Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 51: Mộc phong vũ [ ngũ ]




Thừa Kiền bán mộng bán tỉnh bị liên thanh lo lắng thấp gọi “Kiền Nhi” . Tỉnh lại, buồn ngủ , cố gắng mở hai mắt,“Phụ hoàng?”

Thái Tông đế tinh tế đánh giá Thừa Kiền một phen, mới nhẹ nhàng thở ra, áy náy cười, sờ sờ đầu Thừa Kiền, thanh âm khàn khàn mở miệng nói,“Không có việc gì, ngủ đi.”

Thừa Kiền lúc này bị gọi tỉnh, buồn ngủ cũng dần dần thối lui, mờ mịt nhu nhu mắt “Phụ hoàng, làm sao vậy?”

Thái Tông đế vỗ lưng Thừa Kiền, nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn lại có chút mệt mỏi,“Phụ hoàng là lo lắng Kiền Nhi…”

Thừa Kiền giương mắt, thấy đôi mắt đen của Thái Tông đế , còn có vẻ mặt mỏi mệt “Phụ hoàng, ngươi có phải một đêm chưa ngủ ?”

Thái Tông đế ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Vì sao không ngủ? Lo lắng cho mình sao? Nhớ tới tối hôm qua Trầm Quân Nguyên nói,“Trúng độc sẽ lâm vào ngủ say”, Thừa Kiền nhịn không được mở miệng , nhẹ giọng hỏi,“Phụ hoàng, ngài… Có phải hay không sợ con sẽ ngủ không tỉnh nữa ?”

Bỗng nhiên tay đang võ lưng dừng lại , lập tức đã bị ôm chặt lấy, sau một lúc lâu, mới nghe thanh âm khàn khàn , một chữ một chữ nói :

“ Kiền Nhi không được bỏ lại phụ hoàng.”

Thừa Kiền trong lòng đau xót, ôm lấy Thái Tông đế, thấp nam nói “Phụ hoàng…”

Thừa Kiền nhớ tới đời trước, sau khi tự mình phiêu phiêu, từng bay tới hoàng cung, muốn nhìn phụ hoàng một chút, khi đó, trong lòng mình thập phần không cam lòng cùng phẫn nộ, lại thấy phụ hoàng độc tọa ( ngồi 1 mình ) ở Trường Sinh trong điện, mặt không chút thay đổi, đôi mắt cô tịch…

Khi đó, tâm tình phẫn nộ cùng không cam lòng lại bị kinh ngạc cùng chua xót  thay thế, thần trí mới dần dần thanh minh.

Nguyên lai, không ai bì nổi phụ hoàng… Không một ai …

Trường Sinh điện lớn như thế , Trường Sinh điện xa hoa đến vậy , trong hoàng cung huyên náo phú quý dường ấy , trong thành Trường An phồn hoa không nơi nào bì , chỉ có phụ hoàng một người độc tọa.

Người cô độc , nguyên lai là ý như thế  sao?

Khi hắn muốn thổi tới gần phụ hoàng , lại bị một cỗ lực lượng đẩy ra, từ nay về sau, hắn chỉ có thể phiêu đãng ở trong thành Trường An, không thể gần cung thành, cũng không có duyên tái kiến phụ hoàng, cho đến kiếp này…

Bị phụ hoàng gắt gao ôm , Thừa Kiền nhớ tới đoạn hồi ức trong trí nhớ đã xưa cũ , nhịn không được mở miệng , thấp giọng nói,“Phụ hoàng, Kiền Nhi sẽ không lưu lại mình phụ hoàng …”

Thái Tông đế tâm chấn động , cúi đầu dừng ở Thừa Kiền lúc này vô cùng chân thành , trong lòng mừng rỡ như điên cũng không dám ở trên mặt biểu lộ nhiều lắm, chỉ có thể gắt gao ôm Thừa Kiền, khí lực lớn hơn , Thừa Kiền đều bị ôm đến sinh đau , nhưng chỉ là yên lặng ôm lấy Thái Tông đế.

“Kiền Nhi không được đổi ý!”

“Ân!”

“Mặc kệ phát sinh chuyện gì…”

“Ân!”

********

Ngoại ô Trường An, hoàng gia trang viên — Lăng Tiêu sơn trang.

Sơn trang này là trang viên mà Thái Tông đế lập vì nông nghiệp , mỗi một đoạn thời gian, Thái Tông đế cùng nhóm hoàng tử , công chúa đều đến trang viên này, làm ruộng , trồng cây, Lí Kính đã tới nơi này hai lần, đối Lăng Tiêu sơn trang cũng coi như quen thuộc.

Nhưng, Lí Kính không khỏi ngạc nhiên khi tiến vào nội viện sơn trang .

Sân lớn ở nội viện sơn trang , mấy trăm danh thân binh lính mặc nhung trang , huấn luyện huy quyền so kiếm .

“Đây là thân binh Hoàng Thượng hôm qua vừa mới hạ lệnh điều tới, bản từ do Trình Hiểu Chương tướng quân dẫn dắt, hiện tại là ta thống lĩnh.” Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói.

Lí Kính quay đầu, nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ phía sau “Kia… ý tứ phụ hoàng là?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ khóe miệng hơi hơi gợi lên tươi cười,“Điện hạ hôm qua ứng biến , Hoàng Thượng đều thấy được, Hoàng Thượng thật cao hứng, cũng thực vừa lòng biểu hiện của điện hạ, cho nên, lần này, Hoàng Thượng muốn cho điện hạ đi theo bên người thần, hảo hảo nhìn xem.”

Cuối cùng, bốn chữ “Hảo hảo nhìn xem” Nói có chút ý vị thâm trường ( ý vị sâu xa . Xuất phát trong câu Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc cực lâu, mới thấy ý vị sâu xa. )

Lí Kính trong lòng chấn động, phụ hoàng đối biểu hiện của hắn thực vừa lòng? Nói cách khác hôm qua hết thảy kỳ thật phụ hoàng đều biết rõ ràng?

“Lão sư, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi đầu, dừng ở ánh mắt Lí Kính có chút mê hoặc, khóe miệng cười thâm không ít,“Điện hạ, sự tình gì đều không có…”

“…”

“Hoặc là, Hoàng Thượng hy vọng phát sinh sự tình gì…” Trưởng Tôn Vô Kỵ hạ giọng, thật sâu nhìn Lí Kính,“Điện hạ nếu tin tưởng thần, liền đi theo thần là hảo.”

Lí Kính trong lòng chấn động, bình tĩnh nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vô Kỵ, sau một lúc lâu, khóe miệng mới giơ lên,“Kia, Huyền Lân liền đi theo lão sư .”

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu.

Lí Kính quay đầu, hướng hành lang gấp khúc đi đến, mới vừa đi hai bước, Lí Kính bỗng nhiên quay đầu, đối Trưởng Tôn Vô Kỵ phía sau ôn hòa cười,“Đúng rồi, lão sư, nếu ngươi muốn đem Huyền Lân bán đi, phiền toái nói giá tốt a. Hai ta chia ba sẻ bảy ! Ta bảy ngươi ba !”

Trưởng Tôn Vô Kỵ bị kiềm hãm. Lập tức xem xét khuôn mặt cười đến vô cùng ôn hòa vô tội, rốt cục nhịn không được, xem bốn bề vắng lặng, hai tay dùng sức nhéo nhéo hai má Lí Kính, hạ giọng, có chút cắn răng,“Điện hạ yên tâm, nếu bán cũng không phải bán điện hạ ngươi! Điều đó sẽ là khi dễ kẻ mua ngươi !”

Lí Kính  vẫn để Trưởng Tôn Vô Kỵ chà đạp mặt mình, ánh mắt mị thành một cái phùng, nhiều ngày buồn bực không ngờ tựa hồ đều ở nháy mắt hóa giải.

Bởi vì Lí Kính dù ngốc cũng biết , Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa mới nới câu “Hoàng Thượng hy vọng phát sinh chuyện gì” là tuyệt đối cấm kỵ không thể nói!

Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với hắn.

Cho nên, mẫu phi ngày hôm trước nói với hắn câu “Trưởng Tôn Vô Kỵ không có hảo ý, bất quá là khống chế ngươi vì để lực lượng Ngụy vương lớn mạnh thôi!” Còn có, mẫu phi Lí Âm thường xuyên nhắc tới câu kia “Trưởng Tôn Vô Kỵ mang họ Trưởng Tôn !”… Cũng không phải hoàn toàn đúng a ?

Cho dù là đúng …

Nhưng –

Nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ đang ngồi xổm , mặt mày ẩn ẩn lộ ra thương tiếc , vuốt hai má bị chính hắn niết hồng, Lí Kính cũng sẽ tin tưởng .

Chẳng sợ thật sự sẽ bị bán.

Ai kêu hắn là lão sư đâu? Là lão sư từ nhỏ đến giờ của mình …

Nhân cơ hội nhào vào trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lí Kính hốc mắt vi sáp, hung hăng nhắm mắt, bức rơi xuống nước mắt, trong lòng vẫn đều cất giấu một cái hy vọng xa vời:

Lão sư, vì sao, ta không phải con của ngươi? Vì sao ta không phải Trưởng Tôn Hướng?

[ Vì em là vợ hắn -.-“ ]

**********

“Phụ hoàng…, ngày hôm qua Đột Lợi Khả Hãn không có việc gì đi?” Thừa Kiền ngồi ở trên giường , nhìn Hồng Ngọc cùng Châu nhi hầu hạ Thái Tông đế cởi y phục , bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tình tối hôm qua, liền mở miệng hỏi .

Bích nhi nói chủ nhân rốt cuộc là ai?

Thái Tông đế khẽ lắc đầu, ý bảo Hồng Ngọc cùng Châu nhi lui ra.

Nhìn Hồng Ngọc , Châu nhi bị vẫy lui, Thừa Kiền mới giựt mình tỉnh, trong lòng có chút hối hận, mình lại hỏi mà không xem hoàn cảnh a ? Loại chuyện này là chuyện bí mật triều đình , mình sao có thể tùy tiện đặt câu hỏi?

Trong lòng ảo não,  mình chớ không phải là bị phụ hoàng sủng quá?! Đều có chút tùy ý phóng đãng , thị sủng mà kiêu , có phải hay không?!

“Phụ hoàng, con không nên hỏi.” Thừa Kiền thấp giọng nói.

Thái Tông đế chuẩn bị đai lưng cho tốt, nghe Thừa Kiền vừa nói như vậy, có chút phản ứng , bất quá nhìn Thừa Kiền cúi đầu một bộ thành khẩn nhận sai, sửng sốt một hồi, mới phản ứng lại, không khỏi cười nhẹ.

Hắn không sợ ở Khởi Huy điện để lộ cái gì, dù sao, toàn bộ Khởi Huy điện, trừ bỏ Ngân , Kim , Châu nhi, người khác đều là người hắn an bài a .

Sợ là ngay cả Quan Âm Tì cũng không biết. Trong lòng có chút đắc ý, trên mặt lại cười sâu trầm

Tiến lên ngồi vào đêm, ôm lấy Thừa Kiền, thấy Thừa Kiền ngoan ngoãn xảo xảo một bộ thành khẩn nhận tội, trong lòng ngứa, nhịn không được nâng mặt Thừa Kiền lên, cúi đầu, tinh tế hôn cái trán Thừa Kiền, sau một lúc lâu, mới quyến luyến không tha dời đi, cười nhẹ nói,“Kiền Nhi muốn hỏi không phải chuyện của Đột Lợi Khả Hãn đi?”

Thừa Kiền không bài xích nụ hôn trên trán như vậy , đối hành động thân thiết thường xuyên này , hắn cũng thực thích, nhưng là, Thừa Kiền cũng có chút mất tự nhiên, đặc biệt gần nhất, tổng cảm thấy có chút không quá thích hợp, nhưng không đúng chỗ nào nha ? Thừa Kiền có chút không thể nói rõ, đành phải yên lặng bỏ qua mất tự nhiên trong lòng.

Nghĩ, có lẽ, là vì mình dù sao không phải thật sự mười hai tuổi .

“Phụ hoàng…, con hỏi, ngài sẽ nói sao?” Thừa Kiền ngẩng đầu hỏi. Cố gắng xem nhẹ mất tự nhiên trong lòng.

Thái Tông đế nhìn chằm chằm vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc của Thừa Kiền, hơi hơi gợi lên khóe miệng,“Con nói đi ? Kiền Nhi.”

Thừa Kiền nhìn chằm chằm Thái Tông đế , sau một lúc lâu, quay đầu, đùa nghịch bát trà trên bàn “Phụ hoàng, buổi tối còn muốn tái bồi Đột Lợi Khả Hãn dùng bữa sao?”

“Kiền Nhi không hỏi?” Thái Tông đế nâng tay , nắm lấy tay Thừa Kiền đang đùa nghịch bát trà, ngón tay cố ý hoặc vô tình vuốt ve, cười tủm tỉm nói,“Phụ hoàng còn chờ Kiền Nhi .”

“Phụ hoàng!” Thừa Kiền nhíu mày, rút tay mình về , trừng mắt,“Phụ hoàng căn bản sẽ không nói với con , Kiền Nhi hỏi cũng vô dụng.”

“Cái đó cũng không nhất định đâu . Kiền Nhi sao không thử hỏi xem ?” Thái Tông đế lại trảo tay Thừa Kiền, trêu tức cười hỏi.

“Vậy con hỏi .”

“Hỏi đi.”

“Bích nhi nói chủ nhân là ai? Lí Kính thật sự đi làm nghề nông? Đột Lợi Khả Hãn tối hôm qua có gặp chuyện đi?” Thừa Kiền bùm bùm hỏi,“ Một vấn đề cuối cùng — phụ hoàng, ngài có kế hoạch gì?” Thừa Kiền nhìn chằm chằm Thái Tông đế, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cũng rất khẩn trương.

Đây là trực giác của hắn .

Trực giác phụ hoàng tựa hồ ở kế hoạch gì đó , phụ hoàng giống như cái gì cũng đều biết, nhưng lại mặc kệ, đây lại không phải tác phong phụ hoàng , vì thế Thừa Kiền lớn mật đoán, phụ hoàng, hẳn là đá bố cục sẵn đi ?

Nếu là kiếp trước, mặc dù hắn đoán trước, cũng sẽ không hỏi thẳng như vậy, nhưng bây giờ , hắn liền thốt ra.

Lúc này trong lòng có chút hối hận, hắn thật là tùy ý…

Nhưng Thái Tông đế lại tán thưởng cười, thân thủ vuốt đầu Thừa Kiền , cười nhẹ : “Kiền Nhi hảo hảo ngoạn là được rồi.”

Thừa Kiền sửng sốt  “Phụ hoàng?”

Thái Tông đế cười cười, đứng lên, thản nhiên nói,“Kiền Nhi, cái này như là chơi cờ… xem cờ không nói. Biết chưa?”

Thừa Kiền cứng đờ, trong lòng cười khổ, nhưng là, phụ hoàng, ngài hảo giống cũng đem con dính vào trong đó … Bằng không, tối hôm qua nên giải thích thế nào ? Bích nhi sao dễ dàng liền tiếp cận con như vậy? Không phải có người âm thầm bảo hộ sao? Sao còn có thể tới gần? Cung nữ giáo nhạc phường sàng chọn nghiêm khắc như vậy, Bích nhi một cung nữ bị thả ra cung , sao có khả năng tái tiến giáo nhạc phường? Còn vào trong cung?

Khi Thái Tông đế sắp đi ra phòng ngủ, Thừa Kiền vẫn là cúi đầu , mở miệng,“Nhưng là phụ hoàng… Con hiện tại chẳng phải quân cờ của ngài sao?”

Thái Tông đế cước bộ dừng một chút, thân mình chấn động, sau một lúc lâu, mới nâng chân lên, cũng là đi nhanh rời đi.

Thừa Kiền nhịn không được nhắm mắt lại, trong lòng có chút buồn nói không nên lời, nhưng trước mắt lại cố tình xoay quanh một màn buổi tối hôm trước ….

********

Hôm nay là ngày thứ hai Đột Lợi Khả Hãn đến.

Lí Thái cùng Lí Hữu phụng chỉ cùng đi Đột Lợi Khả Hãn du ngoạn Trường An.

Sau khi Thái Tông đế rời đi Khởi Huy điện đến Cam Lộ điện xử lý chính sự , Thừa Kiền cũng nghĩ đến Lập Chính điện vấn an Trưởng Tôn hoàng hậu. Nhưng bị Hồng Ngọc cùng Châu nhi ngăn lại.

Hồng Ngọc cùng Châu nhi vẻ mặt nghiêm túc không thể phản bác nói,“Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay điện hạ chỉ có thể ở Khởi Huy điện.”

Thừa Kiền nhìn vẻ mặt Hồng Ngọc cùng Châu nhi kiên quyết, vẻ mặt Ngân cùng Kim trầm mặc nhưng  kiên trì trước ngăn ở cửa , đành phải đánh mất chủ ý, nhưng tinh tế dặn Ngân một phen, nếu Ngân đi Lập Chính điện thì gửi lời đến  Trưởng Tôn hoàng hậu.

Ngân vừa định xoay người xuất môn, tiền điện có người bẩm báo, Trưởng Tôn hoàng hậu đến .

Trưởng Tôn hoàng hậu vừa thấy Thừa Kiền, liền đôi mắt đỏ lên, bước nhanh tiến lên, gắt gao ôm Thừa Kiền,“Kiền Nhi, Kiền Nhi…” Nghẹn ngào nói nhỏ “Con không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”

Thừa Kiền cố gắng trấn an : “Mẫu hậu, người xem, Kiền Nhi chuyện gì cũng đều không có, ngài đừng lo lắng!”

Trưởng Tôn hoàng hậu thế này mới nhẹ nhàng buông Thừa Kiền ra, cẩn thận đánh giá một chút, mới buông tâm, quay đầu dặn dò trước Phong Hiệp nhanh đem thuốc bổ lấy ra, làm Thừa Kiền khi nhìn từng chén từng chén thuốc bổ được đặt lên bàn , nhất thời trong lòng vô lực,“Mẫu hậu, con uống không nhiều như vậy…”

“Sao uống không được? Mới bảy bát mà thôi!”

“…”

Thật vất vả, khuyên can mãi, hơn nữa Hồng Ngọc cùng Phong Hiệp một bên uyển chuyển khuyên bảo, Trưởng Tôn hoàng hậu mới bằng lòng cho Thừa Kiền uống hai chén, cái khác, tạm gác để buổi tối tái uống!

Nói tỉ mỉ vài câu, Trưởng Tôn hoàng hậu liền ý bảo đám người Phong Hiệp cùng Hồng Ngọc lui ra.

Hậu điện, chỉ còn lại có Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Thừa Kiền.

“Kiền Nhi, về sau… Đối với phụ hoàng ngươi… Không cần tới gần phụ hoàng ngươi.” Trưởng Tôn hoàng hậu cẩn thận dùng từ , cuối cùng vẫn là chọn không được cái nào nên nói , cái nào không nên nói , dù sao thì cái gì cũng đã nói hết ra rồi . Nhìn bộ dáng tối hôm qua của Hoàng Thượng, cái loại sắc bén vô tình này, cái loại ở sau lưng Thừa Kiền điên cuồng này …

Trưởng Tôn hoàng hậu thật sự không thể nhẫn nại!

Thừa Kiền lại hiểu lầm. Có chút kinh ngạc , mẫu hậu thế nhưng cũng biết phụ hoàng dùng mình làm mồi câu , nhưng nghĩ mẫu hậu xưa nay khôn khéo, cũng không hỏi nhiều, chính là, dù hắn không đi tới gần phụ hoàng, kia…

Hắn trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nhìn hướng Trưởng Tôn hoàng hậu, thực sự nói,“Mẫu hậu, con đã biết. Nhưng phụ hoàng vĩnh viễn là phụ hoàng, con kính trọng hắn, tín nhiệm hắn, con tin tưởng, phụ hoàng làm việc này đều nhất định có đạo lý của hắn.”

Trưởng Tôn hoàng hậu cười khổ một chút. Đạo lý? Rất muốn đem hết thảy nói cùng Kiền Nhi biết, nhưng là …

Dừng ở đôi mắt sạch sẽ của Thừa Kiền, như bầu trời sau cơn mưa , sạch sẽ sáng ngời làm cho người ta không đành lòng làm bẩn, Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng tối nghĩa, trước tin cậy Hoàng Thượng như thế, nếu có một ngày, Kiền Nhi biết…

Nhịn không được thân thủ đem Thừa Kiền kéo vào trong lòng, Trưởng Tôn hoàng hậu ôn nhu nói nhỏ “ Kiền Nhi, mặc kệ phát sinh sự tình gì, ngươi nhớ kỹ, mẫu hậu vĩnh viễn ở cạnh ngươi!”

Thừa Kiền sửng sốt, thiếu niên mười hai tuổi còn ở trong lòng mẫu thân sẽ bị cười , nhưng Thừa Kiền lúc này cũng không muốn rời cái ôm ấm áp của Trường tôn hoàng hậu, trên mặt lộ ra thản nhiên , có chút xấu hổ ngượng ngùng tươi cười, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng khoái hoạt an tâm, âm thầm nói , mẫu hậu, con nhất định  cố gắng làm cho sống mình được hảo hảo, cho nên ngài cũng cũng phải hảo hảo…