tâm về vấn đề này, cũng nhẹ nhàng thở ra. Liền cùng Thừa Kiền tán gẫu việc đến đây.

Lúc rời đi, Thừa Kiền lấy trong tay áo một cái bình an phù, đưa cho Lý Thái, cười nói

“ Đây là ca ca cho ngươi cầu được bùa bình an, nhớ rõ, phải mang theo bên mình.” Sau khi Lý Thái tiếp nhận, Thừa Kiền lại đột nhiên hỏi, “ Thanh Tước, ngoại trừ ta, mẫu hậu, Trường Nhạc cùng Dự Chương, còn có ai cho ngươi bình an phù không?”

Lý thái sửng sốt, lắc đầu, “ Không có.”

“ Ngoại trừ mẫu hậu, ta, Trường Nhạc Dự Chương, còn có ai quan tâm ngươi vui vẻ hay khỏe mạnh không?”

“ Không có.”

“ Thanh Tước, ngươi có vì cái gì không?”

Lý Thái hình như ngộ ra, mới cười nói, “ Đương nhiên vì chúng ta là nhất mẫu đồng bào.”

Thừa Kiền nhìn chằm chằm Lý Thái, nhu hòa nói, “ Đúng, chúng ta là nhất mẫu đồng bào.” Lại ý vị thâm trường nói, “ Nhưng là, ngoại nhân vĩnh viễn đều là ngoại nhân.”

Lý Thái sửng sốt.

**************************

Lúc hoàng hôn, Trưởng Tôn hoàng hậu từ từ tiêu sái đến Khởi Huy điện.

“ Mẫu hậu?” Vừa mới đạn một khúc, đang muốn nghỉ ngơi, liền gặp vẻ mặt ôn hòa của mẫu hậu nhìn mình, trong lòng Thừa Kiền vui vẻ, khóe miệng nhất loan “ Mẫu hậu, người đến khi nào vậy? Con định ngày mai đến tìm người đây.”

“ Ngày mai?” Trưởng Tôn được Phong Hiệp nâng hạ, chậm rãi ngồi xuống, hơi ngập ngừng, lại lập tức cười, “ Đứa nhỏ này, có phải đã quên ngày mai là ngày gì?”

Thừa Kiền sửng sốt, lập tức nhớ lại, đúng rồi, bách hoa hội?! Có chút ảo não vỗ vỗ trán, ngượng ngùng cười, “ Mẫu hậu, người xem con, luôn quên đông quên tây!”

Trưởng Tôn từ ái vỗ vỗ mu bàn tay của Thừa Kiền, “ Ngươi nha, bệnh hay quên nặng như vậy, vậy mà lúc trước còn muốn học nhiều như vậy.”

Thừa Kiền cười hắc hắc.

“ Thôi, ngươi nói là muốn đến tìm mẫu hậu, là có chuyện gì vậy?” Trưởng Tôn nhẹ giọng hỏi.

Thừa Kiền nháy mắt, “ Vậy mẫu hậu thì sao? Hôm nay mẫu hậu đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”

“ Ngươi nói đi ?” Trưởng Tôn tà liếc Thừa Kiền một cái, trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc hỏi.

Thừa Kiền trong lòng than nhẹ, còn có thể vì việc gì nha? Trên mặt lại đắc ý ngâm, “ Ngày ba tháng ba, hoa đào phi loạn vào trong am.”

Trưởng Tôn xì cười, giận dữ dùng đầu ngón tay điểm nhẹ đầu Thừa Kiền, “ Ngươi, đứa nhỏ này thật muốn làm trò cười!”

“ Mẫu hậu, không phải con muốn làm trò, là những người đó muốn làm trò mà?” Thừa Kiền ra vẻ ủy khuất mở miệng.

Trưởng Tôn nhìn Thừa Kiền một lúc lâu, mới than nhẹ một tiếng, “ Việc này, có chút quan hệ với bác ngươi, Kiền nhi, tìm dịp, nói với phụ hoàng ngươi, chuyện lớn hóa nhỏ đi.”

Thừa Kiền sửng sốt, tuy nói là do có đám người Từ Trụ đi theo, Thừa Kiền tự biết, việc này khẳng định không thể gạt được phụ hoàng, nhưng phụ hoàng sẽ hạ thủ sao? Sao lại nhanh như vậy?

Trưởng Tôn thấy vẻ mặt Thừa Kiền mê hoặc, liền nói, “ Lúc nãy, Trường Khánh đến đây, khóc sướt mướt nói phụ hoàng ngươi muốn đem Triệu Chương tiến ngục , cầu mẫu hậu vì Triệu Chương cầu tình, mẫu hậu cho Phong Hiệp đi thám thính mới biết được, sáng nay trên triều nghị sự phụ hoàng ngươi nổi giận, đem Dương Sư Thuyết mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nói hắn trị gia không lo, dạy con không nghiêm.”  ( việc nhà không quản, không biết dạy con)

Thừa Kiền có chút 囧 ( cái nì ai cũng biết rùi nha * ke ke*), không phải nói phạm tới Triệu Chương như là phạm tới Dương Sư Thuyết sao, đều phải đi bồi Diêm Vương chơi cờ.

“ Không chỉ vậy, còn đem Lỗ vương thúc ngươi điều đến Hoa Châu.

Thừa Kiền ngẩn ra, xử lý Triệu Chương còn không nói, như thế nào lại liên quan đến Lý Nguyên Xương? Phụ hoàng vì sao phải làm vậy? Thừa Kiền không khỏi nhíu mày.

Trưởng Tôn nhìn Thừa Kiền nhíu mày suy tư, nhẹ giọng nói, “ Kiền nhi, ngươi không cần nghĩ nhiều, việc này, ngươi không có làm sai.”

Thừa Kiền ngẩng đầu, có chút cười khổ, “ Nhưng mà, mẫu hậu, hôm qua người ở đào lâm là ta.” Phụ hoàng để ý như vậy, những người đó sẽ đem tên ngắm vào người hắn a.

Trưởng Tôn lại cười, thản nhiên, không chút nào lo lắng, “ yên tâm đi, Kiền nhi, không có việc gì đâu.” Nàng tin tưởng hoàng thượng nếu đã dám làm như thế, thì đã nắm chắc mười phần có thể bảo vệ tốt Kiền nhi.

Vài năm nay, hoàng thượng đối Kiền nhi càng ngày càng sủng nịch, Trưởng Tôn không tin, hoàng thượng sẽ để cho người khác làm hại Kiền nhi.

Nhìn bộ dáng Trưởng Tôn bình thản như thế, Thừa Kiền cũng không hề buồn rầu, chỉ là trong lòng vẫn còn nghi hoặc, “ Mẫu hậu , vì sao phụ hoàng lại xử lý Lỗ vương thúc?”

Trong lòng Trưởng Tôn dừng một chút, nhớ tới sáng nay chưa khi thượng triều, hoàng thượng phái Lí Phúc giao cho nàng một con rối gỗ có bộ dáng tương tự Thừa Kiền, lúc hoàng hôn, gương mặt Thừa Kiền thanh tú, đôi mắt ba quang lưu chuyển, sạch sẽ thấu triệt, lại lộ ra một phần hoạt bát.

Trong lòng trưởng Tôn có chút kiêu ngạo, nhưng lại nhớ tới con rối gỗ nhỏ kia, liền không khỏi đối với cái người dám can đảm đối Thừa kiền có tâm tư bẩn thỉu , nổi lên ý chán ghét cùng phẫn nộ.

Trên mặt vẫn là nhu hòa cười “ Mẫu hậu cũng không biết, Kiền nhi, việc này tốt xấu gì cũng là việc của triều đình, nếu phụ hoàng ngươi không đối với ngươi nhắc tới, thì đừng hỏi nhiều, biết không?” Theo bản năng, Trưởng Tôn không nghĩ làm cho Thừa Kiền biết chuyện này.

Thừa Kiền gật đầu, trong lòng cũng cân nhắc, cũng tốt, Lý Nguyên Xương sớm ngày rời đi, cũng đỡ cho hắn không thoải mái.

Lại nghĩ tới Hầu Quân Tập, Thừa Kiền nhíu mày đối trưởng Tôn tinh tế nói một lần, cũng nói điều mình lo lắng, “ Mẫu hậu, Thanh Tước còn nhỏ, Hầu Quân Tập lại dụng tâm kín đáo, đối Thanh Tước khẳng định bất lợi.”

Nếu không phải bốn năm nay, chính mình ý thức bồi dưỡng tình cảm huynh đệ, làm cho Thanh Tước tín nhiệm mình, nếu không, hôm nay chẳng phải đã làm cho Hầu Quân Tập thực hiện được ý đồ?

Cái gì là người hòa giải? Biết rõ mình không có khả năng, cũng không thể, còn cho Thanh Tước tới khuyên mình? Thanh Tước xưa nay cao ngạo lại hảo sĩ diện, nếu mình không đáp ứng, chẳng phải là làm hỏng tình cảm của mình với Thanh Tước sao?

Trưởng Tôn khẽ nhíu mày “ Việc này, mẫu hậu sẽ lưu ý.”

Nhìn thời gian, cũng không muộn, lại thấy Trưởng Tôn tựa hồ muốn rời đi, Thừa Kiền mới vội nói, “ Mẫu hậu” Lại dừng một chút, có chút do dự, không biết việc này chính mình hỏi có vấn đề gì không? Trong lòng Thừa Kiền bồn chồn không yên, nhưng lại thật sốt ruột, sợ tình cảm phụ hoàng mẫu hậu thực sự thay đổi, đến lúc đó Trĩ Nô cùng Hủy Tử sẽ không được sinh ra thì làm sao bây giờ?

Trưởng Tôn nghi hoặc “ Kiền nhi muốn cùng mẫu hậu nói cái gì?”

“ Cái kia mẫu hậu, người cùng phụ hoàng gần nhất có tốt không?” Thừa Kiền có chút lắp bắp hỏi.

Trưởng Tôn đầu tiên là sửng sốt, có chút mờ mịt, nhưng lập tức cẩn thận đánh giá mặt Thừa Kiền hồng hồng, lại nghĩ tối hôm qua hoàng thượng tựa hồ ngủ lại Khở Huy điện, mà hôm qua lại là mười sáu, không khỏi giật mình, lập tức xì cười “ Kiền nhi, ngươi đều suy nghĩ cái gì nha?” Trưởng tôn vừa buồn cười vừa tức giận nhịn không được gõ đầu Thừa Kiền.

Thừa Kiền ăn đau, vẻ mặt đáng thương hề hề, lại làm cho người ta nhịn không được thương tiếc yêu thương, Trưởng Tôn đang muốn tiến lên nhu nhu, liền nghe một tiếng thấp xích, “ Quan Âm Tì, ngươi đang làm gì?!”

——————————

Tác giả nói suy nghĩ của mình:

Mỗ thực vui vẻ, bởi vì, kỳ nhĩ cũng sắp đến!!! Oa ka ka!

Sau đó, mỗ quyết định, kỳ nghĩ này ngoại trừ hoàn thành Đường Phong,. . . .( tác giả đang rơi vào hoang tưởng sẽ hoàn thành mí bộ truyện hay sao í, mà ta hk vk ra *lười*)

Ps: Chương này thật dài, đúng không đúng không đúng không ( đúng đúng…… làm ta edit gãy cả tay * hix hix*)

Nguyệt : Ta beta cũng hơi choáng. Mà ta thấy có bình dấm nào đó tiến vào thì phải ~.~